Trên sân đình vẫn còn vài người nữa chưa đi.

Thấy cảnh này, ai nấy đều khiếp sợ.

Tư Vĩ bấy giờ mới trở nên đề phòng.

Giữa bầu trời đêm, cơn mưa dần tạnh.

Những âm thanh quái lạ vang vọng bốn phương tám hướng.

Đào Bão Bão nhận ra điều gì, níu lấy Bạch Ngôn Lê, rón rén lại gần Tư Vĩ.

Lão yêu quái vẫn tiếp tục giãy dụa trong đống chất bẩn màu xanh.

Thấy lão có ý định chạy trốn, Tư Vĩ há miệng phun tơ bạch, trói chân lão lôi lại.

"Tha....Tha cho ta.

Tiểu yêu ta có mắt không thấy Thái Sơn, tha cho ta, tha....." Lão rên lên một tiếng, mặt bị giẫm xuống bùn, không phát được ra âm thanh nào nữa.

Thương Phạt thỏa mãn nhìn hành động của Tư Vĩ, ngẩng đầu quan sát đám yêu quái từ từ lộ diện trong bóng đêm.

"Chuyện gì vậy...." Bạch Ngôn Lê dù có to gan đến mấy cũng trợn mắt kinh hãi.

Những dân làng chưa đi đều tập trung vào một chỗ, run rẩy nhìn vô số yêu quái vây quanh.

Thương Phạt liếc mắt sang bạn lữ của mình, thấy trong hoàn cảnh như vậy mà y còn chỉ huy người của Bạch gia thôn, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.

Tiếng hừ này khiến toàn bộ đám yêu quái đó quỳ rạp xuống.

Những ngọn lửa cháy lên xung quanh sân đình.

Bạch Ngôn Lê dụi mắt mấy lần, thấy rõ một con yêu quái đầu heo nhưng có cánh tay người, rồi lại có con thân ngựa nhưng mặt chim....!

"Tối nay các ngươi tới đây...." Thương Phạt thong thả ngồi xuống, một chiếc ghế tựa xuất hiện từ hư không.

Hắn bắt chân chữ ngũ, bực mình nói, "Để làm gì?"

"Chúng ta....Chúng ta...." Một đám yêu quái châu đầu vào nhau bàn luận, kẻ vừa mở miệng lên tiếng kia sợ hãi ngập ngừng.

"Ngươi!" Thương Phạt càng khó chịu, chỉ một tên yêu quái có vẻ mạnh nhất, hình thù khá giống khỉ.

"Đại yêu cao quý...." Yêu quái kia nói tiếng người cũng không trôi chảy, giọng điêu quái dị, "Chúng ta chẳng qua...chỉ đến để....xem chút trò vui."

"Trò vui?" Đào Bão Bão chống nạnh, rõ ràng không tin.

"Dạ phải....." Yêu quái cao mấy chục thước, dù có quỳ cũng cao hơn Đào Bão Bão đang đứng.

Vậy mà đối phương không dám lớn tiếng, đàng hoàng nói, "Chúng ta nghe nói có con người giết được yêu quái, nên đến xem sao....."

"Đến xem thôi à?" Đào Bão Bão gan to hơn hẳn, đứng sau Thương Phạt mà cao giọng chất vấn.

"Đến....đến là để...." Yêu quái kia thấy tình hình căng thẳng nên không dám vòng vo nữa, "Tiện thể tới giết người."

Dù không liên quan gì đến họ, con người giết bầy hạc yêu, nhưng nếu có chuyện như vậy xảy ra ở Hoang Phục, toàn bộ yêu quái đều có nghĩa vụ đến xử lỹ lũ gia súc nổi loạn.

"Ngôn Lê...." Những dân làng còn lại đến gần Bạch Ngôn Lê, nhìn số lượng yêu quái hùng hậu.

Khi nghe được câu trả lời như thế, ai nấy đều lo lắng, "Sau này chúng ta còn sống yên ổn được không?"

Làm sao mà được chứ?

Bạch Ngôn Lê không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của người ngồi trên ghế đằng trước.

Đó là bạn lữ của y, là nam nhân ngốc nghếch suốt năm năm nay, nhưng lúc này bỗng nhiên biểu hiện sự bạo ngược như vậy.

Cho tới nay, tuy biết hắn là yêu quái nhưng y chưa bao giờ thật sự cảm nhận rõ điều này.

Thương Phạt rất mạnh, như chính hắn nói, nhìn mấy trăm con yêu quái quỳ rạp tại đây cũng có thể hiểu được.

Hơn nữa....Lão yêu quái hung hăng ban nãy cũng bị trừng trị một cách dễ dàng.

"Phiền phức!" Thương Phạt thở dài não nuột.

Đúng như hắn nghĩ, đối với yêu quái ở Hoang Phục, con người dám cả gan phản kháng nhất định sẽ bị tiêu diệt.

Nhưng hôm đó, khi giết xong bầy hạc, hắn cũng khôn nghĩ lại phiền hà đến mức này.

"Bây giờ làm sao?" Hắn ngước đầu lên, có vẻ như đang lẩm bẩm một mình, "Cũng không thể giết sạch hết một lượt."

"Xin ngài tha mạng, xin ngài tha mạng." Chỉ một câu nói bâng quơ thế thôi mà khiến đám yêu quái trong đình gần như phát hoảng, líu ra líu ríu quỳ xuống xin tha.

Yêu quái thủ lĩnh dập đầu sát đất, "Chúng ta không biết bạn lữ của ngài ở trong thôn này.

Nếu biết thì có cho thêm cái mạng chúng ta cũng không đến.

Sau này nhất định sẽ không bén mảng tới nữa."

Ban đầu nói tiếng người còn chưa trôi chảy, thế mà giờ lại có thể liến thoắng được ngay.

"Qua đêm nay, chúng ta sẽ không bước chân vào khu vực này." Đâu chỉ là khu vực, lũ yêu quái thầm cầu khấn trong lòng, nếu đêm nay toàn thân thoát ra được thì phải trốn khỏi Đông Hoang ngay lập tức.

Khổ thay chúng không biết từ khi nào lại có vị đại yêu mạnh như thế xuất hiện ở Đông Hoang.

Sớm biết thì đã chạy ngay từ đầu rồi.

"Ta có thể tin lời các ngươi sao?" Thương Phạt hờ hững nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn đằng trước.

Hắn vừa dứt lại, lại vô vàn tiếng léo nhéo vang lên.

Quá mức hỗn độn, mà hầu hết là cùng một ý, xin thề xin hứa xin đảm bảo.

