"Tam ca ca, huynh ném muội xuống sông đi!" Phương Cẩn Chi bụm mặt không dám nhìn Lục Vô Nghiên. Thậm chí nàng cảm thấy lấy hai tay che mặt vẫn còn chưa đủ, còn muốn vùi mặt vào ngực Lục Vô Nghiên.

"A......" Lục Vô Nghiên cúi đầu bật cười, cười không ngừng lại được.

"Không được cười, không được cười, không được cười nữa!" Phương Cẩn Chi tức giận đẩy ra hắn.

Lục Vô Nghiên chụp lấy tay nàng, nâng lên môi hôn, nhẹ nhàng lặp đi lặp lại nhiều lần.

Phương Cẩn Chi cũng an tĩnh lại, rúc vào trong ngực Lục Vô Nghiên lần nữa.

"Tam ca ca, cho tới bây giờ huynh vẫn chưa nói huynh thích muội."

"Cần nói sao?"

"Vậy, vậy huynh bắt đầu thích muội từ khi nào?"

"Có lẽ là...... từ kiếp trước đã bắt đầu thích rồi."

Phương Cẩn Chi dựa vào ngực Lục Vô Nghiên cười "khanh khách", nàng cong mắt nói: "Nếu kiếp trước chúng ta đã biết nhau, vậy nhất định kiếp trước Tam ca ca đối xử với muội rất tệ, kiếp này mới đến trả nợ!"

"Ừ." Lục Vô Nghiên gật đầu. "E rằng đời này cũng không đủ."

"Vậy thì kiếp sau tiếp tục trả thôi!" Phương Cẩn Chi nói xong liền ngáp liên tục mấy cái.

Nàng vốn có thói quen ngủ sớm dậy sớm, hiện tại đã qua giờ Tý, bình thường nàng đã sớm chìm vào giấc ngủ. Nếu không phải quá vui vẻ, nói không chừng đã ngủ từ lâu.

"Buồn ngủ thì chợp mắt một lúc đi, đợi lát nữa thuyền ngừng, ta ôm muội trở về là được."

Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục, nàng miễn cưỡng lên tinh thần, ấp a ấp úng nói: "Tam ca ca, muội muốn trở về tắm rửa, thay y phục......"

"Ừ, không sao. Muội cứ ngủ một lát đi, đợi thuyền cập bến, ta gọi muội dậy."

"Được!" Phương Cẩn Chi lại ngáp một cái, nàng rúc vào trong ngực Lục Vô Nghiên, hài lòng thỏa dạ nhắm mắt lại. Trong lúc ngủ mơ màng, nàng cũng siết thật chặt tay Lục Vô Nghiên, không chịu buông ra.

Đợi đến khi Phương Cẩn Chi mở mắt lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.

Nàng dụi dụi mắt, ngồi dậy trên chiếc giường xa lạ. Phương Cẩn Chi kinh ngạc phát hiện y phục trên người đã được thay đổi. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng lén lén lút lút sờ sờ cái mông. Một cái băng nguyệt sự đã được buộc ở trên người, hết sức ổn thỏa.

Phương Cẩn Chi uốn éo cơ thể, cảm giác không được thoải mái.

Nàng mờ mịt quan sát bốn phía, xác định đây là nơi nàng chưa từng tới bao giờ.

Bên tai còn có tiếng đàn du dương trầm bổng.

Đây là một căn nhà gỗ, bố trí đơn giản. Trên giường là chăn đệm màu trúc xanh phối hợp với màn che bằng lụa mỏng màu nước, một bộ y phục sạch sẽ được gấp cẩn thận đặt bên cạnh gối ngủ. Cạnh giường là một cái tủ y phục một cửa rất cao được chế tác từ trúc. Đối diện cửa sổ đặt một chiếc giường một người, trước giường bày một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ là một cái lò Bác Sơn đang đốt huân hương, mùi thơm thoang thoảng bay ra từ những khe hở của cái lò.

Trên hai cánh cửa gỗ treo một cây sáo trúc, nghiêng nghiêng buông xuống.

