Thế nhưng Trì không đến.

Giản Sanh đợi từ mười giờ sáng đến năm giờ chiều, tới khi hoàng hôn buông xuống rồi, anh vẫn không thấy bóng dáng của Trì đâu.

Trì nói cậu sẽ mặc áo len đen và mang khăn quàng cổ màu xám, cho nên cứ hễ nhìn thấy có cậu nhóc nào mặc áo len đen đi qua, anh đều sẽ vô thức ngồi thẳng dậy nhìn bọn họ đi tới, sau đó bắt lấy.

Không phải là Trì.

Không phải là người mà anh đang đợi.

Giá sách nơi đặt quyển “Phải Sống” kia cũng không có ai đi qua.

Trì thả bồ câu* anh rồi.

* Thất hứa.

Giản Sanh cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Đợi từ sáng đến tối, đã rất lâu rồi anh không như thế này.

Anh có chút tức giận.

Tuy rằng anh biết có lẽ mình không nên tức giận với Trì.

Có thể là có bài kiểm tra đột xuất, hoặc là bị bố mẹ mang đi đâu đó, hoặc là bởi vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, học sinh cấp ba cũng có rất nhiều thân bất do kỷ*, cho nên cậu không thể báo cho Giản Sanh kịp thời được.

* [身不由己]: Thân không do tự mình làm chủ, không được tự do làm theo ý muốn của mình.

Nhưng Giản Sanh không kiềm chế được tâm tình của mình, đã rất lâu rồi anh không tức giận.

Ở công ty anh luôn có thể nhẫn nhịn, mỉm cười đối mặt với bố mẹ bạn bè.

Có người nói rằng con người ngày nay chỉ gieo rắc sự tức giận của họ lên những người thân thiết nhất.

Thế nhưng Giản Sanh không có người nào thân thiết, cho nên anh vẫn luôn kiềm nén.

Vậy mà anh lại tức giận với Trì.

Giản Sanh quyết định nói cho Trì biết rằng anh có chút tức giận, hy vọng Trì có thể nói điều gì đó tử tế cho anh nghe.

Anh biết như thế thật ngây thơ.

Thế nhưng khi mở quyển “Phải Sống” kia ra, anh ngây ngẩn cả người.

Thẻ kẹp sách đã bị thay đổi, mặt trên là nét chữ của Trì.

— Anh ơi, sao anh lại không đến?

— Em đợi anh cả một ngày.

— Bây giờ em hơi tủi thân rồi.

Giản Sanh: “?”

Nó được đặt vào lúc nào vậy? Rõ ràng anh vẫn luôn ở đây mà, hay là trong khoảng thời gian năm phút anh vào nhà vệ sinh vì uống quá nhiều cà phê? Hay là lúc anh quay lưng lại để nghe điện thoại?

Giản Sanh đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, bằng một cách nào đó, những chi tiết bị anh bỏ qua trước kia lại lộ ra từng chút một.

— Hôm nay tỉnh F có mưa, lúc ra ngoài em nhớ mang theo ô đấy.

— Sao lại thế được, thời tiết hôm nay rõ ràng rất tốt mà anh? Tụi em còn đo được một ngàn mét (bước chân) đó.

— Kiệt Luân sẽ đến tỉnh F tham gia một buổi hòa nhạc, rất nhiều người trong vòng bạn bè của anh cũng đến xem đấy.

— Cái gì cơ cái gì cơ cái gì cơ? Kiệt Luân đến ư? Ở đâu ở đâu? Sao em không biết gì cả?

— Triển lãm truyện tranh vào tháng Mười Hai tới là do các anh tổ chức phải không? Em đã nhìn thấy hình ảnh rồi, có vẻ rất tuyệt vời!

— Tháng Mười Hai đâu có triển lãm truyện tranh nào đâu em.

Dường như vào một số thời điểm nào đó, lời bọn họ nói có phần không giống nhau.

Nhưng không có ai để ý tới.

Giản Sanh hồi âm: Anh đang ở ngay thư viện, lầu hai, khu F.

Anh nhét thẻ kẹp sách vào trong quyển sách, đến bàn phục vụ kiểm tra hồ sơ cho mượn.

