Tác giả: Cả Sơ.

Cho dù ở vùng núi hoang vu hay chỗ đô thị đông đúc thì hơi nóng gay gắt của những ngày tam phục (1) vẫn cứ thổi hừng hực vào mặt người ta như thế. Tô Lạc còn chưa kịp quay về nội thành mà đầu óc đã bắt đầu xay xẩm, choáng váng hết cả ra.

(1) Ngày tam phục: chỉ khoảng thời gian nóng nhất trong năm. Sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ, trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ, mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu.

Trần Hoành rất muốn cho y nghỉ ngơi hai ngày. Thế nhưng vì phần đầu phim có khá nhiều phân đoạn vụn vặt của Tô Lạc, nên dù mỗi cảnh y chỉ xuất hiện thoáng qua cũng bắt buộc phải thực hiện, không thể bỏ. Hễ lời thoại của diễn viên khác quay được khoảng mười phút thì y sẽ góp mặt vào tầm mấy giây.

Vì vài giây ngắn ngủi này mà Tô Lạc make up không thể tẩy, trang phục trường bào nặng nề cũng chẳng dám cởi. May mắn hơn cả, y còn được diễn chung với "thiên tài" Tiêu Hàm thường hay bị NG liên tục, mười lần thậm chí vài chục lần, vậy nên lúc nào cũng phải ngồi chờ đợi mấy tiếng đồng hồ liền.

Rốt cuộc đến một ngày nọ, Tô Lạc mới hoàn thành xong nốt mấy giây thoại ngắn ngủi cuối cùng. Vừa xoay người một phát, y đã lập tức ngã xuống mặt đất. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cho mọi người xung quanh nhất thời bị bối rối.

Tô Lạc mơ mơ màng màng không nhìn rõ ai là ai, chỉ thấy được rất nhiều mảng tối đang dần bao trùm lấy mình. Tiếng ong ong khó chịu và tiếng ầm ĩ bên tai trộn lẫn vào nhau làm y không thể phân biệt được người nào với người nào.

Đột nhiên một luồng hơi thở mát rượi từ đâu ập đến bên người Tô Lạc, cơ thể y theo đó được nhấc lên khỏi mặt đất nóng hổi. Y lúc này tựa như một đứa trẻ được trả về trong nôi vậy, cảm giác thoải mái, thư thả vô cùng. Có lẽ vì đã có được chỗ dựa nên sâu trong tâm trí, y thấy an tâm hơn rất nhiều, ý thức dần bị buông lơi, từ từ ngất đi.

Tô Lạc tỉnh dậy liền lập tức nhìn thấy gương mặt to đùng của Quả Tử. Môi cậu run run, giọng nói tràn đầy sự lo lắng, "Cậu tỉnh rồi à?"

Tô Lạc đưa tay đẩy đầu Quả Tử sang bên, ngây ngẩn nhìn trần nhà một lúc. Y cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, rồi sau đó quay qua hỏi Quả Tử: "Vừa nãy tôi ngất xỉu, ai đã mang tôi đi vậy?"

Tô Lạc vẫn nhớ rất rõ cái ôm vừa ấm áp vừa quen thuộc kia, xung quanh thoang thoảng mùi hương y yêu thích, lực tay không nhẹ không nặng khiến y luyến lưu không muốn xa rời.

Trên đời này có những thứ không chỉ in vào tâm trí, mà còn khắc sâu trong bản năng. Tuy Tô Lạc không nhìn rõ người đó, nhưng y đoán ra được.

Quả Tử cũng hiểu nếu Tô Lạc đã hỏi như vậy thì chắc chắn y đã có đáp án trong lòng. Cậu bực bội không muốn trả lời, đứng dậy lấy cho Tô Lạc một ly nước ép từ dưa hấu, táo, cà chua và chuối. Bác sĩ nói Tô Lạc bị cảm nắng dẫn tới tuột huyết áp, bốn loại quả này vừa giúp giải nhiệt, vừa bổ sung lại lượng đường trong máu cho y.

Tô Lạc mới uống hết hơn nửa ly nước đã cảm thấy cơn khó chịu do choáng váng và đổ mồ hôi giảm đi kha khá.

"Là Tề Hiên?"

Khuôn mặt Quả Tử vẫn đen sì như cũ. Lúc Tô Lạc bị té xỉu, cậu đang chạy ra ngoài mua sinh tố đậu đỏ định mang về cho y ăn để giúp y bớt nóng nực, ai ngờ vừa mới quay lại đã thấy Tô Lạc đang nằm sõng soài trên mặt đất. Mà Tề Hiên, cái tên mất tích mấy ngày kia lại đột ngột từ đâu chui ra. Hắn không đợi cho mấy người đang xoay xung quanh kịp phản ứng đã nhanh chóng đẩy họ sang một bên, đi đến bế Tô Lạc lên.

