Tác giả: Ca Sơ.

Khi Tô Lạc về đến nhà đã là một giờ chiều. Vừa tới nơi, y mặc kệ cái đầu đau nhức, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tựa như tất cả sự mệt mỏi của ba năm qua đều gom hết lại đè nặng xuống người y ngay lúc này vậy, khiến y lúc ngủ cũng không được yên ổn, ác mộng cứ liên tục kéo đến.

Quả Tử đi vào phòng Tô Lạc, ngồi xuống bên cạnh y. Dù máy điều hòa đã được chỉnh ở mức hai tám độ nhưng trên người y, mồ hôi lạnh vẫn cứ tuôn ra không ngừng.

Quả Tử vắt một chiếc khăn lau mặt cho Tô Lạc, nhìn y tự giày vò bản thân mấy giờ liền, rốt cục đến khi trời đêm mới hoàn toàn an bình ngủ say.

Buổi tối này trôi qua rất lâu. Tô Lạc mơ thấy thời gian y và Tề Hiên mới lần đầu gặp gỡ. Đó là khi trời vừa vào xuân, y cũng vừa mới đặt chân đến thành phố này, muốn tìm một công việc chuyển phát nhanh gì đó để làm. Ngày ấy Tô Lạc đang lái xe điện đi giao hàng, định bụng sẽ giao xong trong vòng hai tiếng. Y phóng xe như bay, nào ngờ đụng phải một chiếc xe ô tô có che rèm ở nơi ngã rẽ.

Tô Lạc té trên mặt đất, đầu óc quay cuồng. Bấy giờ trời đang giữa trưa nên ánh nắng chói chang vô cùng. Lúc y giãy giụa muốn đứng dậy thì đồng thời cửa ô tô bật mở, một người đàn ông bước ra khỏi xe, từ trên cao hạ tầm mắt xuống nhìn y.

Do bị ngược nắng nên Tô Lạc không nhìn thấy biểu cảm trên mặt người đàn ông lúc đó thế nào, nhưng ở chỗ ánh nắng dịu hơn một chút, y bắt gặp được khóe miệng người đó hơi cong lên.

Tiếp đến người đàn ông nọ ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ Tô Lạc đứng dậy. Lúc này y mới thấy rõ khuôn mặt hắn. Trong đầu y khi đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất, y thích hắn, y muốn theo đuổi hắn. Tựa như trong hàng trăm hàng vạn nhân sinh, Tô Lạc y vẫn chỉ một mực kiếm tìm người này mà thôi.

"Cậu có sao không? Tôi đưa cậu đi bệnh viện." Đến cả giọng nói kia cũng là kiểu mà y ưng ý nhất.

Tô Lạc chăm chú nhìn người đó, đáp: "Tôi là Tô Lạc, xin hỏi quý danh của ngài?"

Người đàn ông hơi ngẩn ra, "Tề Hiên. Cậu không sao chứ?"

Tô Lạc suy nghĩ một lát, lắc đầu.

Tề Hiên nói: "Chúng ta nên đi bệnh viện thôi."

Tô Lạc suy nghĩ một lát, "Công việc hôm nay của tôi vẫn chưa xong, ông chủ sẽ trừ tiền lương mất."

Tề Hiên nhìn thoáng qua chiếc xe chất đầy hàng cần giao bên cạnh, "Tôi giao giúp cậu." Dứt lời, hắn đưa tay kéo Tô Lạc đang ngồi dưới đất dậy.

Tô Lạc dời đường nhìn từ Tề Hiên đến mấy kiện hàng của mình, tiện thể ngó anh tài xế vẫn còn đang đứng bên cạnh, thậm chí liếc qua cả logo của chiếc xe xa hoa kia. Ừm, trang phục và hàng họ rất tốt, thoạt trông như mấy kẻ có tiền, sẽ không hãm hại gì đồ đạc của y, nhưng mà...

Thời đại bây giờ cái gì cũng có thể giả được, càng dễ khiến người ta buông lỏng đề phòng thì càng không thể phớt lờ.

Tô Lạc đưa tay xoa cái chân đã bị đụng đau, nhìn Tề Hiên, "Không cần đâu, tôi không sao. Hàng tôi phải tự mình giao lấy."

Tề Hiên híp mắt, "Không phải cậu vừa muốn biết tên tôi sao? Bây giờ lại cảnh giác như thế?"

