Lord Corbury lái xe đến Brighton vào lúc xế chiều. Cỗ xe 4 ngựa được điều khiển khéo léo thu hút bao ánh mắt ngưỡng mộ của khách bộ hành.

Anh rất ngạc nhiên khi thấy cả đội ngựa tuyệt hảo màu hạt dẻ trong tàu ngựa của biệt thự Corbury, những chú ngựa tuyển này chắc chắn sẽ làm bạn bè anh lác mắt.

Lord Corbury cho xe dừng lại trước 1 khách sạn trên đường Marine Parade và yêu cầu 1 phòng lớn. Với cung cách uy nghi đĩnh đạc anh được tiếp đón long trọng bằng 1 căn phòng từng dành riêng cho bá tước của Dorchester.

Thay đổi y phục xong, Lord Corbury đến nhà Lord Farquhar tọa lạc trên đường Stein và yêu cầu được gặp Fenella. Anh được mời vào phòng đọc sách ở tầng trệt, và người ra tiếp anh là Lord Farquhar.

-Thật là ngạc nhiên đó, Periquine. Ông cười nói vui vẻ. “Chúng tôi không nghĩ là cháu xuống miền nam sớm thế.”

-Cháu có thể gặp Fenella không? Lord Corbury nói thẳng mục đích của mình đến đây, không muốn làm lạc hướng câu chuyện.

-Fenella đang nghỉ trên lầu. Chúng tôi sẽ ăn tối với Thái tử tại dinh của ngài, vì thế con bé cần nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi tối này.

-Khi nào thì cháu gặp được em ấy? Lord Corbury cương quyết giữ ý định.

-Ngồi xuống đã, con trai, để chú đem cho cháu 1 ly vang đỏ. Chú có nghe bản tường trình về phần tài sản cháu thừa kế khá lắm. Chú nghĩ người ta cũng không thổi phồng con số quá đáng.

-Thưa không, không 1 chút nào. Nhưng có rất nhiều việc cần phải làm. Cháu đã khởi sự 1 công trình xây cất lại 1 số làng mạc trong điền trang ở Yorkshire, có lẽ sẽ phải bận bịu ít ra là 5 năm nữa.

-Nghe được lắm. Lord Farquhar tỏ vẻ đồng tình. “Chú nghĩ cháu đã biết là chú của cháu có được điền trang Yorkshire là do bà vợ đầu tiên, bà ấy thừa hưởng gia tài lớn lắm. Bà thứ hai đem về cho ông ấy đất đai ở Lecestershire.”

-Cháu quên khuấy đi mất là chú Alexander lập gia đình 2 lần. Người vợ thứ hai mất lúc cháu hãy còn trẻ.

-Cũng hơn 5 năm rồi, sau đó đại tá thấy cuộc sống độc thân thích hợp với mình nhiều hơn. Với sự sản đó, ông ấy không bị cô đơn đâu.

-Cháu cũng nghĩ như vậy. Lord Corbury mỉm cười. “Giờ thì chú cho cháu biết khi nào cháu gặp được Fenella.”

Lord Farquhar ngưng 1 lát, rồi nói.

-Fenella đã thành công lớn, Periquine. Chú lúc nào cũng thấy con bé rất thu hút, nhưng chú bảo đảm với diện mạo xinh xắn, vẻ duyên dáng sống động con bé sẽ nổi trội trong đám thiếu nữ. Nó đang làm thế giới thượng lưu chao đảo đấy.

Lord Corbury không nói năng gì, môi mím chặt khi nghe Lord Farquhar nói tiếp.

-Chú không ngại nói cho cháu nghe, chú đang bị cái đám thanh niên cầu hôn Fenella vây hãm tứ phía đấy. Chú nghĩ cháu sẽ rất nở mặt nở mày về con bé Fenella nhà mình trong khoảng tuần này thôi.

-Chú nói vậy có nghĩa là gì? Lord Corbury bồn chồn gằn giọng hỏi.

-Chú muốn nói là. Lord Farquhar đáp lại 1 cách từ tốn. “Rằng chú mong Fenella sẽ có 1 nơi xứng đáng - rất xứng đáng.

Lại 1 thoáng yên lặng, đoạn Lord Corbury lớn tiếng 1 cách không tự nhiên.

-Có phải Waringham không?

-Ồ không! Theo như chú hiểu Fenella đã từ chối Sir Nicolas trước khi cháu đến nhà chú ở Ascot. Nhưng cậu ấy vẫn khăng khăng đeo đuổi con tiểu yêu nhà mình. Chú thấy cậu ấy tội nghiệp quá mà không biết làm sao hơn.

-Từ chối anh ta! Lord Corbury thì thầm như tự nói với mình. “Cháu đã nghi ngờ chuyện này.”

-Không, không phải là Waringham, nhưng là người có địa vị quan trọng hơn nhiều. Tối hôm nay, như chú đã nói, chúng tôi sẽ dùng bữa với Thái tử. Còn ngày mai hầu tước qủa phụ của Harrington tổ chức dạ tiệc cho con gái, và Fenella sẽ là khách mời danh dự.

-Cháu rất muốn gặp Fenella. Anh đanh giọng. “Nếu em ấy nằm trên lầu, cháu có thể lên phòng em ấy. Dù sao cháu cũng là anh họ của em ấy mà, hay là Fenella xuống đây gặp cháu.”

Lord Farquhar đứng dậy bước về phía lò sưởi, ông không nhìn Lord Corbury nhưng cân nhắc từng chữ một.

