Edit: Jun

Thật khó dùng câu chữ để hình dung cảm giác phức tạp của Ân Hướng giờ phút này.

Kinh ngạc, tiếc hận, hoặc nói là...

Đau lòng?

Chu Cảnh nói, anh rất tò mò muốn xem y tài năng đến mức nào để có thể khiến anh sống không bằng chết hơn nữa.

Thời điểm đó, Ân Hướng Bắc chỉ nghe anh nói là y bị lưu lạc đến nơi xóm núi Chi Giáo này thôi, nào có biết trên người Chu Cảnh còn cất giấu việc bi thảm như vậy, lại nào có biết rằng biểu hiện trầm lặng của Chu Cảnh đúng thật là anh đã chịu đựng bao nhiêu nghẹn khuất.

Ấn tượng trong lòng Ân Hướng Bắc, Chu Cảnh vĩnh viễn luôn giống với thiếu niên mang dáng người cao ngất trước kia.

Chính là trong nháy mắt, thiếu niên kia đã trưởng thành rồi, không còn mang dáng vẻ như xưa nữa, thậm chí so với người bình thường còn kém hơn, rơi xuống cảnh tàn tật.

Chênh lệch như vậy khiến Ân Hướng Bắc vừa bị chọc lên cơn giận lại lập tức bình ổn lại rồi hạ xuống.

Y quay đầu nhìn về phía Chu Cảnh: "Chân của cậu bị thương, chuyện là khi nào?"

Chu Cảnh trầm mặc một chút, lạnh nhạt nói: "Cùng anh không liên quan."

"Nếu bị thương, thì đi bệnh viện chữa đi." Ân Hướng Bắc dùng ngữ khí đầy chân thật đến đáng tin ra mệnh lệnh.

Chu Cảnh đi đến trước bàn học, cũng không thèm nhìn y, giống như thường ngày mà kéo cái ghế ra ngồi xuống.

Tô Ngôn vốn dĩ bàng quan hết thảy, lúc này rốt cuộc cũng phát giác ra giữa hai người có gì đó không thích hợp, Hướng Nam đã trở lại, Chu Cảnh không phải là nên rất vui sao?

Như nào mà lại thấy, Chu Cảnh như không hề muốn nhìn thấy Hướng Nam.

Còn có Hướng Nam cũng rất kỳ quái, chuyện chân Chu Cảnh bị thương y hẳn là vẫn biết, giờ lại giống người xa lạ đi hỏi vấn đề này.

Chẳng lẽ Hướng Nam làm phẫu thuật xong, lại mất trí nhớ thêm lần nữa à?

Nhưng y vẫn nhận ra mình mà!

Tô Ngôn không hiểu chuyện gì nói xen vào một câu: "Hướng Nam, chân thầy Chu từ trước khi tới đây đã bị thương rồi, anh chẳng lẽ quên sao?"

Ân Hướng Bắc nhìn chằm chằm Chu Cảnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Cái loại việc nhỏ như này, tôi lười nhớ."

Tô Ngôn ngơ ngẩn, ngữ khí như vậy, thái độ như vậy...

Y căn bản không phải là Hướng Nam, Hướng Nam trong nhận thức của cậu ta, làm sao có thể lười nhớ những việc liên quan đến thầy Chu.

Thấy Tô Ngôn mang vẻ mặt trăm lời cũng khó lý giải hết, Văn Tín nhỏ giọng hướng cậu ta giải thích: "Cái kia, Ân tổng anh ấy sau khi phẫu thuật, ký ức đích xác không được đầy đủ."

Tô Ngôn nhìn Chu Cảnh rồi lại nhìn Ân Hướng Bắc: "Tôi hiểu rồi."

Văn Tín nói rất uyển chuyển, nhưng Tô Ngôn nghe đã hiểu rõ, nguyên nhân chính xác khiến Chu Cảnh một thân một mình từ thành phố trở về, chỉ sợ là do cái này.

Khó trách thầy Chu nói, Hướng Nam y sẽ không trở lại nữa. Hiện giờ linh hồn đang sống trong cơ thể kia, là Tổng giám đốc Ân thị Ân Hướng Bắc, bất luận nhìn từ phương diện nào, thì đều không hề giống Hướng Nam dù chỉ một chút.

Đáng thương cậu ta nhìn thấy Ân Hướng Bắc, còn tưởng Hướng Nam trở về thật rồi, kích động chuẩn bị tiếp đón y ở lại ký túc xá ăn cơm, không nghĩ tới cư nhiên là thế này.

