Chu Noãn Noãn bị người nhà họ Chu đưa đến bên đường lớn, theo ý của Chu Thừa, họ không thu điện thoại của Chu Noãn Noãn để cô ta có thể liên lạc với người đại diện hoặc bạn bè để đón cô ta đi.

 

Chu Noãn Noãn nắm chặt điện thoại, nhìn người hầu nhà họ Chu ngày càng đi xa, hoàn toàn không có ý định quay đầu lại, điện thoại rung lên không ngừng, đều là đám chị em plastic giả mù sa mưa gọi hỏi cô ta có ổn không, trong tối ngoài sáng đều đang thử xem địa vị của cô ta ở nhà họ Chu còn giữ được không. 

 

Song bọn họ cũng không cần hỏi Chu Noãn Noãn, trước khi Chu Thừa rời công ty đã gọi phòng quan hệ công chúng đưa ra thông báo, giải thích rõ ràng chuyện Trần Lệ ác ý đổi em gái ruột của anh ấy với con gái ruột của Trần Lệ là Chu Noãn Noãn, bà ta phạm tội là sự thật.

 

Chu Thừa không hề tô son trát phấn mà thẳng thắn thừa nhận, anh ấy không có tấm lòng rộng lượng như vậy, không thể đựng con gái của tội phạm, con gái của hung thủ hại em gái ruột của anh ấy phải chịu khổ ở lại nhà họ Chu.

 

Đương nhiên, anh ấy cũng không giấu giếm, bao che những thủ đoạn nhỏ đáng xấu hổ mà Chu Noãn Noãn từng làm sau lưng Khanh Hoan, một, hai, ba điều đều khớp với chứng cứ, tất cả đều được phơi bày ra. Nói với công chúng rằng, không phải là nhà họ Chu bọn họ không có tình cảm, tìm được con gái ruột là lập tức trở mặt không nhận cô ta, là chính cô ta bị trừng phạt đúng tội thôi.

 

Trong bài tuyên bố có nói rõ, Chu Noãn Noãn đã không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Chu, không cho bất cứ ai, đặc biệt là công ty kinh tế Tinh Diệu từng đầu tư rất nhiều trên người Chu Noãn Noãn có bất kỳ sự tẩy trắng nào để xoay chuyển.

 

Cuối cùng, bài tuyên bố bổ sung một điều về tai nạn bất ngờ anh ấy và vợ chồng gia đình giàu có nhất, cảnh sát cũng sẽ khởi động điều tra lại lần nữa.

 

Những lời này khiến người ta suy nghĩ sâu xa, tại sao lại muốn điều tra lần nữa? Đương nhiên là kết quả điều tra lúc đó không đúng, rất có thể không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là đều có người cố ý tạo dựng nên giống như chuyện ôm sai thiên kiêm thật giả năm đó vậy.

 

Bản thông báo này trầm tĩnh lại sắc bén, cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa nhà họ Chu và Chu Noãn Noãn, trình bày khách quan, thẳng thắn, có sự dứt khoát, có cảm giác như dù mọi người có bình luận thế nào thì quyết định này sẽ tuyệt đối không sửa đổi.

 

Phần tuyên bố này phối hợp với phát sóng trực tiếp bữa tiệc của Trần Lệ cho ra hiệu quả tốt hơn. Lúc đầu Chu Noãn Noãn khí thế hừng hực đứng chung một chỗ với Trần Lệ, mở miệng ra là mẹ ơi, mẹ à, đến khi Trần Lệ bị vạch trần rồi bị cảnh sát kéo đi, quay đầu lại nhờ cô ta giúp để thì cô ta lại dứt khoát phủi sạch quan hệ với Trần Lệ.

 

Không có ai khen Chu Noãn Noãn vì đại nghĩa không quản người thân, mà lại có nhiều người nói cô ta không có lương tâm, hơn nữa obnj họ cũng không tin Chu Noãn Noãn hoàn toàn không biết Trần Lệ là kiểu người gì và bà ta đã làm những gì.