Tô Lạc cười ha ha, "Tề tiên sinh, tôi rất có lý trí đó."

Sắc mặt Tề Hiên bấy giờ trông rất tốt, như muốn nở nụ cười. Hắn vẫn mang vẻ nghiêm túc lạnh lùng trên nhưng cũng muốn tỏ ra dễ gần với người vừa bị đụng kia. Hắn ngượng ngập vài giây rồi mới bình tĩnh lên tiếng, "Tôi đi cùng cậu để tránh cậu không bị ngã nữa, sau đó tôi sẽ đưa cậu vào bệnh viện."

Mới đầu Tô Lạc cho rằng đó chỉ là một lời khách sáo. Thế nhưng y không ngờ Tề Hiên lại thực sự tháp tùng mình mấy giờ liền để giao hết hàng. Đợi nộp tiền thanh toán xong, hắn liền đưa y đến bệnh viện kiểm tra.

Lúc chuẩn bị ra về, Tề Hiên cho Tô Lạc một tấm danh thiếp, "Cậu có thể đến tìm tôi..." Hắn chỉ nói lấp lửng với y như vậy.

Nghĩa là có thể cùng nhau làm một đêm phải không? Hay Tề Hiên cũng có ý với mình?

Mặc dù trong giới tình đồng chí, chỉ cần đôi bên hợp ý nhau thì đã có thể ngủ với nhau được rồi. Nhưng Tô Lạc tự thấy mình nên tự có mặt mũi một chút. Cho dù Tề Hiên vẻ ngoài đẹp cỡ nào đi nữa, y cũng không thể tùy tiện quan hệ được. Thêm vào đó, một người bắt mắt như thế có lẽ cũng nhiều bạn giường lắm. Nói không chừng hắn còn mắc bệnh truyền nhiễm gì đó, rồi lại muốn kéo y tới chịu chung cũng nên. Thế thì chẳng phải quá thiệt thòi cho y rồi sao.

Tô Lạc cứ đắn đo suy nghĩ mãi. Sau khi y tự loại bỏ các tình huống như Tề Hiên là phần tử bắt người bán thận đang tiêu diêu ngoài vòng pháp luật các thứ thì đến cuối cùng, y cũng quyết định gọi cú điện thoại đầu tiên.

Người đó không bắt máy, thế nhưng sau lại gửi tin nhắn đến hẹn thời gian và nơi gặp mặt.

Hôm ấy Tô Lạc đúng giờ thì đến, thấy người đàn ông nọ đã mặc sẵn áo ngủ đợi y. Áo ngủ kia để hở một khoảng cổ thật rộng kéo dài từ xương quai xanh đến hàng thứ ba của khối bụng sáu múi. Sợi đai lưng buộc eo lỏng lẻo, giúp hai vạt áo che đi chỗ quan trọng. Đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra, vắt chéo bên dưới.

Tô Lạc vô thức nuốt nước bọt, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ. Không biết là ngoài áo choàng ra thì Tề Hiên còn mặc thứ gì khác nữa không.

Tề Hiên đột nhiên tiến đến nâng cằm Tô Lạc lên, nhìn y với vẻ thích thú, "Đi tắm đi, tôi ưa sạch sẽ."

Nội tâm dơ bẩn của Tô Lạc nhộn nhạo hết cả lên, thậm chí y còn ngoan ngoãn đi tắm thật.

Lúc trở ra, Tề đại thiếu gia đang ngồi xem báo, trên bàn bày sẵn hai ly rượu đỏ.

Tô Lạc đi đến trước mặt Tề Hiên, hắn liền giương mắt lên nhìn. Tô Lạc đã tự quan sát bản thân từ trước. Tuy cơ bắp của y không được phát triển như Tề Hiên nhưng chỗ cần có thì cũng có, thậm chí cái đó cũng khá đẹp, cộng thêm xương đòn quyến rũ cực kỳ nữa.

Tầm mắt Tề Hiền quét từ trên xuống rồi từ dưới lên vài lần. Xem đã xong, hắn mới bắt đầu buông tờ báo ra nhìn Tô Lạc, nói rất bình tĩnh: "Ngồi lên đây."

Mặt Tô Lạc lập tức nóng lên. Tuy nhiên y vẫn không quên nguyên tắc của bản thân, chỉ đặt mông ngồi vào sa lon ở bên cạnh, nghiêm túc đề nghị: "Tề tiên sinh, tôi cũng rất ưa sạch sẽ."

