Lục Vô Nghiên cố cưỡng lại kích động muốn ôm nàng vào trong ngực lần nữa, hắn ấn nàng xuống, để nàng nằm lại thật đàng hoàng.

Thật ra thì, có Lục Vô Nghiên ở đây, Phương Cẩn Chi càng không ngủ được. Nếu là ở viện Thùy Sao, Phương Cẩn Chi có thể an tâm ngủ bên cạnh Lục Vô Nghiên. Nhưng đây là bên trong tẩm phòng của nàng, hai muội muội của nàng cũng đang ở cách đó không xa. Phương Cẩn Chi không dám ngủ -- nàng sợ.

Sợ Lục Vô Nghiên sẽ mở tủ y phục ra.

"Tam ca ca, muội không cần huynh ở cùng đâu. Huynh về nghỉ ngơi sớm đi?" Phương Cẩn Chi thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên lập tức bừng tỉnh, nàng không yên lòng. Ngay cả hắn ở gần hai muội muội nàng cũng không yên tâm.

Lục Vô Nghiên cười khổ.

Đời trước, trong rất nhiều chuyện, hắn và nàng đều cố chấp theo ý mình. Đời này, hắn nguyện ý bao dung nàng tất cả. Cuối cùng cũng chỉ có một yêu câu nhỏ nhoi xa vời, hy vọng nàng tín nhiệm hắn một trăm phần trăm. Hắn vẫn luôn chờ chính miệng nàng nói ra bí mật của chính mình.

Đáng tiếc, hắn làm nhiều như vậy nhưng vẫn chưa đến lúc.

Đại khái là việc hắn làm còn chưa đủ nhiều. Lục Vô Nghiên khẽ thở dài một tiếng, hắn lại cẩn thận dịch góc chăn cho Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: "Được, ta đi đây. Muội nên nghỉ ngơi đi, không cần đứng dậy."

"Vậy, ngày mai Tam ca ca vẫn tới gặp muội chứ?" Cả thân thể Phương Cẩn Chi vùi ở trong chăn, ngay cả chiếc cằm thon nhọn cũng nằm ở trong chăn, chỉ chừa lại một đôi mắt to tròn, đáng thương nhìn Lục Vô Nghiên.

"Đến. Nhưng muội cũng phải mau chóng khỏe mạnh mới được." Lục Vô Nghiên nói.

Phương Cẩn Chi vội gật đầu không ngừng.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi.

Lúc Lục Vô Nghiên rời đi, Phương Cẩn Chi vẫn lặng lẽ ngồi dậy, nhìn theo bóng lưng của hắn, chỉ sợ ánh mắt của hắn dừng lại trên tủ y phục. Lục Vô Nghiên hiểu băn khoăn của nàng, nên không tiếp tục liếc mắt nhìn đến tủ y phục bên tường.

Đợi đến khi Lục Vô Nghiên rời đi, Phương Cẩn Chi chống lại cơn buồn ngủ bước xuống xuống giường. Nàng đi đến trước tủ y phục, nhỏ giọng nói: "Tam ca ca huynh ấy đi rồi, các muội đã ngủ chưa?"

"Chưa......" Bình Bình và An An đồng thanh nhỏ giọng trả lời.

Giọng nói của bọn họ rất thấp rất thấp, dường như xen lẫn một chút suy sụp kỳ dị.

Phương Cẩn Chi vội vã mở khóa tủ y phục.

Kể từ khi Phương Cẩn Chi loại bỏ được mấy người mà Tam nãi nãi, Ngũ nãi nãi nhét vào bên cạnh nàng, bên cạnh nàng chỉ còn lại người của mình, buổi tối thường xuyên để Bình Bình và An An lên giường lớn ngủ chung với nàng. Chỉ là, lần này Phương Cẩn Chi ngã bệnh, nàng lo lắng sẽ lây bệnh cho hai muội muội, nên đã không để cho họ lên giường lớn ngủ, ban ngày cũng cố gắng hết sức để cho bọn họ ở trong tủ quần áo.