Thương Phạt giơ ngón tay một cái, ngăn tiếng ồn ào.

Hắn chầm chậm đứng dậy, đi lại vài bước.

Bầy yêu quái quỳ thẳng tắp, ngay cả tiếng thở cũng không dám phát ra, tuyệt vọng chờ xử lý.

Đối với yêu quái, yêu khí là thứ quyết định.

Nói đại diện cho thân phận và thực lực.

Nhiều khi không cần giao đấu, chỉ dựa vào yêu khí đã đoán ra mạnh yếu.

Mới ban nãy, yêu khí xuất hiện rồi biến mất trong thoáng chốc đã đủ khiến chúng đánh mất toàn bộ ý chí phản kháng.

"Ta không tin lắm." Vài phút sau, Thương Phạt kết luận.

Hắn mới nói xong, vị hầu yêu bị gọi lên kia không chịu nổi áp lực, nhắm mắt buông xuôi.

Thương Phạt quay đầu đi, bỗng nhiên lại nhìn về phía Bạch Ngôn Lê.

Sau khi được Đào Bão Bão cứu chữa, Bạch Ngôn Lê đã có thể đứng lên được.

Trước ánh mắt của bạn lữ, y có chút do dự.

Thương Phạt ngoắc ngoắc ngón tay.

Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, vẫn liều mình tiến lên.

Thương Phạt nhìn trái nhìn phải một cái, giọng điệu bình thường như ở nhà, "Có rổ không?"

"Dạ?" Không ngờ lại bị hỏi một câu như vậy, Bạch Ngôn Lê giật mình.

Thương Phạt sốt ruột nói, "Lấy cái rổ đến đây."

"Dạ." Bạch Ngôn Lê không hỏi dùng để làm gì, nỗi sợ hãi trong lòng vơi bớt phần nào khi thấy thái độ của Thương Phạt vẫn thản nhiên như mọi khi.

Y thoăn thoắt chạy ra, nhanh chóng ôm cái thùng lớn về.

"Cái này được không?"

"Ừ, như thế này cũng được." Ngón tay hắn khẽ giật, chiếc thùng lớn bay khỏi tay Bạch Ngôn Lê, rơi xuống mặt đất cách đó không xa.

Hầu yêu không biết vị đại yêu cao quý này định dùng cái thùng để làm gì/

"Nào, ngươi lên trước." Thương Phạt hất cằm.

Hầu yêu nuốt nước bọt, ngoan ngoãn đi tới.

"Nhả yêu châu ra." Giọng điệu tùy ý cất lên, chiếc ghế dựa tự động bay đến sau lưng hắn.

Thương Phạt bình chân như vại, an tọa trước cái thùng.

"Sao cơ?" Hầu yêu không dám tin vào tai mình, muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng thân thể còn chưa động đã liếc mắt thấy ngọn lửa mày vàng to bằng cái chậu phập phù cháy trên đỉnh đầu mình.

"Nhả ra." Thương Phạt nhếch môi cười lạnh.

"A a a ~" Hầu yêu kêu một tiếng thê lương, lảo đảo mấy bước, cuối cùng vẫn đến bên thùng.

"Thật....thật tàn nhẫn." Đào Bão Bão nấp sau Tư Vĩ, run rẩy nói, "Kinh khủng quá."

Sao thời gian qua ở chung với nhau, y không biết vị đại yêu này tính cách hung tàn như vậy?

Yêu châu là thứ chứa đựng toàn bộ yêu lực của yêu quái, tương đương với linh hồn của con người, là thứ vô cùng quan trọng.

Mất đi yêu châu, yêu quái không thể tiến bộ hơn nữa.

Một khi yêu châu vỡ nát thì không khác cái chết là bao.

"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê đứng cạnh thùng, nhìn yêu quái kia rớt nước mắt, vẻ mặt thống khổ há miệng.

Y chậm rãi lui về bên cạnh Thương Phạt.

Hạt châu to bằng nắm tay trẻ nhỏ rơi xuống thùng.

Bộ lông của hầu yêu bạc trắng trong nháy mắt, run rẩy lui vào đám đông.

"Tiếp tục!" Thương Phạt cao giọng, ánh mắt nhìn vào đám yêu quái đông nghịt, thong thả nói, "Đứng xếp hàng, từng tên một, đừng có tranh nhau."

"...."

Nửa giờ trước, toàn bộ sân đình vang vọng tiếng người kêu khóc thảm thiết, mà giờ....Mấy trăm yêu quái đứng xếp hàng, ai nấy đều run rẩy không dám ho một tiếng.

Bạch Ngôn Lê cúi đầu, nhìn chằm chằm cái thùng chứa hạt châu đủ mọi màu sắc càng lúc càng đầy.

Cuối cùng, những kẻ tiến lên đều là đám "thú hoang" không có hình người.

Bạch Ngôn Lê chẳng hiểu sao lại có thể thấy được vẻ mặt sợ hãi của chúng.

Đến khi không còn yêu quái nào lên nữa.

Thương Phạt ngáp một cái, mệt rã rời, "Xong rồi à?"

"Xong rồi, xong rồi ạ." Hầu yêu vì mất đi yêu lực nên thu nhỏ lại khá nhiều.

Thương Phạt gật đầu, lạnh nhạt phất tay, "Vậy thì giải tán đi."

Giải tán? Giải tán thế nào? Chịu mất yêu châu sao?

Đủ thứ âm thanh khóc lóc thảm thương phát ra.

Thương Phạt cáu kỉnh xòe quạt, hừ nhẹ một tiếng, toàn bộ sân đình im lặng như tờ.

Đứng dậy khỏi ghế, Thương Phạt quay người nhìn chằm chằm lão yêu quái da đen, hờ hững uy hiếp, "Không đi giờ là không còn cơ hội đâu."

"...." Bạch Ngôn Lê trợn mắt nhìn bầy yêu quái phát hoảng, sau đó mệnh ai nấy chạy tứ tán khắp nơi.

Sân đình chỉ còn gió lạnh thỏi qua cùng cái thùng lớn đầy hạt châu phát sáng.

Lão yêu quái bị Tư Vĩ đạp dưới chân.

Lúc Thương Phạt đi tới, Tư Vĩ cũng thu chân về.

"Ngươi rốt cuộc là.....yêu quái phương nào?" Khóe miệng chảy ròng ròng thứ chất lỏng xanh biếc, lão tổ hạc yêu sống 800 năm lộ rõ vẻ mặt không cam lòng.

"Tính khí ta không tốt." Thương Phạt thẳng thắn nói, ngồi xổm trước người lão, "Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta."

