Tác giả: Ca Sơ.

Mặc kệ Quả Tử có muốn hay không, cậu vẫn phải theo Tô Lạc đi dự tiệc.

Ở những chỗ KTV (1) cao cấp thế này, ai ai cũng đều ăn mặc chỉnh chu, trang điểm xinh đẹp như những bông hoa tranh nhau khoe sắc. Nhiều nhân viên trong đoàn phim biết thế nên trước khi đến đều đã tranh thủ về nhà sửa soạn thật kĩ. So ra thì Tô Lạc lúc bấy giờ chỉ vận một bộ trang phục đơn giản, phụ kiện nhã nhặn lại có phần lu mờ.

(1) KTV: quán karaoke ở Trung Quốc.

Tổng tài của Tề thị, Tề Hiên, một nhân vật không phải ai cũng có cơ hội tiếp xúc.

Tề Hiên tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng trên thương trường lại luôn sát phạt quyết đoán nên từ lâu đã nổi danh như thần. Hiện tại có khá nhiều người muốn tiếp cận gần hơn tới chỗ hắn đang ngồi, nhưng không một ai có đủ can đảm cầm ly rượu đến để xã giao trực tiếp.

Giám đốc sản xuất và đạo diễn tất nhiên đóng vai trò chủ tiệc hôm nay. Thế nhưng Trần Hoành vốn không thích đông đúc nên chỉ ngồi yên một chỗ, đôi lúc góp vui dăm ba câu.

Tô Lạc có lẽ là người an phận nhất trong tất cả, chọn chỗ ngồi cách xa trung tâm nhất. Dù vậy y vẫn cảm nhận được ánh nhìn của ai đó đang vờ như lơ đãng liếc qua mình. Trần Hoành trong lúc quay phim luôn cực kỳ nghiêm túc, không có chuyện thiên vị bất cứ người nào, giống như hôm nay quay có ba cảnh phim mà Tô Lạc cũng đã bị mắng té tát mấy lần vì diễn sai. Nhưng nhờ thế y mới có thể hoàn toàn quên đi chuyện giữa mình và người đàn ông này để tập trung vào diễn cho thật tốt.

Trần Hoành ngồi trong chỗ khuất hút thuốc, lặng lẽ nhìn những người xung quanh, tựa như anh đang phải suy nghĩ việc gì đó rất hệ trọng. Sau đó ánh mắt của anh đột nhiên dừng trên người Tô Lạc, khiến y cảm thấy áp lực vô cùng. Tô Lạc đành phải dời sang một chỗ ngồi khác nơi Trần Hoành không nhìn tới được rồi mới yên tâm đánh chén.

Mặc dù nơi đây chỉ là quán KTV nhưng quy mô khá lớn, phục vụ rất nhiều thức ăn. Tô Lạc và Quả Tử vui vẻ lui vào một góc, thấy món gì ngon liền lấy mang về. Trong thời điểm thế này, tất cả mọi người đều đang dồn hết sự chú ý vào Tề Hiên, làm gì có ai còn tâm trí để ăn uống nữa.

Dáng ăn của Tô Lạc phải nói rằng rất hoàn mỹ. Y vừa ăn vừa thưởng thức hương vị, chỉ có điều miệng nhai không ngừng. Bên kia đại minh tinh Tiêu Hàm đang hát tặng cho Tề Hiên một khúc tình ca. Với thân phận tình nhân mới của Tề tổng, tất nhiên cậu phải hát nhiều nhất đêm. Tiêu Hàm vốn xuất thân từ ca sĩ nên chất giọng tốt, bây giờ lại hát tình ca, quả thực khiến cho người khác nghe xong dư âm còn văng vẳng bên tai, triền miên ba ngày chưa dứt.

Thế nhưng vị đại tổng tài Tề Hiên kia lại chẳng hề có chút biểu hiện hứng thú nào. Tuy khuôn mặt hắn không tỏ ý khó chịu nhưng cũng chẳng thấy vui vẻ đâu, đôi lúc chỉ nói cười vài câu cho có lệ. Với thân phận của Tề Hiên, hắn không cần phải làm bộ đon đả nghênh tiếp kẻ khác, nụ cười trên môi không quá nhiệt tình cũng chẳng có gì lạ. Bỏ qua hết những chuyện đó, việc Tề Hiên có mặt ở đây ngày hôm nay cũng đã đủ cho thấy độ cưng chiều của hắn dành cho tình nhân mới đến cỡ nào rồi.

