Làm từ nửa đêm sau đến hừng đông, nhóm của Bạch Ngôn Lê cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Sau khi được chia bánh bao, cháo và nước, yêu quái quản lý dẫn bọn họ về chỗ nghỉ ngơi.

Ngũ Lục bây giờ đã trở nên thân thiết với Bạch Ngôn Lê, vừa ăn bánh của mình vừa mệt mỏi nói, "Chúng ta đi đâu vậy."

Nơi họ được dẫn đến có nhiều nhà ở, nhưng vì đêm trước thành bị tấn công nên chẳng còn nhà nào đủ khả năng che gió che mưa.

"Dù sao cũng không lạnh lắm." Bạch Ngôn Lê chọn một nơi ít người nhất, nói, "Lấy gian này đi."

"Ừ, được." Có lẽ chủ nhân nhà này vội vàng bỏ trốn nên đồ đạc còn văng vãi khắp nơi trên mặt đất.

Bới ra một cái giường, Ngũ Lục co quắp ngồi lên, "Ngôn Lê, nằm chung đi."

"Không cần đâu." Bạch Ngôn Lê không quen ngủ cùng người khác, tìm thấy một cái ghế trong căn phòng đã sập quá nửa, "Ta ngủ ở đây được rồi."

"Thế thì mau ngủ đi, ba canh giờ nữa còn phải dậy làm việc."

Bọn họ mới chỉ nhận được một cái bánh bao, cái còn lại phải tới trước khi bắt đầu làm mới được nhận.

Ngũ Lục không dông dài thêm nữa, nằm co trên giường một hồi, đói bụng không chịu nổi, bèn vươn mình ngồi lên.

Bạch Ngôn Lê thấy hắn định ra ngoài, liền lên tiếng, "Đi đâu đó?"

"Tìm đồ ăn."

Nếu hai người cùng tự ý đi lại, Bạch Ngôn Lê sợ sẽ gây ra chuyện gì khiến bọn yêu quái không vừa ý.

Ai cũng thấy kết cục của tên lưu manh cướp bánh bao rồi.

Lũ yêu quái của Nam phủ không coi mạng người ra gì, cho nên tuyệt không dung thứ cho bất cứ hành động ngỗ nghịch nào.

"Dù có thức ăn thì cũng bị cướp sạch rồi." Có thể nhanh chóng tiếp quản Áo thành như thế đủ thấy lũ yêu quái này rất biết cách quản lý con người.

"Lỡ đâu hên thì sao." Ngũ Lục không chịu từ bỏ ý định.

Trước kia hắn chưa chịu đói bao giờ nên không biết hóa ra bụng đói lại khổ sở như vậy.

"Lúc làm việc chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc, nhưng giờ lại thấy ăn quan trọng hơn, chú đói là không ngủ được."

"Ngươi thấy những người già đó không?" Có vài yêu quái áp giải mấy người lớn tuổi đi ngang qua trong lúc họ làm việc hôm nay.

"Ừ." Bới hũ gạo nửa ngày mà chẳng tìm được một hạt, Ngũ Lục chỉ đành cúi đầu, ủ rũ ngồi xuống.

Bạch Ngôn Lê có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, không sao ngủ nổi.

Sẵn cơn giận trong người, y bèn nói với Ngũ Lục, "Những người già đó sẽ bị đưa đến đâu?"

"Người trẻ hữu dụng, trẻ con hữu dụng, nữ nhân hữu dụng, nhưng mà người già...." Khi sống ở Áo thành, Ngũ Lục từng nghe vài lời đồn về Nam Hoang.

"Dù sống cũng chỉ lãng phí lương thực." Bạch Ngôn Lê thật ra hiểu rõ, chính vì hiểu rõ nên y mới mất ngủ.

"Nếu không thì chúng ta ra ngoài tìm một chút?" Bụng đói cồn cào, Ngũ Lục đánh liều nói.

"Ngươi nên tranh thủ nghỉ ngơi đi, chiều nay phải làm việc đến hừng đông đấy." Nằm trên ghế không thoải mái, Bạch Ngôn Lê kiếm ít phế liệu trải ra đất nằm.

