Khanh Hoan vì Thịnh Minh Huyên mà ngay cả Chu thị cũng có thể không cần.

 

Chu Noãn Noãn cảm thấy, sở dĩ Khanh Hoan nói muốn từ hôn với Thịnh Minh Huyên trước mặt nhiều người như vậy đều là vì sáng hôm đó, Thịnh Minh Huyên tỏ ra quan tâm, săn sóc cô ta trong phòng luyện tập khiến Khạnh Hoan ghen tị (*), tức giận.

 

(*) Gốc là ăn giấm (吃醋) nghĩa là ghen tị.

 

Khanh Hoan vốn là một người rất nhạy cảm và rất hay ghen.

 

Chu Noãn Noãn cảm thấy bản thân mình đoán không sai nên cứ nói tiếp: “Hoan Hoan à, anh Minh Huyên và cả cô Thịnh, không phải là thật sự không thích em. Bọn họ chỉ không thích em xuất đầu lộ diện ra ngoài. Nếu lần công diễn này em bị loại, sau đó đi tìm anh Minh Huyên thì anh ấy nhất định sẽ đối xử rất tốt với em.”

 

Lúc Chu Noãn Noãn nói lời này, ngón tay căng thẳng đan vào nhau.

 

Độ ấm của nụ hôn của Thịnh Minh HUyên tối qua vẫn còn, tình cảm nóng rực trong mắt anh ta, cô ta cũng nhớ rõ.

 

Thịnh Minh Huyên không yêu Khanh Hoan mà là yêu cô ta, chuyện này cô ta đều biết.

 

Nhưng, cô ta thật sự không thể để Khanh Hoan tiếp tục ở lại “Thiếu Nữ Vinh Diệu” được nữa!

 

Hai ngày nay, trong đầu Chu Noãn Noãn vẫn luôn là dáng múa tuyệt vời lúc Khanh Hoan nhảy múa.

 

Cô ta nhường Khanh Hoan nhiều năm như vậy, nếu không có cô ta, Khanh Hoan cũng không có khả năng trở thành thế thân cho cô ta, rồi làm bạn gái của anh Minh Huyên lâu như vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

 

Chỉ lần này thôi, cô ta muốn ích kỷ một chút, lợi dụng anh Minh Huyên để Khanh Hoan chủ động bị loại.

 

Hẳn là...không quá đáng lắm nhỉ?

 

“Tôi nhảy múa ở đây thì sao người khác thấy được?” Trọng điểm của Khanh Hoan vốn không nằm trên người Thịnh Minh Huyên, cô rất tò mò, Thịnh Minh Huyên và phu nhân có cọng lông đẹp không ở đây, sao thấy được cô đang xuất đầu lộ diện?!

 

“Em nhìn thấy những cái máy móc đó không?” Chu Noãn Noãn chỉ vào những chiếc máy quay đang bị khăn che, “Người bên ngoài co thể nhìn thấy em thông qua chúng nó.”

 

Khanh Hoan hơi mở to hai mắt, nâng gương mặt bảo: “Ai cũng có thể thấy dáng vẻ xấu xí của tôi sao?”

 

Chu Noãn Noãn nhìn gương mặt nhỏ khiến phụ nữ nhìn vào cũng rẽ rung động, trong lòng bực dọc, mím môi gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng bây giờ em chưa nổi tiếng nên người nhìn em vẫn chưa nhiều lắm. Nếu em tiếp tục vào vòng trong, thậm chí sau đó ra mắt thì người nhìn em sẽ nhiều hơn.” Cô ta nhìn Khanh Hoan lộ ra vẻ mặt “chuyện này rất nghiêm trọng”, hơi cong môi, nói: “Gia đình danh giá như nhà họ Thịnh không hy vọng nhất cử nhất động của con dâu đều ở dưới tầm nhìn của công chúng, cho nên…”

 

“Tôi muốn cố gắng vào vòng trong!” Khanh Hoan nắm tay.

 

“Không phải…” Chu Noãn Noãn luống cuống, vừa rồi còn tốt mà, sao đột nhiên lại rối loạn rồi, “Hẳn là em nên cố gắng không vào vòng trong chứ?!”

 

“Không!” Khanh Hoan lắc đầu, “Chẳng phải chị vừa nói sao?! Càng nổi tiếng thì người nhìn tôi càng nhiều.” Cô cong mắt cười như một con mèo ngốc, bây giờ cô không thể liên lạc được người đẹp khiến tim cô đập thình thịch, vậy nên cô muốn nỗ lực khiến người đẹp nhìn đến mình!

