Tori đứng trên mũi chiếc Keveral, sự hào hứng được nhìn thấy London nhạt đi khi màn sương mù của thành phố đọng lại thành giọt trên chiếc áo khoác của cô. Cô thở dài trước khung cảnh ảm đạm xung quanh mình, hít thở thứ không khí ẩm ướt có vị như tro bếp, rõ ràng là từ những cái ống khói cao vút ở phía chân trời đang ho lên những đám khói đen kia.

"Hóa ra đây là cái mà người ta đã cứ phải nhặng xị lên," cô nói đủ to để Grant nghe thấy. Anh đứng gần đó trên mũi tàu, và cô tự bảo với mình như thế là để được gần cô. Chứ không phải để giám sát chiếc xà lan hơi nước đang kéo họ ngược dòng sông Thames.

Cô nghĩ cô vừa thấy anh đỏ mặt. Bến cảng trông không được hay ho lắm. Với một cái nhìn đầy ngụ ‎ý về phía những đám rác rưởi dày, nổi lềnh phềnh đang va quệt thành tiếng vào hai mạn tàu, cô nói, "Và thử nghĩ xem tôi suýt nữa đã bỏ lỡ dịp này, nếu không nhờ có anh."

Grant lườm cô và bỏ đi để ra các chỉ thị cho việc cập cảng. Nghe khi anh vừa đi, cô bỗng thấy trống rỗng. Thế có nghĩa cô là người thế nào đây? Rằng cô thà ở bên anh và giận dữ còn hơn là yên ổn mà không có anh? Cô thật là tội nghiệp, và cô không muốn mình như thế. Không, cô không muốn như thế, nhưng một phần khác trong cô lại khẽ nói, dù sao đi nữa, sự bình yên cũng là một khái niệm tương đối, và nó thôi thúc cô phải dằn vặt anh thêm nữa.

Suốt tháng vừa qua, cô đã phê phán, đã lầm bầm những lời xỉ nhục anh, lườm anh. Nếu cô có một điều ước, thì đó là anh sẽ ở lại và hứng chịu cơn giận dữ của cô, hứng chịu thật nhiều cho đến khi nó vợi dần trong cô. Và rồi lúc đó anh sẽ, tất nhiên là thế, xin lỗi một cách khổ sở và nói rằng anh yêu cô.

Cô thở dài. Tính cô không nhỏ mọn như thế này. Nhún vai, cô quyết định rằng mình sẽ cố để cư xử lịch sự với anh.

Ngày hôm nay sẽ đánh dấu một sự khởi đầu mới. Cô nheo mắt nhìn lên bầu trời. Cái ngày xám sịt, nhạt nhòa này. Dù sao, nó cũng là sự khởi đầu ở một vùng đất mới và một cuộc sống mới - một cuộc sống khác hẳn với những gì cô đã hình dung, nhưng chửi rủa Grant cũng chẳng giải quyết được gì.

Cô sẽ cố thay đổi và xoay xở một cách tốt nhất có thể từ những thứ này. Giữ những gì của quá khứ ở lại với quá khứ. Cô tự gật đầu mạnh mẽ với bản thân. Một sự khởi đầu mới -

Một vật gì đó va đánh thịch vào mũi tàu. Dooley kêu lên, "Vừa rồi chắc phải là một cái xác." Thủy thủ đoàn rống lên cười.

Tori gõ gõ móng tay và đảo tròng mắt. Khởi đầu mới...

Thật là một điềm lành ghê gớm.

Vài giờ sau, khi họ đi sâu vào trong cái nơi Tori gọi là "cái ao của London," cô nhìn thấy những quang cảnh thật đáng hoang mang, hết lần này đến lần khác. Nó như một khu rừng trên mặt nước, có quá nhiều cột buồm từ các con tàu ken đặc khu cảng. Những đám mây thấp, u ám trôi lơ đơ giữa những cơn gió ào ạt. Âm thanh của những sợi xích xiết vào nhau, tiếng xây dựng, và một loạt tiếng rao của những người báng hàng tấn công vào đôi tai cô.