"Ta cũng không tin một nơi lớn thế này mà không nhà nào còn sót lại đồ ăn."

"Đồ ăn là thứ nhu yếu phẩm dùng để ràng buộc chúng ta, không còn đâu."

"Phải tìm mới biết được." Nhìn ra bên ngoài, Ngũ Lục phát hiện ra có mấy người trẻ tuổi cùng suy nghĩ như hắn đang kết thành nhóm trốn ra ngoài.

Bạch Ngôn Lê nghĩ một hồi, đứng dậy liếc nhìn ra, chẳng hiểu sao lại đổi ý, "Vậy được, ta đi cùng ngươi đến mấy nhà."

"Hay lắm." Ngũ Lục hết sức vui mừng, chứ thực ra bảo hắn một mình đi kiếm ăn, hắn cũng không dám.

Thời điểm này, chưa nói đến yêu quái, lỡ may đi lạc đụng phải nhóm du côn thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Không tìm được đồ ăn đã đành, tìm được mà bị cướp thì còn đau hơn.

Bạch Ngôn Lê không nghĩ như hắn.

Y chỉ muốn quen với đường xá ở đây, chờ thời cơ thích hợp, biết đâu lại hữu dụng.

Y không cam lòng sống như lũ gia súc.

Bằng mọi giá, y phải tìm cách thoát khỏi đây.

Ngũ Lục thì rất nghiêm túc.

Hai người kiếm nơi vắng vẻ một chút.

Có mấy căn nhà bị phá đến thê thảm, khi vào phải ôm đầu, sợ gạch đá rơi xuống.

Một số chỗ còn lưu lại vết máu chưa kịp xử lý.

Hai người nhanh chóng lục lọi mấy căn phòng, từ nơi này qua nơi khác.

Lúc vào một nhà nọ, Bạch Ngôn Lê nhìn chằm chằm bức tranh treo trên tường mà ngây ngẩn.

Trên đó vẽ chủ nhân căn nhà là một nam nhân phong độ, một nữ nhân mỹ mạo và một bé gái hoạt bát đáng yêu.

Ba người đang sống cuộc sống tốt đẹp như thế, giờ chẳng biết lưu lạc nơi đâu.

"Ngôn Lê, mở cái tủ kia ra xem." Quay lưng về phía Bạch Ngôn Lê, Ngũ Lục thở dài.

Ban nãy thấy trạn thức ăn, hắn còn tưởng sẽ tìm được gì.

"Ừ." Dù đáp vậy nhưng Bạch Ngôn Lê vẫn đứng im không nhúc nhích.

Ngũ Lục gọi mấy tiếng, quay lại thì thấy y đang ngây người, bèn đi tới nhìn bức tranh kia.

"Ngươi nghĩ bọn họ còn sống không?" Bạch Ngôn Lê chậm rãi nói.

"Dù có sống chắc cũng không thể đoàn viên."

"Phải nhỉ." Gương mặt bình tĩnh nhưng giọng nói lại lê thê.

Ngũ Lục thấy y hơi kỳ lạ, quan sát hồi lâu, không nhịn được mà nói, "Ngôn Lê, dù chỉ ở chung với ngươi có hơn nửa ngày nhưng ta luôn cảm thấy ngươi...."

"Làm sao?" Bạch Ngôn Lê kìm nén nỗi lòng, quay sang cười với nam nhân bên cạnh.

"Ta thấy hình như ngươi đang che giấu rất nhiều chuyện."

"Vậy ư?"

"Đó, lại nữa." Ngũ Lục vỗ tay một cái, thấp giọng nói, "Ngươi xem, ngay lúc này, ngươi khác lúc trước hoàn toàn."

"Ngươi nói chuyện mới kỳ quái ấy." Bạch Ngôn Lê nhún vai, quay lưng đi trước.

Ngũ Lục không buông tha, đuổi theo sau y, "Thật ra ngay từ khi còn nhỏ, trưởng bối trong nha lúc nào cũng khen ta tâm tư nhạy bén."