Anh nhìn thấy chiếc thẻ kẹp sách này vào tháng Chín, anh còn nhớ rất rõ hôm đó là ngày mười lăm tháng Chín.

Thế nhưng thủ thư nói với anh rằng từ tháng Tám đến tháng Mười không có ai mượn quyển sách này cả.

Vậy tại sao thẻ kẹp sách lại nằm ở bên trong được?

Có lẽ nó được nhét vào lúc đang đọc và nghiên cứu trong thư viện, song thủ thư nói: “Ngày nào tôi cũng cất nó vào đúng chỗ, thế nhưng luôn có người đem nó đặt vào chỗ khác.” Hắn lắc đầu, làm thủ thư nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng đã gặp không ít những người rảnh rỗi sinh nông nổi.

Giản Sanh muốn nhờ thủ thư kiểm tra máy giám sát, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì vẫn thôi, thư viện có nhiều người tới lui lắm, sẽ không có ai rảnh đến mức cả ngày nghiên cứu tung tích của một quyển sách đâu.

Chẳng có ý nghĩa gì hết.

Ngày hôm sau, Giản Sanh bước vào thư viện.

— Em cũng ở ngay khu F, nhưng em không thấy anh đâu hết anh ơi.

Sau một cuộc điện thoại không gọi được thì là một lần gặp mặt không gặp được, đều không có biện pháp giải quyết.

Lần này, Giản Sanh thử thăm dò nói: Hôm đó trời đẹp lắm.

Một tuần sau, Trì đáp lại: Chẳng đẹp chút nào hết anh ạ, trời mưa, sau khi về nhà em còn suýt bị cảm.

Vẫn là cùng một nét chữ, cùng một ngữ khí đó.

Trì rất đơn thuần, cậu không cảm thấy chỗ nào không thích hợp, nhưng tay của Giản Sanh đã khẽ run lên.

Có lẽ, có lẽ…

Trực giác mách bảo anh rằng chuyện này dường như không đúng chút nào.

Một ý nghĩ ma quái nảy lên trong đầu, trước đây anh đã nhờ bạn cũ đang làm ở cục viễn thông kiểm tra thuê bao không tồn tại giúp mình, bây giờ số điện thoại nào cũng gắn liền với thẻ căn cước, muốn kiểm tra cũng không có gì khó khăn. Sau đó anh viết tên của mình lên thẻ kẹp sách.

— Giản Sanh, anh tên là Giản Sanh, em tên gì? Em học ở trường nào vậy?

Bọn họ quen nhau gần nửa năm, đây cũng là lần đầu tiên nói cho đối phương biết tên của mình.

Giản Sanh có một loại dự cảm không rõ.

— Em là Trì Kha, em học trường trung học cơ sở số 3 của tỉnh F.

— Sao vậy anh?

Trì Kha, trường trung học cơ sở số 3 của tỉnh F…

Sự thật đã chứng minh, linh cảm của anh ngoài câu hỏi kia rất đúng.

Cái tên Trì Kha này nghe rất quen.

Ba năm trước lúc tham dự triển lãm truyện tranh, anh nhớ nữ đồng nghiệp đã nhắc đến cậu: “Anh biết Trì Kha không? Cũng là dân cosplay đó, bởi vì vẻ ngoài rất đẹp trai nên khá nổi tiếng trong giới cos ở tỉnh F, năm nay cậu ấy vừa mới thi xong đại học, nghe đồn một ngày nọ không biết tại sao cậu ấy lại trở về trường, kết quả là không bao giờ quay lại được nữa.”

Bởi vì họ Trì rất hiếm thấy, cho nên anh có chút ấn tượng.

Có khi nào là nhớ nhầm không?

Ngay sau đó, người bạn ở cục viễn thông đã gọi đến: “Tiểu Sanh, cậu cần kiểm tra cái này để làm gì vậy?”

“Đừng nói lung tung ra ngoài nha, bởi vì cậu là bạn của tôi nên tôi mới giúp cậu đó.”