Cái xà lan hơi nước vẫn xình xịch tiến lên, kéo họ vào trong một hệ thống cầu cảng với một cái nhà kho khổng lồ nằm bên bờ sông. Chiếc tàu được cập vào bến ở một trong những cầu cảng to nhất một cách thật nhẹ nhàng như một em bé được đặt vào nôi. Những lá cờ ướt đẫm trùng màu với cờ hiệu của chiếc Keveral bay phần phật trên những cột buồm bên bến.

Sau khi thủy thủ đoàn đã neo con tàu chắc chắn, Tori và Cammy nói lời tạm biệt với họ. Tori ôm chặt lấy Dooley với cặp mắt ướt đẫm, chúc ông may mắn trong chuyến đi tiếp theo. Khi Dooley cũng bắt đầu chảy nước mắt, Ian nhanh chóng đưa Tori và Cammy vào trong nhà kho. Họ phải đợi ở đó trong khi Grant kiểm tra lại những chi tiết của chuyến cập cảng.

Những hàng hóa ở bên trong được chất cao đến nỗi họ như đi trong một mê cung. Họ ngắm nghía những kiện đá hoa cương, trà, thảm và gia vị kỳ lạ. Trong một phòng riêng biệt, căn phòng màu xanh, họ nhìn thấy những chồng các kiện bột màu chàm được nén chặt. Tori biết những nguyên liệu này rất đắt, ngay cả khi cô không nhận ra những người bảo vệ đi lại quanh khu vực đó. "Thế Grant làm một thuyền trưởng thì làm ăn cũng khá chứ?"

Ian nhìn cô vẻ dò hỏi. "Anh ấy sở hữu một nửa chỗ này."

Mắt cô mở to ra. "Nhưng tôi tưởng anh ta chỉ là một thuyền trưởng, hay sở hữu cổ phần thôi."

"Anh em họ cùng sở hữu chỗ này," Ian nói. "Giàu nứt, cả hai người."

Tori nhìn Cammy choáng váng, rồi lại nhìn Ian. "Vậy thì tại sao Grant không mua quách một khu điền trang, thay vì làm bản thỏa thuận với ông của tôi?"

Ian ngồi xuống một cuộn thảm. "Đơn giản là không còn khu điền trang lớn nào phù hợp nữa. Không bị đem bán và không gần nhà của gia đình Grant."

"Rốt cục khu gia trang kia to đến cỡ nào đây?" Cammy hỏi.

"Mênh mông, bởi vì gia đình đó yêu cầu nó không bao giờ được chia nhỏ ra, gần như đó là điều kiện bắt buộc để sở hữu. Thế nên trong cái thời đại các khu điền trang đang lụi dần, gia trang đó vẫn có khu đồng cỏ, rừng, vùng trũng và một ngôi làng của những tá điền."

"Tại sao anh ta lại muốn một tài sản lớn đến thế?" Tori hỏi khi cô và Cammy ngồi xuống một cặp ghế kiểu cổ được bọc lại, đối diện với Ian.

Anh nhún vai như thể anh không biết nhiều lắm về chủ đề này, nhưng Tori biết Ian đã quan sát và ghi nhận nhiều tin tức hơn bất cứ ai có thể nghi ngờ. Cuối cùng anh giải thích, "Grant thông minh và giàu tham vọng. Anh ấy biết rằng ở Anh, đất đai đồng nghĩa với quyền lực. Là con trai sau, Grant không bao giờ hy vọng có được một điền trang như của gia đình cô, nhưng nếu anh ấy có thể, anh ấy sẽ có một vị thế rất mạnh."

Khi Tori cười mỉa một cách cay độc, Ian nói, "Tôi muốn nói rõ ràng về chuyện này. Đất đai đồng nghĩa với quyền lực nhưng nó cũng đồng nghĩa với trách nhiệm, và tôi thề Grant là người duy nhất ở cái vương quốc này mong muốn điều thứ hai hơn là cái đầu tiên. Tôi không muốn cô có lúc nào nghi ngờ động cơ của anh ấy trong chuyện này."

