Edit: Ong MD Beta: Vô Phương “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Không chỉ câu hỏi này, trước đây Bạch Liêm cũng có rất nhiều nghi ngờ thật sự không thể nói rõ về Thanh Huyền. Nhưng điều kỳ lạ là, Thanh Huyền vốn định nói hắn đương nhiên là một người tu đạo, không phải ma không phải yêu cũng không phải thần, nhưng khi vừa mở miệng, hắn chợt chẳng thể thốt nên lời.

Trước khi bị Bạch Liêm hỏi, hắn cũng nhớ đến mười kiếp trước trên đá Tam Sinh, trong lòng đầy nghi ngờ không kém người khác. Giống như, duyên phận của hắn và Thiên Sắc cũng bắt đầu từ đó, mười kiếp chết trẻ, gom góp lại thành một kiếp đau khổ triền miên này. Nếu theo lời Bạch Liêm, tất cả về hắn chỉ vỏn vẹn là mười kiếp chết trẻ không thể luân hồi trên đá Tam Sinh, vậy trước kia, hắn là gì?

Chuyện này, chỉ sợ Thiên Sắc đã chú ý tới, nhưng chưa bao giờ nhắc đến với hắn, thậm chí nàng hoàn toàn bình thản với những gì bất ngờ, không hề cảm thấy kỳ lạ. Nếu nói số mệnh mỗi người khác nhau đều do thiên mệnh, vậy thì, một con người luôn có nguồn gốc. Cho dù là Đấu Chiến Thắng Phật vốn được sinh ra từ tảng đá cũng vẫn có thể tìm được tảng linh thạch ấy, cũng có ngọn nguồn, nhưng vì sao của hắn lại trống không như thế?

* Đấu Chiến Thắng Phật: Chính là Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký. “Ta…” Hắn chợt cảm thấy hoảng hốt, lúng túng chẳng nói nên lời, càng không thể thốt ra lời đáp lại. Theo bản năng liền nhìn về phía Thiên Sắc, trong đôi mắt mờ mịt mang theo sự khẩn cầu không thể che giấu, chứng tỏ hắn không trả lời nổi: “Ta là ai… Rốt cuộc ta là ai…”

Đúng vậy, rốt cuộc hắn là ai?

Đây là một tình huống đột ngột, hắn chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này!

“Ngươi là Thanh Huyền.” Thiên Sắc lẳng lặng nhìn hắn, bất ngờ chủ động cầm tay hắn, bình thản thốt lên bốn chữ.

“Ngươi là Thanh Huyền.” Bốn mắt nhìn nhau, nàng lặp lại lần nữa, như một câu bùa chú mê hoặc, khắc thật sâu bốn chữ này vào tâm trí hắn. Đôi mắt lạnh nhạt kia vẫn nhìn hắn không chớp, bất kể là một sự thay đổi nhỏ hay bất kỳ động tác nào, thậm chí đôi mắt mờ mịt của hắn thay đổi góc nhìn cũng không hề bỏ qua. Tay nàng trước giờ vẫn lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào bàn tay ấm áp của hắn lại như một liều thuốc khiến người ta tỉnh táo ngay lập tức, trái tim bối rối bình tĩnh lại, suy nghĩ trở nên thanh tĩnh, xóa sạch mọi sự mịt mờ lẫn khó xử của hắn.

Đúng vậy, trước mười kiếp hắn là ai, từ đâu đến, những vấn đề này quá xa vời, cần gì hắn phải hao tâm tổn sức khổ sở suy nghĩ, cần gì phải để ý đến thế?

Điều hắn cần xác định thật ra rất đơn giản…

Hắn là Thanh Huyền.

Cuộc đời này, hắn, là Thanh Huyền chỉ thuộc về một mình Thiên Sắc, từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp đều như vậy.