-Periquine, cả hai chúng ta đều thật lòng quan tâm cho Fenella, thế nên chú không muốn cháu xông vào trong giờ phút này gây trở ngại cho con bé. Tình cảm yêu thương thuở ấu thơ thường gây xáo trộn cho các cô gái trẻ khi phải làm những quyết định quan trọng trong đời, thí dụ như hôn nhân. Chú đề nghị cháu hãy về lại Priory hay đi bất cứ nơi nào cháu thích, nhưng tránh xa Brighton trong hai ngày sắp tới.

-Tại sao cháu phải làm vậy? Lord Corbury tức tối hỏi.

-Bởi vì điều đó quan trọng đối với Fenella.

Lord Corbury đứng dậy đi đến bên cửa sổ, anh nhìn 1 cách vô hồn mặt biển xanh ngoài kia, cằm căng ra, 1 dấu hiệu mỗi khi anh bướng bỉnh. Cứ đứng yên như thế 1 lúc lâu, đoạn anh quay lại nói.

-Như là giám hộ của Fenella, chú có cho rằng cháu hành xử đúng đắn nếu cháu xin chính thức làm quen với em ấy?

Lord Farquhar sửng sốt đăm đăm nhìn anh.

-Làm quen với Fenella! Nhưng con trai à khắp cả thành phố Brighton này ai lại không nghĩ cháu sẽ cầu hôn Hetty Baldwyn! Sir Virgil đã nói với toàn thể bạn bè ông ta, lễ đính hôn sẽ được tuyên bố khi cháu xuống miền nam mà.

-Cháu muốn làm sáng tỏ điều này. Lord Corbury đanh giọng, “là cháu không có ý định cầu hôn Hetty Baldwyn hay bất cứ cô gái nào khác ngoại trừ Fenella.”

-Trời ơi! Chú từng nghe là cháu vô cùng say mê cô ta mà, chỉ vì tài chính eo hẹp nên hai người đành phải xa nhau.

Lord Corbury mặt đỏ ửng ngượng ngùng.

-Cháu thú thật từng thấy cô ấy rất thu hút, nhưng chỉ trong 1 thời gian ngắn thôi. Đúng là cô ấy rất đẹp, nhưng khi hiểu cô ấy hơn cháu nhận ra cô ấy là người sống bằng lý trí hơn là tình cảm. Cháu không còn quan tâm nữa.

-Cháu làm chú ngạc nhiên quá. Lord Farquhar bực bội thốt lên. “Rồi trong cái lúc muộn màng này cháu lại chuyển tình cảm qua con bé Fenella? Periquine, với tư cách giám hộ của Fenella, chú tuyệt đối cấm cháu không được đến gần nó hay cầu hôn!”

Ông ngưng 1 chút rồi nói tiếp.

-Chú đã nói với cháu, chú có dự định khác cho con bé rồi, dự định mà bất cứ bà mẹ đầy tham vọng nào cũng chấp thuận khi có con gái đến tuổi gả chồng.

Ông bước tới vỗ vai Periquine.

-Chú nghĩ tình cảm của cháu chưa sâu đậm lắm đâu. Giờ đây cháu đã rủng rỉnh tiền bạc rồi, thiếu gì con gái đẹp muốn ngả vào vòng tay của cháu. Cháu có thể lấy bất kỳ ai làm vợ mà.

Lord Farquhar mỉm cười nói thêm.

-Hãy nghe chú khuyên, nếu chọn vợ thì cứ thong thả mà chọn. Không có gì thú vị hơn là đời sống hôn nhân, điều mà chú đi tìm suốt cả đời mình đấy.

Lord Corbury không trả lời ông. Trong 1 thoáng trán anh hằn lên dữ dội, rồi không nói thêm lời nào anh bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại sau lưng.

Lord Farquhar bước đến cửa sổ nhìn anh đánh xe đi, chợt có tiếng cửa mở và Fenella bước vào phòng. Cô trông rất quyến rũ trong bộ áo mặc trong nhà bằng lụa tằm viền ren, mái tóc màu đồng đỏ chưa được chải bới buông mềm mại trên vai.

Fenella chạy đến Lord Farquhar, mắt tròn lên thắc mắc.

-Anh ấy đi rồi! Anh nói gì vậy chú? Nói cho cháu nghe đi, chú Roderick, ở trên lầu không xuống nói chuyện với anh ấy được cháu sốt ruột quá.

-Nó nổi trận lôi đình trông khiếp lắm. Lord Farquhar mỉm cười trả lời cô cháu gái. “Sau khi chú cho nó biết dự tính của chú, nó xin làm quen với cháu.”

Fenella đan tay vào nhau, 1 chút bỡ ngỡ dâng lên.

-Chú Roderick, thât vậy hở chú? Chú không trêu cháu chứ?

-Không đâu, chú bảo đảm, nó giận muốn điên lên được.

Fenella cười tươi, ôm choàng lấy cổ chú mình và hôn lên má ông.

-Cháu không thể tin được đó là thật! Chú có nghĩ anh ấy quan tâm đến cháu không?

-Có, nó có mà. Chú đã nói khi cháu đang buồn là có những người vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng. Chỉ đến bây giờ nó sợ mất cháu, khi nhận ra là cháu quan trọng với nó đến dường nào.

Cô áp tay lên ngực như cố dằn nỗi xôn xao cuồn cuộn trong lòng.

-Chú có tin vì lá thư của cháu mà anh ấy xuống đây không? Hetty đang tuyên bố cho toàn thể Brighton là cô ấy đã biên thư cho Periquine và mong anh ấy xuống cấp tốc.

