Editor: Mờ Mờ


Người trong quán cà phê từ từ nhiều lên, Tuân Mộ Sinh vịn mép bàn chầm chậm đứng dậy, vẫn có cảm giác máu xộc lên đầu choáng váng mặt mày. Hắn đi về phía cửa quán, hạt trầm hương hơi ấm kề sát trong lòng bàn tay, nhưng lời của Trì Ngọc vẫn cứ lởn vởn bên tai — chúc cậu mạnh giỏi.

Hắn thà nghe một câu “Tạm biệt” của Trì Ngọc.

Đi đến cạnh cửa, đang định mở cửa thì cửa đã bị người ta kéo ra từ bên ngoài, một cậu trai trẻ hấp tấp đi vào suýt chút nữa đã đâm sầm vào hắn. Trong lòng hắn bực bội nhưng không đến nỗi trút giận lên người xa lạ, nhìn cũng chẳng buồn nhìn lập tức nghiêng người đi. Người thanh niên đột nhiên hô lớn: “Á! Cậu Tuân!”

Bấy giờ Tuân Mộ Sinh mới quay lại nhìn, thì ra là một trong hai điều dưỡng hắn mời về cho Trì Ngọc.

Vừa nãy chính cậu điều dưỡng này và Chu Thần Chung đã theo Trì Ngọc tới đây, nhưng toàn bộ sự chú ý của Tuân Mộ Sinh đều dồn hết lên người Trì Ngọc, hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh anh.

Chàng trai vội vàng lấy một tờ giấy gấp nhỏ hai lần trong túi áo ra: “Cậu Tuân, anh Văn nhờ tôi đưa cái này cho anh.”

Hai chữ “anh Văn” làm Tuân Mộ Sinh hơi chau mày. Bây giờ người biết thân phận của Trì Ngọc vốn đã ít lại càng ít hơn, điều dưỡng tất nhiên không biết, gọi một tiếng “anh Văn” cũng không có gì là lạ.

Nhưng Tuân Mộ Sinh nghe xong lại thấy không vui.

Chàng trai đưa giấy qua nói tiếp: “Anh Văn vốn định tự đưa cho anh, nhưng vừa nãy đi vội, lúc về phòng bệnh mới nhớ ra.”

Tuân Mộ Sinh mở tờ giấy ra, chữ viết trên giấy xiêu vẹo, nét ngang chẳng ra ngang, nét sổ thì chẳng thẳng, giống như chữ của con nít mới tập viết.

Hắn sầm mặt hỏi: “Đây là gì?”

“Không biết.” Cậu chàng gãi đầu một cái: “Tôi không đọc lén, chỉ biết là của anh Văn viết.”

Tuân Mộ Sinh rất bất ngờ. Hắn chưa từng thấy Trì Ngọc viết chữ nhưng cũng biết những con chữ xấu xí này không thể xuất phát từ tay của Trì Ngọc.

Hắn rất thích tay của Trì Ngọc, mười ngón thon dài, lòng bàn tay ấm áp còn có một lớp chai mỏng lâu ngày, những vết sẹo trên tay đã sớm lành lại. Bàn tay ấy hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ xinh đẹp, nhưng chai sần vừa phải. Hắn từng hôn lên mỗi một vết thương và lớp chai mỏng trên bàn tay ấy, Trì Ngọc cứ muốn rụt tay về, song hắn lại nắm rất chặt, vừa ngước lên là có thể nhìn thấy từng đốm sao nhỏ lấp lánh trong mắt Trì Ngọc.

Mà bây giờ hắn không nắm được tay của Trì Ngọc nữa rồi.

“À phải, anh Văn còn kêu tôi nhắn lại một câu.” Chàng trai nói tiếp: “Nhờ anh dọn dẹp hết mấy thứ ghi trên giấy, phiền anh rồi.”

Mấy thứ ghi trên giấy?

Tuân Mộ Sinh nhìn kỹ lại thì đã hiểu ý của Trì Ngọc.

Nếu không phải mới nãy đi gấp quên mất chuyện này thì có lẽ Trì Ngọc sẽ nói với hắn rằng: “Cậu Tuân, tôi từng ở trong nhà cậu một khoảng thời gian, có để lại vài món đồ, phiền cậu kêu người đến dọn dẹp một chút. Đồ đạc không nhiều cũng không có gì quý giá, vứt đi là được rồi. Tôi đã viết hết lên giấy, cậu xem thử đi, chắc là không còn sót gì nữa.”