Tư Vĩ kéo lão khỏi mặt đất, ép lão quỳ gối trước tôn chủ của mình.

"Cây gậy kia là pháp bảo, ngươi lấy đâu ra?"

"Khụ khụ, tự ta làm ra."

"Tự ngươi?" Thương Phạt cau mày, vung tay một cái.

Chiếc đuôi của lão hạc yêu lập tức bị bổ làm đôi.

Lão đau đớn phát ra tiếng gào thê thảm.

Thương Phạt nhíu mày.

Vì tiếng gào đó mà những người chưa bỏ đi phải bịt kín lỗ tai, thậm chí dù thế mà máu vẫn chảy qua khe hở giữa các ngón tay.

"Yêu quái bốn tinh nào mà lại có bản lĩnh rèn được pháp bảo?" Thương Phạt vân vê ngón tay, khẽ lắc đầu, "Chỉ sử dụng thôi chắc đã cố hết sức rồi."

Cây gậy đen kia là pháp bảo, lão yêu quái chưa thể sử dụng thành thục được, nếu không thì hắn cũng phải gặp tương đối khó khăn.

"Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?" Thấy không lừa gạt được, lão yêu vẫn cứng họng.

Thương Phạt ồ một tiếng, ngọn lửa vàng óng lơ lửng trên đỉnh đầu bay xuống, tỏa sáng lung linh.

Vẻ mặt hắn nửa ẩn nửa hiện, không thể nhìn rõ, nhưng lại khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.

"Các ngươi vừa nói hỏa yêu có thể thiêu sống một người trong mười tám tiếng, mỡ người nấu chảy sẽ có mùi rất thơm?"

Hạc yêu giãy dụa nhưng bị Tư Vĩ dùng tơ trói chặt.

"Hỏa yêu của ta cũng lợi hại lắm đấy." Ngón tay khẽ chạm vào ngọn lửa vàng, Thương Phạt cười nói, "Nó có thể đốt cháy yêu châu suốt ba trăm năm mà không khiến yêu châu vỡ vụn.

Sau ba trăm năm này, yêu quái sẽ trở nên mạnh mẽ phi thường, ngươi muốn thử không?"

"...." Đào Bão Bão nín thở lui về phía sau, không dám nhìn ngọn lửa này nữa.

Thiêu đốt yêu châu trong ba trăm năm mà không vỡ, đây là hình thức tra tấn cỡ nào? Thế thì chẳng bằng chết đi cho xong.

"Ngươi gặp phiền toán lớn rồi!" Hạc lão tổ không động đậy được, chỉ gằn giọng uy hiếp.

Thương Phạt chẳng hề nao núng, "Pháp bảo kia là ai đưa cho ngươi?"

Hắn thật ra không hề xoắn xuýt vấn đề này.

Chuyện quá rõ ràng, lão hạc yêu này nhất định được một yêu quái lợi hại khác chống lưng, yêu cầu lão đi khắp nơi bắt cóc trẻ con loài người.

"Ngươi đang tìm cái chết đấy!" Nghĩ tới vị chống lưng cho mình, hạc yêu càng thêm ngông cuồng.

Thương Phạt gật đầu, "Nói mau đi.

Nếu ngươi thành thật, ta cũng cho ngươi chết thanh thản."

Không nghĩ mình còn đường sống, lão yêu quái thở dốc nói, "Pháp bảo kia là vị đại nhân ở phía nam cho ta.

Ngươi phá hỏng chuyện tốt của ngài, kết quả sớm muộn cũng như ta thôi."

"Vị phía nam?" Thương Phạt nghiêng đầu.

Tư Vĩ mặt biến sắc, vung chân đá lão yêu kia, sốt sắng nói, "Ý ngươi là vị đại tôn phía nam?"

"Làm sao? Sợ hả? Sợ cũng muộn rồi.

Các ngươi sớm muộn cũng...." Còn chưa nói dứt lời, lão đã bị ngọn lửa vàng nuốt chửng.

Tư Vĩ sợ hết hồi, vội vã tránh xa.

Thấy lão hạc yêu giãy dụa trong ngọn lửa, không đầy hai phút sau đã biến thành đống tro bốc khói, Đào Bão Bão rón rén chạy đến bên Bạch Ngôn Lê, bất an gọi, "Phu chủ...."

Bạch Ngôn Lê muốn nói gì đó, nhưng giọng Thương Phạt lại vang lên.

"Ôm thùng về."

"...." Không nói tiếng nào, Bạch Ngôn Lê dùng sức nhấc thùng kia lên.

Còn Thương Phạt lúc này cũng đã áo quần ướt sũng, chẳng buồn quay đầu nhìn, nhanh chân đi về nhà.

Tư Vĩ theo sau vô cùng lo lắng, "Nếu thật sự là vị phía nam kia thì phiền toái lớn rồi."

Toàn bộ Hoang Phục chỉ có một cái yêu phủ kia, bao nhiêu yêu quái lợi hại quanh đây đều tề tựu ở đó.

Chỉ mình lão và tôn chủ thì ứng phó thế nào?

...!

Thương Phạt bực bội vì ẩm ướt quay về nhà, còn chưa vào phòng ngủ đã cởi quần áo trên người, ném luôn ra đất.

Bạch Ngôn Lê ôm được thùng yêu châu về đến nơi thì thở phì phò, còn chưa kịp đặt xuống đã nghe được mệnh lệnh của bạn lữ.

"Đun nước đi." Thương Phạt đang cáu nên thái độ cực kỳ khó ở.

"Vâng." Mọi bất an và nghi hoặc đều tạm thời lắng xuống, Bạch Ngôn Lê nhanh tay nhanh chân chạy ra cửa.

"Chỗ yêu châu này thì sao?" Đào Bão Bão rón rén đi vòng quanh.

"Cứ để đó đi." Thấy tôn chủ đã vào phòng ngủ, Tư Vĩ giúp rửa cái thùng gỗ, chuyển vào trong nhà.

Bạch Ngôn Lê mau chóng đun xong nước, lại xách mấy lần.

Tư Vĩ và Đào Bão Bão ngồi ở gian ngoài, nhận ra bầu không khí khác lạ nên không dám vào trong.

Ngồi vào thùng tắm, nhiệt độ nước phù hợp, Thương Phạt thích ý nhắm mắt lại.

Bạch Ngôn Lê khom người mở tủ tìm quần áo cho hắn.

Thương Phạt lười biếng híp mắt, nhanh chóng chôn cả đầu vào trong nước.

