Trời đã gần tối thế nhưng, phía bên ngoài vẫn im lặng đến mức đáng sợ.

Sở Chi chỉ có thể mở cửa sổ mà ngắm nhìn quang cảnh ở bên ngoài.

Cô đưa mắt nhìn lên phía bầu trời cao vời vợi.

Chỉ chốc lát nữa thôi, mảng đen sẽ bao trùm và mặt trăng sẽ xuất hiện.

Hôm nay là ngày rằm, mặt trăng sẽ xuất hiện.

Duy chỉ có thâm tâm của Sở Chi là u tối, bởi lẽ cô không biết phải đưa ra câu trả lời thế nào ngay khi Nhậm Bằng quay trở về.

Về phía Lý Nhậm Bằng, kể từ khi hồi phục hoàn toàn tính cách ban đầu, anh lại phiêu lưu ở bên ngoài.

Suýt chút nữa anh đã vì những hành động chăm sóc chu đáo của Sở Chi làm cho động lòng.

Đã từng nghĩ sẽ tiếp tục giả làm người chồng ngốc để được cô nuông chiều, hưởng trọn niềm hạnh phúc mà cô mang lại.

Thế nhưng, cô lại khiến anh hoàn toàn thất vọng ngay khi hay tin cô mang thai đứa con ngoài dã thú.

Chứng cứ mà anh đã nhờ người điều tra, trên tờ giấy xác nhận mang thai hiện rõ ba chữ Diệp Sở Nguyệt, ngoài ra còn có hình ảnh của cô được chụp lại tại bệnh viện, anh không thể không cho đó là thật được.

Ngôn Tình Ngược

Lý Nhậm Bằng cả người đã say mèm tới nổi anh chỉ hé miệng nói một từ thôi là cũng có thể cảm nhận được mùi rượu phả ra từ khoang miệng.

Anh luôn cố gắng nhắc nhở bản thân không nhớ đến cô nữa, thế nhưng điều đấy lại phản tác dụng.

Đầu óc Nhậm Bằng cứ xoay xoay điên cuồng, hình ảnh về cô càng thêm hiện rõ càng khiến thâm tâm anh thêm bức bối, khó chịu.

Đúng lúc, cách đó không xa, Châu Minh Mỹ nhận ra bóng dáng thân quen bèn tiến lại gần.

Bởi lẽ, quán bar này chính là điểm hẹn quen thuộc giữa cô và Lý Nhậm Bằng cho nên ngay khi nhìn thấy anh quay trở lại vẻ mặt lập tức trở nên hăng hái, tươi vui.

Cô ta tiến lại gần, choàng tay qua cổ, bất ngờ hôn lên má anh một cái, mĩm cười nói:

- "Em biết sẽ có ngày anh bình phục mà đến đây tìm em."

Vừa dứt lời đã bị lực mạnh từ phía cánh tay săn chắc của người đàn ông bên cạnh hất khỏi, anh trừng mắt nhìn cô, lạnh giọng đáp:

- "Tránh ra khỏi người tôi ngay lập tức."

Nói rồi, anh đưa tay cầm chiếc áo vest đang vắt trên ghế lên mà hờ hững bước đi ngang qua người Châu Minh Mỹ, không thèm nhìn một cái khiến cô ta cảm thấy vô cùng hụt hẫng mà hét lớn.

- "Lý Nhậm Bằng, chẳng phải anh đến đây vì em sao?"

...***...

Rầm...

Cánh cửa phòng vốn đang khóa bất ngờ bị anh đẩy vào một cách mạnh mẽ khiến Diệp Sở Chi đang đứng nhìn phong cảnh bị anh làm cho giật mình mà lập tức xoay người lại.

Cô dùng gương mặt lương thiện của mình, chỉ vỏn vẹn hỏi anh:

- "Nhậm Bằng, anh về rồi sao?"

Uỵch....

Bất ngờ, anh đẩy cô ngã lăn ra giường.

Hiện tại, gương mặt của anh đã đỏ ửng.

Còn nhớ lần trước, anh đã từng dị ứng với rượu thế mà hôm nay lại cố ý lái xe đến quán bar gọi rượu uống.

Hơn thế, lại còn là thứ rượu có nồng độ cồn cao.

Tuy hiện tại cơ thể anh vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố mở bừng mắt mà nhìn thẳng vào người con gái đang bị anh trấn áp ở dưới thân mình.

Miệng anh phả ra hơi rượu nồng nặc, giọng nói có chút thay đổi mà hỏi cô:

- "Khai thật đi, em mang thai con của ai?"

Sau một khoảng thời gian bị anh giam lỏng một mình trong phòng.

Cuối cùng, cô cũng có câu trả lời.

Tuy nhiên, tất cả đều phụ thuộc vào lòng tin của anh đối với cô.

Không suy nghĩ gì, Diệp Sở Chi tròn xoe đôi mắt nhìn anh, cương quyết đáp:

- "Em chưa từng mang thai.

Anh có tin em không?"

Ưm....

Cô vừa nói dứt câu liền bị anh giữ chặt hai tay mà cưỡng hôn.

Nụ hôn lúc này vô cùng mãnh liệt so với khi trước.

Diệp Sở Chi cảm nhận đầu lưỡi hiện tại của anh rất nóng đang không ngừng quấn bám lấy đầu lưỡi của cô.

Sở Chi cố dùng sức tách rời khỏi môi anh nhưng lại không thể.

Cô càng đẩy anh ra xa thì anh lại mạnh tay đẩy người cô lại gần mình mà cuồng nhiệt cắn m.út cánh môi hồng mỏng manh đến mức bật máu.

- "Tại sao, tại sao ngay cả khi say, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến lại là em."

NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.