Nắm chặt bàn tay Thiên Sắc, giống như nắm thật chặt số mệnh, bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, Thanh Huyền mới cảm thấy an tâm nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, trái tim thấp thỏm không yên đã hoàn toàn bình tĩnh. Khi nhìn Bạch Liêm, hắn rất bình thản, sắc mặt tỉnh táo giống như những mờ mịt trước đó chỉ là giấc mộng Nam Kha. Ngay cả lời nói cũng rất bình tĩnh, lãnh đạm trầm thấp cực kỳ kiên định, không phải trả lời mà là tự xác định —

“Ta là Thanh Huyền.”

“Thiên Sắc!” Bạch Liêm vốn định mượn cơ hội này để khiêu khích Thanh Huyền, mong tìm được chút dấu vết. Nhưng lời nói lẫn hành động của Thiên Sắc vẫn bảo vệ Thanh Huyền chặt chẽ. Vì sao nàng vẫn bảo vệ thằng nhóc con này đến thế, đến hỏi cũng không được? Vẻ mặt nghiêm khắc khẽ quát tên nàng, y thực sự giận đến nghiến răng. Lửa giận cuồn cuộn trong ngực muốn nổ tung ra nhưng không biết phải phát tiết thế nào, đành phải cố gắng chịu đựng: “Muội chắc chắn đã thấy sự bất thường của nó. Không có lai lịch, trên sổ sinh tử cũng không có tên, trên người có sức mạnh không giải thích được, nhất định không phải là người phàm bình thường. Chỉ sợ là trên người nó có cất giấu một âm mưu to lớn không ai biết —”

“Đúng vậy, muội từ lâu đã biết Thanh Huyền có rất nhiều điểm khác người thường.” Thấy Bạch Liêm càng nói càng kích động, Thiên Sắc kiên quyết ngắt lời y. Khẽ cúi đầu, chỉ có đôi mắt sâu thẳm đối diện với y. Giọng nói bình thản không chút áp lực như trước, ngữ điệu và nét mặt vẫn không thay đổi, nhưng những lời nàng thốt ra lại đầy xúc động: “Nhưng vậy thì đã sao? Hắn là do muội giết lầm bằng Lục Kiếm Tiên, khiến cho mười kiếp phải chết trẻ. Hắn là đứa trẻ do muội đích thân cõng lên Càn Nguyên sơn để cứu về. Trước đây, hắn là đồ đệ của muội, sau này hắn là phu quân của muội. Hắn là người cũng được, là ma cũng không sao, là yêu cũng vậy, là thần cũng tốt, tất cả đều không quan trọng.”

Bạch Liêm không ngờ nàng nói nhiều đến vậy nên bị bất ngờ không đáp lại được. Trong ấn tượng của hắn Thiên Sắc không phải là người nói nhiều, thường là lời ít ý nhiều, bộc lộ chân tình như thế thật sự không giống nàng!

“Bất kể là sư phụ hay thê tử của hắn, bất cứ ai muốn làm hắn bị thương, đều phải bước qua muội trước. Chỉ cần muội còn ở đây, nhất định sẽ bảo vệ hắn chu toàn.” Những lời của nàng không hề trau chuốt, mỗi từ đều nhắm thẳng vào điểm mấu chốt, chỉ như sóng khẽ gợn nhưng vẫn chấn động tinh thần: “Trong mắt muội, từ trước tới giờ hắn luôn là Thanh Huyền.”

Cuối cùng, nàng khẽ mỉm cười, rất nhẹ, nhưng cực kỳ kiên định đáp lại một câu: “Hắn, cho tới bây giờ vẫn luôn là hắn.”

Khoảnh khắc này, đừng nói Bạch Liêm mà ngay cả Thanh Huyền cũng giật mình vì những lời này của nàng, không nói lại được lời nào.