 

Kết quả của cuộc họp xuyên đêm của lãnh đạo cấp cao của công ty kinh tế Tinh Diệu là từ bỏ Chu Noãn Noãn, tuy bọn họ đã “đắp” không ít tài nguyên lên người Chu Noãn Noãn nhưng bọn họ thể trêu vào Chu Thừa, càng không thể chọc phải nhà họ Chu.

 

Bọn họ là người kinh doanh, lúc Chu Noãn Noãn có thể giúp bọn họ kiếm tiền, sau lưng lại có Trần Lệ chống đỡ thì họ có thể thuê thủy quân đổi trắng thay đen, nhưng Chu Noãn Noãn đã bị nhà họ Chu vô tình vứt ra ngoài như thế, bọn họ phải giải tán hết thủy quân để kịp thời ngăn chặn tổn hại, hơn nữa phải tìm một lỗ hổng trong hợp đồng để Chu Noãn Noãn hủy hợp đồng với bọn họ.

 

Người cung phụng thiên kim giả như Phật, đuổi thiên kim thật đi là một lãnh đạo cấp cao của Tinh Diệu có quan hệ tốt với Trần Lệ. Giống như Tống Hi từng nói, một khi sự việc bại lộ thì người đầu tiên gặp xui xẻo là chân chó của lãnh đạo cấp cao đó - Mạnh Đóa Nhi.

 

Thật sự là công ty đã “đóng gói” và đá Mạnh Đóa Nhi ra ngoài, sợ Chu Thừa tra ra chuyện lúc Khanh Hoan còn ở công ty bị Mạnh Đóa Nhi marketing giẫm đạp để nâng đỡ Chu Noãn Noãn sẽ giận cá chém thớt vào công ty họ.

 

Trong một đêm, Mạnh Đóa Nhi từ người đại diện vàng với mức lương hàng triệu tệ một năm biến thành kẻ thất nghiệp lang thang với hai bàn tay trắng, lại bị hàng ngàn người hét bỏ. Lớp ngụy trang mỉm cười bình thường không thể duy trì được nữa, bà ta điên cuồng nhắn tin cho Chu Noãn Noãn, muốn Chu Noãn Noãn bồi thường tổn thất cho bà ta.

 

Trong mắt bà ta, cho dù Chu Noãn Noãn bị nhà họ Chu đuổi đi thì chắc chắn cũng sẽ mang theo những món hàng hiệu mà nhà họ Chu mua cho cô ta và cả tiền tiết kiệm, bất động sản mà nhà họ Chu cho nữa.

 

Chu Noãn Noãn nhìn thấy Mạnh Đóa Nhi từng săn sóc, thân thiết với mình như với con gái chợt thay đổi thành một người xảo trá, mắng nhiếc cô ta. Nước mắt rơi lã chã trên màn hình, cô ta đột nhiên phát hiện mình đã xem nhẹ mức độ thê thảm bây giờ của bản thân rồi.

 

Cuối cùng, cô ta thấy được tia ấm duy nhất trong những tin nhắn đáng sợ, khủng bố đó.

 

Nó đến từ anh Minh Huyên của cô ta, anh ta cũng nghe loáng thoáng rằng bên cô ta xảy ra chuyện. Không giống những người khác đều có mục đích khác, không ai là thật sự quan tâm cô ta, anh Minh Huyên bảo cô ta đứng yên tại chỗ, đừng di chuyển trước, anh ta sẽ mau chóng đến đón cô ta.

 

Ánh đèn điện thoại chiếu lên gương mặt đẫm nước mắt và nụ cười vặn vẹo của Chu Noãn Noãn. Không sao cả, Khanh Hoan cướp mất nhà họ Chu cũng không sao, cô vĩnh viễn sẽ không đoạt được anh Minh Huyên của cô ta.