Tề Hiên nhíu mi lại, dường như có hơi khó chịu.

Tô Lạc nói tiếp: "Ngài xem, ngài không am hiểu quá khứ của tôi, mà tôi cũng chẳng biết gì về ngài. Vì thế để an toàn, chẳng phải chúng ta nên đi kiểm tra sức khỏe một lần sao?"

Tề Hiên đập bàn, lửa giận trong nháy mắt bùng lên dữ dội: "Quần áo cởi hết rồi cậu mới nói với tôi cái thứ này? Cậu còn dám so sánh tôi với người khác sao?"

Tô Lạc hoàn toàn thản nhiên nhìn Tề Hiên. Hơi thở của hắn đã có phần nặng nề. Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Được! Tôi tôn trọng ý kiến của cậu. Còn bây giờ, cậu cút được chưa?"

Giọng điệu khách khí nhưng nội dung thì vẫn biểu hiện rất rõ Tề đại thiếu gia đang cực kỳ bất mãn với Tô Lạc, bởi lời y nói chẳng khác nào sỉ nhục hắn.

Tô Lạc cứ cho rằng quan hệ giữa hai người hẳn đã toang rồi. Ai ngờ chưa đến ba ngày, trợ lý của Tề Hiên, Hà Thần lại tìm được y, mang theo một tờ giấy khám sức khỏe.

Vào đêm sau đó hai người cùng nhau trao đổi giấy kiểm tra sức khỏe, sau mới lễ độ cùng nhau lăn giường lần đầu tiên. Có lẽ đêm đó quá tuyệt nên Tề đại thiếu gia đã nói với Tô Lạc rằng: "Tô Lạc, làʍ ŧìиɦ nhân của tôi đi."

Tô Lạc nghe xong thì tay chân mềm nhũn hết cả ra, quay về phía Tề Hiên đáp: "Tôi không biết làʍ ŧìиɦ nhân của anh thế nào, nhưng tôi rất muốn hẹn hò với anh."

Khi đó Tề Hiên chỉ nhìn Tô Lạc, không nói gì.

Ngày ấy Tô Lạc rất có lòng tin, rất có nhiệt huyết. Y nghĩ rằng trên đời này không có gì mà y không thay đổi được. Bây giờ nghĩ lại, Tề Hiên hình như chưa từng đồng ý với y. Hai người đã sống cùng nhau, hầu như mỗi ngày hắn đều ở cạnh y. Cho dù tình cảm thật hay giả, Tề Hiên vẫn khiến cho Tô Lạc tin hắn cũng từng có lúc yêu mình.

Tô Lạc cứ nghĩ, lần đầu tiên gặp mặt, kẻ địa vị cao như Tề Hiên mà lại nhân nhượng một người tầm thường như y, có lẽ lúc ấy giữa cả hai thật sự tồn tại chân ái. Thậm chí Tô Lạc còn tự tô vẽ ra đó chính là tiếng sét ái tình. Không ngờ rằng, Tề Hiên vừa mắt y, cũng chỉ vì y giống với một người khác...

Tô Lạc chầm chậm nhấc mi lên, khóe mắt đã ướt đẫm tự bao giờ.

***

Ở đầu kia của thành phố, có người nửa đêm vẫn còn chưa ngủ.

Tề Hiên đưa Lăng Phàm về nhà xong thì trời đã hừng đông. Hiện hắn đang ngồi trên ghế salon, hoàn toàn chẳng thấy buồn ngủ. Vài ngón tay hắn đôi lúc sẽ vô thức gõ nhịp, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên nhìn. Điện thoại càng im ắng, hắn càng cảm thấy bực bội.

Tề Mộc Dương cầm theo ly rượu đi đến, tiện thể đóng cửa, "Hôm nay hẹn hò thế nào?"

Tên nhóc này sao lại khó ở thế nhỉ? Mặt mày đăm chiêu, chân thì vắt chéo, đổi qua đổi lại liên tục.

"Không hài lòng à?"

Hai anh em nhà này chưa từng có ai tò mò chuyện tình cảm của ai. Hậu cung Tề Mộc Dương mấy nghìn mỹ nữ, Tề Hiên bao nhiêu cung phi, một năm sẽ ở chỗ nào mấy ngày,... những vấn đề đại loại thế sẽ không bao giờ được hỏi.

"Rất tốt!" Tề Hiên rốt cục cũng dừng động tác tay nhận lấy ly rượu, ra vẻ thích ý lay nhẹ.