Đặc biệt, nàng gọi hắn là “đứa trẻ…”

Đứa trẻ, đúng vậy! Trong mắt nàng, dù hắn lớn thế nào cũng vẫn là một đứa trẻ. Lúc nàng dẫn hắn lên Yên sơn, hắn chỉ mới mười mấy tuổi, dù đã già dặn trước tuổi, có cẩn trọng hơn nhưng vẫn là một đứa trẻ. Bây giờ tuy đã trưởng thành, nhưng đối với nàng tất cả đều không có gì thay đổi. Trước đây, nàng xuất hiện vì bảo vệ sinh mạng của hắn, bao dung tất cả mọi thứ thuộc về hắn, yêu thương, chăm sóc, bảo vệ, dạy dỗ. Thì tại sao bây giờ phải vì sự phân biệt nam nữ, vì quan điểm thể diện, vì sự tự tôn của nam tử mà nhất định phải phá vỡ sự cân bằng này?

Thật ra, ở bên nhau như thế này đã là sự ngọt ngào không thể mong chờ hơn được nữa rồi.

Đã có lúc hắn hiểu lầm sự ngọt ngào này, không thèm tuân theo mà tùy hứng làm bậy. Bây giờ mới phát hiện, mỗi khi nàng đứng trước mặt hắn, là đôi vai mảnh khảnh kia gánh hết trách nhiệm yêu thương thầm lặng.

Yêu thương ngưỡng mộ một người con gái như vậy, vốn phải chuẩn bị tâm lý hơn người. Giống như Dụ Lan và Cứ Phong, hắn thấy hai người rất hòa hợp nên có chút hâm mộ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Cứ Phong đâu phải người mặt dày, bên nhau mấy ngàn năm y và Dụ Lan đều phải trả giá, giày vò lẫn nhau, đương nhiên hiểu rõ có được sẽ có mất.

Bỏ được, bỏ được, không có bỏ sao có được?

Thiên Sắc muốn qua những lời này tỏ rõ thái độ với Bạch Liêm, cho dù là âm mưu hay dương mưu nàng đều chẳng quan tâm, thứ nàng bận tâm chỉ có Thanh Huyền mà thôi. Cái gọi là dốc sức bảo vệ chu toàn cũng không phải lời nói suông, nếu đã nói nhất định phải làm được.

“Nhưng muội —” biết tính nàng đã nói là sẽ làm, hơn nữa lại kiên quyết đến vậy, sắc mặt Bạch Liêm hơi ảm đạm, vừa nóng ruột vừa lo lắng.

“Tiểu sư huynh, muội biết huynh muốn tốt cho muội.” Lúc này, như đã quyết tâm, Thiên Sắc lại ngắt lời Bạch Liêm. Cười thanh thản, nhẹ như gió thoảng mây trôi, giống như nhớ lại lúc còn tu luyện với Bạch Liêm ở Tây Côn Luân. Khi đó, dù nàng yêu Phong Cẩm, nhưng Bạch Liêm thật sự là tri kỷ của nàng. “Trước đây, huynh đã phải chịu phiền phức vì muội một lần rồi.” Bên môi vẫn giữ nụ cười khẽ, tim nàng sáng trong, lần đầu tiên thẳng thắn và thành khẩn bày tỏ với sự day dứt của y: “Cảm giác áy náy này, muội đã mang trên lưng quá lâu rồi. Tình cảm và sự bảo vệ của huynh đối với muội, muội không thể báo đáp. Tiểu sư huynh, muội thật sự rất mệt mỏi.” Nói đến đây nàng hơi rũ mắt, giống như muốn che giấu cảm xúc gì đó.

“Cho nên —” nhấn mạnh âm cuối, Bạch Liêm lại nhíu mày, y là người hiểu biết đương nhiên hiểu ý nàng. Tình cảm sâu sắc khó nói thành lời khiến y run rẩy, ngón tay cũng khẽ run. “Cho nên, muội muốn phân rõ giới hạn với ta.”

Y và nàng, chưa bao giờ khách sáo đến vậy. Giờ phút này nàng lại tỏ ra khách sáo như lời trăn trối, khiến y cực kỳ khó chịu.

Thiên Sắc không nói gì, như cam chịu tất cả.