Thật may là như vậy.

Bằng không, Phương Cẩn Chi cũng không biết nếu lúc Lục Vô Nghiên nhảy cửa sổ vào phòng, bắt gặp Bình Bình và An An thì sẽ như thế nào.

Lục Vô Nghiên nuối tiếc vì Phương Cẩn Chi không chịu tin hắn, không chịu nói ra bí mật lớn nhất trong lòng nàng. Nhưng với Phương Cẩn Chi mà nói, nàng chưa bao giờ có ý định nói cho Lục Vô Nghiên bí mật này.

Nàng thật sự rất sợ Lục Vô Nghiên cũng sẽ giống như những người khác, bởi vì không tường tận mà tổn thương hai muội muội của nàng. Nếu Lục Vô Nghiên thật sự làm như vậy, sẽ làm tổn thương nàng nhiều hơn so với người khác.

Nàng sợ Tam ca ca của nàng không còn là Tam ca ca của nàng.

"Có phải hai muội khó ngủ hay không? Tam ca ca đã đi rồi, hai muội......" Phương Cẩn Chi nói được một nửa mới phát hiện tâm tình của hai muội muội không đúng lắm.

Nàng vuốt đầu hai người bọn họ, dịu dàng nói: "Có phải đã làm Bình Bình và An An sợ hay không? Không phải sợ, có tỷ tỷ ở đây che chở các muội mà."

Bình Bình ngước đầu nhìn Phương Cẩn Chi, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ muốn đưa bọn muội đến trang tử, lại không chịu ở cùng một chỗ với bọn muội là bởi vì Tam biểu ca sao?"

An An cũng mở đôi mắt sáng ngời nhìn Phương Cẩn Chi.

Bị đôi mắt trong sáng như vậy nhìn, trong lòng Phương Cẩn Chi chợt chột dạ. Thậm chí nàng không có dũng khí trả lời. Thừa nhận? Như vậy giống như làm tổn thương hai muội muội vốn đã hết sức đáng thương. Phủ nhận? Như vậy cũng không phải là lời nói thật.

Đúng vậy.

Trong kế hoạch bảy năm của Phương Cẩn Chi, nàng phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đoạt lại toàn bộ gia sản của Phương gia. Sau đó tìm một trang tử yên tĩnh mà rộng rãi. Mang theo hai muội muội dời qua đó, chăm sóc thật tốt hai muội muội cả đời.

Nhưng kể từ khi Lục Vô Nghiên trở về, kế hoạch ban đầu của Phương Cẩn Chi giống như đã bị đảo lộn.

Nàng không nỡ rời bỏ Lục Vô Nghiên.

Thích.

Nàng rất thích rất thích cảm giác dính vào người hắn.

Nàng càng thích sự bảo hộ của hắn. Trong lòng Phương Cẩn Chi vẫn luôn rất rõ ràng Lục Vô Nghiên đã vì nàng làm quá nhiều chuyện. Những lần hắn đối xử tốt với nàng, hay chuyện của Lục Vô Ki lần trước, toàn bộ đều hiện ra trước mắt nàng.

Hắn không để ý lễ pháp giam giữ mấy vị thiếu gia, lại dùng bảy ngày cường thế thay đổi toàn bộ hạ nhân trong phủ.

Một ngày nọ, hắn giang hai tay về phía nàng, bất đắc dĩ nói: "Nhìn đi, Tam ca ca của muội chính là vô lại như vậy. Rõ ràng là ta làm sai, lại cố tình chỉ hươu bảo ngựa, bắt gần cả ngàn người đền bù sai lầm của ta."

Một khắc đó, Phương Cẩn Chi đau lòng. Cũng từ một khắc đó, nàng biết rõ cả đời này e rằng cũng không có biện pháp quên đi mặt tốt của hắn. Rồi sau đó, những lời Trưởng Công Chúa nói với nàng, giống như một chiếc gương, để cho nàng nhìn thấy bản thân mình một cách chân thật nhất.