-Chú nghĩ lần này thì cô Baldwyn gặp bất ngờ rồi và chú rất khoan khoái bẻ gẫy ý đồ tham lam của Sir Virgil đối với Periquine. Ông ta đâu có để nó trong mắt khi nó còn nghèo túng.

-Phải, đúng như vậy.

Cô trầm giọng khẽ nói.

-Cháu không tin Periquine quan tâm cho cháu bằng Hetty.

-Thế nên, cháu phải cư xử đúng như những gì mình đã thỏa thuận. Không được yếu lòng. Hãy nhớ rằng hạnh phúc của cháu tùy thuộc tình yêu Periquine dành cho cháu. Phải xác định rõ điều này.

Cô bâng khuâng thở dài.

-Cháu sẽ nghe theo lời chú. Rốt cuộc thì anh ấy xuống đây vì lá thư mà mình đã tốn công sức dựng lên, chứ không phải vì lời quyến rũ ngọt ngào của Hetty.

-Muốn câu được cá lớn thì phải bỏ công.

Lặng thinh 1 lúc lâu, cô ngập ngừng nó tiếp.

-Mình làm vậy có... sai không? Cháu không muốn sau này anh ấy có cảm giác bị sa lưới.

-Sai? Chú nhớ em trai chú thường nói là không hứng thú với đàn bà chỉ với sách vở thôi. Thế rồi có 1 người con gái đẹp đôi mắt y hệt cháu lúc nào cũng nài nỉ anh ta phiên dịch tên cỏ cây hoa lá bằng tiếng Latin, cho đến 1 ngày em của chú thấy rằng sách vở không đắm đuối bằng ánh mắt của giai nhân.

-Hóa ra là mẹ chiêu dụ ba à? Nhưng chú có biết không thật ra mẹ thông thạo tiếng Latin còn hơn cả ba.

-Dĩ nhiên rồi. Lord Farquhar tán thành. “Hầu hết đàn ông phải bị thuyết phục hay chiêu dụ vào vòng hôn nhân cháu à, vì họ có lợi thế tự do để lựa chọn hơn.”

Fenella lại thở dài.

-Cháu muốn chắc chắn... rất chắc chắn... là anh ấy... thật lòng yêu cháu.

Fenella chả còn lòng dạ nào chuẩn bị cho buổi dạ tiệc tại nhà hầu tước quả phụ của Harrington, tâm trạng u uẩn cô không tha thiết gì đến việc điểm trang. Ngay cả đến bộ áo tuyệt đẹp bằng satin trắng viền ren cũng không thắp nổi 1 nụ cười. Cô đã thực hiện những gì chú cô nói nhưng xem ra lời khuyên đã trở thành tai họa.

Lord Corbury tới biệt điện hoàng gia sau bữa ăn tối, cùng với vài người bạn theo lời mời của Thái tử. Cô thấy anh vào phòng khách Trung hoa và nghe Thái tử đón chào anh 1 cách nhiệt tình, nhưng cô phải lơ đi như không biết và cố gắng tập trung vào câu chuyện của Hầu tước Harrington, Sir Nicolas, và Lord Worcester.

Tiếp xong chuyện với vị chủ nhân, Lord Corbury nhìn quanh tìm cô và thấy cô đang đứng tận cuối phòng trò chuyện tương đắc với 1 trong những người đang tháp tùng cô. Đang hớn hở gặp được cô ở đây, nhưng nụ cười chợt tắt lịm trên môi, anh cau mày khi nhận ra 1 nhân vật có tầm cỡ bên cạnh cô.

Mới đi được vài bước đến chỗ Fenella thì anh nghe có tiếng kêu.

-Periquine! Một bàn tay đưa ra chạm vào tay anh.

-Em nghe rằng anh vừa tới Brighton. Cô nói dịu dàng. “Em đã hy vọng gặp anh sớm hơn.”

-Xin lỗi Hetty, anh cần phải gặp Fenella.

Trước ánh mắt sửng sốt của cô, anh vội len qua rừng người các nhân vật tiếng tăm, tránh luôn những níu kéo của bạn bè đến chỗ Fenella.

-Periquine! Em ngạc nhiên quá! Em không biết là anh đến Brighton.

Trước 1 Fenella thời trang quyến rũ lúc này, anh thấy cô hoàn toàn khác hẳn so với lần chót gặp cô. Tóc vấn cao khéo léo theo kiểu mới nhất viền quanh khuôn mặt thon nhỏ, những chấm tàn hương đã hoàn toàn biến mất. Làn da không gây chú ý trong các y phục cũ kỹ bạc màu thì giờ đây mịn màng sáng rỡ trong bộ áo dạ hội bằng hàng sa mỏng màu xanh vỏ táo lấp lánh theo mỗi bước cô đi.

Gần gũi bên cô lâu ngày nhưng anh chưa bao giờ nhận ra cô có vóc dáng thanh tú đến thế. Kiểu áo mới với vòng eo ôm sát phô bày gò ngực xinh cùng dáng dấp hội tụ bằng những đường cong mềm mại cân đối.

-Anh tới khi nào thế? Sống ở Yorkshire có vui không?

-Anh muốn kể cho em tất cả mọi việc. Anh nói bằng giọng trầm ấm.

-Em rất muốn nghe nhưng chút nữa em bận khiêu vũ rồi.

-Fenella sẽ khiêu vũ với tôi trong bản nhạc kế tiếp. Vị hầu tước trẻ nhấn mạnh.