 

Tuy nhà họ Thịnh không giàu có như nhà họ Chu nhưng cũng có thể cho cô ta đủ tài nguyên, à, còn có anh Minh Huyên nữa, anh ta là thần tượng đỉnh lưu, tùy tiện đưa cô ta theo cũng có thể khiến cô ta đứng trên đỉnh vinh quang.

 

Đợi lúc cô ta đứng trên đỉnh giới giải trí thì cô ta nhất định sẽ quay đầu lại nhìn xem người nhà họ Chu có rất hối hận khi đối xử với cô ta như vậy không.

 

Trong đầu Chu Noãn Noãn chứa đầy những ảo tưởng đẹp đẽ, cô ta gửi định vị cho Thịnh Minh Huyên, yên tâm đợi anh ta đến đây.

 

Đèn xe chiếu từ cuối đường đến, cô ta nhìn thấy siêu xe của nhà họ Thịnh, ánh mắt rực sáng, sau đó yếu ớt, đáng thương mếu máo khóc rồi đi sang: “Anh Minh Huyên, cuối cùng anh…”

 

Cô ta còn chưa dứt lời vì cô ta nhìn thấy đèn trong xe sáng lên, người ngồi ở hàng sau không phải Thịnh Minh Huyên mà là phu nhân Thịnh mang theo ý cười nhàn nhạt.

 

Chu Noãn Noãn khựng lại một chút, không rõ tại sao không phải là anh Minh Huyên đến đón cô ta, nhưng mà phu nhân Thịnh vẫn luôn đối xử rất tốt với cô ta, vẫn luôn chăm sóc cô ta như con dâu của mình nên Chu Noãn Noãn của do dự một chút, sau đó nhanh chóng bước lên xe: “Dì Thịnh, con…” Cô ta không nói tiếp mà để những uất ức thể hiện ra ngoài qua hàng nước mắt.

 

Phu nhân Thịnh thấy Chu Noãn Noãn mang theo cái đầu heo mà còn khóc rất đẹp, trong lòng cực kỳ phiền chán, nghĩ đến việc Chu Noãn Noãn bị đuổi khỏi nhà họ Chu, và cả mẹ đẻ tội phạm của cô ta, còn có thằng con trai không biết xấu hổ mà muốn cưới Chu Noãn Noãn làm vợ.

 

Nhưng bà ấy biết thằng con trai mắt mù kia chắc chắn sẽ không vì Chu Noãn Noãn mà đánh mất sự hỗ trợ của nhà họ Chu, về phần bông sen trắng bị vạch trần này, nó sẽ từ bỏ cô ta ngay thôi.

 

Mà nói không chừng Thịnh Minh Huyên sẽ càng trìu mến với cô ta hơn, sẽ cho rằng đây là nhà họ Chu và Khanh Hoan đang cố tình hại cô ta.

 

Phu nhân Thịnh suýt nữa mất thanh lịch mà trợn tròn mắt, bà ấy giả vờ cười với Chu Noãn Noãn rồi vỗ lưng Chu Noãn Noãn đau khổ nhào vào lòng bà ấy. Nhân lúc Chu Noãn Noãn không nhìn bà ấy, bà ấy làm ra vẻ mặt ghét bỏ nước mũi Chu Noãn Noãn dính lên quần áo bà ta, mất kiên nhẫn xua tay, ra hiệu cho tài xế nhanh chóng lái xe.

 

Nhân lúc thằng con ngốc chưa tìm được vị trà xanh thành tinh phiền toái này, bà ấy phải tiễn cô ta đi trước.

 

Đương nhiên, chắc chắn bà ấy sẽ không đưa Chu Noãn Noãn ra ngoài nước, lỡ như cô ta xoay người ở nước ngoài, rạng rỡ tươi đẹp trở về rồi lại quyến rũ con trai bà ấy thì sao.