Bạch Ngôn Lê nhìn sang, cầm một cái khăn mặt để lau khô tóc mình, sau đó cũng vòng sang giá áo, thay bộ đồ đã ướt sũng.

Thương Phạt ngoi đầu lên, bình tĩnh đánh giá thân thể trắng như tuyết như ẩn như hiện trước mắt mình.

"Phu quân." Thay đồ xong, Bạch Ngôn Lê bước ra.

Thương Phạt vẫn nhìn chằm chằm như thế không nhúc nhích.

Bạch Ngôn Lê bị ánh mắt của hắn khiến cho ngập ngừng một lát, nhưng lập tức tươi cười ngọt ngào, "Có muốn ta tắm cho không?"

Thương Phạt không từ chối, để y dùng ngón tay mát lạnh xoa bóp vai cho mình.

Bạch Ngôn Lê rất chừng mực, chỉ dùng nước lau rửa cánh tay cho hắn, "Cảm ơn người."

"Đừng có giả vờ hồ đồ." Thương Phạt nhắm mắt, mặc cho người kia giúp mình gội đầu, "Hôm đó ở trên trấn, ngươi cũng thấy con nhện màu đen."

"Tư Vĩ phải không?" Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng.

Thương Phạt cau mày, "Ngươi không hỏi ta sao?"

"Ta khá bất ngờ." Hít một hơi thật sâu, vò tóc cho Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Giờ nghĩ lại, hôm ấy quả thật lão đến cứu chúng ta."

Nếu không có con nhện tinh bỗng nhiên xuất hiện thì bọn họ không thể chạy thoát.

"Cho nên ngươi không hỏi gì sao? Hỏi ta một chút, xem tại sao ta có năng lực mà lại cố ý để mặc ngươi bị thương, còn trốn vào trong núi với ngươi?"

"Tâm trạng phu quân không tốt là vì chuyện này à?"

Đương nhiên không phải.

Thứ phiền phức lớn mà Tư Vĩ nói, chẳng lẽ Thương Phạt không biết? Gây hấn với vị phía nam kia, nếu họ còn ở Hoang Phục thì chuyện sẽ không thể được giải quyết, mà hắn thì phiền nhất chuyện này.

"Ta có tư cách hay lập trường gì mà truy hỏi đâu?" Động tác trên tay mềm nhẹ, ngữ khí lại kiên định, Bạch Ngôn Lê thấp giọng nói, "Tuy hai ta là bạn lữ nhưng cũng định ra quan hệ khi người không tỉnh táo.

Người lại không có tình cảm với ta, nên có cứu ta hay không, ta không có tư cách oán trách người."

"...." Thương Phạt không còn lời nào để nói, nhưng quả thực câu trả lời này của Bạch Ngôn Lê cũng không khiến hắn quá bất ngời.

Vị bạn lữ loài người này cửa hắn tuy rằng yếu ớt nhưng tính cách rất ngoan cường tự chủ.

"Đêm nay nếu không có người, tất cả đều phải chết."

"Ngươi đã đoán được bầy hạc yêu kia do ta giết?"

"Không chắc chắn, nhưng giờ thì chắc rồi.

Cảm ơn người." Nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê dịu dàng nói.

Sau khi ngâm mình trong nước nóng, lại được một bàn tay khéo léo săn sóc tận tình, Thương Phạt rất thoải mái, vô thức bình tâm lại.

Thấy Bạch Ngôn Lê bưng nước lạnh đi đổ, Tư Vĩ mới lại gần, "Tôn chủ đâu rồi?"

"Đã lên giường ngủ." Sau một đêm vật lộn, không chỉ Thương Phạt mà cả Bạch Ngôn Lê cũng rất mệt.

Đào Bão Bão xung phong nhận việc, "Để ta giúp cho."

Đổ nước tắm xong, Bạch Ngôn Lê thu dọn quần áo bẩn.

Lúc đi ngang thùng yêu châu, y dừng bước, giọng điệu có chút lạ lùng, "Thứ này hẳn là rất quan trọng với yêu quái các ngươi."

"Vâng, là nửa cái mạng đấy ạ.

Giữ yêu châu ở đây thì không yêu quái nào dám manh động." Đào Bão Bão ngoan ngoãn đáp, "Có muốn giấu đi không?"

"Giấu đi?" Bạch Ngôn Lê cúi đầu im lặng.

Đào Bão Bão nghi hoặc nhìn y ôm thùng yêu châu vào nhà bếp, tiện tay nhóm bếp đun lửa.

"...." Không phải y định đốt đấy chứ/

ĐƯơng nhiên Bạch Ngôn Lê không phí công như vậy.

Lúc y quay về phòng ngủ, ngả lưng ra đất nghỉ ngơi, vị yêu quái trên giường đã ngủ say.

Y đánh bạo lại gần mạn giường, kéo bàn tay Thương Phạt đang để trong chăn, nhẹ nhàng chạm lên đầu ngón tay của bạn lữ.

Trời sắp sáng nhưng y vẫn muốn ngồi đó ngắm nhìn.

Thương Phạt khẽ cau mày trong giấc mộng.

Bấy giờ, cái người đang ngẩn ngơ bên giường mới sực tỉnh, nhanh chóng chui vào chăn, chậm rãi nhắm mắt lại, không bao lâu thì ngủ mất.

Thương Phạt chờ khi hơi thở của y vững vàng mới mở mắt ra, con ngươi rất tỉnh táo, không hề có chút vẻ ngái ngủ nào.

Hắn cau mày, hiển nhiên đang suy nghĩ gì đó.

...!

Đêm qua mưa lớn như vậy nhưng thời tiết buổi sáng lại không tệ lắm.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp sân.

Bạch Ngôn Lê xách cái giỏ trứng gà, Đào Bão Bão tung tăng đi theo sau y nhặt trứng, "Hôm nay phu chủ có làm bánh trứng nữa không?"

"Không, hôm nay ăn bánh bao."

"Ây...." Đào Bão Bão thất vọng, "Bánh bao nhân gì? Ta không thích ăn thịt đâu."

"Biết rồi." Bỏ trứng gà vào vại, Bạch Ngôn Lê xoa đầu hoa yêu, "Đi rửa tay đi."

"Được ạ." Đào Bão Bão vui vẻ nhún nhảu, lúc đi ngang qua Tư Vĩ còn đá lão nhện một cái, "Chớ cản đường."

Con nhện cao bằng nửa người nằm nhoài trên bàn đá.

Tiểu hoa yêu kia đang tung tăng chạy thì bị một sợi tơ bạc kéo giật lại.

"Lão làm gì đó? Ta mách phu chủ!"