“Muội cũng biết, lúc này, không chỉ có ta!” Thái độ mềm không ưa rắn không chịu của nàng khiến y nổi giận đùng đùng, lửa giận bốc lên tận đầu. Bạch Liêm khó chịu mở miệng: “Còn có Bán Hạ, Lam Không, Mộc Phỉ, Quảng Đan, thậm chí cả kẻ mê cờ không màng thế sự như Linh Sa, ngay cả Phong Cẩm cũng —”, liệt kê từng người một, ánh mắt sắc bén lướt qua mặt Thanh Huyền, Bạch Liêm cảm thấy thằng nhóc này chỉ nhìn qua thôi cũng đã khiến người ta căm hận, chán ghét. Trước đây, y hận Phong Cẩm thấu xương là vì y đã bội tình bạc nghĩa Thiên Sắc. Có lúc hận tột cùng, đến cả thần chức cũng chẳng cần, chỉ muốn đánh cho một trận. Nhưng mấy ngày trước, y biết được một số bí mật không nên biết từ phụ quân, đột nhiên cảm thấy Phong Cẩm chưa từng nói với bất cứ ai một lời nào về sự bất đắc dĩ của y, cũng là một người đáng thương. Bây giờ, tất cả mọi người lo lắng vì thiên kiếp của Thiên Sắc, còn nàng lại lo lắng cho mỗi mình thằng nhóc khốn kiếp này!

Thật chỉ muốn đánh nó một trận cho hả giận!

Lặng im nghe Bạch Liêm liệt kê từng người, Thiên Sắc ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên mở miệng: “Mọi người ra đây đi, không cần phải tránh mặt.”

Vừa dứt lời, những người trốn quanh đó cũng biết tránh mặt không phải là biện pháp. Ngay cả Bạch Liêm cũng đành bó tay, có thể thấy được Thiên Sắc đã cố chấp đến cực hạn, vì thế mới miễn cưỡng xuất hiện.

Quả nhiên, những người Bạch Liêm nhắc tới đều có mặt, không thiếu một ai. Chẳng qua, nét mặt mọi người đều rất trầm trọng và nghiêm túc, kể cả Lam Không xưa nay quen đùa cợt, trêu chọc và Mộc Phỉ lúc nào cũng xịu mặt như chết cha chết mẹ.

Sau Trường Sinh yến, đêm hôm ấy Thiên Sắc lặng lẽ rời khỏi Tây Côn Luân, mọi người nói nàng dẫn Thanh Huyền về Yên sơn nên ai cũng thở phào nhẹ nhõm mà không hề biết Hạo Thiên đã đuổi theo ngăn cản, chỉ cho Thiên Sắc một ‘con đường sáng’. Sau đó Thiên Sắc tìm Bán Hạ, mọi người mới biết nàng đang ở thành Ninh An, lập tức chạy tới đây, mang theo tất cả tin tức điều tra được. Những tin tức này khiến người ta hoảng hốt, không cái nào có lợi cho Thiên Sắc. Thật ra, trước Trường Sinh yến không lâu, tuy ngoài mặt họ không ưa nhau nhưng lại âm thầm liên hệ, bàn bạc với nhau.

Nếu tìm hiểu ra, những người này đều là đệ tử của Nam Cực Trường Sinh đại đế, ai nấy đều trong ngoài bất nhất, bằng mặt không bằng lòng cùng nhau hành động.

Chẳng qua là, lúc đó Phong Cẩm và Quảng Đan thực sự bị gạt sang một bên. Mọi người vẫn luôn oán hận chuyện Phong Cẩm làm hại Thiên Sắc, coi như không nhìn thấy y, có người thì ngại vì từng có quan hệ đành phải đeo mặt nạ. Mà Quảng Đan xưa nay quan hệ rất tốt với Phong Cẩm, lại còn làm việc lúc nào cũng tuân theo quy củ, mọi người liền cho rằng Quảng Đan và Phong Cẩm chung một giuộc, cấu kết làm chuyện xấu. Không ngờ, người bí ẩn mưu đồ cướp Cửu chuyển chân hồn đan ở trong hang động kia lại chính là Quảng Đan.