Cảm giác thất vọng mất mát ấy lại dâng trào, đầu ngón tay Tuân Mộ Sinh run lên nhè nhẹ, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc nói với điều dưỡng: “Được, tôi biết rồi.”

Điều dưỡng đã đi về nhưng Tuân Mộ Sinh cũng không lên xe ngay.

Hắn cầm tờ giấy đi loanh quanh trên đường không có mục đích.

Trì Ngọc thật sự muốn xóa hết mọi dấu vết, từ những thứ nhỏ bé như thuốc thang, quần lót, dép lê, đến những thứ lớn như đồ ngủ, dao cạo râu này nọ đều viết đầy đủ hết không thiếu thứ nào.

Trong lòng Tuân Mộ Sinh chợt thấy xót xa giống như sắp mất đi một vật báu quan trọng nhất.

Vì sao mấy chữ này lại xấu như vậy, hắn đọc đi đọc lại tờ giấy cả mấy lần, cuối cùng cũng hiểu.

Tay của Trì Ngọc vẫn chưa lành hẳn, cầm viết rất khó khăn, vừa nghĩ vừa viết nên mới thành ra như thế này.

Tay phải của Tuân Mộ Sinh thả lỏng xuống, giấy gặp gió thổi phát ra tiếng vang khẽ khàng. Hắn nhìn về phía bệnh viện, vô thức lẩm bẩm: “Trì Ngọc.”

“Cháu làm gì thế này?” Chu Thần Chung nhìn thẻ ngân hàng trước mặt, hơi chau mày.

“Cháu có ít tiền để dành.” Đôi mắt Trì ngọc yên ả, giống như cuối cùng đã buông được gánh nặng trên vai: “Tiền viện phí với mời điều dưỡng trong khoảng thời gian này cháu vẫn có thể trả được.”

Chu Thần Chung đẩy thẻ về: “Có lý nào lại bắt cháu trả.”

“Cháu đã rời đơn vị lâu rồi, đội trưởng nhờ chú chăm sóc cho cháu, cháu nhận thuốc của chú, được chú trị liệu, xưa giờ chưa tốn một đồng nào.” Trì Ngọc từ tốn nói: “Đây là sự quan tâm của đơn vị dành cho những bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ như chúng cháu, cảm ơn chú. Nhưng tự cháu bị bệnh bị thương thì không thể để chú hay đơn vị cũ chịu trách nhiệm được.”

Cả buổi sau Chu Thần Chung vẫn không biết nói gì.

Thực tế thì tiền thuốc men trong mấy tháng này của Trì Ngọc đều do Tuân Mộ Sinh chi trả, mà Tuân Mộ Sinh thì muốn giấu nhẹm đi, thế là Trì Ngọc cứ nghĩ tiền mình tiêu là tiền của đơn vị cũ.

Chu Thần Chung biết không thể vạch trần chuyện này, sau nhiều lần đắn đo thì ông tạm thời nhận thẻ, định rút một khoản nhỏ trong thẻ tiết kiệm ra rồi tìm lý do là “chi trả đặc biệt” để lấp liếm cho qua chuyện, sau này lấy tiền đó ra trả về cho Trì Ngọc.

Tóm lại không thể trả cho Tuân Mộ Sinh, Tuân Mộ Sinh cũng sẽ không nhận số tiền này.

Suy cho cùng thì Trì Ngọc bị thương cũng bởi vì Tuân Mộ Sinh, không có lý nào lại để Trì Ngọc tự trả tiền viện phí cho mình.

Thấy Chu Thần Chung nhận thẻ, Trì Ngọc như thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ điều dưỡng quay lại cười nói: “May mà cậu Tuân vẫn chưa đi, tôi đã gửi giấy cho anh ấy rồi.”

Trì Ngọc hơi cụp mắt xuống: “Cảm ơn.”

Chu Thần Chung rất dễ dàng bắt được sự thay đổi nhỏ bé của anh, ông ấy thở dài trong lòng nói lảng sang chuyện khác: “Có tính toán gì chưa?”

Phạm trù của câu hỏi này rất rộng, Trì Ngọc im lặng hồi lâu mới nói: “Giáo sư Chu, chú đang lo rằng cháu sẽ tự sát sao?”