 

Đúng rồi!

 

Khanh Hoan nhớ tới gì đó, võ võ mu bàn tay của Chu Noãn Noãn: “Cảm ơn chị, nếu không có chị tôi đã không cố gắng như vậy.”

 

Bởi vì đồ ăn trong chỗ huấn luyện đều có khẩu phần, Khanh Hoan ăn không đủ no nên đã muốn chuồn từ lâu. 

 

May mà Chu Noãn Noãn nói với cô chuyện này, nếu không cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy rồi.

 

Đối mặt với lời xin lỗi chân thành của Khanh Hoan, môi Chu Noãn Noãn run run: “Hoan Hoan…” Cô ta nhào qua muốn nắm chặt lấy tay Khanh Hoan: “Em suy nghĩ lại một chút đi, thật ra lời nói của chị cũng không đúng lắm.”

 

Song, cô ta chỉ nắm được không khí, trơ mắt nhìn Khanh Hoan nhẹ nhàng bước trở về phòng ngủ.

 

Đêm trước buổi công diễn, đại đa số thí sinh đều rất căng thẳng, phấn chấn. Trong ký túc xá như có hàng trăm con chim sẻ nhỏ trúng số độc đắc, ríu rít không ngừng.

 

Chỉ có ba tiểu phú bà ở phòng số ba của lớp D là không giao lưu với ai.

 

Giống như ba con chim công kiêu kỳ được phân bố trong ký túc xá.

 

Khanh Hoan trở về, vẻ mặt rất nghiêm túc, Quan Quán Quán thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Khanh Hoan trang nghiêm như vậy thì lập tức ngồi dậy: “Hoan Hoan, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”

 

“Tôi đang suy nghĩ rất có tiếng tăm là gì, chính là kiểu có thể được nhìn thấy trên toàn thế giới sao?” Khanh Hoan khoanh chân ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn Quan Quán Quán, “Bây giờ chúng ta cũng xem như có chút tiếng tăm nhỉ? Còn cách rất nổi tiếng bao xa?”

 

Quan Quán Quán chớp chớp mắt: “Cái tiếng tăm này rất khó để nói cụ thể.” Cô ấy nghĩ ngợi: “Có thể dựa vào lượng fan bao nhiêu, fan càng nhiều thì danh tiếng càng cao.”

 

Lâm Thu Thu đi đôi dép lê bằng nhung màu hồng nhạt cao mười lăm centimet giả vờ lơ đãng đi ngang qua: “Khụ khụ, tôi có hai triệu người hâm mộ trên weibo.”

 

Cô ta thấy Khanh Hoan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì thỏa mãn cong môi, sau đó nghe thấy tiếng Khanh Hoan: “Quao.”

 

“Hai triệu người hâm mộ thì lớn hơn một chén bao nhiêu ha.”

 

Lâm Thu Thu lập tức không để ý đến khuôn phép nữa, bóp eo nhỏ, tức giận bảo: “Tôi nói là fan chứ không phải đồ ăn! Là người thích tôi đấy, Khanh Hoan à, cậu thật sự nên ăn ít đi thôi!”

 

Quan Quán Quán bị Khanh Hoan trêu đùa đến đau cả bụng, thấy sườn mặt ngây thơ của Khanh Hoan thì ngón tay ngứa ngáy, muốn sờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

 

Cô ấy nhẹ nhàng nhéo cặp má trơn mềm, căng bóng, đàn hồi như đậu hũ trắng của Khanh Hoan: “Nếu mỗi ngày tôi cũng rút tiền mặt như người nào đó thì tôi cũng có thể có hai triệu fan.” Rồi híp mắt như đang suy tư gì đó: “Ở giới giải trí thì hai triệu người hâm mộ cũng không đáng là gì, đỉnh lưu chân chính như Thịnh Minh Huyên thì đều có mấy chục triệu fan ấy chứ.”

 

“Cậu chính là đang ghen tị với tôi!” Lâm Thu Thu trừng mắt nhìn Quan Quán Quán: “Dù sao cũng tốt hơn tuyến 18 như cậu mà chỉ có mấy trăm nghìn fan.”

 

“Mấy trăm nghìn fan là tuyến 18 à?!” Nghê Thải cao quý, lạnh lùng không nghe nổi nữa: “Trước khi bước vào giới giải trí, mấy người không phân tích và tích hợp số liệu của giới giải trí sao?”