Phương Cẩn Chi xốc chăn lên bước xuống giường, nàng đạp lên đôi giầy thêu bên cạnh giường, phát hiện đôi giầy cũng mới toanh. Nàng lấy y phục đặt bên gối ngủ mặc vào, rồi mới đẩy cửa, nghi hoặc bước ra ngoài, đứng ngay cửa cẩn thận quan sát bốn phía.

Đây là một lầu các bảy tầng hình tròn. Phòng ốc trong mỗi tầng vây thành một vòng tròn, chừa khoảng trống ngay chính giữa, khoảng trống ngay chính giữa này rất rộng. Phương Cẩn Chi đang đứng ở tầng bảy.

Phương Cẩn Chi đi về phía trước mấy bước, vịn vào thanh chắn, nhìn xuống dưới.

Liền nhìn thấy một nam tử mặc y phục đen ngồi ngay ngắn trong đại sảnh tầng trệt đánh đàn, ca khúc Phương Cẩn Chi nghe được chính là phát ra từ đôi tay của hắn.

Mà Lục Vô Nghiên đang ngồi đối diện hắn.

Lúc ở trong phòng Phương Cẩn Chi nghe không rõ, nhưng hiện tại nàng đứng ở thanh chắn nên nghe rất rõ ràng. Thâm tình trong tiếng đàn bay vào trong tai nàng từng đợt từng đợt, lại khiến cho nàng nghe đến mê say.

Từ nhỏ Phương Cẩn Chi đã được Lục Vô Nghiên dạy qua đánh đàn, nàng cũng không thích lắm, nhưng hai muội muội lại rất thích, cho nên lúc Lục Vô Nghiên dạy nàng, nàng đã học hết sức nghiêm túc, học thật tốt mới có thể dạy lại cho hai muội muội.

Vì vậy Phương Cẩn Chi cũng hiểu biết khá nhiều về âm luật.

Nàng có thể nghe ra được người đang đánh đàn dưới lầu đang hoài niệm một người.

Khúc nhạc vừa dứt, Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn Phương Cẩn Chi trên tầng bảy. Hắn nói mấy câu với người đối diện, rồi chậm rãi đi lên tầng bảy.

Diệp Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn đánh giá Phương Cẩn Chi một chút, rồi lại cúi đầu, tùy ý gảy vào dây đàn, khúc không thành khúc, điệu không thành điệu, lại có một chút ý vị du dương đặc sắc.

"Tam ca ca, tối hôm qua huynh nói sẽ đánh thức muội mà." Phương Cẩn Chi đón hắn ngay đầu cầu thang, kéo tay áo Lục Vô Nghiên.

"Ta có nói sẽ gọi muội, nhưng muội ngủ quá say gọi hoài không tỉnh." Lục Vô Nghiên cười vuốt vuốt đầu nàng. "Lát nữa để hạ nhân hầu hạ muội rửa mặt, bữa sáng cũng đã chuẩn bị sẵn. Ta có chút chuyện, xử lý xong sẽ tới đón muội về nhà."

"Tam ca ca, đây là đâu?" Phương Cẩn Chi kéo tay Lục Vô Nghiên không chịu buông.

"Nhập Lâu."

Nhập Lâu này, Phương Cẩn Chi cũng biết đôi chút. Hiểu được Lục Vô Nghiên thật sự có việc phải làm, nàng cũng không quấn hắn thêm nữa. Nàng buông tay ra, ngọt ngào nói: "Vậy, Tam ca ca phải tới đón muội sớm nha!"

"Được."

Lục Vô Nghiên lại dặn dò Phương Cẩn Chi thêm đôi ba câu, hắn đợi hai thị nữ tới đây, rồi mới xoay người đi xuống lầu dưới. Diệp Tiêu đã thu cầm, đứng ngay cửa chờ Lục Vô Nghiên.

Phương Cẩn Chi lưu luyến không rời nhìn theo Lục Vô Nghiên một lúc, rồi mới xoay người đi rửa mặt.

Bụng đau âm ỉ đến mức không thoải mái, Phương Cẩn Chi nhăn nhó úp mặt trên bàn, lẩm bẩm.

"Cô nương, đây là canh táo đỏ ô tuyết Thiếu chủ đã phân phó."

"Còn có táo khô."