"Ngươi nghĩ mình có chỗ dựa vững chắc lắm hẳ?" Tư Vĩ cực kỳ không vui, tỏa ra một trận khói trắng, biến thành ông lão nhỏ xíu ngồi xuống bàn.

"Hứ." Đào Bão Bão đanh đá hất hàm.

Tư Vĩ nhìn con người kia đi vào trong nhà, xuỵt một tiếng, nói, "Chúng ta tán gẫu chút."

"Tán gẫu cái gì?" Đào Bão Bão tò mò ghé lại.

Tư Vĩ liếm môi một cái, thì thầm, "Ngươi không thấy lạ à?"

"Cái gì lạ?"

"Tối hôm qua xảy ra trận chiến lớn như thế mà ngươi không sợ?"

"Ta sợ á?" Quả đào trên đầu hoa yêu dựng thẳng, mạnh miệng nói, "Ta có gì mà sợ."

Tư Vĩ không tin, dù sao tối qua tiểu hoa yêu này cũng run lẩy bẩy núp sau lưng mình, kéo cũng không ra, "Ngươi nhìn phu chủ đi."

"Phu chủ làm sao?" Y mới vào phòng, chắc là để gọi đại yêu dậy.

Đào Bão Bão cau mày, "Vết thương của ngài ấy là do ta chữa trị."

"Ý ta muốn nói." Tư Vĩ bất lực thở dài, "Sao y có thái độ nhẹ nhàng như không vậy?"

Tối hôm qua y vừa bị lũ yêu quái đánh trọng thương, sau đó chứng kiến cảnh đại chiến kia, cuối cùng là hàng trăm yêu quái tập hợp.

Một con người tầm thường trải qua một đêm kinh hoàng như thế mà sao cứ như đã mất trí nhớ, không chút biểu hiện khác thường nào.

"Thế thì phu chủ nên làm sao?" Đào Bão Bão không tim không phổi hỏi, "Khóc à?"

"Khóc cái đầu ngươi...." Tư Vĩ tức xì khói, vỗ cho quả đào trên đầu y một cái.

Đào Bão Bão ôm đầu hét lên, "Sao lão toàn đánh ta vậy?"

"Ta cứ đánh ngươi đó, cái đồ tham ăn, ngu không chịu nổi!" Lão nhện tinh cảm thấy mình sắp tức đến phát điên rồi.

"Có bản lĩnh thì lão đừng ăn cơm." Đào Bão Bão khinh thường nói, "Đó là phu chủ của chúng ta, sao lão có thể coi ngài ấy như một con người bình thường được?"

Phu chủ dẫu sao cũng do đích thân tôn chủ lựa chọn.

Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chẳng ai biết được.

Thân làm tôi tớ duy nhất của Thương Phạt, Tư Vĩ cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn lao.

Lão ngồi bên bàn đá than ngắn thở dài.

Trong phòng, Thương Phạt ngáp một cái, thay quần áo rồi đến bên bàn ăn.

Người tới sớm hơn là Đào Bão Bão, phấn khởi chờ Bạch Ngôn Lê mang cơm nước lên.

"Tư Vĩ đâu?" Bạch Ngôn Lê bâng quơ hỏi.

"Lão nhện còn ở bên ngoài." Vừa nhắc đến, Đào Bão Bão đã hung hăng hẳn lên.

Bạch Ngôn Lê nhìn ra cổng, "Mau gọi lão vào ăn đi."

"Lão không đói." Nhét bánh bao đầy miệng, Đào Bão Bão nói.

Bạch Ngôn Lê vẫn hơi do dự, Thương Phạt lại cầm đũa lên, lạnh nhạt nói.

"Không cần để ý đến bọn họ."

"Vâng." Ngồi xuống mâm, Bạch Ngôn Lê múc cháo cho hắn, làm như vô tình hỏi, "Yêu có thể không cần ăn cơm nhỉ."

"Yêu quái lợi hại có thể không ăn, nhưng có nhiều yêu quái cần ăn." Không chỉ vì thú vui miệng lưỡi mà có vài giống yêu thật sự cần lương thực để duy trì sinh mệnh.

Bạch Ngôn Lê gật đầu, trên bàn cơm lại không ai lên tiếng nữa.

Sau khi thu dọn bát đũa xong, hắn cầm chổi quét sạch hoa lá rụng sau trận mưa đêm qua.

Thương Phạt nằm trở về trên ghế.

Tư Vĩ ngồi xổm bên cạnh hắn, chưa từ bỏ ý định, nói, "Phu chủ hành xử y như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy."

"Hở?" Hắn miễn cưỡng mở miệng.

"Không thấy y có vẻ sợ hãi gì hết." Tư Vĩ ám chỉ.

Thương Phạt mở mắt, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn, "Nói thẳng đi."

"Thuộc hạ gặp rất nhiều người rồi, nhưng phu chủ là người bình tĩnh nhất mà thuộc hạ biết."

"Ồ." Thương Phạt cất tiếng cười khẽ, "Là tính tình quái dị mới đúng."

"Ý ngài là?"

"Không thế thì ai lại mang một yêu quái về nhà kết hôn."

Nói thế thì cũng hợp lý.

Tư Vĩ không tranh luận được gì thêm, nhìn người kia chuẩn bị ra ngoài, lão nói, "Chúng ta có rời Hoang Phục không?"

"Làm sao?"

"Không đi thì sợ là phiền phức sẽ kéo đến." Tư Vĩ thở dài.

"Vị phía nam kia không dễ đối phó.

Thương Phạt ngồi dậy, cầm miếng bánh điểm tâm trên tay, "Vậy giờ ngươi định làm gì? Bỏ chạy à?"

Biết tôn chủ trẻ tuổi dễ kích động,Tư Vĩ càng phải nói năng cẩn thận hơn, "Chỉ là tránh phiền phức thôi.

Chẳng phải ngài cũng đang định tới các phục khác đấy à?"

Lời này dễ nghe hơn rồi, có điều....." Giờ y không chịu đi."

"Ý ngài nói phu chủ?"

Thương Phạt im lặng.

Tư Vĩ cũng lúng túng theo, "Cái tính nết cứng cỏi này của phu chủ có khi lại tự rước họa vào thân."

Dù trước nay chưa hề biểu hiện, nhưng đêm qua, Bạch Ngôn Lê thẳng tay đâm chết đồng bạn chỉ với một nhát dao, thẳng thắn dứt khoát.

Nếu là kẻ tinh thần kém cỏi thì sẽ không làm nổi.

"Phải nghĩ cách mới được." Tư Vĩ cau mày.