Tô Ngôn thở dài thật sâu, chuyện tình cảm cậu ta là người ngoài cuộc không có cách nào phán xét, muốn khuyên nhủ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Huống chi bây giờ Ân Hướng Bắc còn không biết cậu ta, cậu ta nói cũng vô dụng.

Tô Ngôn nhận lấy xô nước trong tay Văn Tín, xách theo hai xô đầy nước đi đến trước bếp lò, sau đó đổ hết nước từ xô vào trong vại nước.

Ký túc xá vô cùng an tĩnh chỉ còn lại tiếng nước chảy ầm ầm.

Chu Cảnh mở sổ ghi của mình ra, phát hiện đã có người động vào, trong lòng vốn dĩ không được bình tĩnh nay lại thêm vài phần gợn sóng: "Nhìn đủ nói đủ xin mời đi ra ngoài, nơi này không chào đón anh."

Ra khỏi căn phòng này, Ân Hướng Bắc muốn đi chỗ nào cũng không có liên quan đến anh.

Nơi này thuộc về Hướng Nam, là anh cùng Hướng Nam, chỉ cần anh ở trong căn phòng này, một khi nhắm mắt lại, là có thể nghe thấy giọng nói trong suốt của Hướng Nam bên tai.

Kỳ thật gặp lại Ân Hướng Bắc một lần cũng tốt, càng khiến anh có thể hiểu rõ khi ở cùng ai mới là tình cảm thật sự.

Việc ngu dốt anh làm lúc trước, cùng lắm xem như là chấp niệm.

Có lẽ nhìn thấy chân anh bị thương, Ân Hướng Bắc lúc này không còn tức giận nữa, y đi tới trước mặt Chu Cảnh, dùng cả cơ thể y chặn ánh sang lại.

Chu Cảnh ngẩng đầu, nhìn ngũ quan quen thuộc của y, thế nhưng tìm không thấy một chút nào dấu vết của Hướng Nam.

Anh cười cười: "Buông tha cho tôi đi, tôi đã không còn cái chân thứ hai để cho anh rồi."

"Buông tha?" Ân Hướng Bắc ngơ ngẩn.

Chẳng lẽ, thương thế của Chu Cảnh, là khi y mất trí nhớ làm hại?

Nhưng vừa rồi không phải tên nhóc kia nói, từ lúc bọn họ ở đây, Chu Cảnh đã bị thương rồi. Huống chi kể cả khi Ân Hướng Bắc mất đi ký ức, y cũng dám đảm bảo mình sẽ không làm ra loại chuyện tùy ý đánh người.

"Không cần suy đoán, chuyện đó không liên quan đến mất trí nhớ."

Chu Cảnh thật sự hiểu rất rõ Ân Hướng Bắc, chỉ cần có chút động mi, anh có thể đoán được trong lòng Ân Hướng Bắc đang suy nghĩ cái gì.

Ân Hướng Bắc cho tới giờ cũng vẫn sẽ không nhận thấy sai lầm là của mình, lại càng sẽ không cảm thấy áy náy với người khác, y chính là một người như vậy, từ đầu đến cuối đều không thay đổi, thay đổi chính là Chu Cảnh.

Ân Hướng Bắc nhìn Chu Cảnh chăm chú phải hơn nửa phút, y đoán, Chu Cảnh là muốn y nói mấy lời quan tâm.

Nhưng bất quá Chu Cảnh chỉ là hàng giả mà thôi, không có anh, y căn bản cũng chẳng có thay đổi cái gì. Nhiều lắm thì chính là khôi phục cuộc sống như trước, đổi một chút tình nhân. Cho nên nếu Chu Cảnh không thức thời, Ân Hướng Bắc cũng không có lý do gì phải xuống nước nữa.

Đương nhiên, những chi tiết của vụ tai nạn y vẫn sẽ điều tra như cũ, thẳng đến khi nước rút đá lộ mới thôi.

Ân Hướng Bắc vươn tay hỏi Văn Tín, ý muốn ví tiền, xoẹt xoẹt vài nét bút xuống, viết một tờ chi phiếu đặt trên mặt bàn, sau đó không nói một câu xoay người bước đi.

"Quấy rầy hai người..." Văn Tín ngẩn người, vội vàng đi theo, không dám nhìn thái độ Chu Cảnh.

Hai người họ đi rồi, ký túc xá khôi phục lại yên lặng vốn có.

Trừ bỏ tấm chi phiếu kia, cũng không ai ở lại, cũng chẳng ai rời đi.