 

Phu nhân Thịnh đắc ý vuốt cọng lông trên mụn ruồi của mình, đừng tưởng bà ấy là phu nhân nhà giàu mà không đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo. Nếu thật sự Chu Noãn Noãn được như thế ở nước ngoài thì bà ấy sẽ lập tức trở thành vai ác, đưa cô ta ra nước ngoài để chia rẽ cô ta với con trai, đến lúc đó, nói không chừng thằng con thối của bà ấy sẽ theo phe Chu Noãn Noãn để đối phó bà ấy.

 

Bà ấy tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

 

Phu nhân Thịnh vỗ lưng Chu Noãn Noãn, nheo mắt đầy thâm ý. Bà ấy muốn đưa Chu Noãn Noãn đi cũng phải đưa đến một nơi mà cô ta không thể trở về, cho dù có trở về thì cũng khiến thằng con ngu ngốc kia của bà ấy ghét bỏ.

 

Khanh Hoan ở nhà họ Chu cả đêm, sau đó Tống Hi đến đón cô.

 

Làm một người thức thời, biết mình sống trong sách, hơn nữa còn biết cốt truyện của ba triệu chữ tiếp theo, Tống Hi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để hạ gục nữ chính Chu Noãn Noãn hoàn toàn trong tuổi 40 chín chắn.

 

Ai ngờ rằng Chu Thừa như giẫm phải súng phóng tên lửa, cạch một cách đã đá mẹ của Mary Sue trong nguyên tác vào đồn cảnh sát, Chu-Mary Sue-Noãn Noãn cũng bị đuổi khỏi nhà họ Chu luôn.

 

Cô ấy còn chưa kịp trở thành Long Ngạo Thiên thì chuyện xưa đã đột nhiên im bặt. Chuyện này khiến Tống Hi cảm thấy rất trống trải, vậy nên cô ấy hóa sự trống trải này thành năng lượng, cô ấy lại càng cố gắng đưa Khanh Hoan lên tuyến đầu, khiến cô nổi tiếng khắp thế giới.

 

Cô ấy lại nhận thêm một vai cho Khanh Hoan. Lúc ấy thân phận thiên kim thật của Khanh Hoan vẫn chưa được phơi bày, đoàn phim chỉ xem cô là tiểu trong suốt tuyến 18 bình thường thôi, vậy nên chỉ cho cô vai nữ số N có hai câu thoại.

 

Tống Hi cũng lo Khanh Hoan sẽ vì có thân phận thiên kim nhà giàu nhất mà không cố gắng nữa. Song Khanh Hoan vẫn nhớ lời Tống Hi nói với cô, chỉ có bước lên tuyến một, dựa vào thực lực của chính mình để đứng trên đỉnh vinh quang mới có thể ở bên Yến Hoài, mọi người mới không mắng nhiếc anh.

 

Vậy nên cô cũng không có ý định làm cá mặn phú quý ở nhà họ Chu, lúc Tống Hi đến đón cô thì cô đã chuẩn bị xong xuôi, ngược lại là Chu Thừa lưu luyến Khanh Hoan, lúc Tống Hi đưa Khanh Hoan lên xe, cô ấy vô tình quay đầu nhìn lại thì thấy Chu Thừa đưa ngón tay vào cặp kính không tròng để lau giọt lệ bên khóe mắt.

 

Cặp vợ chồng giàu nhất phải trị liệu âm thanh mấy lần nữa mới có thể tỉnh lại, vậy nên họ không xuất hiện.

 

Tống Hi đưa Khanh Hoan đến đoàn phim luôn. Đoàn phim này đang quay chụp tại trường quay của thủ đô. Đây là bộ phim hiện đại điều tra tội phạm, đạo diễn là người mặt lạnh, coi tiền tài như rác rất nổi tiếng trong giới, ông chỉ xem kỹ thuật diễn xuất, không nhìn bối cảnh hay thân thế của bạn, cũng vì vậy mà sau khi phó đạo diễn phụ trách vai phụ biết Khanh Hoan là thiên kim thật của nhà giàu số một thì không dám nhắc đến lý do nâng cô từ vai nữ phụ N lên N-1.