Cô mỉm cười với hầu tước Harrington.

-Em không quên đâu.

-Và bản sau đó là tôi. Sir Nicolas xen vào.

Fenella nở nụ cười tươi, khẽ vẫy tay.

-Em không làm ai thất vọng đâu.

-Không đâu. Lord Worcestor nói. “Chúng tôi đều dành phần rồi. Tôi bảo đảm với anh, Corbury, là chúng tôi sẽ liên kết nhau ngăn cản anh đột nhập đến cùng đó.”

Mọi người đều phá lên cười, nhưng Fenella thấy môi anh mím chặt. Khi hầu tước Harrington khoác tay dìu cô vào phòng khiêu vũ, liếc lại nhìn cô thấy anh vẫn đăm đăm trông theo. Nếu không có lòng tin vào lời khuyên xác đáng của chú Roderick, cô đã xà đến bên anh để hàn huyên cùng anh, khiêu vũ cùng anh rồi.

Giờ đây thì cô ước mình làm được như vậy, vì Lord Corbury đã bỏ về sớm. Dù cô mong anh đến thăm cô sáng hôm sau, nhưng anh vẫn không xuất hiện suốt ngày hôm đó.

-Tại sao anh ấy lại có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy chứ? Cô tự hỏi mình. “Nếu thế, anh ấy không thật sự... yêu mình.”

Dù mặt ngoài có vui vẻ đến đâu, dù có thành công bao nhiêu 3 tuần lễ vừa qua, khi đêm xuống cô vẫn không thể ngăn mình nhớ đến anh, ao ước có anh – vì anh là người duy nhất khơi gợi trong cô cảm tình sâu thẳm, mênh mông nhưng đồng thời cũng là niềm đau, càng ngày lại càng đau hơn.

Vào lúc đầu ngày cô ao ước được trở lại những ngày tháng cũ. Về lại Priory mặc lại bộ áo cũ xếp đặt phòng ốc cho Periquine, là ủi quần áo cho anh, chăm nom cho anh, có lại hết phút giây cô ở bên anh. Nhưng thành tựu cô gặt hái được nơi xã hội thượng lưu trong những ngày vừa qua đã mang lại cho cô lòng tự tin mà cô chưa từng có, cũng như lòng tự trọng để nghiệm ra rằng cô sẽ không bao giờ có được chân hạnh phúc nếu tình yêu họ không tương đồng với nhau.

Cô từng nghe anh tán dương ngưỡng mộ Hetty, liệu đối với mình anh có cùng cảm giác ấy không. Câu hỏi không có lời giải đáp này đã vần vũ trong tâm trí Fenella suốt buổi hôm nay. Từng giờ, từng giờ như hàng thế kỷ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Periquine. Cảm giác tuyệt vọng tăm tối vây hãm cô như trời mù sương.

-Chú biết nó yêu cháu lắm. Lord Farquhar an ủi đứa cháu gái khi cô lên lầu thay áo cho bữa ăn tối.

-Vậy thì anh ấy có... cách quá lạ... bày tỏ tình cảm của mình. Cô thở dài.

-Biết đâu nó sẽ đến bữa tiệc tối nay thì sao.

-Cháu cũng hy vọng... như thế. Fenella buồn bã thì thầm.

Người hầu khuyên cô nên đi nghỉ, nhưng cô muốn đi lại đó đây, giam hãm 1 mình trong phòng tâm trí cứ quay cuồng về Periquine đã quá sức chịu đựng của cô.

Người thợ làm tóc đến sớm, làm tóc cho Fenella xong ông ta còn khá nhiều thân chủ khác phải phục vụ hôm nay. Khi ông ta về, Fenella mặc 1 bộ đầm dạ hội mới. Chiếc áo này có lẽ là chiếc thích hợp nhất trong số áo Lord Farquhar sắm cho cô.

Đeo cho mình 1 chuỗi hạt trai và 1 chiếc trâm cài áo bằng kim cương, ngắm mình trong gương cô ước muốn Periquine thấy mình trong trang phục này. Ngày trước khi cô mặc bộ áo màu lục của mẹ anh, Periquine từng khen da cô sáng trong màu áo ấy. Giờ đây, bộ áo với thân trước trang trí bằng trân châu và kim cương trên nền ren lại càng làm cho làn da cô trơn tru mịn màng hơn. Kết quả này cũng nhờ vào sự nâng đỡ của làn tóc sẫm đỏ. Ngắm bóng dáng mình 1 lần nữa trong gương cô biết cảm giác thua kém Hetty đã hoàn toàn lùi xa.

Tại sao anh ấy không đến gặp mình?

Cô đã tự hỏi mình câu hỏi này đến hàng mấy ngàn lần suốt cả ngày dài, bây giờ ngắm cảnh chiều xuống chậm chạp bên ngoài cửa sổ, cô phân vân hy vọng của cô khát vọng của cô có tăm tối như màn đêm ngoài kia?

Có tiếng gõ cửa phòng ngủ của cô.

-Xe đang đợi bên ngoài, thưa cô, chủ nhân bảo ngựa còn khỏe nên cô xuống ngay đi.

-Sớm quá!

Dù nói thế nhưng cô vẫn với lấy choàng bằng satin viền lông thiên nga theo người gia nhân bước xuống lầu.

Thật không giống chú Roderick, bỗng dưng lại muốn đi dự tiệc vào giờ giấc sớm sủa thế này. Rồi cô nhớ ra dinh thự của nữ hầu tước không ở trong Brighton, nhưng xa hơn 1 chút. Đến trễ thì bất lịch sự, vả lại chú cô là người tỉ mỉ nguyên tắc nên ông không bao giờ muốn tình trạng đáng tiếc xảy ra?