Thương Phạt lại nằm xuống.

Hắn không vội, chủ yếu vì thấy cuộc sống hiện giờ cũng chẳng coi là tệ.

Một chủ một tớ trò chuyện với nhau, cuối cùng thành Đào Bao Bão và Tư Vĩ cãi cọ qua lại.

Thương Phạt nhắm mắt, hờ hững che cây quạt trên mặt.

Đến chạng vạng, cái người đi ra ngoài hơn nửa ngày cuối cùng mới về.

Đào Bão Bão đang mong ngóng cơm tối, chạy tới nghênh đón, nhưng vừa định nói gì đó thì phát hiện khuôn mặt y đầy vết bầm tím.

"Phu chủ, ngài làm sao vậy?" Đòa Bão Bão nhảy vòng quanh Bạch Ngôn Lê, lắc lư quả đào trên đầu.

"Không có gì đâu." Chà chà khuôn mặt, Bạch Ngôn Lê lại đi thẳng về phòng bếp, "Ta sẽ nấu cơm ngay đây."

"Đây là?" Lão nhện tinh nheo mắt, nói thầm, "Bị đánh à?"

Sau chuyện tối qua, bây giờ không có tiểu yêu nào dám lại gần Bạch gia thôn nữa.

Nếu có yêu quái lợi hai tới thì không thể qua được mắt của lão và tôn chủ, cho nên chỉ có thể do con người làm.

Đêm qua phu chủ đã bảo vệ mọi người, vậy tại sao lại bị đánh?

"Tôn chủ?" Tư Vĩ hết hồn khi vị đại yêu bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy.

Lão thắc mắc, "Ngài đi đâu thế?"

"Rữa tay." Không xuống bếp, Thương Phạt rửa tay xong thì lại về ngồi cạnh bàn ăn.

Đào Bão Bão yên lặng hơn nhiều.

Phu chủ một mình dưới bếp, hình như không có ý muốn y phụ giúp, y chẳng thể làm gì hơn là ngồi ở đây chờ đợi.

Bạch Ngôn Lê làm hai món xào đơn giản, lúc bưng lên thì chẳng hiểu sao lại quấn cái khăn quanh mặt.

Thương Phạt dùng đữa ngày càng điêu luyện.

Hắn nhướn mày, hờ hững mở miệng, "Lạnh à?"

Thời tiết đang mát mẻ mà tự nhiên quấn mặt kín mít....!

"Mọi người ăn trước đi, ta không đói." Bạch Ngôn Lê nhẹ nhàng nói rồi đi thẳng về phòng ngủ.

Đào Bão Bão do dự, nhưng không dám chạy theo quấy rầy y, "Ngài không vào xem sao à?"

Quá là lạnh nhạt vô tình, Đào Bão Bão nghĩ vậy nhưng không dám nói khỏi miệng.

Thương Phạt chậm chạp ăn xong bữa tối, Tư Vĩ và hoa yêu cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ rồi lui ra.

Những lúc thế này, bọn họ đều ẩn mình thật kỹ.

Một gốc đào cao sừng sững cắm rễ xuống sân, còn Tư Vĩ thì biến về chân thân, nằm úp dưới tán cây.

Trong phòng chỉ có hai ngọn nến vàng.

Lúc Thương Phạt đi vào, người kia đã trải sẵn chăn đệm, cả đầu chôn trong chăn.

Hắn tự rót cho mình một chén trà hoa, ngồi bên bàn thong thả thưởng thức.

Thân thể trong chăn khẽ cửa động, hình như cảm giác được hắn chưa lên giường nên đành tiếp tục rúc trong đó.

Thương Phạt cố ý trên chọc, cứ thế ngồi đó ung dung bắt chéo chân.

Bị chăn trùm kín mít, Bạch Ngôn Lê thở không nổi, nhưng không muốn vị đại yêu kia phát hiện mình bị thương nên lén mở ra cái khe nhỏ, tranh thủ hít hà.

Thương Phạt nhếch miệng, động tay một cái, chiếc gối trên giường bay đến.

Cầm cái góc gối, tâm trạng hắn chẳng hiểu sao lại tốt đến kỳ lạ.

Hắn giơ tay, ném cái gối xuống không sai một ly.

Cái khe hở kia bị gối bịt kín, người trong chăn không kịp chuẩn bị, "ưm" một tiếng rồi lại quay mông đổi sang hướng khác.

Đặt cốc xuống bàn, Thương Phạt đứng lên, đi tới bên cạnh đống chăn đệm.

Nghe tiếng chân của hắn, người trong chăn không dám động đậy.

"Muốn ngộp chết à?"

"...." Bạch Ngôn Lê giả chết.

Thương Phạt không giận, giơ chân lên, còn mang nguyên giày mà di di cái đống chăn, "Ai cho ngươi lá gan phớt lờ ta?"

"...." Người trong chăn không cử động, cố tình phát ra tiếng ngáy khò khò.

Diễn sâu quá mức....Thương Phạt không buồn nói, dùng chân di mạnh hơn.

Bạch Ngôn Lê tiếp tục nhịn.

Thương Phạt không kiên nhẫn nữa, khom người xuống, thẳng tay vén chăn ném ra xa.

Bạch Ngôn Lê chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ trắng, cứ thế trố mắt nhìn hắn.

"Ồ?" Thương Phạt thấy mặt y bầm dập, cười trên sự đau khổ của người khác, "Đây là thế nào?"

"Không sao cả." Vội vàng che kín mặt, Bạch Ngôn Lê quên mất nút thắt trước ngực áo mình còn chưa buộc.

Kết quả là....Thương Phạt đứng trên cao nhìn xuống, thấy hết cả lồng ngực, còn cả....phần da thịt lồ lộ do chiếc áo chỉ ngắn tới đùi.

Bạch Ngôn Lê chỉ cần giơ tay một cái là hắn có thể thấy rõ mồm một quang cảnh phía dưới.

Bạch Ngôn Lê không hiểu được tình cảnh của mình, tóc dài đen sẫm tán loạn trên giường đệ màu xanh.

Y lúng túng tìm cớ, "Ta vấp ngã bên ngoài."

"...." Ép mình rời mắt đi, Thương Phạt hít một hơi, "Bịa cho hợp lý vào."

"Ta...." Bạch Ngôn Lê nản lòng cả ngày nay, nhìn vị yêu quái cao lớn trước mặt, bỗng nhiên thấy có chút ấm ức, bèn ngồi bật dậy, vươn hai tay ra.

Thương Phạt vừa định lui lại mất bước thì hai chân đã bị người kia ôm chặt lấy.