"Trước kia anh ta có từng đi xã giao cùng tôi như vậy không?" Tô Lạc quay sang hỏi Quả Tử.

Quả Tử nhìn lại, khinh bỉ trả lời: "Có chứ! Lúc cậu đang nằm mơ ấy!"

Tô Lạc: "..."

Tôi còn ăn uống vui vẻ nổi nữa chắc?

Tô Lạc bẻ chân cua, cho thịt vào miệng, mắt thì liếc qua liếc lại nhìn xung quanh. Trước hết phải nói, y hoàn toàn không hề có ý định nhìn Tề Hiên. Nhưng vì chỗ ngồi của y không hiểu sao lại quá tốt, tốt tới nỗi đối diện với hắn luôn, chỉ cách xa có chừng vài thước.

Nào ngờ Tề Hiên cũng đột ngột quay sang đối mắt với Tô Lạc, khiến y sợ hết hồn. Thịt cua vừa mới được bóc ra đột ngột rớt xuống đất một cách thảm thương vô cùng.

Đệt! Tiếc vãi!

Tô Lạc gào thét trong lòng. Đến khi y ngẩng đầu lên thì sự chú ý của Tề Hiên đã quay về sàn khiêu vũ nơi có Tiêu Hàm đang nhảy nhót hăng say. Lúc này, khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Y bỗng dưng cảm thấy trong người không được ổn lắm, nhanh chóng lau tay đứng dậy đi tiểu.

Ngờ đâu Tô Lạc vừa mới đến cửa toilet, định kéo khóa quần lấy chim nhỏ ra thoải mái xả nước thì lại có người bước vào. Lúc đầu y tưởng rằng Quả Tử đi theo mình, nhưng đến khi quay lại mới thấy đó là Tề Hiên. Mà rõ ràng có năm chỗ, hắn lại chọn ngay chỗ ở kế bên Tô Lạc, khiến da gà của y lập tức nổi hết cả lên.

Thấy vị đại tổng tài này chẳng hề chú ý gì tới mình, Tô Lạc liền cho rằng do bản thân y nhạy cảm quá thôi. Sau khi suy nghĩ xong, y lập tức thấy an tâm phần nào. Thế rồi không biết vì sao y đột nhiên cảm thấy tò mò muốn nhìn thoáng qua bên cạnh. Chim không hề nhỏ nha, còn có hai hòn bi kia nữa... chậc chậc...

Bất ngờ hơn, thứ đang được ngắm nghía kia đột nhiên trở nên to lên gấp rưỡi, nướƈ ŧıểυ cũng vì thế chảy mạnh. Lúc này Tô Lạc mới ý thức được mình đã thấy những thứ không nên thấy, vội vã quay đầu đi, ngửa mặt lên trần nhà hát mấy điệu dân ca, cố gắng hoàn thành công việc đang dở dang nhanh nhất có thể.

Tề Hiên ở bên cạnh bị cái nhìn này kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cả người khẽ run. Sau khi tiểu xong, bất thình lình hắn tựa sói đói ấn Tô Lạc lên bồn rửa mặt, bóp mạnh vòng eo mềm dẻo của y. Lực tay như muốn nghiền nát Tô Lạc, khiến y đau tới hít thở không thông.

"Tề... Tề tiên sinh, tôi đâu có mạo phạm gì tới ngài?" Chỉ hiếu kỳ nhìn một lúc thôi mà, ai biết được anh lại đột nhiên cứng lên chứ, không thể trách tôi!

Hơi thở Tề Hiên gấp gáp nóng rực. Hắn nhìn chằm chằm Tô Lạc không nói gì, thân dưới đang kề sát với y đã từ từ mềm xuống. Lúc bấy giờ trong lòng y thầm nghĩ, thằng nhãi này hiện tại đang cặp với tình nhân mới, đáng lẽ ra phải làm ngày làm đêm trên giường mới đúng, sao bây giờ lại có vẻ như lâu ngày không cɦịƈɦ, dễ dàng cương lên vậy?