Nàng cũng muốn bất chấp tất cả vì hắn một lần.

Nhưng, dưới điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến hai muội muội. Cho nên, nàng có ý định thu xếp ổn thỏa cho hai muội muội nhanh một chút. Sau đó không còn gánh nặng gả cho Lục Vô Nghiên, nàng đã suy nghĩ rất kỹ càng, Lục Vô Nghiên đối với nàng rất tốt. Nhất định sẽ không can thiệp vào chuyện kinh doanh trà trang và cửa hàng. Đến lúc đó nàng có thể dùng lý do tra xét trương mục cửa hàng mà xuất phủ đi thăm hai muội muội.

Mặc dù giấu giếm rất khổ cực, nhưng đây là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ ra, tận lực lưỡng toàn.

Nhưng Phương Cẩn Chi cũng phạm sầu, bởi vì hai muội muội thật sự đã quá lệ thuộc vào nàng. Lần trước, chẳng qua nàng cũng chỉ thuận miệng nhắc tới với bọ họ, mà hai người bọn họ đã bị hù dọa đến đổ bệnh. Nên Phương Cẩn Chi không dám nhắc lại chuyện này với bọn họ. Hơn nữa trước đây, nàng vẫn nói với hai muội muội sẽ mang theo bọn họ rời đi, nhưng bây giờ lại an bài như vậy, giống như nàng vứt bỏ hai muội muội, phản bội hai muội muội.

Nghĩ như vậy, khiến trái tim Phương Cẩn Chi như rơi xuống một hố sâu ăn năn tự trách. 

"Tỷ tỷ, tỷ muốn gả cho Tam biểu ca sao?" An An hỏi xong, rồi nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ rất thích Tam biểu ca."

"Nói bậy! Tỷ tỷ thích nhất là Bình Bình và An An!" Phương Cẩn Chi lập tức phản bác.

An An lắc đầu một cái: "Tỷ tỷ, mỗi ngày tỷ đều kể với bọn muội về Tam biểu ca."

"Ta có sao?" Phương Cẩn Chi có chút mê mang.

"Có!" Bình Bình dùng sức gật đầu. "Mỗi ngày đều ở bên tai bọn muội nhắc đến "Tam ca ca" hơn mười lần."

"Từ lúc bọn muội ba tuổi, tỷ đã bắt đầu nói. Rồi năm năm sau đó, Tam biểu ca không có ở đây, tỷ vẫn nói liên tục. Hiện tại Tam biểu ca đã trở lại, tỷ lại càng nói nhiều hơn....."

Bị hai muội muội nói như vậy, Phương Cẩn Chi nhất thời cảm thấy quẫn bách. Bởi vì hai muội muội chưa từng rời khỏi gian phòng này, từ lúc còn nhỏ, Phương Cẩn Chi đã có một thói quen, đó là buổi tối trước khi đi ngủ, sẽ kể cho hai muội muội nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày, tránh cho hai người bọn họ cảm thấy quá cô đơn. Nhưng có lẽ bản thân nàng cũng vô tình không nhận ra, nàng đã kể nhiều chuyện của Lục Vô Nghiên cho hai muội muội như vậy.

Bình Bình và An An liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Phương Cẩn Chi.

"Tỷ tỷ, bọn muội đã trưởng thành, không muốn lúc nào cũng làm liên lụy tỷ."

"Tỷ tỷ, tỷ không giống bọn muội, sớm muộn gì tỷ cũng phải xuất giá."

"Tỷ tỷ, bọn muội không sợ, bọn muội sẽ đến ở trang tử. Không cần tỷ tỷ ở cùng, bọn muội có thể."

"Tỷ tỷ, nhưng tỷ phải thường xuyên đến thăm bọn muội nha!"

