Giang Vũ Phi không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh ta thích sai bảo người khác. Anh ta không thể đi thêm vài bước tới lấy sao?

Sự chần chừ của cô làm cho Nguyễn Thiên Lăng mất hết kiên nhẫn thêm lần nữa.

“Tôi kêu cô đem vào đây, cô còn ở đó làm gì?

Giang Vũ Phi nhẹ nhàng đẩy cửa, cúi mặt bước vào. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, cô đâu có gì phải ngại.

Dựa vào cảm giác mà đi tới trước mặt anh, cô giang tay đưa cho anh: “Cầm đi!”

Một bàn tay ướt đẫm đưa ra, không phải cầm lấy cái quần lót mà là nắm chặt cổ tay cô.

Cảm giác vừa ướt vừa nóng trên cổ tay làm cô giật nảy mình, vô thức ngước nhìn anh đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen của anh đang cụp xuống.

Đôi mắt anh có chút u tối, mang theo chút màu sắc bất thường.

Giang Vũ Phi thầm kêu không xong rồi, cô muốn vùng chạy, nhưng anh đã nắm lấy tay cô rất chặt, kéo mạnh về phía anh.

Mũi của cô đập vào lồng ngực trần săn chắc của anh.

Anh vừa tắm xong, chưa kịp lau khô người.

Những giọt nước trên ngực anh rớt đầy trên môi cô, đỏ hồng căng mọng.

Nguyễn Thiên Lăng đôi mắt âm trầm, sâu lắng nhìn chằm chằm vào cánh môi cô, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cả người cô.

Giang Vũ Phi bị ép dựa vào ngực anh, bàn tay chống đỡ cơ thể đang loạng choạng, cô cảm thấy hồi hộp.

“Anh làm gì vậy? Quần đưa cho anh rồi, buông tôi ra!” - Cô xấu hổ ngọ nguậy, Nguyễn Thiên Lăng nới lỏng cổ tay cô nhưng không buông mà vòng qua ôm lấy vòng eo thon thả của cô, làm cho cô càng dính chặt vào anh hơn.

Giang Vũ Phi chỉ mặc một chiếc đầm mỏng trên người, tiếp xúc với anh khoảng cách gần như vậy, cô cảm nhận được sức nóng lan tỏa trên người anh, cùng với sự thay đổi ở một nơi nào đó.

Giang Vũ Phi mặt ửng đỏ, cũng không biết là vì quá xấu hổ hay quá tức giận nữa.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” - Giang Vũ Phi nghiến răng hỏi, đến bây giờ cô mới ý thức được sự ngây thơ của mình.

Anh ta vốn dĩ không phải muốn cô lấy đồ, mà mục đích của anh ta là cô…

Một tay kia của Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, cúi xuống chạm vào mũi cô.

“Tôi với cô là vợ chồng, cô nói xem... tôi muốn làm gì?”

Lại là câu nói này!

Tối qua không cẩn thận đã để anh ta được toại nguyện, tối nay không thể nào để anh ta thành công.

Giang Vũ Phi cúi đầu khẩn khoản: “Hôm nay không được! Tôi đang mệt... để lần sau đi!”

Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nhấc bổng cô lên, đi về phía chiếc bồn tắm đầy nước.

“Nếu cô mệt như vậy, việc tắm rửa để tôi giúp cô.”  - Anh mỉm cười nói với vẻ phục thiện, làm như tình cảm hai người xưa nay đã gần gũi lắm.

Giang Vũ Phi kinh hãi nhìn anh, sau đó ra sức vùng vẫy.

“Không cần! Tôi tự mình tắm được. Anh đi ra đi, tôi không cần anh hầu hạ!”

“Không phải cô mệt rồi sao? Vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời... để tôi tắm cho cô.”

“Tôi đã nói không cần! Tôi đâu phải không có tay chân!” - Giang Vũ Phi chịu hết nổi giận dữ.

Nguyễn Thiên Lăng không hiểu nổi sự tức tối của cô, còn mấy bước là tới bồn tắm, nhẹ nhàng quăng cô xuống bồn. Giang Vũ Phi nhanh chóng chụp lấy thành bồn, vậy mà vẫn bất cẩn bị sặc nước.

“Khụ khụ…” - Cô tức giận ngước lên, đột nhiên thấy cái không nên thấy.

Sắc mặt Giang Vũ Phi bỗng chốc đờ đẫn, lúc đỏ lúc trắng, thay đổi nhiều màu: “Anh… đồ lưu manh!”

Nguyễn Thiên Lăng không những không giận, ngược lại anh còn cười "ha ha".

Bộ dạng trợn mắt kinh ngạc của Giang Vũ Phi lúc nãy, trông rất đáng yêu, rất thú vị.

Trước giờ anh không biết rằng, cô vợ mà anh cưới cũng có sự hài hước như vậy.

Tâm trạng vui vẻ, anh bước vào bồn tắm, nước trong bồn trào ra. Chiếc đầm trắng của Giang Vũ Phi rập rờn trong nước, tựa như một miếng rèm mỏng.