"Rồi sao?" Bạch Ngôn Lê thoáng dừng, chờ người kia bắt kịp.

"Ta cảm thấy ngươi rất giỏi thay đổi, thay đổi nhanh và đột ngột đến mức người ta không sao nắm bắt được."

"Giỏi thay đổi à?" Bạch Ngôn Lê mỉm cười kỳ lạ, "Thật trùng hợp, trước đây không lâu có một yêu quái cũng nói ta như thế."

"Yêu quái?" Năm Sáu gần như hét lên, may sao xung quanh không có ai khác.

Bấy giờ hắn mới sực nhận ra, vội bưng kín miệng.

Nhìn Bạch Ngôn Lê đi phía trước, y khiếp sợ lắp bắp, "Ngươi quen yêu quái sao?"

"Phải."

"Ngươi bị nuôi nhốt à?" Có nhiều yêu quái nuôi con người trong nhà, nhưng bao giờ cũng khắc ký hiệu lên chỗ dễ thấy nhất trên cơ thể bọn họ.

"Không phải." Bạch Ngôn Lê ra hiệu bảo hắn nhìn đường.

Ngũ Lục nhảy qua lan can, "Thế sao ngươi lại quen yêu quái?"

Chuyện này cũng đến là kỳ lạ.

"Ta nuôi vài con yêu quái." Nói mấy lời này, Bạch Ngôn Lê bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.

Ngũ Lục há hốc mồm, đầu tiên sững sờ, sau đó thở dài, "Lúc này mà ngươi còn giỡn mặt ta được!"

Bạch Ngôn Lê lẩm bẩm, "Bọn họ gồm một hoa yêu, trên đỉnh đầu có quả đào lúc lắc, khi ẩn khi hiện, thích ăn nhất là bánh trứng gà ta làm.

Còn có một con nhện tinh, lúc to lúc nhỏ, thích nhất là giăng tơ trên mái nhà của ta."

"...." Ban đầu không tin nhưng nghe mấy câu này, Ngũ Lục nghiêm túc nói, "Còn kẻ còn lại thì sao?"

"Còn lại ấy hả...." Bạch Ngôn Lê cong môi, "Tính nết cực kỳ khó ưa."

"Hả?"

"Lần này ta đến Áo thành là chuyên bất ngờ.

Nếu người ấy biết...." Đẩy cửa ra, Bạch Ngôn lê ngập ngừng một chút trước khi bước vào.

Ngũ Lục chăm chú nghe, không để ý đến động tác nhỏ của y, "Tuy chuyện nghe như bịa nhưng nội dung hấp dẫn quá.

Nếu hắn biết thì sẽ làm sao?"

"Chắc là phá hủy Áo thành thêm lần nữa."

"...." Cái này còn ly kỳ hơn.

"Ngươi biết Nam phủ hoành hành ở Hoang Phục bao lâu rồi chứ?"

Phá hủy Áo thành? Ai dám?

"Xem ra không có rồi.

Về thôi." Mới nhìn qua gian nhà đã biết, Bạch Ngôn Lê quay người định bỏ đi.

Ngũ Lục không muốn bỏ qua, nhưng nghĩ cần tiết kiệm thể lực, cứ tìm tiếp thì có khi không kiếm được ăn mà giấc ngủ cũng không nốt, "Đành vậy."

"Ca ca...."

"Ai đó?" Theo bản năng, Ngũ Lục cầm chặt cây gậy quay người lại.

Bạch Ngôn Lê nhanh hơn hắn một bước, chạy tới ngăn.

Một bé trai tầm hơn mười tuổi bò lên khỏi sàn nhà, "Cứu ta với."

"Ngươi...." Những đứa bé tầm này tuổi đều đã bị gom lại rồi mang đi, nhưng ở đây vẫn sót một đứa.

Ngũ Lục vội vàng khép cửa, kéo đồ đạch tới chặn lại.

Bạch Ngôn Lê đi tới, nâng đứa bé sắc mặt trắng bệch lên, "Đệ vẫn luôn trốn ở đây à?"