Bạch Ngôn Lê còn đang tủi thân, không biết chỗ mà mình dán mặt vào có hơi.....Thương Phạt vội đưa tay, ấn cái đầu kia cách xa ra một chút, "Ngươi nổi điên cái gì đó?"

Có thể dễ dàng đoán ra sự thật, thấy Bạch Ngôn Lê khó chịu, bèn vào phòng chế giễu.

"Phu quân quan tâm đến ta sao?" Bạch Ngôn Lê lại hiểu sai ý, cảm động không tả nổi.

Thương Phạt cực kỳ lúng túng, một tay ấn đầu người, lại tìm cách dịch chân ra, chỉ sợ y ngẩng mặt lên, "Ngươi bỏ ta ra trước đã."

"Không muốn.

Cảm ơn phu quân." Dán cằm vào chân Thương Phạt cọ đi cọ lại, Bạch Ngôn Lê ngẩng mặt, định nói gì đó thì bỗng nhiên "A" một tiếng.

Trán y đụng phải nơi căng phồng kỳ lạ kia, bấy giờ mới kịp phản ứng, mặt từ từ đỏ lựng lên.

Thương Phạt ưỡn thẳng lưng, cúi đầu, đơ người nhìn Bạch Ngôn Lê đang ngước lên nhìn mình.

Hai cánh tay ôm chặt của y bấy giờ mới chịu thả lỏng ra.

"Bạch Ngôn Lê!" Thương Phạt gằn từng chữ, cảm thấy mình như bị người khác sàm sỡ, tức giận nói, "Ngươi có còn biết xấu hổ không?"

"Ta...." Bạch Ngôn Lê cắn môi, "Ta đâu có cố ý."

"Thanh ngọc kia không đủ cho ngươi chơi à?" Sắc mặt Thương Phạt kỳ quái, "Hay là ngươi lại có voi đòi tiên?"

"Phu quân nghĩ nhiều quá rồi." Bạch Ngôn Lê thẹn quá hóa giận, lúc này mới phát hiện ra áo ngủ trên người mình đang mở phanh ra, bèn luống cuống chân tay, ôm gối che cơ thể, "Mấy chuyện đó chẳng có gì vui, ta cũng không thèm nhớ đến."

"...." Tuy đề tài lệch cả cây số, nhưng Thương Phạt chẳng hiểu sao lại cảm thấy như bị sỉ nhục, tức giận nói, "Con mẹ nó ngươi còn dám nói."

"Trước đây toàn là phu quân khóc lóc quấn lấy ta đòi sờ...."

"Im miệng!" Thương Phạt cắn răng, "Ta nói rồi, còn nhắc chuyện lúc trước, ta sẽ giết ngươi."

Bạch Ngôn Lê quả thực không lên tiếng nữa.

Thương Phạt lui lại một chút, ngồi trên chiếc ghế, "Ngươi vẫn nên nói ta nghe xem, cái mặt thê thảm này do ai đánh?"

"Phu quân không đoán ra sao?"

Thương Phạt cười nhạo, "Ngươi liều mình bảo vệ bọn họ, bọn họ lại làm tổn thương ngươi, không buồn cười sao?"

"Ta cũng có lỗi với họ.

Người là yêu quái, ta vẫn luôn gạt họ."

Sau chuyện tối qua, thân phận của hắn đã bại lộ rồi.

"Bọn họ sợ yêu quái chứ không phải sợ ngươi." Khi nói lời này, Thương Phạt tỏ vẻ khinh thường, đó cũng là lý go hắn luôn chán ghét con người.

Trước mặt yêu quái thì khúm núm, còn với đồng bào thì không chút lưu tình.

Thương Phạt hy vọng Bạch Ngôn Lê có thể sớm nhìn thấy bộ mặt của họ.

Hắn thậm chí còn hơi có ác ý mà hy vọng y sẽ chán ghét đồng loại của mình.

"Ta có thể hiểu được họ.

Nếu không phải ta sống cùng người, bỗng nhiên có một ngày ta phát hiện ra mình muốn sống chung làng với một yêu quái, ta cũng sẽ tức giận thôi."

"Dù người kia vẫn luôn bảo vệ các ngươi?"

"Vâng, dù người kia chưa từng làm tổn hại đến ta."

"Bọn chúng nói gì?" Thương Phạt tin rằng người của Bạch gia thôn không chỉ đánh Bạch Ngôn Lê một trận, "Đuổi ngươi đi?"

"...." Bạch Ngôn Lê ngập ngừng một chút, quyết định nói thật, "Bọn họ muốn trục xuất người."

Không đuổi Bạch Ngôn Lê đi cùng, điều này khiến Thương Phạt khá bất ngờ.

"Còn ngươi thì sao?" Chống tay lên mặt bàn, hắn hiếu kỳ với lựa chọn của bạn lữ.

"Lũ yêu đó có thể quay về không?" Bạch Ngôn Lê không trả lời nay mà chỉ hỏi một vấn đề có vẻ như không liên quan.

Thương Phạt nhún vai, nhàm chán nói, "Còn."

Nhất định sẽ quay về.

Nếu lũ hạc yêu kia do vị phía nam sai khiến, đêm qua hắn đã thả ra yêu lực, chúng không phái yêu quái đến tìm hiểu mới là lạ.

"Ta không thể bỏ quê hương mình." Bạch Ngôn Lê trầm giọng, "Ta muốn ở lại bảo vệ."

"Cho nên?"

"Ta sẽ tiếp tục giải thích với mọi người, để họ đồng ý cho người ở lại đây."

"...." Bạch Ngôn Lê từng nói, nếu như có ngày thân phận hắn bại lộ, y nhất định sẽ đi theo.

Thương Phạt ghét phiền phức, tuy nói vội vã bỏ đi hơi giống chạy trốn, nhưng nếu có thể mang Bạch Ngôn Lê theo cũng không sao.

Nhưng giờ con người này lại quyết tâm muốn ở lại Bạch gia thôn.

"Cho ta ở lại?" Những con người kia mang nỗi sợ yêu quái đến khắc sâu vào máu thịt, Thương Phạt không tin Bạch Ngôn Lê có thể khuyên được họ.

"Vâng, người là bạn lữ của ta, cũng sống cùng dân làng lâu như thế rồi.

Bọn họ chỉ xúc động nhất thời nên không chấp nhận được thôi.

Cứ từ từ nói chuyện, họ sẽ hiểu."