 

Phó đạo diễn rất sợ Khanh Hoan tức giận, mới sáng sớm đã đứng trước cửa phim trường ngước cổ mong chờ Khanh Hoan đến, sau đó lại nhét cho cô đủ thứ hoa quả và đồ ăn vặt, chỉ thiếu điều cúng bái cô như tổ tông thôi.

 

Khanh Hoan cho rằng người cho cô đồ ăn, hơn nữa còn là đồ ăn ngon không có độc là có thể xem như nửa người tốt.

 

Vì vậy cô mỉm cười với phó đạo diễn, làm phó đạo diễn lo lắng, đề phòng cả đêm tạm thời được yên lòng.

 

Khanh Hoan vừa ăn thạch trái cây vừa bước vào bên trong đoàn phim, ngoài phó đạo diễn ra thì cũng có một số người có tâm tư đi theo, cũng phát ra tín hiệu cực tốt với cô.

 

Đạo diễn mặt lạnh đang có tâm trạng không tốt vì một cảnh quay, thấy đoàn phim lộn xộn thì cau mày, xem Khanh Hoan - trung tâm của hỗn loạn là đầu sỏ gây tội: “Sao lại thế này? Một diễn viên quần chúng thôi mà đã ra vẻ ta đây thế à? Người người bu quanh thế này, tôi còn tưởng cô là đạo diễn đấy!”

 

Đám người vây quanh Khanh Hoan nhanh chóng tản ra, đạo diễn đứng bên này hừng hực khí thế dạy dỗ Khanh Hoan, còn phó đạo diễn lại nhỏ giọng ghé tai Khanh Hoan nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tính tình của đạo diễn chúng tôi hơi nóng nảy, hai ngày trước bị táo bón, tôi đã mua dung dịch nhuận tràng cho ông ấy, cô Khanh là, cô đừng tức giận ông ấy, nhất định đừng bảo anh trai cô dừng đoàn phim của chúng tôi…”

 

Táo bón hả? Vốn dĩ Khanh Hoan không để ý đến nội dung về đạo diễn lớn tiếng kia, nghe nói đạo diễn bị táo bón thì gương mặt nhỏ tái đi.

 

Táo bón rất khó chịu, con đại bàng trước kia cô nuôi từng bị táo bón, cả người đều không khỏe. Trước kia nó vốn chỉ là con đại bàng không biết bay, vì lúc đi ấy bị nghẹn quá nên đã đánh một quả rắm lớn, khiến nó bay vọt lên, từ đó đã học được cách bay lượn.

 

Đạo diễn nhìn cô gái nhỏ bị mình mắng không những không tức giận hay đau lòng mà còn nhìn mình với vẻ mặt đồng cảm, tuy tính tình đạo diễn hơi đáng ghét nhưng ông không mù, nhìn thấy Khanh Hoan trắng trẻo, xinh đẹp khiến người ta không nỡ tức giận với cô, đặc biệt là cặp mắt to tròn lo lắng nhìn ông…

 

Đạo diễn hừ một tiếng, quay mặt đi, trong lòng không còn giận nữa nhưng giọng điệu vẫn dữ dằn: “Mau mau mau, mau đi thay quần áo đi, đừng lãng phí thời gian của đoàn phim.”

 

Khanh Hoan đi theo thợ trang điểm, bước đi vẫn hơi lưu luyến. Cô lo cho đạo diễn đang bị táo bón, ông không nên bị đánh rắm bay đi như con đại bàng sa mạc của cô, bởi vì đại bàng có cánh mà không thì không.