Để không phải rước lấy tai họa, Tô Lạc rất nhanh chóng giơ tay xin hàng, "Chi bằng tôi cũng cho ngài nhìn, vậy là huề nhau? Người có thân phận như ngài chẳng lẽ lại đi so đo việc này với tôi?"

Tề Hiên suýt nữa bị Tô Lạc chọc cười, con ngươi hắn đen kịt như đang cố gắng kiềm nén. Bị đè ở bên dưới, y vẫn nghe được hơi thở cuồng bạo tựa dã thú của hắn, trái tim đập loạn nhịp không dứt.

"Cậu dẫn tôi đến đây chỉ để nhìn cái này?"

Tô Lạc: "..."

"Làm bộ chuyển đến ngồi đối diện tôi, nhưng sau đó lại nhìn tôi không rời mắt, giả vờ bị rớt càng cua xuống đất, vừa nãy thì quan sát chăm chú tới vậy, cậu còn muốn nói rằng tôi đã hiểu lầm sao?"

Tô Lạc há hốc miệng. Má ơi, sự thông minh logic này từ đâu mà có thế? Tôi không hề cố tình hay cố ý gì hết, ai biết được anh cũng vào đây chứ?

Thế nhưng Tô Lạc cũng không thể giải thích rằng do mình muốn tránh ánh mắt của Trần Hoành nên mới đổi chỗ được. Quả Tử từng nói, Tề Hiên không biết gì về chuyện giữa y và Trần Hoành. Nay nếu đã chia tay rồi thì y cũng không cần phải nói cho hắn biết, để tránh những rắc rối không cần thiết.

"Tề tiên sinh, đơn giản tôi chỉ buồn tiểu nên muốn đi xả thôi, hoàn toàn không có ý quyến rũ gì đó như ngài nói đâu."

Tề Hiên nghi ngờ nhìn Tô Lạc hồi lâu như muốn xác định sự chân thật trong lời nói của y. Ánh mắt y tuy rất bình tĩnh, kiên định nhưng vẻ mặt tái nhợt thế này làm sao khiến hắn tin cho được.

"Ngài cũng nói ngài đã chơi chán tôi rồi, mặc dù tôi chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ, nhưng vẫn có tự ái đó, không thể nào lại vô liêm sỉ như vậy."

Tề Hiên đột nhiên lạnh mặt, "Tô Lạc, cậu đang muốn trả thù tôi sao?" Lợi dụng chút lưu luyến cuối cùng của hắn dành cho y để cố tình giở trò đùa giỡn, thật sự quá ghê tởm!

Tô Lạc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Tề Hiên quăng sang một bên, ngã vào thành bồn rửa mặt. Hắn lạnh lùng cảnh cáo, "Từ nay về sau cấm cậu xuất hiện trước mặt tôi!"

Tô Lạc âm thầm lau mồ hôi. Rõ ràng y vào toilet đầu tiên, thế thì rốt cuộc ai không nên xuất hiện trước mặt ai chứ hả? Còn nói cái gì câu dẫn, bộ quý ngài đây dễ dàng mắc câu tới vậy sao? Cho hỏi anh đói khát tới cỡ nào để chỉ cần quăng đại một con giun thì anh đã bơi tới rồi?

Tô Lạc vừa xoa chỗ bị thương vừa tức giận nghĩ.

Ngày đó khi đang trên đường về nhà, Tô Lạc chợt nói với Quả Tử: "Tôi biết tại sao mình lại cam tâm tình nguyện ở cạnh Tề Hiên ba năm rồi."

"Tại sao?" Quả Tử đang nghiêm túc lái xe hỏi.

"Đẹp trai, khoai to, hàng chất lượng cao đó!"

Quả Tử đột ngột lạc tay lái, xe suýt chút nữa lao thẳng ra khỏi đường quốc lộ. Cậu giận dữ hét lên: "Trong lúc ông đây đang lái xe thì đừng có nói mấy cái thứ chó má như vậy! Tôi không muốn phải chôn chung với cậu!"

Tô Lạc hết sức ngây thơ nhìn Quả Tử.