Người gia nhân đằng trước cô đi quá nhanh, nhanh hơn nghi thức ấn định, Fenella nhận ra anh ta là nhân viên mới. Quản gia của chú cô đã nhiều lần than phiền về thái độ làm việc tắc trách của gia nhân này.

Không có 1 ai trong tiền sảnh lúc này làm Fenella rất ngạc nhiên. Theo lệ thường bao giờ cũng có quản gia và hai người hầu túc trực tiễn chủ nhân ra cửa.

Người gia nhân mở cửa cho Fenella, cô thấy chiếc xe đậu bên ngoài không phải là xe sang trọng chú cô thường sử dụng ban tối có gắn huy hiệu, nhưng là loại xe song mã hai bánh D’orsay chạy rất nhanh và rất thịnh hành. Mui xe được dựng lên, mặc dù chú cô hay tự mình đánh ngựa nhưng cũng không phải vào giờ giấc này. Đi xe kiểu này cô nghĩ nhà nữ hầu tước chắc phải xa hơn cô tưởng khá nhiều.

Người hầu giúp cô bước lên, khi cô khom người chui vào xe ngồi bên cạnh bên cạnh chỗ người đánh xe, Fenella nhận xét.

-Cháu chưa bao đi cùng chú trong xe D’orday, chú Roderick, mà cháu cũng đâu thấy chú có chiếc nào.

Cô vừa nói vừa ngồi xuống, thình lình xe bị va mạnh làm ngựa chồm lên phía trước. Cô nhìn qua chỗ tài xế và thấy người lái xe không phải là chú mình.

-Periquine! Anh làm gì ở đây? Anh muốn đưa em đi đâu?

Khi hỏi anh cô cứ ngỡ là người đánh xe đằng sau mui sẽ lên thế chỗ anh, nhưng hoàn toàn không chỉ có cô ngồi cùng Periquine, cô nhìn anh e ngại không hiểu hành động này lại ẩn dấu mục đích gì. Rồi tim cô như thót lại khi thấy nét mặt anh – môi mím lại cằm căng ra. Thái độ này cô hiểu rất rõ nếu không là giận dữ thì là có ý tránh né những đối thoại bức xúc.

Hít một hơi dài, cô bỗng để ý là ngựa phi khá nhanh. Họ đã quẹo ra khỏi đường Marine Parade, và anh lái xe với tốc độ quá nhanh, nhanh đến độ nguy hiểm.

Ngựa đang sung sức và dù chỉ có 2 con và xe rất nhẹ, nên xe chạy như gió, bánh xe gần như không chạm đất.

-Chuyện gì đang xảy ra thế? Làm ơn giải thích đi, Periquine! Anh đã bàn với chú Roderick đưa em đi dự tiệc à? Chú không nói với em là anh có ý đó.

-Anh không có gì để nói với em khi mình đến nơi đó. Anh trả lời Fenella.

Giọng anh đanh lại hằn học, Fenella ngước nhìn anh bối rối.

-Anh ấy thật đẹp trai quá. Cô thầm nghĩ.

Tim cô như thót lại vì lúc này cô ở gần anh đến thế, và cũng vì quá yêu anh khiến cô trở nên yếu đuối. Cô không thể suy nghĩ rõ ràng về những gì đang xảy ra hay tại sao Periquine lại hành xử 1 cách lạ thường.

Họ đi, đi tiếp và cô biết Periquine đang cố thúc ngựa phi vượt mức. Bên ngoài, cô nhận ra đường xá cô đã qua lại rất nhiều lần, bây giờ thì cô chắc chắn họ đã vượt qua nơi tổ chức dạ hội khá lâu và đang trên đường về lại Priory.

-Tại sao? Cô thầm hỏi mình. “Tại sao Periquine đưa cô đi khỏi Brighton và tại sao những điều anh cần nói với cô lại không thể nói trong nhà chú của cô hay là bất cứ nơi nào khác?”

Vì quá e sợ vẻ mặt khăng khăng cương quyết cùng đôi môi mím chặt của anh cô không muốn liều hỏi thêm câu nào nữa. Ngoài ra thật khó với tốc độ này để giữ quân bằng, cô phải tập trung vịn vào thành xe tránh không đổ nhào vào người anh.

Họ chỉ mất khoảng 20 phút, phân nửa thời gian của chuyến hành trình thông thường để về lại nhà. Phía trước đã hiện ra cổng lớn dẫn vào Priory.

-Hóa ra mình đoán đúng, cô thầm nghĩ, “đây là nơi Periquine muốn đưa mình đến.”

Lòng cô bừng lên 1 niềm vui nhỏ khi biết rằng bất cứ điều gì anh cần nói với cô, anh đều muốn nói trong nhà của anh. Nhưng trước ánh mắt sửng sốt của cô, xe đã vượt qua Priory. Ngay khi cô quay sang nhìn anh dò hỏi, Periquine đã cho ngựa quẹo khỏi đường chính, theo lối mòn tiến vào rừng.

Anh kéo ngựa chạy chậm dần khi trời bắt đầu nhá nhem tối khó thấy được lối đi, nhưng đối với cô mọi nơi chốn ở đây đều quá quen thuộc như trong vườn nhà của cô. Khi cô toan hỏi lần nữa anh muốn làm gì thì trước mặt họ là ngôi nhà nguyện nhỏ trong rừng. Cô quay ngoắt lại muốn hỏi anh câu hỏi còn run trên môi, nhưng anh tránh không nhìn cô và ra khỏi xe, đoạn đi vòng qua phía bên kia giúp cô bước xuống.