Khi đó, Quảng Đan cũng vô tình nhận được được tin tức, biết Phong Cẩm dẫn Tử Tô truy tìm Dụ Lan vì Dụ Lan đánh cắp Cửu chuyển chân hồn đan nên liền bám theo, suy nghĩ tìm cơ hội giành lấy. Vì y vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Hạo Thiên và Trường Sinh đại đế, nên mới biết lúc sư tôn nhận Thiên Sắc làm đồ đệ đã biết nàng không thể qua nổi thiên kiếp cuối cùng để phi thăng. Có điều mục đích y muốn cướp Cửu chuyển chân hồn đan khác với Thiên Sắc, Thiên Sắc là vì Thanh Huyền, còn y là vì Thiên Sắc.

Khi đó, y không may bị Phong Cẩm phát hiện, cũng đã suy nghĩ thông suốt, dù có gánh trên lưng tội danh cũng không hối hận. Nhưng những gì Phong Cẩm nói ra hoàn toàn ngoài dự kiến của y, mục đích Phong Cẩm tìm kiếm Cửu chuyển chân hồn đan cũng là vì Thiên Sắc. Sau đó, Bán Hạ cũng biết việc này, mọi người mới bừng tỉnh, thì ra một Quảng Đan luôn thận trọng trong cả lời ăn tiếng nói cũng là một kẻ si tình thầm lặng.

“Ý tốt của các vị sư huynh đệ, trong lòng muội xin nhận, nhưng đã có tai họa tất không thể tránh.” Thiên Sắc mỉm cười, nhìn những gương mặt quen thuộc xung quanh. Những nam tử này, ai ấy đều tài hoa hơn người. Có người nàng từng yêu thương say đắm, có người nàng thật lòng tin tưởng như huynh muội ruột thịt, không lúc nào họ không quan tâm lo lắng an nguy của nàng. Những năm tháng trước đây, những tình cảm chân thành thân thiết, nàng chưa bao giờ quên. Biết được tình nghĩa sâu nặng của họ, nàng vô cùng cảm động, nhưng nàng không muốn vì chuyện của mình lại làm liên lụy đến bất cứ ai.

Nhẹ nhàng rút bàn tay khỏi tay Thanh Huyền, nàng kéo ống tay áo lên, da thịt bị mất ở vết thương trên mu bàn tay queo quắt như vỏ cây khô, đã chứng minh hết tất cả.

Vừa thấy cảnh này, những người ở đây ngoại trừ Thanh Huyền đều hoảng sợ, sắc mặt thay đổi.

Lấy thịt trị thương, đây là bản lĩnh độc quyền của thụy thú Chu Tước. Những thần Tước này chỉ sống gần Thiên giới, luôn ở trong vùng trời phía bắc cực, gần sát bên Nhật Nguyệt Tinh Thần Tử Vi viên, do Bắc Cực Tử Vi đại đế quản lý. Theo như lời Nam Cực Trường Sinh đại đế, Thiên Sắc vốn là chim tước, con của Chu Tước thiên giới bị giáng chức và chim loan lửa của yêu giới. Có duyên kỳ ngộ, thể chất đặc thù nên mới có cơ duyên gia nhập tiên môn, tu thành tiên thân. Về phần duyên kỳ ngộ kia như thế nào thì không ai biết, chỉ biết là dù nàng có lấy thịt trị thương cho bất cứ ai thì vết thương của nàng cũng sẽ nhanh chóng khép lại, không hề ảnh hưởng đến bản thân. Các sư huynh đệ được may mắn chứng kiến đều ngạc nhiên không thôi. Vì việc này không thể truyền ra ngoài, nên Nam Cực Trường Sinh đại đế dặn dò đệ tử cực lực bảo vệ bí mật đó.

Nhưng nay, vết thương trên mu bàn tay nàng không hề khép lại, chẳng lẽ điềm báo thiên kiếp đã xuất hiện.

Xem ra, âm mưu này rất lớn, sợ là tất cả không đơn giản.