 

“Bớt thượng đẳng đi!” Lâm Thu Thu lại trừng Nghê Thải: “Tốt nghiệp đại học danh tiếng thì ngon lắm à!”

 

Ba tiểu phú bà bắt đầu cãi nhau.

 

“Này…” Khanh Hoan yếu ớt nhấc tay lên: “Các cậu cãi nhau thì tôi không phản đối, nhưng…”

 

Cô nhíu mày, nhìn ba người đang vây quanh mình, mỗi người vươn một tay ra nhéo má cô.

 

“Tại sao phải vừa bóp mặt tôi vừa cãi nhau vậy?”

 

Máy quay trong phòng ngủ vẫn chưa chưa tắt nên khán giả đều thấy hết. Ngay từ đầu, bọn họ còn cho rằng Nghê Thải và Lâm Thu Thu tụ lại chỗ Khanh Hoan là muốn đánh một trận, không ngờ bọn họ tụ lại bên nhau chính là để nhéo mặt của Khanh Hoan.

 

[A, nhóm tiểu phú bà cùng nhau véo má chim bồ câu hòa hợp quá, khiến tôi cũng muốn sờ thử. Khanh Hoan hơi phúng phính kiểu trẻ con, làn da còn rất đẹp, thoạt nhìn gương mặt nhỏ nhắn có cảm giác rất đã khi sờ vào.]

 

Nghê Thải lạnh lùng liếc nhìn ba cô ngốc chung phòng rồi quay đầu lấy một cuộn giấy từ vali, giũ ra.

 

Đám Khanh Hoan trợn tròn mắt, bởi vì tờ giấy giống như bản vẽ kia toàn chữ là chữ.

 

Nghê Thải đeo mắt kính lên, không biết lấy cây thước cầm tay có thể thu gọn được (*) để giảng bài từ đâu ra, chỉ chỉ lên giấy: “Đánh giá danh tiếng của một nghệ sĩ tuyệt đối không chỉ dựa vào số người hâm mộ mà còn là địa vị đại ngôn, tỷ lệ lên hình, phiên vị** trong phim điện ảnh, tỉ suất người xem trong các bộ phim truyền hình đã tham gia diễn xuất, xếp hạng số liệu buôn bán xung quanh…”

 

(*) Là cái cây thế này, nó có thể kéo ra, rút vào được:

 

(**) Phiên vị là thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim.

 

Khanh Hoan nghe không hiểu bất cứ câu nào nhưng cảm thấy rất lợi hại!

 

Không chỉ có cô mà sóng bình luận cũng xem đến ngây người.

 

“Tích hợp những số liệu này với nhau rồi tiến hành so sánh để phân cấp bậc.” Thước dạy học của Nghê Thải di chuyển: “Sau khi tổng hợp, tính toán xong, Quan Quán Quán và tôi là những thực tập sinh nghiệp dư dự thi, tuyến 40; Lâm Thu Thu là bà hoàng rút thăm trúng thưởng, tuyến 39; Khanh Hoan là ‘chuyên gia’ bị bôi nhọ, tuyến 38.”

 

Sau khi phân tích xong, Nghê Thải ngầu lòi cất cây thước dạy học đi.

 

Khán giả ngơ ngác trong chớp mắt rồi cười ầm lên:

 

[Ha ha ha! Tuy rằng tôi thường xuyên nghe người ta nói cái gì mà ngôi sao nhỏ tuyến 18, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người thật sự phân tách các tuyến á, còn nghiêm túc chiếu theo số để vào chỗ ngồi!]

 

[Đúng là giới giải trí phiên bản nâng cấp! Sau khi Khanh Hoan đạt đến tuyến 1 thì sẽ không còn cố gắng lên làm tiên vương giới giải trí, thiên tôn giới giải trí, tiên đế giới giải trí nhỉ?]

 

[Ha ha ha, phòng phú bà thảm quá đi, trung bình mới được có tuyến 39 à!]

 

Lâm Thu Thu cảm thấy ít nhất mình cũng là tuyến 38 nên tranh luận bằng lý lẽ với Nghê Thải. Quan Quán Quán cười tủm tỉm cầm tách trà hoa cúc lên, vừa uống vừa châm dầu vào lửa giữa Nghê Thải và Lâm Thu Thu, để hai người họ cãi lộn như một động cơ vĩnh viễn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

 

Khanh Hoan tranh thủ lúc hỗn loạn mà nghiêm túc nhìn tấm bảng của Nghê Thải một lượt.