Khi Tề Hiên vừa quay đầu thì bất ngờ đụng phải Trần Hoành cũng đang gấp gáp chạy tới. Biểu cảm trên mặt hai người lãnh liệt như nhau, khiến cho Quả Tử bây giờ nghĩ đến còn kinh.

Quả Tử nói: "Cậu không biết khuôn mặt của Tiêu Hàm lúc đó xấu xí cỡ nào đâu." Nhắc đến đây tâm trạng cậu lại thấy thoải mái hơn không ít, nhưng nỗi buồn bực vẫn chẳng dứt đi được.

Cậu vốn không muốn kể những điều này cho Tô Lạc nghe, lỡ như châm ngòi cho ngọn lửa tình cảm đang dần nguội tắt trong y bùng cháy mãnh liệt lần nữa thì xong đời. Ngày hôm nay Tề Hiên hành động như vậy không những đã khiến cho vài người suy nghĩ nhiều, mà còn tạo cho Tô Lạc thêm một niềm tin vững chắc khác.

Quả Tử cẩn thận quan sát y. Tên ngu ngốc này vừa nghe Tề Hiên vội vã chạy tới bế mình thì bỗng dưng không dám nhìn cậu nữa, cúi thấp đầu uống nước trái cây, tỏ vẻ chẳng để ý. Nhưng Quả Tử hoàn toàn có thể dựa vào độ cong đáng ghét từ khóe miệng đến đuôi lông mày kia của Tô Lạc để khẳng định rằng y chắc chắn đang thầm vui trong lòng.

"Cười lén làm cái gì, muốn cười thì cười cho to vào." Quả Tử thấy vô cùng khinh bỉ dáng vẻ này của Tô Lạc.

Y lập tức ngẩng đầu lên. Gương mặt y tuy bình tĩnh nhưng vẫn còn sót lại phân nửa ý cười.

Quả Tử bị nghẹn lời, độc miệng nói: "Có thể khiến cho cậu bị mất trí nhớ có chọn lọc cũng đủ biết là thể loại chả ra gì. Lúc nãy cậu đứng gần Tiêu Hàm, không biết chừng Tề khốn nạn cho rằng cậu ta té xỉu nên gấp rút chạy tới cũng nên. Ai ngờ không phải Tiêu Hàm mà là cậu, nhưng đã lỡ xông tới rồi chẳng nhẽ lại bỏ đi. Tề khốn nạn tuy khốn nạn nhưng cũng cần phong độ chứ!"

Tô Lạc thấy lời cậu nói cũng có lý. Vừa khéo Tề Hiên đúng lúc đi ngang qua, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, thậm chí khi nhìn thấy y còn ra vẻ lạnh lùng. Hắn không đợi cho Tô Lạc mở miệng nói lời cảm tạ đã thẳng thừng bỏ đi.

Tiêu Hàm bước theo sau với vẻ mặt hả hê, mắt liếc ngang Tô Lạc tựa như đang nói: "Đồ ngu! Đâu phải ai cũng để cho anh bám víu vào được. Người ta chỉ vừa ban xuống chút xíu tia sáng nhỏ nhoi mà anh đã bắt đầu nghĩ mình chói lòa rồi sao?!"

Tuy nhiên qua hai ngày sau đó, vị minh tinh vốn được Phượng Hoàng che chở kia vì vô tình đánh mất cây ngô đồng nên đã bị biến về thành chim sẻ (2). Dựa vào kinh nghiệm của các nghệ sĩ lâu năm để suy đoán, năm mươi phần trăm khả năng cậu ta đã bị thất sủng rồi.

(2) Sự tích phượng hoàng đậu lên cây ngô đồng sẽ có thánh nhân ra đời, ý nói Tiêu Hàm ôm cây ngô đồng nên được phượng hoàng đậu lên, biến thành người được chú ý.

Lại nói, nếu bị đá mà còn nhận được quà chia tay hậu hĩnh như Tiêu Hàm thì cũng đáng. Sản xuất một album tập hợp toàn siêu phẩm của nhiều nhạc sĩ nổi tiếng khác nhau, đây chính là mơ ước của vô vàn ca sĩ đó. (rồi quà chia tay của anh tao đâu?)

Có lẽ vì biết mình không còn hậu thuẫn nữa nên chú mèo nhỏ Tiêu Hàm bèn phải tự đứng trên đôi chân của mình. Cậu không chỉ sửa đổi tính nết vênh váo kiêu ngạo trước đây, cách xử sự cũng bắt đầu cải thiện hơn rất nhiều, tuy chưa được đến độ người gặp người thương, nhưng không khiến cho người khác mang vạ hay bực tức đã là tốt lắm rồi.