“Các huynh có thể cứu muội một lần, hai lần, ba lần. Nhưng sư tôn đã nói, kiếp nạn này vốn là nhân của muội, nghiệp của muội, cuối cùng đến một ngày muội cũng phải đối mặt.” Rút tay vào ống tay áo, đôi đồng tử trong như nước không chút lay động, mang theo chút bình thản: “Hơn nữa, lúc trước bái sư ở Ngọc Hư cung, muội đã biết con đường tu tiên vốn không dễ đi, có thể đi đến lúc này, muội không còn hối tiếc gì nữa.”

Biết tính tình Thiên Sắc hơi kỳ lạ, tất cả mọi người không đáp lại, tránh cho nàng lại nhọc lòng suy nghĩ. Mỗi người đều tự có suy tính làm thế nào để hết lòng giúp đỡ nàng.

Tính tình những huynh đệ này như thế nào sao Thiên Sắc không biết! Biết rõ bọn họ không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nàng chỉ nói một câu cuối cùng: “Thế gian này có buổi tiệc nào không phải tàn. Bây giờ Thanh Huyền đã là phu quân của muội, nếu có khó khăn gì, chàng và muội sẽ cùng bàn bạc cân nhắc, cùng vượt qua cửa ải khó khăn, các sư huynh không cần phải bận tâm nhiều.”

Những lời vừa thốt ra không khác nào đòn trí mạng. Trong những người ở đây, Phong Cẩm, Bán Hạ và Bạch Liêm đã biết rõ tình hình, còn đám Lam Không, Mộc Phỉ, Linh Sa tuy đã biết tình cảm của Thiên Sắc và Thanh Huyền nhưng vẫn giật mình khi nghe nàng nói như vậy. Vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, cứng họng không nói được gì. Mà người không thể tiếp nhận được nhất chính là Quảng Đan, y đứng như trời trồng, mặt trắng bệch không nói được một lời, đôi mày nhíu chặt thể hiện rõ cảm xúc phức tạp.

Thanh Huyền vốn lẳng lặng đứng một bên, nghe xong cuộc nói chuyện này đột nhiên cảm thấy khí thế dâng trào, tiến lên nắm chặt tay Thiên Sắc, biểu lộ sự thân mật vợ chồng đồng tâm hiệp sức.

Không thể không nói, những lời này thật sự là liều thuốc cực mạnh. Đúng vậy, thân thiết thì đã sao, lo lắng thì thế nào. Dốc hết sức lực vì an nguy của nàng, có ra tay tận tình cứu giúp thì thân phận vẫn chỉ là sư huynh đệ mà thôi, tính ra cũng chỉ là người ngoài, có phải là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng đâu?

Nhận thức về thân phận đã đẩy thành ý của mọi người đến tận chân trời, thật sự phân rõ giới hạn.

Nếu đã như vậy thì còn gì để nói nữa?

Tất cả mọi người đều im lặng, Quảng Đan nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của Thiên Sắc và Thanh Huyền, sau đó ngẩng đầu nhìn Thanh Huyền không chớp mắt. Đôi môi mím chặt kia rốt cuộc cũng thốt nên lời, nặng như ngàn cân, cũng ẩn chứa sự coi thường và không tin tưởng: “Dựa vào nó —”

Có điều, y chưa nói hết câu, Phong Cẩm đã đặt tay lên vai y, ngắt ngang những lời không thích hợp: “Nếu sư muội đã cố phân rõ ranh giới với chúng ta thì cũng không nên nói thêm gì nữa.” Dứt lời, bàn tay khẽ dùng sức, tựa như muốn dùng động tác này để lặng lẽ khuyên nhủ.

Quảng Đan không nói gì, chỉ hít sâu một hơi, tay nắm chặt lại. Dường như đã hiểu rõ ý của Phong Cẩm, cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân.

