"Ừm… Vậy cô định làm gì để trả ơn tôi như thế nào?"

Thời Tranh ở trong phòng nhìn điện thoại khẽ nhướng mày.

Xem ra mục đích chính của anh là vậy, kể cả khi cô không chủ động gọi cho anh thì anh cũng sẽ gọi cho cô để đòi "báo ơn".

Nghĩ nghĩ một chút, Thời Tranh cũng cảm thấy bản thân cần pgải làm chuyện gì đó để báo đáp An Minh Triết.

Mặc dù người đàn ông này vốn chẳng thiếu một thứ gì, mà kể cả có đi chăng nữa thì với tài lực của anh thứ đó chắc chắn sẽ về tay.

Haizzz… Có tiền thật là tốt.

"Vậy… anh muốn tôi báo ơn như thế nào? Hay là chờ chương trình này kết thúc tôi sẽ nấu cho anh một bữa thịnh soạn." Nói đến đây, giọng nói của Thời Tranh lộ ra vẻ kích động nhưng sau đó lại im lặng thêm một lúc, Thời Tranh mới rầu rĩ nói tiếp.

"Nhưng mà tôi không biết anh muốn ăn gì.

Mãn hán toàn tịch? Hừm… Không được, quá cầu kỳ.

Một bàn đồ ngọt thì sao?" Lúc này, cô mới ngừng lại hỏi ý kiến của An Minh Triết, nhưng lại không nhận được câu trả lời của anh.

Mà ở bên ngoài An Minh Triết tay vẫn cầm điện thoại áp lên tai, ánh mắt như hòa, khóe miệng khẽ cong lên.

Hiển nhiên là anh đang tưởng tượng đến dáng vẻ khi đang bàn chủ đề này với anh.

Phải đến khi cô gọi anh lần thứ ba, thì anh mới sực tỉnh.

"Chờ chương trình kết thúc quá lâu rồi.

Tôi muốn ngay lập tức."

"Nhưng…" Thời Tranh còn chưa kịp phản bác, An Minh Triết liền ngắt lời cô.

"Tôi đang chờ ở ngoài cửa."

Thời Tranh nghe xong ngây ngốc trong chỗ lát rồi chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, cô liền thấy anh đang nói nhỏ gì đó với thư ký Bùi, mà thư kí Bùi sau khi nghe xong lại lập tức rời đi.

Thư ký Bùi vừa đi thì anh mới quay về phía Thời Tranh cười nhẹ một cái.

[Tên này ăn nhầm cái gì rồi phải không?]

Nhìn anh đang quay về phía mình cười ôn nhu, Thời Tranh lại có cảm giác bản thân đã hoa mắt rồi.

Mắt thấy anh đang định tiến vào trong phòng, cô nhanh chóng đóng sầm cửa bỏ lại anh bên ngoài.

An Minh Triết bị Thời Tranh bỏ ở bên ngoài trong lòng có chút không vui.

Gương mặt tối sầm lại, anh trầm mặc giơ tay gõ cửa.

Mà lúc bày, Thời Tranh cũng đã bình tĩnh lại, cô nhanh chóng mở cửa ra rồi nở một nụ cười tiêu chuẩn, nói: "An tổng, anh đến đây từ khi nào vậy? Sao không báo cho tôi."

"Còn không phải đến chống lưng cho cô sao? Từ khi nào mà cô trở nên dễ bắt nạt như vậy." Anh vươn tay búng vào trán cô một cái, sau đó thản nhiên đẩy cửa đi vào trong phòng.

Anh nhìn căn phòng một lượt rồi bày ra bộ mặt ghét bỏ, cảm thán: "Chỗ này là chỗ cho người ở sao?"

Thời Tranh đang đứng chôn chân ở cửa ra vào đột nhiên nghe anh nói vậy toàn bộ cảm kích với anh đều bị đá bay mà thay vào đó là một cỗ cảm xúc khó chịu.

Cô hằm hằm tiến đến chỗ anh, muốn ngay lập tức xé rách cái miệng không biết điều kia đi nhưng vẫn nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phòng ngủ như thế này là tốt nhất rồi."

Nhớ lại thì mấy hôm trước, vì mâu thuẫn với mấy người trong đoàn phim mà bọn họ hợp lực lại cùng nhau cô lập Thời Tranh.

Ngoại trừ Hạ Vân Nhu ra, thì có La Mạc Khiết cùng Khương Mỹ Kỳ không muốn ở chung phòng với cô.

Cho nên Thời Tranh bị đạo diễn đỗi sang phòng khác.

Mà bởi vì trailer công bố ra bên ngoài của chương trình có phân cảnh Thời Tranh phân ở một mình một phòng đã khiến cho cô có thêm rất nhiều antifan.

Mỗi ngày tài khoản Weibo do công ty lập ra cho Thời Tranh đều nhận được rất nhiều những tin nhắn khủng bố, nguyền rủa… Nhưng tất cả đều bị Lạc Mộ An xóa hết.

"Người của tôi thì phải nhận được đãi ngộ tốt nhất." An Minh Triết đột nhiên tiến đến xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng đến mức hắn cũng phải giật mình.

Thời Tranh sau khi bị anh xoa đầu liền có cảm giác anh có gì đó khác lạ, cô vô thức lùi về phía sau, húng hắng ho để che đi sự xấu hổ.

"Anh chờ một chút, tôi đi thay đồ rồi xuống bếp nấu cho anh một bữa thịnh soạn." Lời vừa dứt thì bóng dáng cuad Thời Tranh cũng bị cánh cửa phòng tắm che khuất.

Thời Tranh đứng trước gương nhìn gương mặt đỏ ửng cùa bản thân, lại đặt tay trước ngực, khẽ lẩm bẩm: "Cái tên An Minh Triết kia rốt cuộc ăn nhầm phải cái gì vậy? Tự nhiên lại đi trêu chọc mình."

Sau khi ổn định lại tâm trạng, Thời Tranh cùng An Minh Triết đi xuống nhà bếp của khu nghỉ dưỡng.

Cô tiến đến bên bồn rửa rửa tay sạch rồi mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra.

Nguyên liệu nấu ăn ở khu nghỉ dưỡng này tuy không có phong phú giống như ở nhà của An Minh Triết, nhưng mà cũng được coi là tạm đủ để nấu một bữa ăn thật thịnh soạn.

Quan trọng hơn, tất cả đều là thực phẩm tự cung tự cấp cho nên tất đả đều không có quá nhiều lưu lượng thuốc trừ sâu, thuốc bảo vệ thực vật…

Lấy trong tủ lạnh ra thịt xông khói cùng ba cái trứng gà, đập trứng gà vào trong chén, cho một muỗng muối nhỏ liền bắt đầu đánh lên, chờ dầu trong chảo nóng rồi đun trứng đổ vào.

Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát Thời Tranh đã làm được mấy cái bánh cuốn trứng gà, chia vào ba cái dĩa sứ trắng.

Thời Tranh đặt đĩa thức ăn trước mặt An Minh Triết nói: "Anh ăn đi.".