"Bạch Ngôn Lê", Thương Phạt không cho là mình không thể ở lại, dù đối phương có nói lời này hắn cũng chẳng có gì cảm động, "Ngươi muốn giữ ta lại vì cái gì?"

"Sao cơ?" Sửng sốt một lát, lại đối diện với cặp mắt lạnh băng của Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê cứng đờ người.

Y không ngờ bạn lữ lại hoài nghi mình.

Nhưng....sau chuyện tối qua, thái độ hắn như thế cũng rất bình thường.

Cố gắng kéo khóe miệng nở nụ cười mệt mỏi, y nhẹ giọng nói, "Người không cần ra tay giúp đỡ.

Đây là quê hương của ta, chúng ta sẽ tự mình bảo vệ."

"Thế cơ à?" Thương Phạt hờ hững nói.

"DÙ người có tin ta hay không, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mượn sức người." Cho nên tối hôm qua, ngay cả khi tính mạng ở thế ngàn cân treo sợi tóc, y cũng chưa một lần gọi tên hắn.

Thương Phạt mặt không cảm xúc nhìn đối phương.

Bạch Ngôn Lê cũng rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút giận dữ khi bị ngờ vực.

"...." Nghĩ ngợi một hồi, Thương Phạt vẫn nhún vai, "Cũng được, ta muốn nhìn xem đám con người yếu ớt các ngươi làm thế nào bảo vệ thôn làng."

...!

Quyết định tạm thời không rời đi, Thương Phạt lại quay về cuộc sống như trước.

Đào Bão Bão vẫn luôn lo lắng, vì ngày nào phu chủ ra ngoài, lúc về cũng đầy mình thương tích, lại còn không cho chữa trị.

"Ngài không đau lòng sao?" Dù sao cũng là bạn lữ.

"Không phải do y tự tìm lấy à?" Thấy Bạch Ngôn Lê ngày nào cũng bị đòn và xa lánh vì mình, chẳng hiểu sao Thương Phạt còn thấy có chút hả hê.

"Phu chủ nên sớm hết hy vọng với loài người đi.

Chúng ta cũng nên mau chóng rời khỏi Hoang Phục."

"Rời Hoang Phục." Đào Bão Bão ngơ ngác, "Rồi sau đó đi đâu?"

Cứ như vậy mà biến thành chúng ta, Tư Vĩ cũng không buồn nhắc nhở, "Ra ngoài mở mang tầm mắt."

"Hả?" Dù nói Hoang Phục rất an toàn, nhưng cứ nghĩ đến mình đã đắc tội với vị phía nam kia, y lại đổ mồ hôi ròng ròng, "Cũng phải, chỗ nào mà không nguy hiểm đâu."

Sự bị quan của y không ảnh hưởng đến Bạch Ngôn Lê, một kẻ vừa quật cường vừa cố chấp.

Thương Phạt cũng vui vẻ xem y khốn đốn, từ sáng đến tối không quên cà khịa mấy câu.

Nhưng điều này không giải trí cho hắn được bao lâu cả.

Bảy ngày sau, hắn cau mày nhìn vài tráng niên xuất hiện trong sân nhà mình.

Những đứa trẻ Bạch gia thôn được đưa về từ cõi chết cũng xếp dài thành hai hàng thẳng tắp.

"Làm gì vậy?" Tư Vĩ trong hình dạng lão già nhỏ thó đứng sau lưng Thương Phạt.

Cây hoa đào rung rinh trong sân chậm rãi rút rễ, biến thành một thanh niên trước mắt mọi người.

"Cảm tạ ngài!" Mọi người đồng loạt cúi mình kêu to, ngay cả những đứa bé không hiểu chuyện cũng cao giọng nói.

"...." Thương Phạt trố mắt ngạc nhiên.

Tư Vĩ cũng rớt cả hàm.

Bạch Ngôn Lê đứng đằng trước, nhẹ nhàng mỉm cười.

Một người đại diện cho dân làng bước ra, cúi đầu với Thương Phạt, "Cảm tạ ngài đã bảo vệ chúng ta tối hôm đó."

Thật sự thuyết phục được? Đào Bão Bão nháy mắt với Tư Vĩ.

"Chúng ta ăn thịt người, các ngươi không sợ sao?" Tư Vĩ thâm trầm nói.

"Ngôn Lê nói không sai, yêu quái cũng như con người, có phân thiện ác.

Ngài bảo vệ chúng ta, chúng ta lại xua đuổi ngài, quả là vong ân phụ nghĩa." Không màng đến ác ý của Tư Vĩ, vị đại diện thôn làng cung kính nói, "Vì nỗi sợ che mờ con mắt nên mới mạo phạm ngài, mong ngài thứ lỗi."

"..." Thương Phạt quả thật không biết phải nói gì.

"Những con người này không phải rất đáng yêu sao?" Đào Bão Bão cười khanh khách.

"Ca ca ca ca!" Một cô bé bảy tám tuổi trong đoàn người bỗng chạy ra, trong tay cầm cái trống bỏi, không để ý sắc mặt lạnh tanh của Thương Phạt, cười giòn tan, "Cảm ơn ca ca đã bảo vệ chúng muội.

Muội tặng cho ca ca."

"...." Thương Phạt không ngờ tới nước này, cả người cứng đơ ra.

Bạch Ngôn Lê tới, nhận cái trống bỏi trong tay cô bé, tiên thể hôn hôn hai má phúng phính, "Mỹ Mỹ ngoan lắm."

Được khen, cô bé càng vui sướng nhảy chân sáo về hàng.

Thương Phạt cau mày, không biết phải nói gì với đám người hay quên này.

Không phải lúc trước mới bị yêu quái giết sạch người nhà hay sao? Không phải mới đây còn phải vào trong hang động ẩm ướt cứu con nhỏ hay sao, mà bây giờ....!

"Hy vọng ngài có thể tha thứ cho chúng ta." Tất cả mọi người đồng loạt khom lưng, rồi ngửa mặt lên chờ đợi.

Trong mắt Thương Phạt chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, "Các ngươi muốn được ta che chở?"

Khó trách hắn nghĩ thế, bởi sự chuyển biến thái độ của bọn họ quá nhanh.

"Không", nam nhân cầm đầu kia thành khẩn nói, "Chúng ta sẽ dùng hai bàn tay của mình để bảo vệ quê hương.

Dù có chết ở đây cũng là số mệnh.

Cảm tạ ngài đã cứu chúng ta một lần, chúng ta không dám hy vọng xa vời sẽ có lần tiếp theo."

"...."

"Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Giác ngộ được như thế, chúng ta mới đến cảm ơn ngài, đồng thời xin ngài thứ lỗi.".