Giọng nói của hai tiểu cô nương trầm thấp, ngươi một câu ta một câu nhẹ nhàng chui vào trong lỗ tai Phương Cẩn Chi, khiến trong lòng nàng nôn nao. Nàng kinh ngạc nhìn hai muội muội, trong nhất thời không thể thốt nên lời.

Bình Bình và An An từ trên giường trong tủ y phục nhảy xuống, kéo Phương Cẩn Chi trở về giường lớn. Hai người bọn họ đẩy Phương Cẩn Chi nằm xuống xong, rồi đắp kín chăn cho nàng.

"Tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt, không được để cảm lạnh nữa." Bình Bình nói.

An An chớp mắt mấy cái: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Giọng nói của Tam biểu ca rất êm tai nha. Không hổ là người trong lòng tỷ tỷ!"

"Lời này của muội nói không đúng rồi!" Bình Bình nhìn An An. "Tam biểu ca không chỉ có giọng nói êm tai, dáng dấp cũng rất đẹp nha!"

An An nhỏ giọng nói: "Tỷ nói dối! Quá tối, hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo của Tam biểu ca trông như thế nào......"

"Ai nha! Muội bớt tranh cãi một chút có được hay không? Người trong lòng tỷ tỷ của chúng ta nhất định là nhìn rất đẹp rất đẹp nha!" Bình Bình lập tức cau mày trừng mắt nhìn tiểu muội muội.

"A, cũng đúng nha......"

Phương Cẩn Chi bị chọc cười, nàng nghiêng mặt, không để cho những giọt nước mắt không biết là khổ sở hay mừng rỡ lăn xuống.

Lúc Lục Vô Nghiên trở lại vào tối ngày hôm sau, hắn nhận thấy thân thể của Phương Cẩn Chi đã khá lên rất nhiều, sắc mặt đã không còn tái nhợt, bước đi cũng không còn mất thăng bằng như một ngày trước.

Lục Vô Nghiên lấy túi hồng đậu đường đã chuẩn bị từ trước ra, mở bao giấy dầu, đút viên hồng đậu đường đỏ tươi vào trong miệng Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi vui vẻ ăn viên hồng đậu đường, lại há miệng đòi Lục Vô Nghiên cho thêm.

"Cổ họng vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ được phép ăn một viên." Lục Vô Nghiên cất mấy viên hồng đậu đường còn lại, không cho nàng.

"Thật hẹp hòi!" Phương Cẩn Chi chống tai tay lên cằm, bĩu môi quay mặt đi, không nhìn tới Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy một viên hồng đậu đường từ trong bao giấy dầu đưa tới miệng Phương Cẩn Chi. Hắn cau mày nói: "Một viên này nữa thôi, không được ăn nữa."

"Được!" Phương Cẩn Chi lập tức cong đôi mắt nguyệt nha, vui vẻ há miệng, rồi ngậm luôn cả ngón tay của Lục Vô Nghiên vào trong miệng.

Lục Vô Nghiên nhìn đầu ngón tay ướt nhẹp của mình, nhất thời không nói gì.

"Ưm, muội không phải cố ý! Muội lau sạch cho huynh!" Phương Cẩn Chi hiểu được tật xấu thích sạch sẽ của Lục Vô Nghiên, nàng vội vàng lấy khăn gấm ra, muốn lau đi nước miếng trên đầu ngón tay của  Lục Vô Nghiên.

"Không cần đâu." Lục Vô Nghiên rụt tay lại. Hắn đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi vội vàng đứng dậy theo, lại không cẩn thận vấp vào ghế đẩu. Cả người nàng nằm trên lưng Lục Vô Nghiên, nàng cau mày lầm bầm: "Tam ca ca, xương lưng huynh cấn quá đi."

Lục Vô Nghiên rất muốn nói: ngực của muội không cấn đâu nhỉ.

Lục Vô Nghiên quay đầu lại, nhìn Phương Cẩn Chi, ánh mắt của hắn chuyển từ gương mặt tinh xảo của nàng rơi xuống ngực nàng. Chỉ mới mấy tháng mà đã phồng lên một cái bao nhỏ.