Cô sẽ luôn luôn nghi ngờ động cơ của anh ta. Cô giả vờ nở nụ cười và Ian thả lỏng người ra, rõ ràng đã bị thuyết phục là cô thực sự đã hiểu anh ta.

Trong khi cô đang suy nghĩ về thông tin mới này, Ian đưa bàn tay đã chai lại của anh chỉ một vòng quanh nhà kho và nói, "Gia đình này không cảm thấy phù hợp khi cắt cho chàng Ian một miếng bánh của họ lúc mẹ tôi, Serena, yêu cầu họ nhiều năm trước. Họ nói linh tinh gì đó về 'những thú vui không tốt' và 'sự coi thường trách nhiệm không thể chịu nổi'." Anh ta lắc lắc đầu. "Khó tính, khó tính thật."

Cammy nhắc nhở, "Mẹ anh hỏi cho anh là may rồi."

"Bà chả thèm quan tâm gì đến tiền đâu." Anh cười khúc khích. "Bà chỉ muốn hai anh em kia phải quan tâm đến tôi như họ vẫn thế, giữ cho tôi đi đúng đường..." Anh đã sắp sửa nói thêm, khi họ nghe thấy giọng Grant vang lên từ đâu đó trong nhà kho. Ian đứng dậy và vươn hai cánh tay dài lên trên đầu. "Tôi sẽ đi gặp Grant để xem anh ấy đã sẵn sàng hộ tống các cô từ đây chưa."

"Anh có chắc anh không thể đi cùng chúng tôi đến khu gia trang?" Cammy hỏi. "Chúng tôi sẽ nhớ anh, Ian."

Ian cúi người và hôn tay cô. "Tôi phải tìm Erica trước đã. Tất nhiên, tôi sẽ không bỏ các cô lại nếu tôi không biết rằng Grant sẽ chăm sóc cho cả hai cô."

Khi anh nâng tay Tori lên, cô nói, "Anh phải viết thư cho chúng tôi và kể tình hình của anh đấy."

"Viết thư?" Ian cười. "Ngay khi tôi tìm thấy Erica, tôi sẽ giới thiệu cô ấy với Serena và các em gái tôi, rồi lôi cả đám phụ nữ nhà tôi về phía tây để gặp các cô." Anh trông thật trẻ trung nhưng cũng thật chắc chắn khi nói, "Các cô không rũ bỏ tôi dễ thế đâu, tôi e là vậy."

Grant đã sẵn sàng để lên đường như mọi người. Anh nghĩ cách tốt nhất anh có thể bình tĩnh trở lại là để Victoria ở lại gia trang. Xa khỏi cô, cảm xúc của anh sẽ phai dần. Họ phải như thế. Anh lo là họ vẫn chưa như vậy. Anh, dù sao, cũng vừa mới tránh được một phát đạn. Anh đã ngủ với cô và không phải cái giá cuối cùng. Thế thì sao anh lại có cảm giác anh muốn bị bắn một lần nữa?

"Anh lo lắng đến thế vì chuyện gì vậy?" Grant hỏi Ian khi anh ta gặp anh bên ngoài văn phòng Peregrine. Hai tuần vừa rồi, Ian có vẻ lo lắng về chuyến cập cảng hơn bất kỳ ai trong bọn họ.

Ian nhún vai. "Chẳng có gì đáng để anh quan tâm đâu."

"Nếu là vì những tay chủ nợ đó, tôi có thể cho anh vay ít tiền. Một lần nữa."

"Không phải vì bọn họ," Ian lạnh lùng nói.

Grant nhướng cặp lông mày, nhưng đổi chủ đề. "Tôi vẫn ngạc nhiên anh không đi cùng các cô nương kia, mặc dù không phải là tôi đang than phiền về vụ đó."

Ian lườm, rồi nói, "Tôi muốn, đúng thế. Tôi cảm thấy như đang bỏ rơi họ. Đặc biệt là khi Tori có vẻ như căm ghét anh." Anh ta ném cho Grant một cái nhìn khó hiểu, như thể anh ta sẽ không thể hiểu nổi. "Nhưng tôi có những việc khác cần phải làm."

