Mong là lần này có được diễn viên tốt một chút.

.....

Lạc Mộ An ngồi gặm ổ bánh mì, liền nghĩ đến Thời Tranh lần đầu tiên tham gia chương trình thực tế liền phổ cập cho Thời Tranh một chút, để cho cô không bỡ ngỡ.

" Em quên không nói cho chị biết, chương trình này không có kịch bản, chủ yếu là muốn quay phản ứng lúc xuất hiện của mọi người.

Dù sao cũng không thể tới rồi lại quay lại mà, cho nên đây là đang chuẩn bị, bọn họ bắt đầu quay chứng tỏ có người tới rồi.”

Thời Tranh ậm ừ cho có, cô biết Lạc Mộ An đây là có lòng tốt muốn nhắc nhở cô, vì Lạc Mộ An cho rằng cô không có kinh nghiệm.

Nhưng với một người nổi danh nhờ chương trình thực tế như Thời Tranh, chương trình này đối với Thời Tranh không có xa lạ chút nào.

Thời Tranh cũng biết Lạc Mộ An vì muốn giúp hình ảnh của Thời Tranh tốt hơn trong đoàn nên đã gọi cô đến sớm.

Như vậy Lạc Mộ An đã thành công biến Thời Tranh thành một người khiêm tốn.

Chờ thêm một lúc, Lâm Khương Đình ra hiệu cho đoàn người dọn dẹp đồ ra xe, sau đó tất cả khởi hành đến địa điểm quay.

Từ khách sạn đến địa điểm quay mất khoảng hai tiếng đi xe, Thời Tranh lúc trên xe nhàm chán ngồi dựa vào cửa sổ.

Qua mười năm phút, cô liền lấy điện thoại ra ngồi chơi game.

"Đến rồi." Lạc Mộ An lay người Thời Tranh nói.

Lúc này, Thời Tranh mới ngẩng đầu lên, trước mặt cô là đường vào một vùng nông thôn.

Càng vào sâu bên trong, đường càng khó đi.

Thời Tranh biết Lâm Khương Đình cố ý chọn nơi như vậy.

Cho nên mọi người quyết định gửi xe tại một nhà dân gần địa điểm quay trên núi rồi đem tất cả các thiết bị từ trong xe chuyển lên một khu nghỉ dưỡng trên núi.

Khi Thời Tranh nghe được tiếng động truyền đến dưới triền núi.

Sau đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ kéo hai vali hành lý đi đến, trên lưng còn đeo một cái balo, đó là còn chưa tính túi xách trên tay.

Thời Tranh - người chỉ có một vali hành lý và một balo nhỏ: “…”

"Đây là nữ diễn viên được chào đón nhất năm nay Hạ Vân Nhu!” Lâm Khương Đình khi quay hình Hạ Vân Nhu, vui vẻ nói một câu vào microphone.

Nhân viên ở hiện trường rất phối hợp mà vỗ tay, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thời Tranh thấy cảnh này liền có cảm giác bị phân biệt đối xử, ủy khuất quá.

Thời Tranh lại nghĩ đến khả năng phần hậu kỳ còn có thể chèn thêm bong bóng phấn hồng cùng các loại màu sắc sặc sỡ.

Như vậy chắc chắn sẽ rất là thu hút.

Còn Hạ Vân Nhu từ xa nhìn qua bên này, khóe miệng cong lên, vẻ mặt gượng gạo, cô ta đang cố hết sức mỉm cười.

Thời Tranh nhìn biểu cảm cứng nhắc của Hạ Vân Nhu, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.

Theo lời của Lạc Mộ An, thì Hạ Vân Nhu này năm hai mươi hai tuổi đã bước chân vào giới giải trí, năm hai mươi năm tuổi bắt đầu có danh tiếng.

Hiện tại cô ta mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành tiểu hoa đán trong nước, có lượng fan hùng hậu, nổi tiếng khắp cả nước.

Cô ta còn nhận được danh hiệu diễn viên có lưu lượng cao nhất.