 

Xem xong cô nắm tay: “Lên tuyến 37, cố gắng!”

 

Suýt nữa là sóng bình luận cười dạng chân rồi:

 

[Lúc đầu tôi cho rằng phòng thứ ba của lớp F là phòng ngủ ngầu lòi nhất, tôi mẹ nó sai quá sai rồi, tất cả đều là cô ngốc hết! Càng đẹp càng ngốc!]

 

[Tiểu trong suốt* tuyến 38 dốc lòng xung phong vào tuyến 37, thống trị giới giải trí từ tuyến 38. Một đường một bước làm đâu chắc đấy! ĐM! Tôi mẹ nó suýt nữa cảm động đến bật cười rồi!]

 

(*) Tiểu trong suốt (小透明) là những người có độ tồn tại thấp, thậm chí gần như không nổi tiếng trên mạng xã hội.

 

[Ngôi sao xinh đẹp đều cố gắng như vậy, tôi có lý do gì để không chăm chỉ học hỏi chứ?! Tôi quyết định, Khanh Hoan tiến vào tuyến 1 thì tôi sẽ làm hết một quyển Ba Ôn Năm Thi*! Khanh Đại Bàng, cố lên!]

 

(*) Là quyển Tổng hợp đề thi Đại học năm năm gần nhất và mô phỏng ba năm gần nhất (5年高考3年模拟).

 

Với quyết tâm tiến vào tuyến 37, Khanh Hoan và các thí sinh khác đi vào hậu trường công diễn, sức chứa của buổi công diễn là năm trăm khán giả.

 

Đối với fan của 100 thí sinh mà nói thì vị trí khán giả này thật sự ít đến đáng thương. Dựa vào thực lực của hậu viện hội (*) khác nhau nên cuối cùng sự phân biệt giàu nghèo của fan đến trường quay cực kỳ rõ ràng.

 

(*) Hậu viện hội là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm...) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.

 

Có thí sinh thì chẳng có người hâm mộ nào đến, có thí sinh, ví dụ như Chu Noãn Noãn, thì đến một khu rộng lớn. Đưa mắt nhìn ra thì một mảng bảng đèn hồng nhạt viết tên Chu Noãn Noãn cực kỳ dễ thấy.

 

Chu Noãn Noãn bước ra từ hậu trường, đứng trên sân khấu, mỉm cười rồi bắn tim với fan của cô ta khiến người hâm mộ của cô ta phấn khích đến mức gào khóc, la hét.

 

Khanh Hoan thấy vậy thì quay đầu hỏi Quan Quán Quán xem động tác bắn tim của Chu Noãn Noãn có ý gì.

 

“Ý là tôi yêu bạn đó.” Quan Quán Quán ôm bình giữ nhiệt, cũng bắn tim cho Khanh Hoan.

 

Hóa ra đây là cử chỉ bày tỏ tâm ý của thế giới này. Khanh Hoan gật đầu, nghiêm túc luyện tập.

 

Giữa sân khấu đột nhiên có người thét chói tai. Từ hai bên cánh gà, hai nam một nữ được hai hàng bảo vệ hộ tống bước vào bàn. Người đi đằng trước là Thịnh Minh Huyên đeo kính râm gây ra nhiều tiếng thét chói tai nhất, cũng vang dội nhất.

 

Thậm chí lúc anh ta đi ngang qua, có cô gái còn kích động đến mém nữa ngất xỉu.

 

Các thí sinh trong hậu trường cũng đều vô cùng phấn khích. “Thiếu Nữ Vinh Diệu phát sóng được ba mùa rồi nhưng chỉ có mùa này mới mời được THịnh Minh Huyên - một thần tượng đỉnh lưu chưa bao giờ tham gia chương trình giải trí đến.

 

Có rất nhiều thí sinh vốn là fan của Thịnh Minh Huyên, khi thấy Thịnh Minh Huyên tháo kính râm, lọ ra đôi mày kiếm lạnh lùng và cặp mắt sáng thì thét chói tai rồi ôm chầm lấy nhau, ra sức nhảy nhót.

 

Máy quay bắt được hình ảnh của thí sinh đó, cũng quay luôn cả Quan Quán Quán bình tĩnh ngồi một bên uống trà hoa cúc giống như một bà cụ đến nhảy quảng trường vậy.