Tề Mộc Dương liếc mắt nhìn TV, trông thấy chương trình quảng cáo đầu gội đầu. Người mẫu trên màn hình đang đứng dưới vòi sen ngửa mặt ra sau xả tóc. Khuôn mặt, hầu kết, xương quai xanh,... Tất cả mọi thứ có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

"Tề Hiên, không được gạt anh. Em và Tô Lạc có phải đã quen nhau từ trước không?"

Tề Hiên chợt nhìn về phía Tề Mộc Dương, Tề Mộc Dương đưa tay chỉ về phía TV. Tề Hiên quay đầu lại, hình ảnh Tô Lạc đang nở nụ cười rực nắng khiến người say mê kia đột ngột đập vào mắt.

Trái tim Tề Hiên đột nhiên co rút. Hắn lạnh nhạt nói: "Ba năm trước em và cậu ta có quen biết."

Tề Mộc Dương bỗng cảm thấy mình thật ngu chết đi được. Tuy Tề Hiên không quan tâm mấy đến ngôi sao nghệ sĩ, nhưng chỉ cần thấy được khuôn mặt này, làm sao nó có thể thờ ơ bỏ qua cơ chứ. Mà điều làm hắn buồn bực nhất là, hai người đó lại ngang nhiên chim chuột ngay bên dưới mí mắt hắn, mà hắn thì hoàn toàn không biết gì cả. Đương nhiên, Tề Hiên cũng có chả tâm trạng đâu mà đi nói cho hắn biết rằng trước khi Tô Lạc trở thành diễn viên thì cả hai đã ở cùng nhau rồi.

"Nếu Lăng Phàm không chết, vậy chuyện Tô Lạc em xử lý sao đây?"

Tề Hiên nghe đến đây, đột nhiên lửa giận nổi bùng lên, "Mặc kệ cậu ta, vốn chẳng cần phí công phí sức với cậu ta làm gì!" Lấy tính cách của Tô Lạc, khi phát hiện hắn và người khác có mờ ám chắc chắn sẽ đuổi gϊếŧ tới tận cửa, thế mà bây giờ ngay cả điện thoại cũng không gọi. Tề Hiên sẽ nhớ kỹ, hôm nay xảy ra nhiều chuyện trước mặt mọi người như vậy nhưng biểu cảm của y lại lạnh nhạt đến chừng nào. (ngứa háng à anh trai?!)

Tề Mộc Dương nhíu mày, thái độ và lời nói không ăn nhập này hình như có hơi quá chăng?

***

Cùng lúc đó trong biệt thự Lăng thị, Lăng Triết Vũ cũng đang nhìn chằm chằm Lăng Phàm, "Hôm nay về nước sao em không nói với anh một tiếng?" Giọng điệu rất ôn hòa nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Là kẻ sau thay thế người trước, quả nhiên thái độ của Lăng Triết Vũ đối với cậu hoàn toàn khác hẳn.

Lăng Phàm vờ bình tĩnh đáp: "Anh hai, tuần trước em đã báo với anh rồi mà anh lại không nhớ đó chứ." Đây đâu lần đầu yêu cầu của cậu bị bỏ qua.

"Chẳng phải anh muốn cho em vào công ty làm việc sao? Quen biết một vài nhân vật có tiếng cũng tốt mà." Lăng Phàm trả lời rất nhu thuận, thậm chí còn ra vẻ dè dặt.

Lăng Triết Vũ híp mắt nhìn Lăng Phàm thật lâu, trên mặt anh không để lộ bất cứ biểu cảm nào. Lông tơ cậu đã dựng đứng hết cả lên, sau mới nghe anh nói một câu, "Trễ rồi, em đi nghỉ đi. Công việc đã được sắp xếp ổn thoả, thời gian tới chắc sẽ rất bận."

Lăng Phàm ngoan ngoãn gật đầu rồi đi lên tầng, trong lòng lại không hề có chút sự phục tùng nào. Đừng tưởng rằng anh không dẫn tôi đến buổi tiệc thì tôi sẽ ngoan ngoãn mà ngồi yên một góc nhé! Nếu đã lấy được cái danh Lăng nhị thiếu này, đương nhiên tôi sẽ tìm chút lợi ích cho mình! Hôm nay lộ mặt, để xem toàn bộ giới thượng lưu có ai dám khinh thường tôi nữa không! Hừ!