Chu Thần Chung không ngờ rằng anh sẽ hỏi thẳng như vậy, nhưng ông ấy cũng thật sự lo rằng trong tương lai anh sẽ có khuynh hướng này. Mấy hôm nay tâm trạng của anh nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng cũng không làm người ta yên lòng cho được, bây giờ ở bệnh viện có người chăm sóc thì còn đỡ, sau này ra viện quay về chỗ làm ai biết có gặp cú sốc nào nữa không.

“Cháu sẽ không làm thế.” Trì Ngọc nói: “Mấy hôm nay lúc bị mất ngủ cháu vẫn hay nhớ về chiến hữu ngày xưa, và cả Văn…”

Anh ngừng lại mấy giây, dường như còn thở dài: “Năm đó tiêm thuốc để đi làm nhiệm vụ thì rất muốn chết, nhưng lại được cứu về. Cháu không được chết trên chiến trường giống như bọn họ thì thôi vậy. Chú biết không, bọn họ rất muốn sống tiếp nhưng cuối cùng vẫn ra đi.”

“Vì thế cháu không thể kết thúc mạng sống của mình một cách qua loa, nếu không cháu sẽ không có mặt mũi nào đi gặp bọn họ.” Trì Ngọc nhìn vào một điểm trong hư không, ánh mắt trở nên xa xăm: “Nếu không hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, vậy thì phải tiếp tục sống cho thật tốt.”

Chu Thần Chung tuy là nhân viên công chức nhưng cũng là người từng ra tiền tuyến, trong lòng cũng có nhiều hoài niệm, ông ấy vỗ nhẹ lên vai Trì Ngọc.

Trì Ngọc lấy lại tinh thần: “Nhưng mà sau này có lẽ cháu sẽ không sống vì Văn Quân nữa.”

Ngón tay của Chu Thần Chung đặt trên bả vai anh hơi khựng lại.

“Đến bây giờ đã là chín năm, đã đủ rồi.” Anh cười rất bất đắc dĩ: “Cháu lấy tên của cậu ấy làm công việc cậu ấy muốn làm, chăm sóc ông ngoại dùm cậu ấy. Cháu cứ nghĩ cậu ấy sẽ rất hài lòng. Nhưng bây giờ cháu lại sống như thế này, nếu như cậu ấy thấy được thì có lẽ sẽ muốn đập cháu một trận.”

“Cháu không phải cậu ấy, cho dù trên chứng minh viết là ‘Văn Quân’ thì cháu cũng không thể sống tiếp thay cậu ấy.”

“Thật ra đạo lý này rất đơn giản, nhưng cháu phải mất chín năm mới hiểu rõ. Người đã mất thì là mất rồi, không có chuyện như người này có thể tiếp tục sống thay người kia.”

“… May mà cậu Tuân đã đánh thức cháu.”

Chu Thần Chung nói: “Từ nhỏ Mộ Sinh cậu ta đã thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp cú sốc nào, luôn làm việc theo ý mình, cháu…”

Trì Ngọc lắc đầu: “Không sao, cháu thật sự đã gạt cậu ấy. Con người mà, phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mình đã làm. Vừa nãy cháu đã nói rõ với cậu ấy, Mộ, cậu Tuân không phải người ngang ngược không biết lý lẽ, chắc sẽ không làm khó cháu đâu.”

“Chú sẽ nói chuyện với cậu ta.” Chu Thần Chung nói: “Chuyện thân phận cháu có ý kiến gì không?”

“Đổi lại thì khá là rắc rối, hơn nữa cháu đã sống và làm việc ở Trọng Thành lâu như thế rồi, ai quen cháu đều biết cháu tên ‘Văn Quân’.” Trì Ngọc nói: “Đột nhiên đổi lại thì rất khó giải thích.”

Chu Thần Chung hơi bất ngờ: “Không muốn rời khỏi Trọng Thành bắt đầu một cuộc sống mới sao?”

“Đã quen rồi.” Trì Ngọc cười cười: “Hơn ba mươi tuổi đầu, nếu đến thành phố khác sống thì cháu phải tốn thêm thời gian thích nghi. Nhưng mà…”

Chu Thần Chung vốn định đề nghị anh đến một thành phố khác sinh sống, nhưng thấy anh không định rời khỏi bèn âm thầm không nhắc lại nữa, hỏi: “Nhưng mà thế nào?”

“Nhưng mà cháu muốn đổi công việc khác.” Trì Ngọc nói: “Ai cũng nói làm nghề nào thì sẽ thích nghề đó, nhưng cho tới bây giờ cháu vẫn không thích cái nghề nhà báo này nổi. Nếu không còn xem mình là Văn Quân vậy thì không cần phải gượng ép ở lại bộ phận New Media nữa.”