"Không phải, tối hôm ấy yêu quái tấn công thành, đệ lạc mất phụ thân và mẫu thân, tự mình chạy trốn, đến khi gần sáng mới về tới đây."

Thành bị hạ không lâu, có người trốn được cũng không quá kỳ lạ.

Ngũ Lục cảm thán số thằng bé này may mắn, khu vực này bị lục soát ngay từ đầu, "Vậy là đệ ở đây từ lúc ấy đến giờ."

"vâng, ca ca, đệ đói quá....Các huynh có gì ăn không."

Hai người nhìn nhau, Ngũ Lục lắc đầu.

"Phụ thân mẫu thân của đệ...." Đứa bé này mới nhiêu tuổi đã rất chững chạc.

Nếu là trẻ con bình thường thì chắc chắn không thể ẩn nấp một mình lâu như vậy.

Thời thế đã nư vậy, Ngũ Lục cũng nói thẳng, "Không biết sống chết thế nào.

Nếu còn sống thì chắc chia nhau ra làm việc ở mấy nơi khác."

Đứa bé cắn răng nhưng không khóc một tiếng.

Bạch Ngôn Lê nghĩ ngợi, "Nếu có thể trốn được thì cứ tạm trốn đi."

So với người lớn, trẻ con ra ngoài lúc này còn nguy hiểm hơn.

"Ngôn Lê, ngươi lại đây." Ngũ Lục miễn cưỡng nở nụ cười, đi sang chỗ khác.

Bạch Ngôn xoa đầu đứa bé, hỏi, "Đệ tên gì?"

"Đệ họ An, gọi là An Ổn."

Tên này ý nghĩa quá rõ ràng, cha mẹ đứa bé chỉ mong nó có thể sống một đời bình yên vô sự, tiếc rằng.....!"An Ổn, tạm thời đệ cứ trốn ở đây." Bạch Ngôn Lê đứng dậy phủi vạt áo, đi tới bên cạnh Ngũ Lục.

Sau khi ra ngoài khép cửa lại, Ngũ Lục mới cau mày, "Không phải ngươi định lo chuyện bao đồng đấy chứ?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ mặc nó cho yêu quái bắt?"

Tiếp tục trốn thì sớm muộn cũng chết đó, nhưng nếu ra ngoài thì không chừng sẽ chết luôn.

"Chúng ta lo thân mình còn chưa xong, sao có thể chăm sóc một đứa trẻ."

"Đơn giản là cho nó mỗi ngày một cái bánh bao, ít nhiều gì cũng có thể sống tiếp."

"Sau đó thì sao?" Ngũ Lục nhìn đường phố hoang tàn, "Dựa vào hai chúng ta, nó có thể sống tiếp ư? Trốn chỉ được mấy ngày, vạn nhất yêu quái tìm ra thì cả hai chúng ta đều phải chết."

"Khoanh tay đứng nhìn mà được sao?"

"Vốn cũng không phải chuyện của mình." Ngũ Lục buồn bực nói.

Bạch Ngôn Lê bỗng thấp giọng, "E là vậy.

Một một lúc nào đó ngươi chết, ta cảm thấy mình có thể tiếp tục sống, dù có sống khổ sở nhưng ít ra vẫn còn cái mạng.

Rồi dần dần, người khác chết cũng thế, ai chết cũng thế, mọi người đều cảm thấy như vậy."

"..."

"Chuyện này ngươi cứ xem như không biết.

Ta cũng không rõ sẽ che chở được cho nó mấy ngày, nhưng trước tiên cứ thử xem sao." Không nói thêm nữa, Bạch Ngôn Lê quay vào căn nhà ban nãy, nói chuyện với An Ổn mấy câu rồi đi ra.

Quả nhiên Ngũ Lục đã không còn chờ ngoài cửa nữa.

Bạch Ngôn Lê thở dài, cũng không quay lại căn nhà lúc trước bọn họ ở.