 

Đương nhiên cũng không bỏ sót Khanh Hoan đang cố gắng tập bắn tim kế bên.

 

Người quay phim cũng biết gây rắc rối, có tình chọn góc quay khiến Khanh Hoan trông như đang bắn tim với Thịnh Minh Huyên.

 

Lập tức khiến fan của Thịnh Minh Huyên bùng nổ:

 

[Lại nữa, lại nữa rồi! Bình hoa lại bắt đầu quấy rầy anh trai của chúng ta rồi! Mắc ói! Cút ngay cho ông]

 

Chu Noãn Noãn vẫn đang đứng bên ngoài, không ngừng bắn tim, tỏ ra dễ thương với fan của cô ta. Hình tượng cưng chiều fan khiến nhóm Noãn Bảo không đến trường quay cực kỳ cảm động. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

 

Đột nhiên, Thịnh Minh Huyên quay đầu, ánh mắt giao với Chu Noãn Noãn. Chu Noãn Noãn muốn né tránh theo bản năng. Cô ta khẽ liếc nhìn thấy trong một biển bảng đèn hồng nhạt có trộn lẫn hai người hâm mộ giơ bảng đèn chữ Hoan Hoan.

 

Trong lòng cô ta như bị bao phủ một tầng khói mù, ma xui quỷ khiến lại thay đổi góc độ, bắn tim với Thịnh Minh Huyên.

 

Thấy Thịnh Minh Huyên cong môi, trong lòng cô ta cũng có khoái cảm chiến thắng Khanh Hoan không tả được.

 

Cô ta nghiêng đầu muốn nhìn thấy phản ứng của Khanh Hoan khi thấy Thịnh Minh Huyên quay sang mỉm cười với cô ta, quả nhiên thấy Khanh Hoan nghiêm túc nhìn mình.

 

“Hoan Hoan, thật sự xin lỗi em, chị cũng không biết tại sao anh Minh Huyên lại quay sang…” Chu Noãn Noãn chưa kịp nói xong thì thấy một trái tim từ từ dâng lên trước mặt mình.

 

“Tôi làm đúng chưa?” Khanh Hoan hỏi tiền bối bắn tim.

 

Chu Noãn Noãn khựng lại một chút rồi mới gật đầu: “Đúng rồi…”

 

Huấn luyện viên vào sân có nghĩa là buổi công diễn sắp sửa bắt đầu. Các thí sinh đều được đạo diễn tập trung ở hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu.

 

Một thợ trang điểm đến tìm Khanh Hoan trang điểm, lúc dẫn Khanh Hoan đi còn gật đầu với Chu Noãn Noãn đang ngơ ngác phía sau.

 

Chu Noãn Noãn bình tĩnh đón nhận ánh mắt của thợ trang điểm. Cô ta quay đầu đối diện với gương, chuyên viên trang điểm của cô ta nở nụ cười ngọt ngào: “Phiền cô rồi.”

 

Khanh Hoan ngồi trước gương trang điểm, tò mò nhìn chiếc hộp lớn có nhiều tầng* mà thợ trang điểm mở ra.

 

(*) Dạng hộp thế này:

 

Đủ thứ chai lọ, vại bình khiến Khanh Hoan hoa cả mắt.

 

Ở thế giới trước kia cũng có đồ dịch dung, đôi khi cô cũng sẽ dịch dung thành người tu tiên xinh đẹp, trà trộn đến chợ để lan truyện sự tích “nữ ma đầu Khanh Hoan” rất đáng sợ.

 

Nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, có dịch dung tốt đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì trong vài chén trà.

 

Hơn nữa công cụ dịch dung của cô không phong phú như vậy. Vì cảm thấy khá thú vị nên đôi mắt Khanh Hoan chưa từng rời khỏi tay của thợ trang điểm.

 

Chuyên viên trang điểm bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi đổ hết mồ hôi đầu, tay đánh bóng cũng run rẩy. Có mấy lần suýt nữa là thẳng thắn thú nhận cô ta bị người khác vừa đe dọa vừa dụ dỗ, muốn cô ta cố tình trang điểm xấu thật xấu cho Khanh Hoan. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.

 

Hơn nữa “nền móng” của Khanh Hoan quá tốt, thật sự rất khó để trang điểm cho cô xấu đi.

 

Thợ trang điểm bận rộn rất lâu, vất vả lắm mới hoàn thành, cô ta ấn lồng ngực đang đập thình thịch, cố gắng điềm tĩnh, nói: “Được rồi.”