Hai tiểu nha hoàn lanh lợi mười bốn mười lăm tuổi bưng một khay thức ăn đi tới, đặt lên bàn trước mặt Phương Cẩn Chi. Hai người bọn họ một người tên là Nhập Tiễn, một người tên là Nhập Chiết, là Lục Vô Nghiên lưu lại hầu hạ Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi múc mấy quả táo đỏ trong chén sứ trắng lên ăn, nàng hỏi: "Ta có thể tùy tiện đi lại hay không?"

Nhập Tiễn mang dáng vẻ phục tùng, khéo léo nói: "Thiếu chủ đã phân phó, chỉ cần không rời khỏi Nhập Lâu, cô nương muốn đi đâu cũng được. Chỉ là, hai nô tỳ phải đi theo người."

Nhập Chiết lấy một cái áo choàng lông tơ ra, nói: "Thiếu chủ đã căn dặn cô nương không thể cảm lạnh, nếu muốn ra ngoài, phải mặc nhiều một chút."

Phương Cẩn Chi nhàn rỗi đến nhàm chán, liền mặc áo choàng, đi tham quan chung quanh Nhập Lâu. Rõ ràng là một địa phương lớn như vậy, nhưng lại quá yên tĩnh, giống như chẳng có người nào. Chẳng qua là sau đó, Phương Cẩn Chi gặp thêm mấy cô nương gia trong Nhập Lâu mới hiểu được thì ra nơi này không phải không có người, mà lúc nữ nhi Nhập Lâu đi lại đều không phát ra tiếng động.

Cũng không lâu lắm, Lục Vô Nghiên một mình trở lại.

Hắn đi tới tầng ba, đúng lúc gặp phải Phương Cẩn Chi từ trong cầm thất đi ra. Phương Cẩn Chi vốn có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn lên thấy Lục Vô Nghiên, trên mặt của nàng lập tức xuất hiện một nụ cười sáng rỡ.

"Tam ca ca, huynh về rồi!" Nàng vui vẻ chạy tới trước mặt Lục Vô Nghiên, ngước đầu, dùng đôi mắt sáng trong lấp lánh nhìn hắn.

Mỗi khi Phương Cẩn Chi dùng đôi mắt như thế này nhìn hắn, trong lòng Lục Vô Nghiên đều xuất hiện một loại cảm giác thư thái nhẹ nhõm. Hắn cảm nhận rất sâu sắc hiểu rất rõ ràng, dáng vẻ này của Phương Cẩn Chi hoàn toàn không giống kiếp trước.

Kiếp trước nàng cũng thích hắn, nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra bên ngoài, càng không dùng ánh mắt mừng rỡ táo bạo như thế này để nhìn hắn.

"Về rồi. Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, không mệt?" Lục Vô Nghiên nắm tay nàng, dẫn nàng đi xuống lầu dưới.

"Không mệt nha, đâu có yếu ớt như vậy." Phương Cẩn Chi cúi đầu, hơi mất tự nhiên. Nàng hiểu Lục Vô Nghiên hỏi nàng có mệt hay không là bởi vì nguyệt sự của nàng mới đến, chỉ cần vừa nghĩ tới tối hôm qua làm bẩn y phục của hắn, Phương Cẩn Chi liền xấu hổ không dám nhìn hắn.

Lục Vô Nghiên biết da mặt của con bé khá mỏng, cũng không tiện nhắc lại. Chỉ dứt khoát dắt nàng ra ngoài.

Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, vội tìm đề tài, nói: "Tam ca ca, người trong đại sảnh sáng nay đánh đàn rất hay. Giống như Tam ca ca đã từng nói, trong tiếng đàn ẩn chứa thâm tình."

"À? Vậy muội nghe được thâm tình gì trong đó?" Lục Vô Nghiên quay mặt sang nhìn nàng.

"Muội nghe ra ông ấy đang tưởng niệm một người. Ừm...... Hoài niệm, tiếc nuối, còn có...... do dự!" Phương Cẩn Chi kéo cánh tay Lục Vô Nghiên. "Tam ca ca, có phải ông ấy rất thích một người hay không?"