Yên tĩnh ngắn ngủi đi qua, Tô Ngôn mở miệng nói: "Người kia, anh ta, không phải Hướng Nam, đúng không?"

Chu Cảnh chậm rãi cầm lấy tấm chi phiếu mỏng manh kia, con số phía trên có chút trợn mắt, rất nhiều người cả đời cũng chẳng thể làm ra từng đó, Ân Hướng Bắc lại tùy tay ném ra ngoài.

Đối với y, căn bản là chín con trâu mất một sợi lông.

Chủ Cảnh lại thả tấm chi phiếu xuống, lạnh nhạt vô cùng nói: "Đúng, không phải."

Y không phải là Hướng Nam, y làm sao có thể là Hướng Nam, y với Hướng Nam so ra dù là một đầu ngón tay vẫn kém.

Hướng Nam muốn trả lại chân cho anh, nói y muốn gánh vác tội nghiệt của Ân Hướng Bắc, Ân Hướng Bắc lại cho rằng hết thảy đều có thể dùng tiền giải quyết.

Số tiền này...

A.

Tô Ngôn rót một chén trà đặt lên bàn cho Chu Cảnh: "Buổi chiều trường nghỉ, chúng ta vào trong thị trấn một chút đi."

Cũng không phải muốn mua đồ gì, chỉ là trạng thái hiện tại của Chu Cảnh khiến cậu ta có chút lo lắng, đi lượn phố chí ít còn có thể giải sầu, tốt hơn là ở trong ký túc xá cả ngày.

Nhưng Chu Cảnh lại lắc đầu, từ chối ý tốt của cậu ta: "Tôi còn phải ở đây đọc sách."

Nhận được cam đoan của Chu Nghi, anh muốn tiếp tục đọc sách.

Tuy rằng kiến thức của anh đã rất vững chắc, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp nhiều năm, anh muốn tử tế ôn tập lại, bảo đảm tài năng duy nhất của mình vượt qua được.

Vừa lúc Tô Ngôn cũng đang ôn tập, hai người họ liền thành cá mè một lứa, mỗi ngày trừ bỏ lên lớp, chính là hăng hái chiến đấu trong cả biển đề cương.

Ân Hướng Bắc xuất hiện, căn bản không thảy đổi bất cứ chuyện gì.

"Đi thôi, coi như là đi sinh nhật tôi." Tô Ngôn vẫn kiên trì muốn dẫn Chu Cảnh đi.

"Hôm nay là sinh nhật cậu..." Chu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn, "Sao không nói sớm, tôi không chuẩn bị gì hết."

Tô Ngôn cười cười sờ sờ đỉnh đầu: "Cũng không phải trẻ con, chuẩn bị cái gì, tôi mời anh đi ăn một bữa ngon, xem như cảm ơn anh giảng đề cho tôi."

Chu Cảnh nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng vẫn gật đầu đồng ý.

Thu dọn đơn giản một chút, hai người lập hội xuống núi đi tới nhà ga.

Đúng thật là mùa hè tháng bảy, mặt trời nóng rực treo lơ lửng trên trời, mặt đất bị phơi nắng đến độ nứt nẻ, hoa cỏ rũ hết lá xuống.

Tô Ngôn không biết từ nơi nào tìm được hai mảnh lá sen chụp lên đầu, nói là muốn đề phòng bị phơi đen rồi về sau không tìm được bạn gái, cậu ta còn muốn đưa cho Chu Cảnh, lại bị Chu Cảnh lắc đầu không nhận.

Đầu tiên là Chu Cảnh không cần chăm sóc da dẻ, hai là thể chất của anh tương đối đặc biệt, nhiều nhất cũng chỉ là phơi nắng cho hồng một ngày là lại như cũ. (Anh à, cho em siêu năng lực ấy đi =))) Em là cháu nuôi bảy đời của Bao Công đấy, cho em siêu năng lực ấy điiiiiii!!!)

Hai người một đường nhanh chóng đi tới.

Khoảng cách dưới chân núi còn một chút thời gian nữa, đột nhiên có âm thanh ồn ào gần đấy truyền đến.

Chu Cảnh không chú ý mấy, Tô Ngôn lại theo bản năng quay đầu nhìn, nhưng nhóm người kia đi quá nhanh, cậu ta cũng chỉ kịp nhìn thoáng một cái.

Chu Cảnh dừng bước, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Ngôn mơ mơ màng màng nheo nheo mắt: "Tôi giống như nghe thấy có người kêu cứu mạng, lại giống như không, có thể là tôi nghe nhầm..."

__Hết chương 45__

Đăng giờ thiêng:v