Người hầu đã đi ra chỗ đầu ngựa, Lord Corbury ra hiệu cho anh đi xa hơn chút nữa, ra hẳn tầm nghe.

-Mình đến đây làm gì? Cuối cùng cô nhất định tìm lời giải đáp.

Giọng cô run lên phần vì trải qua tốc độ quá nhanh, phần vì rung động trong suốt hành trình.

-Anh đưa em đến đây để cưới em.

-Để... cưới em! Cô kêu lên sững sờ.

-Em là của anh! Em luôn luôn là của anh, nếu em nghĩ anh để cho em lấy bất cứ người nào khác, thì em vô cùng lầm lẫm. Em có đồng ý lấy anh ở đây, ngay trong lúc này, Fenella, hay là anh phải bắt em.

Cô cảm thấy tim mình như lạc nhịp, nhưng bởi vì thắc mắc cô không ngăn được hỏi anh.

-Anh... sẽ bắt... em như thế nào?

Anh cúi xuống nhìn cô, mắt vẫn còn sẫm tối.

-Không khó lắm đâu. Anh nói 1 cách chậm rãi. “Em nhỏ hơn anh và anh lúc nào anh cũng có thể bắt em làm bất cứ điều gì anh muốn, hay là anh sẽ bỏ em vào rừng rồi bắt buộc em. Đến lúc đó em phải tuân lời lấy anh thôi.”

-Periquine! Cô thở hắt ra. “Anh có thể nói như thế với em sao?”

-Anh không có ý định tranh cãi với em, Fenella. “Em sẽ tự nguyện lấy anh hay anh phải bắt em nghe lời?”

Tim Fenella đập như điên cuồng. Cùng lúc cô cảm thấy 1 niềm hân hoan vô bờ bến ôm choàng lấy cô. Cô nói dịu dàng, giọng nói vẫn còn run rẩy nhưng không hề sợ hãi lo âu.

-Em sẽ... lấy anh, Periquine.

Anh đưa tay ra cho cô cung cách có phần như trêu chọc, ngay khi cô cầm lấy, anh đưa cô băng ngang qua cửa mở bước lên cung thánh.

Bên trong nhà nguyện mờ sáng, vì cây cối quá um tùm rậm rạp ngoài kia. Nến thắp sáng lấp lánh trên bàn thờ, và đứng chờ họ ở đó là vị mục sư già.

Hồi tưởng lại nụ hôn của Periquine dưới hầm mộ, và cảm giác say sưa chất ngất cô có được trước lúc ngất đi, cô lại cảm thấy trong cô nhen nhóm lên niềm say đắm vô biên khiến cô vô tình xiết chặt lấy tay anh.

Họ đã đến trước vị mục sư, ông nở 1 nụ cười tươi. Fenella biết không gì sẽ làm cho ông vui bằng khi làm phép cưới cho hai giáo dân ông rất thương mến từ thuở bé thơ.

Lễ cưới bắt đầu, Fenella dạt dào xúc động lắng nghe những lời lẽ huyền diệu kết nối cô và người đàn ông cô yêu sâu sa, mơ hồ cảm thấy những con vật nhỏ nào đó đang rúc rích chen lấn nhau và tiếng chim vỗ cánh chấp chới trên rường nhà. Cô tưởng chừng mình đang vị vây quanh bởi đám chứng nhân nhỏ xíu, họ không những là thuộc về khu rừng ngoài kia mà còn thuộc về Priory.

Lord Corbury rút ra chiếc nhẫn cưới trong áo gilet, khi mục sư ban phép nhẫn xong, anh đeo vào cho Fenella rồi cất tiếng giọng trầm xuống thành khẩn.

-Với nhẫn này anh và em kết thân, với thân xác này anh cùng em tôn thờ...

Fenella dường như thấy chén hạnh phúc của mình đã đầy tràn, ở mãi cuối cùng chuyến hành trình thăm thẳm cô nghe được ước muốn của mình hiển hiện bằng lời – là vợ của Periquine!

Họ qùy xuống. Vị mục sư ban phép lành, rồi họ cùng nhau bước xuống lối đi.

Không nói 1 lời nào, Periquine đỡ Fenella lên xe, anh bước qua chỗ của mình cầm lấy dây cương.

Xe chuyển bánh, Fenella cảm nhận được chiếc nhẫn ôm vòng lấy ngón giữa của cô, và tai vẫn còn vang vọng tiếng của vị mục sư già nối kết họ lại với nhau.

Chỉ 1 khoảng ngắn là về lại Priory, Lord Corbury cho ngựa dừng lại trước cửa chính đã mở sẵn. Anh lại qua giúp cô xuống xe, khi họ cùng bước lên bậc tam cấp vào sảnh đường nến đã thắp lên nhưng không có bất cứ ai ở đây.

Cô đứng ngơ ngác nhìn anh trong lúc anh bỏ nón và găng tay trên chiếc bàn nhỏ rồi bước chậm rãi đến cô.

-Có thức ăn và rượu dọn sẵn cho mình ở trong phòng ăn. Tiếng anh nói cô nghe dường như bàng quang, không phải chủ ý nói với cô. “Anh đã bảo gia nhân đi ngủ, tối nay mình không cần đến họ.”

Anh cúi xuống nhìn đôi mắt lo âu của Fenella, đột nhiên nét mặt anh hoàn toàn thay đổi.