Lục Vô Nghiên im lặng một lúc, mới nói: "Ừ, ông ấy đã từng rất thích một người. Nhưng người ông ấy thích đã gả cho người khác."

"À, thật tiếc nuối." Phương Cẩn Chi trầm mặc một hồi. "Nhưng tại sao trong tiếng đàn của ông ấy còn có chút do dự không quyết? Có phải cuộc sống hiện tại của người ông ấy thích trôi qua không tốt, ông ấy đang do dự có nên tranh thủ lần nữa hay không?"

Lục Vô Nghiên kinh ngạc: "Làm thế nào nghe được?"

"Thật sự là như vậy?" Phương Cẩn Chi chớp mắt mấy cái. "Muội không biết nha, muội đoán đấy. Chuyện xưa trong thoại bản đều nói như vậy mà......"

Lục Vô Nghiên lập tức dở khóc dở cười.

Phương Cẩn Chi vẫn tiếp tục nói: "Muội cảm thấy...... Nếu cuộc sống của người ông ấy thích không được tốt, như vậy ông ấy nên tranh thủ một chút."

"Tranh thủ một chút? Vẫn là thôi đi......" Lục Vô Nghiên cười khổ.

"Tại sao vậy?" Phương Cẩn Chi kinh ngạc hỏi.

Lục Vô Nghiên dừng bước, hắn xoay người lại nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt Phương Cẩn Chi, nói: "Bởi vì người trong lòng ông ấy thích hơn hai mươi năm qua chính là mẫu thân của ta."

Phương Cẩn Chi lập tức che miệng, lại không cẩn thận ăn nói lung tung.

Lục Vô Nghiên cười nói: "Ông ấy tên là Diệp Tiêu, vừa là sư phụ vừa là bằng hữu của ta. Nhưng mà sau này, khi muội gặp phụ thân ta, tuyệt đối không được nhắc tới Diệp Tiêu trước mặt ông ấy."

Phương Cẩn Chi không ngừng gật đầu liên tục, lại hỏi: "Vậy ông ấy đã dạy Tam ca ca cái gì? Cầm?"

"Bắn tên."

Lần trước, lúc Lục Vô Nghiên hiếm khi bộc lộ bản lĩnh bắn tên trong phủ, lập tức bị Lục Thân Ky nhìn thấu. Chỉ vì kỹ thuật bắn tên của hắn thực sự quá quen mắt. Những năm qua, Lục Thân Ky tự nhận tài bắn cung cao siêu, nhưng chỉ bại bởi một người, người đó chính là Diệp Tiêu.

Sau khi trở lại phủ Ôn Quốc Công, trong phủ bỗng chốc như nổ tung lên. Ai có thể ngờ một biểu cô nương tìm nơi nương tựa chỉ trong khoảnh khắc đã được phong làm Quận Chúa, lại được chỉ hôn cho Lục Vô Nghiên.

Hai chuyện này, bất kể là chuyện nào cũng đủ để cả Hoàng Thành dấy lên sóng to gió lớn.

Đối với chuyện này, Lục Giai Nhân chỉ hếch mũi, hừ lạnh: "Không có mệnh tốt lại cứ muốn hưởng phúc, cẩn thận giảm thọ!"

Mặc dù ngoài miệng Lục Giai Nhân nói như vậy, nhưng lại phải chuẩn bị một phần lễ vật rất quý trọng cho sinh thần của Phương Cẩn Chi. Dù sao thận phận hiện giờ của Phương Cẩn Chi cũng cao hơn trước không biết bao nhiêu, tình hữu nghị ngoài mặt vẫn luôn phải duy trì.

Vì vậy, sinh thần năm nay của Phương Cẩn Chi nhận được rất nhiều lễ vật quý trọng hơn so với quá khứ.

Sau khi tiễn những người này đi, trời đã chạng vạng tối.

Phương Cẩn Chi vui vẻ, kiểm lại tất cả lễ vật các nơi trong phủ đưa tới một lần, lựa ra những thứ đáng giá, chờ lần tới Ngô mụ mụ đến cầm đi đổi bạc!

Phủ Vinh Quốc Công cũng có đại lễ đưa tới, còn quyết định ngày mai đến đón Phương Cẩn Chi qua đó ở mấy ngày.