Tuy nói bảo vệ một đứa bé là việc tốt, nhưng quyết định của mình không nên khiến người khác bị liên lụy.

Nghỉ ngơi được một lúc, đến giờ quay lại làm việc, Bạch Ngôn Lê đã thấy Ngũ Lục kết bạn với một người khác.

Trông thấy y, hắn cũng chỉ gật đầu một cái rồi thôi.

Bạch Ngôn Lê không miễn cưỡng.

Y vừa khuân gạch vừa quan sát cẩn thận, chờ khi có yêu quái quản lý đến thì xoa tay chạy tới.

"Chào ngài, tôn thượng đáng kính." Y khom lưng khép nép đến bên cạnh yêu quái kia, giọng điệu muôn vàn tôn sùng.

Yêu quái kia nhìn như một nam nhân chừng ba mươi tuổi, dưới cằm có râu dài, đôi mắt màu lam nhạt, trừ cặp môi đen sẫm nhìn hơi đáng sợ thì vẻ mặt cũng coi như hiền lành.

"Thượng yêu thượng yêu...." Bạch Ngôn Lê chùi mặt, cố để bản thân trông có vẻ sạch sẽ một chút.

Một câu tôn thượng, một câu thượng yêu, con người này cũng rất biết lấy lòng.

Yêu quái kia gật đầu, có chút tò mò, "Định làm gì?"

"Ta muốn hỏi xem có cách nào để được nhiều đồ ăn hơn một chút không."

"Nhiều đồ ăn hơn?" Nhướn mày, đôi con ngươi màu lam nhạt chiếu xuống đỉnh đầu Bạch Ngôn Lê, yêu quái kia cười nói, "Nghe nói lúc trước có một tên trong số các ngươi cướp đoạt đồ ăn, bị bẻ gãy cổ ngay tại chỗ."

"Ta không có ý đó." Bạch Ngôn Lê cũng không hoang mang khi bị chất vấn.

Y rất biết cách truyền đạt, "Chuyện nên làm, ta nhất định sẽ làm tốt.

Chỉ là nghe nói nếu gia súc biểu hiện tốt thì cống hiên được cho yêu môn nhiều hơn.

Ta muốn được bố thí một chút."

"Đầu óc ngươi cũng được đấy." Trong hoàn cảnh này mà không sợ hãi, yêu quái kia cũng khá hứng thú, nhìn y từ trên xuống dưới, "Trông ngươi cũng sạch sẽ, đúng là có cách này."

Gã lấy một mảnh lá liễu nho nhỏ ra, đưa cho Bạch Ngôn Lê.

Bạch NGôn Lê không dám chìa tay đón, quỳ rạp xuống mặt đất.

Yêu quái kia nhíu mày, nở nụ cười đắc ý.

Gã ném lá liễu xuống mặt đất, nhìn Bạch Ngôn Lê nhặt lên nâng niu trong lòng bàn tay.

"Đã lâu không thấy người hiểu chuyện như vậy." Liếc nhìn yêu quái đằng sau, gã nói, "Làm khổ sai thế này cũng phí, chuyển sang nơi khác đi."

"Vâng vâng vâng." Dù chưa biết bị đưa đi lâu làm gì, nhưng Bạch Ngôn Lê vẫn muôn phần cảm kích, liên tục dập đầu lạy tạ.

Yêu quái kia không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi.

Bạch Ngôn Lê quỳ sấp, sau khi đứng lên, trước mặt yêu quái khác đã đứng trước mặt, lạnh băng nói, "Đi theo ta."

"Vâng."

Thấy y to gan như vậy, nhiều người liếc nhìn y chằm chằm.

Do khoảng cách nên bọn họ không nghe rõ y đã nói gì, nhưng rõ ràng yêu quái đã ban ơn cho y.

Có kẻ ước ao đố kỵ, có kẻ phẫn nộ khi y khúm núm lấy lòng yêu quái, vô số tiếng xì xào bàn luận vang lên.

Bạch Ngôn Lê nâng mảnh lá liễu, kính cẩn đi theo yêu quái kia, làm như không hề hay biết..