"Như là?"

Ian nhìn Grant chăm chú, như thể xem xem anh ta có thể tin tưởng anh không. Rõ ràng anh ta đã quyết định là anh ta không thể, bởi vì anh ta lờ câu hỏi đi, và hỏi lại, "Anh có định nhắn cho Derek và gia đình không?"

"Không, đến ngay Belmont. Mấy tờ báo sẽ có một ngày hội với câu chuyện này, nên tôi đang cố để giữ kín. Tôi sẽ về thăm Whitestone sau đó."

Ian gật đầu, rồi nói, "Chúng ta sẽ đưa Cammy trở lại quê hương, nhưng với Tori, chuyện này sẽ như mới, và anh phải kiên nhẫn. Chúng ta thậm chí không thể hiểu chút xíu nào về chuyện cô ấy cảm thấy sao về tất cả những việc này."

"Tôi không thể tin anh đang thuyết giảng cho tôi về cách chăm sóc một phụ nữ."

"Bởi vì tôi không thể đi, tôi sẽ phải tin tưởng để anh chăm sóc cô ấy."

Grant phát ra một tiếng kêu vẻ khó tin, rồi nói gằn, "Tôi đã luôn chăm sóc cô ấy." Đôi mắt anh nheo lại. "Việc đó đã không kết thúc như đáng ra nó phải thế."

"Thật không?"

Grant chuyển chủ đề cuộc nói chuyện của họ như thể cố nghĩ ra cách để trả lời. Victoria và Camellia đợi bên kia con phố đông đúc ở bên cạnh cỗ xe của Grant, nhìn sự nhộn nhạo đông đúc của khu cảng London với cặp mắt mở rộng.

Một nhóm thủy thủ nước ngoài cao kều, tóc vàng cắt ngắn dừng lại trên đường khi họ trông thấy Victoria. Bằng ngôn ngữ phương bắc lạ lùng của mình, họ tán gẫu với cô, đứng quanh cô. Cô cười nửa miệng, không biết nghĩ sao về những người này, một số người đặt tay họ lên trái tim, một số cúi mình đầy nghiêm trang.

Ian cười lên. "Có vẻ họ đã tìm thấy nàng công chúa Scandinavia của họ rồi."

"Tìm rất là đúng rồi đấy..." Grant tiến về phía họ, chuẩn bị tinh thần đập nứt một số cái sọ. Trước khi anh có thể tới gần, Camellia giơ cái ô của cô lên cảnh báo, và nhóm người tản đi, để lại những cái hôn gió phía sau, trong lúc Victoria cười và vẫy tay. Grant không đi chậm lại, mà đến đứng trước Victoria và gầm gừ với đám đàn ông cho đến khi họ khuất khỏi tầm mắt.

Sau khi Ian đến bên họ và chào tạm biệt, Grant đỡ Camellia lên cỗ xe, rồi quay sang Victoria. Cô lờ anh đi và đưa tay cho Ian.

"Tôi ước anh là người đưa chúng tôi về Belmont," cô nói với một giọng không-đủ-nhỏ.

Ở đây này, Grant muốn kêu lên. Tôi đang ở ngay đây và có thể nghe tất cả những gì cô nói.

"Tôi sẽ không rời các cô trừ khi tôi tin tưởng anh ấy sẽ chăm sóc các cô."

"Tôi biết," cô nói, nhưng một giọt nước mắt vẫn rớt xuống.

"Nào, đến đây, Tori."

Anh ta ôm lấy cô, Grant chắc anh sẽ giết em họ anh ngay trên phố mất.

"Sẽ ổn thôi. Cô sẽ ổn."

Cuối cùng họ cũng rời ra, và Ian đỡ cô lên xe, đóng cánh cửa sau lưng cô. Anh ta đứng lui lại, trông có vẻ quyết tâm hơn bất cứ lúc nào Grant từng thấy, như thể đang chờ đón một trận đấu mà anh ta bắt buộc phải thắng. Anh ta chào Grant, rồi vẫy tay với hai cô gái lần cuối trước khi lao mình vào cái đám xoáy toàn người là người.