Cho đến một ngày nọ, chim sẻ nhỏ bắt đầu chủ động đi xin Tô Lạc chỉ dạy cách diễn xuất.

Tô Lạc bị dọa cho sợ hết hồn.

Sau khi Tiêu Hàm học hỏi kinh nghiệm xong thì đột nhiên mở miệng hỏi: "Anh Lạc, sanh anh và Tề Hiên lại chia tay vậy?"

Lúc bấy giờ Tô Lạc đang ngồi thưởng thức ly nước trái cây do Quả Tử tốn công ép ra. Từ lần ngất xỉu trước, bác sĩ nói y bị tuột áp, đến giờ Quả Tử vẫn cảm thấy bị đả kịch và sỉ nhục nặng nề, "Mỗi ngày tôi đều cho cậu ăn uống đầy đủ bổ dưỡng như thế, bây giờ cậu lại bị tuột huyết áp là sao? Cậu chơi tôi hả?" Sau câu oán hận của Quả Tử, mỗi ngày cậu đều chuẩn bị nước ép trái cây cho Tô Lạc, sáng một ly, chiều hai ly, đến tối còn có thêm hai thang thuốc bổ nữa.

Kỳ thật thói quen ăn uống của Tô Lạc vốn không được khoa học cho lắm. Hằng năm cứ vào mùa hè y sẽ bị kén ăn, thành ra nước trái cây của Quả Tử có thể nói đã giúp ích cho y rất nhiều.

Một ngụm nước chứa đầy chất dinh dưỡng như thế lại chỉ vì câu nói của Tiêu Hàm mà bị phun hết phân nửa, Tô Lạc thực sự thấy đau lòng thay cho Quả Tử.

"Cậu mới nói gì?"

Tiêu Hàm ai oán nhìn Tô Lạc, "Trước kia anh thấy em vênh váo tự đắc như thế chắc mắc cười lắm?"

Tô Lạc lập tức bị sặc nước miếng, hắng giọng nói: "Ai... ai đã kể cho cậu biết?"

Tiêu Hàm càng nghĩ càng thấy hầm hực, "Anh thấy vui lắm chứ gì? Ai đời trong lúc làʍ ŧìиɦ lại bị gọi sai tên chứ, nhục nhã cỡ nào anh biết đó!"

Mẹ nó, nghĩ tới hai ngày trước, rốt cuộc cậu đã được Tề tổng cho thông qua "kỳ sát hạch", chuẩn bị tiến vào giai đoạn lên giường. Lúc đó Tiêu Hàm cứ cảm thấy thấp thỏm và bất an vô cùng, chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy mất dép. Ai ngờ... ai ngờ cậu chưa kịp chạy nhảy gì, dưa người ta đã héo trước.

Tề Hiên kêu cả tên lẫn họ của Tô Lạc từng chữ rõ ràng mồn một, Tiêu Hàm có muốn giả ngu cũng giả không được.

Mà điều khốn nạn nhất chính là Tiêu Hàm còn chưa biết sẽ phản ứng thế nào thì cậu đã bị kim chủ của mình đạp một cú té lăn cù dưới giường.

Đờ cờ mờ mờ!!!

Lúc đó tuy Tiêu Hàm nghĩ mình cũng khá may mắn, nhưng vẫn mang bóng ma trong lòng với cái tiết mục đặc sắc chết tiệt kia.

Mà Tô Lạc bên cạnh cũng đang điên hết cả người lên. Thằng nhóc ranh này nói mình và Tề Hiên đã lên giường sao?

Một ngọn lửa không tên bất chợt bùng nổ trong tâm trí Tô Lạc, y bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi muốn mang kéo đi thiến "con ngựa đực" kia ngay lập tức.

Nhưng Tô Lạc nhanh chóng bình tĩnh lại. Hiện giờ y và Tề Hiên đã coi như không quen, hắn ta chơi ai thì mắc mớ gì tới y. Tô Lạc còn nghĩ mình thật may vì đã chia tay với ngựa đực đó, nếu không chẳng phải y sẽ vì mấy trận nɠɵạı ŧìиɦ của hắn mà đau đầu tới chết sao?

"Cũng may em không thật sự thích anh ta, bằng không ngay cả gϊếŧ anh em còn có thể làm được đó. Nhưng mà, em vẫn thật nể phục anh, Tề tổng coi trọng anh như thế nhưng anh lại không hề kiêu ngạo chảnh chọe, còn che giấu rất cẩn thận nữa. Người đại diện của em nói đúng, em quả thật còn quá non trẻ."

Dứt lời, Tiêu Hàm liền phủi mông bỏ đi, để lại một mình Tô Lạc đứng trong gió, cảm xúc ngổn ngang.