Bạch Liêm và Bán Hạ nhìn nhau, khuôn mặt Bạch Liêm lạnh lẽo, mi tâm nhíu lại, trong con người đen sắc bén bùng lên ngọn lửa giận lại lạnh lùng thiêu đốt, càng đốt càng cháy lớn. Im lặng nhìn Thanh Huyền một lúc lâu, y mới lên tiếng: “Thanh Huyền, những lời Thiên Sắc vừa nói, ngươi nghe rõ chưa?”

Thanh Huyền gật đầu: “Ừm!”

“Muốn bọn ta hoàn toàn giao muội ấy cho ngươi, cũng không phải không thể —” Bán Hạ tiếp lời, trong nụ cười bình thản có chút toan tính: “Ngươi và Thiên Sắc là phu thê, muội ấy vì bảo vệ ngươi chu toàn cũng không tiếc mạng. Cho nên, hôm nay, ta muốn ngươi lập lời thề với mọi người ở đây. Sau này, nếu muội ấy gặp nạn, dù liều mạng bảo vệ cũng phải muội ấy, ngươi có làm được không?”

“Thiên Sắc là vợ ta, chắc chắn ta sẽ bảo vệ nàng.” Sắc mặt Thanh Huyền không thay đổi, nghiêm nghị ngẩng đầu nhìn mọi ngươi, từng lời như ngọc châu, cực kỳ khí phách: “— Nếu không lấy cái chết tạ tội!”

“Tốt lắm!” Bán Hạ tiếp nhận cực nhanh, như sợ Thanh Huyền đổi ý. Xoay người sang hướng khác, y nhìn mọi người xung quanh, khi quay đầu lại nhìn Thiên Sắc như cười như không, dường như có chút cố ý, ném lại một câu có phần nặng nề chua xót: “Đám người ngoài rảnh rỗi bọn ta sẽ không quấy rầy vợ chồng muội chàng chàng thiếp thiếp nữa.”

Thiên Sắc rũ mắt không nói lời nào, có chút lạnh nhạt hờ hững, còn Thanh Huyền bị những lời này khiến cho nghẹn lời.

******

Sau khi mọi người đi khỏi, Thiên Sắc liền rút tay khỏi tay Thanh Huyền, những hành động và lời nói thân thiết vừa rồi với mọi người biến mất, ngay cả sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng giống như trước khi Bạch Liêm đến.

Nàng đi thẳng về phía trước, rõ ràng là nói muốn trở về Yên sơn, nhưng bước chân dường như không mục đích, cuối cùng lại nhớ là đang ở trên phố xá Ninh An. Thanh Huyền vẫn luôn theo phía sau nàng, mẫn cảm nhận ra không khí bất thường.

Cuối cùng, nàng ngừng lại trước một của hàng đậu rang vắng vẻ.

“Cô nương muốn mua đậu rang ư?” Người bán đậu rang là một thiếu phụ trẻ tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt lấm tấm tàn nhang đang nói chuyện vui cười với một cậu bé con năm sáu tuổi. Vừa thấy Thiên Sắc dừng bước, liền thân thiện bước lên tiếp đón: “Hạt hướng dương của ta tuy không bằng tay nghề của Tố Bạch cô nương ở thành Đông, nhưng cũng không tệ…Vốn định bái Tố Bạch cô nương làm thầy, học nghề gia truyền. Nhưng bây giờ Tố Bạch cô nương đã được gả vào Ninh An vương phủ, sợ là sau này không còn cơ hội học tay nghề rang hạt hướng dương của cô ấy nữa…”

Thiếu phụ trẻ tuổi nói không ngừng, Thiên Sắc lại nhìn cậu bé con mũm mĩm kia. Thiếu phụ cảm nhận được ánh mắt Thiên sắc, theo trực giác nhìn về phía Thanh Huyền. Đương nhiên không thể không để ý đến hắn, lập tức suy nghĩ rồi sửa lời: “Phu nhân và lang quân cãi nhau sao?!” Thiếu phụ mỉm cười sâu xa, hiểu lầm ý Thiên Sắc, liền xoay người lấy một gói hạt hướng dương nhét vào tay Thiên Sắc: “Hạt hướng dương này là hạt đồng tâm, mang lại phúc lành con cái. Phu nhân rảnh rỗi thì cắn nhiều một chút, không những có thể vĩnh kết đồng tâm với lang quân, mà nói không chừng, năm sau lại có con trai, thêm cho lang quân của cô mấy nhóc con bụ bẫm nữa!”