Khi họ bắt đầu chuyển bánh trên đường, Victoria vẫn đang ngoái lại để nhìn Ian. Grant biết họ chỉ là bạn, rằng Ian đã "nhận nuôi cô" như một cô em gái và dự định để cô gặp Emma, Sadie và Charlotte ngay khi cô ổn định ở gia trang. Thế nhưng mà, nếu anh không biết trước, họ sẽ trông giống hệt như đôi tình nhân đang chia tay. Grant ước anh có thể an ủi cô, nói những điều thích hợp, nhưng cơ hội đó đã không còn.

Anh cảm thấy sự không thoải mái của Victoria, nhưng cô đã giấu nó khá kỹ. So với Cape Town, London còn ồn ào và đông đúc hơn cả trăm lần. Những người bán cá đeo tạp dề, những người đánh giày, và một cậu bé đang gào, "Lươn nóng đê!", tất cả cùng áp đến bên cỗ xe, làm cô sửng sốt. Cô nhìn về phía Grant vẻ bối rối trước khi quay đi.

Khi cuối cùng xe họ cũng lăn trên con đường dẫn lát đá vào ngôi nhà trong phố của gia đình Sutherland, Victoria thở ra một hơi và vội đi vào trong, kéo Camellia theo. Grant theo sau và cho người quản gia đưa họ lên phòng. Sau khi thu xếp để thức ăn được mang lên cho họ, anh lui vào phòng làm việc của mình để giải quyết những công việc làm ăn cần kíp nhất. Thế mà hai giờ bỏ phí sau đó anh nhận ra anh chẳng thể nào tập trung được khi Victoria đang ở ngay trên lầu, khi mà những ý nghĩ về cô bám đầy trong đầu anh.

Tóm lấy cô ấy. Lôi cô ấy vào phòng mình và đè cô ra ngay trên cái giường của mình. Cho đến khi không ai trong bọn họ có thể đi lại nổi nữa.

Như thể bị đuổi, anh rời ngôi nhà của mình và đến câu lạc bộ để nắm bắt những tin tức mới của vài tháng qua. Anh không ngờ sẽ gặp Ian - càng không ngờ đến một chàng Ian say sưa đến mức khốn khổ.

"Trời ạ." Grant không thể giấu sự ngạc nhiên của anh trước tình trạng của người em họ. Ian là một tay ham uống, và thường say, nhưng chưa bao giờ Grant thấy anh ta tệ đến thế này.

"Gran'!" mặt Ian sáng lên. "Các cô bé của tui thế nào?"

"Ổn. Camellia đang ngủ và Victoria đang sắp xếp."

"Những cô bé ngoan." Mặt Ian xịu xuống.

"Có chuyện gì với anh thế?" Grant hỏi.

"Chẳng thể tìm thấy thứ tôi muốn," Ian làu bàu.

"Tôi hiểu rồi." Grant nhìn quanh để kiếm một chỗ khác.

"Hy vọng tôi chưa đánh mất nó."

Grant khó có thể để tâm đến những than vãn trong cơn say của người em họ. "Tôi có thể nói là nếu anh không tìm thấy nó, anh đã đánh mất nó rồi." Grant nghe thấy một tiếng thở mạnh. "Ian?" Grant cảm thấy không yên bởi cái nhìn như hoàn toàn mất phương hướng trong mắt em họ anh. Ian trông như vừa sụp xuống, nghĩa là vụ này rất không ổn, bởi vì anh ta hiếm khi đủ quan tâm tới cái gì để có thể thậm chí là hơi buồn lòng. "Có chuyện gì vậy, Ian? Có gì không ổn với anh à?"

"Là cô ấy."

"Àhh," Grant nói cứ như thể anh biết Ian đang nói về cái quái gì vậy. "Đến lúc phải về rồi, Em họ."