-Em là của anh, Fenella! Của anh, là người vợ anh hằng mong muốn! Ôi em yêu, cô vợ nhóc con tuyệt vời của anh, sao em lại có thể nghĩ đến bất cứ ai khác, sao em lại muốn xa anh khi anh cần em đến nhường nào.

Anh kéo mạnh cô vào lòng anh, ghì sát lấy cô. Như là bản năng thôi thúc cô ngước nhìn anh nghe anh kêu lên rung động.

-Em biết không em là của anh! Tiếng anh kêu như vang động khắp vòm nhà.

Môi anh áp lên hai cánh môi cô, Fenella cảm nhận niềm vui sướng miên man từ môi cô lan ra khắp cả toàn thân. Nụ hôn Periquine đưa cô đi mãi xa, mãi đến thế giới chỉ còn họ với nhau - ở đấy không còn không gian, không còn ngày tháng.

Vòng tay anh mỗi lúc một chặt hơn, môi anh càng đòi hỏi hơn, đắm đuối miên man hơn cho đến khi cô thấy mình dường như hoàn toàn tan biến đi.

Môi họ vẫn quấn quýt lấy nhau, anh nhấc bổng cô lên đi lên lầu.

Những ngọn nến bà Buckle thắp lên lúc tối bắt đầu lụi dần, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt như muốn len qua những tấm màn thêu dầy mắc chung quanh chiếc giường lớn.

Lửa vẫn còn cháy trong lò sưởi, mặc dù trời đang vào hạ, ngôi nhà vẫn còn khá lạnh.

Fenella dụi đầu vào vai Periquine nói dịu dàng.

-Em không biết chú Roderick nghĩ sao khi thấy em biến mất?

-Anh cũng không biết. Anh đáp lời cô. “Thú thật anh cũng không hứng thú muốn biết. Chỉ có điều duy nhất quan trọng là – anh có cho em hạnh phúc không?”

-Rất... rất... hạnh phúc. Cô thì thầm.

-Em có yêu anh không?

-An biết là... em... có mà.

-Nói cho anh nghe – anh rất muốn nghe em nói. Đó là 1 mệnh lệnh.

-Em... yêu... anh.

-Vợ cưng của anh – cô vợ nhóc con yêu thương của anh!

Anh dịu dàng ve vuốt cô, người cô run lên hơi thở càng ngày càng gấp gáp hơn. Periquine khẽ cười và kéo cô sát vào anh hơn nữa.

-Anh chưa từng biết đến có 1 người đàn bà thật mềm mại, thật ngọt ngào, và vô cùng đắm đuối đến thế này. Anh âu yếm nói.

Fenella vùi mặt vào vai anh. Khi anh nói với cô như thế, cô thấy mình quá hạnh phúc được hiện hữu trong cuộc đời này.

-Chuyện gì làm anh đưa em đi mất biệt... kiểu này?

-Anh sợ, sợ mất em. Anh chưa hề nghĩ đến là mình phải đau khổ đến như thế nào khi sợ mình đã quá trễ trên đường từ Yorkshire về đây.

Fenella khẽ ậm ừ.

-Giờ thì em không bao giờ trốn thoát được anh. Anh nói tiếp trầm ấm. “Em là của anh, mãi mãi vẫn thế, duy chỉ có anh như 1 tên ngu đã không nhận ra. Em là 1 phần của Priory, của cuộc đời anh, chỉ của riêng anh. Chỉ đến khi suýt mất đi em anh mới hiểu là không thể nào sống thiếu em.

-Lúc nào anh bắt đầu... biết là anh... yêu em. Fenella hỏi anh câu hỏi tự muôn thuở đàn bà hỏi đàn ông.

-Khi anh hôn em trong hầm mộ. Khi hôn em anh biết được điều tuyệt diệu chưa bao giờ biết. Em là người anh luôn luôn tìm kiếm chờ mong, nhưng lại không biết là có em ở đó.

-Em cũng cảm giác như anh. Nhưng tại sao anh không nói cho em biết.

-Vì anh biết mình chẳng có gì cho em. Làm sao mà anh cưới em mà để kiếm tiền lại kéo em vào những lần phiêu lưu nguy hiểm điên rồ, anh chưa bao giờ nghĩ điều này với các người đàn bà khác, nhưng với em lại khác hẳn.

Anh ngưng 1 lúc rồi nói tiếp.

-Đó là lý do tại sao anh sang Ấn độ kiếm tiền cho em, vợ cưng. Để làm việc rồi mình có thể sống chung với nhau tại Priory.

Anh xiết chặt cô đến nỗi ngộp thở.

-Sao anh ngu đến thế không nghĩ ra khi anh đi vắng em có thể tìm người khác? Anh vẫn mong rằng em sẽ đợi anh. Anh biết chúng mình thuộc về nhau, anh nghĩ em cũng biết thế phải không?

-Em thuộc về... anh, bao giờ cũng vậy.

-Bây giờ thì em thuộc về anh rồi. Và anh chắc chắn 1 điều, anh sẽ không bao giờ để em xa anh, không bao giờ.

-Anh nói như là em muốn bỏ anh đi vậy.

-Còn nữa anh không muốn em tơ tưởng đến Waringham hay bất cứ người nào khác. Anh nghiêm nghị nói. “Để anh nói rõ nhé, anh sẽ là ông chồng ghen ghê lắm.”

Anh hôn trán cô, và vén tóc cô sang 1 bên.