Chu Thần Chung gật đầu đồng ý: “Sớm nên đổi rồi. Muốn làm việc gì?”

Trì Ngọc hơi bối rối: “Chuyện này… Cháu vẫn chưa nghĩ ra. Hình như cũng không thích nghề nào lắm, có lẽ trước tiên phải tìm việc nào có thể làm được cái đã.”

“Không gấp, cứ từ từ.” Chu Thần Chung nói: “Lần này cháu nằm viện không tốn tiền là bao, tạm thời không cần lo lắng vụ tiền nong. Sau khi ra viện đi chơi đâu đó cũng được, đội trưởng Sở ở tỉnh kế bên, nếu cháu muốn tìm cậu ta ôn chuyện cũ thì cứ đi thoải mái.”

Buổi tối Tuân Mộ Sinh về nhà, một mình uống mấy ly rượu, lại mở tờ giấy điều dưỡng đưa ra, bắt đầu kiểm kê từng món từng món một.

Trì Ngọc muốn hắn vứt đồ đạc của anh đi, hắn cứ làm theo là được.

Nhưng mới tìm được phân nửa thì hắn lại đứng im trong phòng khách.

Men say ùa đến, vành mắt đỏ hoe.

Mấy vật dụng hằng ngày của Trì Ngọc như ly nước, bàn chải đánh răng, khăn mặt, còn có một tuýp sữa dưỡng da tay Longrich chất chồng trên bàn trà.

Mùa đông khô hanh, thỉnh thoảng Trì Ngọc sẽ bôi lên tay một ít. Có lần hắn nhìn thấy, bèn lấy một hộp kem dưỡng da tay đắt tiền đưa cho anh. Nhưng Trì Ngọc lại lắc đầu bảo tuýp này xài tốt lắm.

Lúc đó hắn nghĩ tốt con khỉ, mùi nồng với khó ngửi muốn chết.

Nhưng chửi thầm trong bụng thế thôi chứ sau này hắn cũng chuyển qua xài Longrich luôn, thỉnh thoảng còn giỡn giỡn giả bộ lười, kêu Trì Ngọc bôi cho mình.

Chuyện cũ như cây kim đâm vào da thịt nhức nhối. Hắn hít sâu một hơi sau đó thở hắt ra, nhưng cơn phiền muộn trong lòng lại chẳng vơi được phần nào.

Chỗ này chính là “nhà” mà ngày xưa hắn từng ở chung với Trì Ngọc một khoảng thời gian, sau khi xảy ra chuyện hắn gần như không còn trở về nữa, trong phòng dường như vẫn thấp thoáng hơi thở sinh hoạt của ngày xưa, như thể Trì Ngọc vẫn sẽ quay về.

Giống như khi mùa đông tiếp theo kéo đến, Trì Ngọc vẫn có thể bôi kem dưỡng da tay cho hắn.

Hắn nhắm mắt lại, mấy giây sau vò tờ giấy thành một cục vứt mạnh xuống đất, hơi thở nặng nề, hắn giơ chân đá bay bàn trà. Mấy thứ trên bàn trà đều rớt xuống đất, ly nước rơi vỡ tan tành.

Một cảm giác xưa nay chưa từng có chạy xộc lên đầu, hắn đứng trong đống đổ vỡ một lúc lâu mới hiểu ra cảm giác đó gọi là “mất mát”.

Hắn xoa trán, cảm thấy chuyện này là không thể nào.

Hắn đã sớm cảm nhận được thứ gọi là “mất mát”, mất đi Văn Quân mười mấy năm, đó không phải là “mất mát” thì là cái gì?

Nhưng tại sao cảm giác đối với hai người lại hoàn toàn khác biệt?

Tiếng kim giây tích tắc, từng ngọn đèn ngoài cửa sổ đã tàn lụi, hắn ngồi xổm xuống nhặt hết mấy thứ rơi trên đất đặt lại vị trí ban đầu, rồi mở tờ giấy nhàu nhĩ ra muốn vuốt thẳng thớm lại, nhưng có làm thế nào thì vẫn nhăn nhúm.

Hắn dần dần hiểu ra, điều kiện tiên quyết của “đánh mất” là phải “có được”.

Hắn chưa từng có được Văn Quân.

Người hắn có được — đã từng có được, chỉ là mỗi mình Trì Ngọc.

Hết chương 47