 

Khanh Hoan thay quần áo xong rồi đi ra. Cảnh quay bây giờ của đoàn phim là ở hộp đêm, cô diễn một nữ cảnh sát nằm vùng, hóa trang thành vũ công trong hộp đêm, sự xuất hiện của cô trên sân khấu đóng vai trò một người công cụ cho nữ chính, dựa vào thân phận vũ công hộp đêm để yểm hộ, cung cấp thông tin quan trọng cho nữ chính, sau này cũng tại đây, cô sẽ nhận cơm hộp* vì bảo vệ nữ chính.

 

(*) Ý muốn nói là hết cảnh diễn, không còn xuất hiện trên màn ảnh nữa.

 

Cô mặc một bộ váy tua rua màu bạc, chân mặc bộ quần tất lưới, trên đầu còn đội bộ tóc giả ngắn màu bạc, ánh mắt ngây thơ lại mang theo sự lẳng lơ mê hoặc, vừa xinh đẹp lại vừa sa đọa. 

 

Vừa bước ra đã khiến nhân viên công tác của đoàn phim kinh ngạc, các diễn viên quần chúng trong hộp đêm cũng vậy, đều ngơ ngác nhìn Khanh Hoan. có diễn viên quần chúng đang uống trà đá quên mất mình đang rót nước, làm nước đổ đầy quần, tất nhiên phó đạo diễn sẽ không cho phép một diễn viên quần chúng tùy tiện thay quần áo, vậy nên anh ta chỉ có thể tiếp tục với khuôn mặt đưa đám.

 

Đạo diễn cực kỳ vừa lòng nhưng ông không nói ra, dùng kịch bản cuộn tròn gõ vào màn hình, hỏi Khanh Hoan: “Cô biết nhảy phải không?”

 

Khanh Hoan gật đầu, phó đạo diễn đứng bên cạnh khen ngợi Khanh Hoan: “Diễn viên này nhảy đẹp cực, anh xem dáng người cô ấy xem, vừa nhìn là có thể tưởng tượng dáng múa của cô ấy đẹp cỡ nào, nhẹ nhàng biết mấy rồi!”

 

Đạo diễn suy nghĩ, bảo: “Không cần nhẹ nhàng!” Ông nhìn Khanh Hoan, mạnh giọng: “Động tác phải dứt khoát, ánh mắt phải quyến rũ.”

 

Đạo diễn vừa dứt lời còn chủ động làm mẫu, wink một cái với Khanh Hoan. 

 

Đậu xanh! Phó đạo diễn cảm thấy cả người mình không khỏe, giống như là nhìn thấy con khỉ đột thành tinh vậy.

 

Đạo diễn lại chỉ ống thép trên sân khấu: “Đây là múa cột, không cần động tác chuyên nghiệp nhưng nhất định phải có cảm giác.”

 

Múa cột? Khanh Hoan nhìn ống thép đạo diễn chỉ, cô chớp mắt khó hiểu vì từ ngữ mới mẻ, độc đáo này.

 

Đạo diễn không nghĩ rằng cô gái tuổi Khanh Hoan chưa từng thấy múa cột bao giờ nên ông không giải thích gì nhiều, nhấn mạnh rằng động tác không cần nhẹ nhàng, phải dứt khoát thêm mấy lần rồi bảo Khanh Hoan chuẩn bị bắt đầu.

 

Lời nói của đạo diễn Khanh Hoan đều nhớ rõ, lúc đi đến vị trí trên sân khấu cô còn nghĩ, Tống Hi từng nói với cô, sau này nhảy múa không được mạnh mẽ như điệu bổ ván gỗ trong Thiếu Nữ Vinh Diệu, phải nhẹ nhàng một chút.

 

Nhưng đạo diễn nói ông ấy không muốn nhẹ nhàng.

 

Tống Hi còn bảo, đạo diễn trong đoàn phim là lớn nhất, mọi việc cứ nghe theo ông ấy.

 

Đó chính là không cần nhẹ nhàng, Khanh Hoan gật đầu.