-Anh thề là anh sẽ làm cho em rất hạnh phúc đến nỗi không tên đàn ông nào có thể quan tâm đến em nữa.

Đoạn anh nói tiếp.

-Có 1 chuyện anh đã làm xong mà anh nghĩ em rất hài lòng. Anh đã bảo Isaac dọn đi, anh không muốn hắn sử dụng những mưu kế nham hiểm trên đất đai của Priory.

-Em thật vui quá. Cô cảm động.

-Anh cũng nói Joe Jarvis đi mua lại mấy con chó đó, giá cả thế nào cũng không sao. Bọn nó sẽ canh chừng Priory, nhưng rồi anh nghĩ tụi nó cũng không làm gì nổi đâu khi em cho ăn nhiều quá.

-Anh hay quá.

-Còn nữa, cách đây 1 tuần anh đã gửi trả cái tên cho vay khốn kiếp đó 6,000 bảng 1 cách nặc danh.

Anh hôn vào tóc cô.

-Mình khởi sự hôn nhân mình 1 cách trong sạch, cưng à.

-Em cũng muốn mình làm vậy.

Khi anh sắp hôn cô lần nữa cô nói.

-Có lẽ không được... lãng mạn lắm, Periquine, nhưng em... đói quá. Em vẫn chưa ăn gì từ trưa, anh nói có thức ăn dưới lầu hả?

Anh bật cười.

-Anh cũng đói nữa. Khi anh xuống đây chuẩn bị cho hôn lễ của mình, bà Buckle cũng không ngờ, lúc ấy bà ấy chỉ còn kịp làm trứng và thịt nguội thôi! Nhưng bà ấy hứa cho mình 1 bữa ăn nhẹ tối nay.

-Nghe thấy ngon quá. Fenella mỉm cười.

-Anh đang nóng lòng cho em thử thức ăn của Adolphus, đầu bếp ở Yorkshire. Ông ta là ngoại hạng đó! Anh nghe đầu bếp ở London cũng gần tương đương.

Anh hôn lên má Fenella, môi anh mơn man trên má cô.

-Cưng à, cưng ơi, có nhiều điều thú vị tuyệt diệu cho mình làm lắm. Em có chắc là yêu anh không?

-Tuyệt đối... chắc.

-Vậy thì mình xuống lầu tìm cái gì ăn.

-Anh phải tìm cho cái gì để mặc. Lúc anh vội vã bắt cóc em anh quên không mang cho em… đồ mặc tối.

-À, anh sẽ đem cho em 1 cái áo choàng.

Periquine xuống giường đi vào phòng để quần áo.

Fenella nằm dựa lên mấy cái gối, tâm trạng vẫn còn ngỡ ngàng là có ngày mình nằm trên chiếc giường này như vợ của Periquine.

Đã bao nhiêu lần cô đến đây quét dọn cho anh, sắp đặt áo sống cho anh. Giờ thì cô thuộc về anh như cô hằng ao uớc. Một giấc mơ đẹp đã trở thành hiện thực!

Anh trở lại người khoác 1 chiếc áo choàng dài, trên tay anh là 1 chiếc nữa màu lục nhạt mà anh từng mặc khi ở Eaton. Chiếc áo anh mới đem tới, có lẽ sẽ thích hợp cho cô.

Cô ngồi dậy kéo drap che ngực.

-Áo này được đó anh, đưa cho em rồi anh quay mặt đi.

Anh đi về phía cô, khi đến cạnh giường cúi xuống nhìn cô và bước thẳng qua phía tường bên kia đứng dựa lưng vào thành lò sưởi. Anh ném cái áo đi, rồi đưa tay ra.

-Đến đây.

Fenella ngạc nhiên nhìn anh. Chắc phải có lý do gì đó khiến anh thay đổi thái độ và giọng nói đột nhiên rắn lại.

-Đến đây. Periquine lập lại. “Em hứa sẽ nghe lời anh mà, Fenella, anh muốn em làm như thế.”

-Nhưng, Periquine, cô phản đối, “Em đang... khỏa thân mà.”

-Anh thích em khỏa thân. Nghe lời anh nói đi.

Cô ngần ngừ 1 giây trước khi nghiêng người qua thổi tắt nến, rồi chuồi xuống giường chạy tới anh. Ánh sáng mờ dịu hắt ra từ lò sưởi ve vuốt lấy tấm thân trần mịn màng.

Cô toan lao vào người anh, nhưng không thấy anh đưa tay ra. Thay vì thế anh ghì lấy vai cô, giữ cô cách 1 khoảng. Fenella thấy mặt mình nóng bừng, má đang chuyển màu. Anh nói với giọng rõ ràng xác quyết.

-Anh yêu em, thương em, tôn trọng em, nhưng anh sẽ không bao giờ, Fenella, và đây là điều quan trọng, anh sẽ không bao giờ nhận lệnh từ đàn bà. Em có hiểu không?

Cô cảm thấy người cô đang rung lên với với cảm giác vui mừng lạ lẫm vì thấy anh đầy uy nghi. Đó là điều cô từng mong muốn ở anh – khẳng định, quyết đoán, tự tin, và rất đàn ông.

Rồi kéo cô vào, môi anh lại vội vã tìm lấy môi cô.

Cô thấy mình bỗng dưng như bị giam hãm, tù đày dưới làn môi nóng bỏng mạnh mẽ mỗi lúc mỗi đòi hỏi hơn. Cho đến khi cơn đam mê khao khát cuốn anh và cô đến 1 thế giới biệt lập xa thật xa, Periquine nhấc bổng cô lên đi lại về giường.