Mời được Hạ Vân Nhu thì ratings sẽ có bảo đảm, thù lao đóng phim hiện giờ của cô ta hoàn toàn không thua kém gì ảnh hậu.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Hạ Vân Nhu tham gia chương trình thực tế nhưng cũng không đến mức trưng ra cái biểu cảm cứng nhắc đó, điều này thật không giống người đã năm năm đứng đối diện với ống kính như cô ta.

Rất nhanh sau đó, Thời Tranh cũng không để ý đến Hạ Vân Nhu nữa mà chạy vào bên trong khu nghỉ dưỡng thăm quan một vòng.

Còn ở bên ngoài, Lâm Khương Đình nhìn Hạ Vân Nhu chật vật để hành lý xuống, quan tâm hỏi: "Hành lý của Vân Nhu có vẻ nhiều nhỉ?"

Hạ Vân Nhu sắp xếp hành lý ổn thỏa, đứng trước máy nói: “Phụ nữ chính là như vậy, lúc ra khỏi cửa thời điểm chỉ hận không thể dọn hết qua đây.”

Nếu như Thời Tranh có ở đây và nghe thấy câu nói này của Hạ Vân Nhu chắc chắn cô sẽ buông một câu "Ngu ngốc."

Quay chương trình thực tế chứ không phải là đi show, chỉ cần mang những thứ thật sự cần thiết đi là đủ rồi.

Lâm Khương Đình gật gù rồi cùng Hạ Vân Nhu nói thêm hai, ba câu, sau đó lại tiếp tục đón những người đến sau.

Cho đến khi mọi người tới đông đủ, Lâm Khương Đình lúc này mới để ý đến Thời Tranh đang không biết ở đâu.

Hắn gọi cho Lạc Mộ An đang ngồi xem lại các cảnh quay vừa rồi ở chỗ Lý Như Sơn, hỏi:

"Thời Tranh đâu?"

Lạc Mộ An tròn mắt nhìn ngó xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng mình muốn tìm.

"Không phải chị ấy vừa ở đây sao? Chị ấy đi đâu mất rồi?"

Lâm Khương Đình nhíu mày, gượng lộ rõ vẻ khó chịu.

Hắn vốn không có thiện cảm gì với Thời Tranh, cô chỉ là một minh tinh tuyến mười tám, cho dù chuyện bức ảnh đó giúp coi nổi hơn một chút nhưng cô vẫn chưa đủ điều kiện để được tham dự vào chương trình này.

Nếu không phải vì An tổng....

Lâm Khương Đình thở dài, từ trước đến giờ ông ta rất ghét những diễn viên dùng quy tắc ngầm để được nổi tiếng.

Bây giờ cho dù ông ta có lui về làm chương trình thực tế nhưng bản tính vẫn không thay đổi.

Khi định mắng cho Lạc Mộ An một trận thì Thời Tranh cũng từ bên trong đi ra.

"Mọi người đến đông đủ rồi sao?"

Lâm Khương Đình thấy Thời Tranh đi đếm liền gắt gỏng nói:"Cô vừa đi đâu vậy? Cô còn muốn tiếp tục tham gia chương trình này nữa hay không?"

Thời Tranh nhíu mày nhìn Lâm Khương Đình đang bày rõ thái độ ghét bỏ với mình.

Nhưng rất nhanh, gương mặt cô đã dãn ra, mỉm cười nói: "Tôi chỉ vào trong thăm quan chút thôi.

Như vậy không được sao? Nếu vậy thì thật xin lỗi đạo diễn Lâm."

Lâm Khương Đình vốn nghĩ Thời Tranh sẽ nháo một trận, như vậy hắn sẽ có lý do để đuổi cô ra khỏi đoàn nhưng thái độ của Thời Tranh lại khác so với dự liệu của ông ta.

Điều này làm cho Lâm Khương Đình bối rối không biết phải nói gì, dù sao thì người ta cũng đã xin lỗi rồi..