 

“Bắt đầu!” Đạo diễn ra hiệu, hộp đêm đang trong trạng thái chờ đợi bỗng nhiên sôi động, DJ say mê chà đãi, ánh đèn đủ màu sắc lập lòe, âm nhạc như muốn chọc vỡ màng nhĩ của con người, mọi người đều say sưa lắc lư.

 

Nhân viên công tác bên cửa thấy có người bước vào, vừa định nhắc người đó là đang quay phim, không phải nhân viên không thể vào thì thấy Thịnh Minh Huyên tháo kính râm, lộ ra gương mặt tuấn tú, lạnh lùng nhìn cậu ta.

 

Nhân viên ấy lập tức câm miệng, tuy Thịnh Minh Huyên không diễn nhưng phim trường này có cổ phần của nhà họ Thịnh, anh ta thích xuất hiện ở đây thì không ai có thể ngăn cản được.

 

Thịnh Minh Huyên lạnh nhạt bước vào bên trong, tìm kiếm bóng dáng Khanh Hoan trong đám người.

 

Anh ta đến tìm Khanh Hoan tính sổ, bởi vì tối qua anh ta có việc nên không thể kịp thời xuất hiện trong bữa tiệc, đến khi anh ta đến thì Noãn Noãn đã bị đuổi ra ngoài mà điện thoại của anh ta lại rơi đâu mất, anh ta tìm Noãn Noãn cả đêm cũng không tìm được.

 

Anh ta cảm thấy chuyện Noãn Noãn biến mất không thể không liên quan đến Khanh Hoan.

 

Thậm chí anh ta cảm thấy Noãn Noãn bị đuổi khỏi nhà họ Chu đều do Khanh Hoan giở trò quỷ.

 

Cả đêm không được nghỉ ngơi, anh ta vừa mệt mỏi vừa phẫn nộ, đáy mắt đều là lửa giận nhưng anh ta nhìn thấy đạo diễn trước máy quay thì mím môi, đạo diễn này là người quen cũ của ba anh ta, anh ta không thể xen vào ngay được.

 

Thịnh Minh Huyên nén cơn tức ngồi một bên, đợi cảnh quay này kết thúc sẽ đưa Khanh Hoan đi, không cần xem anh ta cũng biết Khanh Hoan không biết diễn, ở lại đây cũng chỉ tổ mất thời gian của mọi người.

 

Anh ta vừa nghĩ vậy, một bóng người dễ thấy xẹt qua tầm mắt.

 

Dễ thấy đến mức anh ta nhìn một cái đã thấy cô trong đám diễn viên quần chúng đang nhảy múa điên cuồng.

 

Cô ăn mặc phong trần rực rỡ, vẻ mặt lại thờ ơ nhưng cực kỳ mê hoặc.

 

Máy quay không cần căn chỉnh tiêu điểm lên người cô, cả thế giới đã tự động trở thành phông nền cho cô rồi.

 

Nhìn cô đi về ống thép giữa sân khấu, Thịnh Minh Huyên đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc.

 

Không chỉ mình Thịnh Minh Huyên cảm thấy vậy mà nhóm diễn viên quần chúng ra sức lắc đầu cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Khanh Hoan, bọn họ vô cùng may mắn khi đã dậy sớm, đến tham gia công việc này vào hôm nay.

 

Quá đẹp mắt!

 

Đạo diễn cũng vậy, ông gật đầu, cực kỳ vừa ý với trạng thái của Khanh Hoan.

 

Ngay lúc mọi người chờ mong Khanh Hoan múa cột quyến rũ thì đôi tay nhỏ của cô cầm ống thép, sau đó nhấc lên rồi lại đè nó xuống.

 

Ống thép chôn dưới đất, nối với trần nhà bị Khanh Hoan kéo xuống.

 

Cả trường quay sững sờ.

 

***

Lời tác giả:

 

Đạo diễn miễn cưỡng mỉm cười: Tôi nói là múa cột chứ không phải cầm cột múa, cảm ơn!