Nghe nói vậy, Thiên Sắc hơi xấu hổ hai má ửng đỏ, cầm túi hạt hướng dương không biết nên nói gì. Thanh Huyền bước lên định trả tiền, lại thấy thiếu phụ kia lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Không cần trả tiền đâu, hôm nay ta khai trương quán nhỏ này, đây là ta mời hai vị nếm thử, nếu như thích thì lần sau đến nữa nhé.”

“Cảm ơn.” Thanh Huyền gật đầu, nghĩ lại sao hắn có thể quên Thiên Sắc thích hạt hướng dương, từ lúc theo Tố Bạch học tay nghề rang hạt tới giờ cũng chưa có cơ hội thử, đợi khi trở về Yên sơn, nhất định phải tìm một cơ hội thử tay nghề khiến cho Thiên Sắc vui mới được.

Cầm túi hạt ra khỏi cửa hàng vắng vẻ, cách đó không xa là Miếu Nguyệt lão, Thiên Sắc dừng trước miếu, đột nhiên thốt lên: “Có lẽ, chúng ta ở bên nhau là rất miễn cưỡng…”

Thanh Huyền vừa nghe những lời này, mặt trầm xuống. Bất chấp là đang ở ngoài đường, vội vàng bước lên ôm chặt thắt lưng của nàng không buông, miệng cũng không từ bỏ: “Chúng ta ở bên nhau rất vội vã rất miễn cưỡng ư? Hơi mười năm bên nhau là vội vã, kém xa tình cảm mấy ngàn năm của người với các sư thúc sư bá ư? Người và ta, ai miễn cưỡng ai? Hay là, người cảm thấy ta làm tiểu lang quân của người rất miễn cưỡng, tư cách thua xa các sư thúc sư bá? Vậy sao vừa rồi người còn lấy ta làm bia, phân rõ giới hạn với các sư thúc sư bá, bây giờ người qua sông rút ván, muốn đuổi ta đi sao?”

Thiên Sắc không nói lời nào, chỉ thở dài, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên miếu Nguyệt lão, không biết đang cân nhắc điều gì.

Thanh Huyền kéo nàng đối diện với mình, nắm tay nàng, cẩn thận xoa vết thương trên mu bàn tay, vừa đau lòng vừa quyết không từ bỏ: “Không phải người đã nói sao, ta là Thanh Huyền, là người lúc trước bị người giết lầm bằng Lục Kiếm Tiên, khiến cho mười kiếp phải chết trẻ. Là đứa trẻ do người đích thân cõng lên Càn Nguyên sơn để cứu về. Trước đây, ta là đồ đệ của người, sau này ta là phu quân của người. Vừa rồi, ta đã thề trước mặt các sư thúc sư bá, nếu người cố ý đuổi ta đi, là ép ta phải lấy cái chết tạ tội với người ngay bây giờ.”

Thiên Sắc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tĩnh lặng, đôi đồng tử khẽ run rẩy, im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau nàng đột nhiên tựa đầu vào ngực hắn, áp thật chặt, ôm chặt cả túi hạt hướng dương kia.

“Thiên Sắc.” Trong lòng Thanh Huyền ấm áp, dịu dàng gọi tên nàng, giọng trầm thấp khàn khàn đầy quyến rũ. Vội vã ôm chặt nàng, không cho phép hạnh phúc mình vất vả lắm mới có được lại bị hủy hoại trong chớp mắt: “Chúng ta trở về Yên sơn đi, đời đời kiếp kiếp chúng ta phải ở bên nhau, dù có chết cũng phải cùng hóa thành tro bụi. Trong nàng có ta, trong ta có nàng!”

Hết chương 69