“Chủ nhân trước kia của số điện thoại này tên Trì Kha, ừm, Trì trong “trì hoãn”, Kha trong “Conan”*, hình như đã qua đời vì tai nạn giao thông ba năm trước rồi, sau này dãy số đã bị xóa mất.”

* Tên của Trì Kha là [迟柯], Conan trong tiếng Trung là [柯南].

Giản Sanh rõ ràng cảm giác được ánh mắt của mình tối sầm lại, trong đầu có một âm thanh nổ vang, giống như một tảng đá lớn rơi từ trên núi xuống đập mạnh vào lồng ngực anh, người bạn ở đầu dây còn nói thêm mấy câu nữa, thế nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu chỉ có những lời nói kia.

Trì Kha, ba năm trước, qua đời vì tai nạn giao thông.

“Tiểu Sanh? Tiểu Sanh? Sao cậu không nói gì hết vậy? Cậu có sao không?”

Giản Sanh thất thần nói: “Tôi không sao, cảm ơn cậu.”

Anh nhanh chóng cúp máy.

Hai phút sau, anh vội vàng chạy đến thư viện, quyển “Phải Sống” vẫn nằm ở giữa đống tác phẩm văn học nước ngoài, hai cái chữ Hán rất dễ thấy, bên trong còn có một cái thẻ kẹp sách, là lời nói của Trì suốt một tuần qua.

— Em không giận đâu.

— Anh ơi, chắc là anh mệt lắm.

— Em không gấp chuyện gặp mặt này đâu, nhưng mà, nhưng mà dạo này liên lạc ít đi, em lúc nào cũng nghĩ đến anh, hoàn toàn không giống cái cách mà em hay nghĩ về người khác.

— Em không biết nói sao nữa. Có điều cũng không gấp, bởi vì thi đại học xong em vẫn muốn ở lại tỉnh F, cho nên sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp mặt mà.

— Hơn nữa, việc dùng thẻ kẹp sách để liên lạc thế này thật sự rất là lãng mạn đó!

— Anh ơi, anh phải sống thật tốt đấy nhé.

Tai nạn giao thông? Qua đời? Sao có thể như thế được, từng lời nói của cậu đều rất sinh động, cảm xúc của cậu cũng rất sinh động, rõ ràng cậu vẫn còn sống trên đời này mà, sao lại nói rằng cậu đã qua đời chứ? Nếu đã qua đời thì ai đang nói chuyện với anh đây?

Người Trung Quốc đông như vậy, cái tên Trì Kha cũng rất nhiều, Giản Sanh nghĩ có lẽ là trùng tên thôi.

Giản Sanh đang cố gắng trốn tránh sự thật kỳ quái và quá sức tưởng tượng bị anh vô tình phát hiện ra.

Anh lại gọi cho nữ đồng nghiệp đi cùng mình ba năm trước, cô vẫn còn hoạt động trong giới cos ở tỉnh F.

“Trì Kha? Sao anh lại đột nhiên nhắc tới cậu ấy vậy, hình như tôi kể với anh rồi mà, cậu ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông ba năm trước rồi.”

“Tất cả mọi người trong giới đều rất thương tiếc cho cậu ấy.”

Không khác gì những hồi ức của anh.

Giản Sanh nói cảm ơn, sau đó cúp máy.

Có rất nhiều người tên Trì Kha, nhưng Trì Kha mà vừa ở tỉnh F vừa thích cosplay chỉ có một.

Anh không biết phải nói gì. Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả những suy nghĩ của anh lúc này, đầu óc anh trống rỗng.

Anh lấy thẻ kẹp sách xuống, vội vàng chạy về nhà.

Anh đang làm gì vậy? Anh muốn làm cái gì? Bộ dạng hiện tại của anh trông buồn cười vô cùng.

Anh cầm thẻ kẹp sách lật từng tờ một, trên đó là nét chữ của Trì Kha cũng như của anh.

Anh đã liên lạc với cậu nhóc này được nửa năm, dường như không có lời nói đặc biệt bổ dưỡng nào, đa phần chỉ là nói chuyện phiếm, hơn nữa bọn họ thay đổi đề tài liên tục, bởi vì thời gian cả hai nói chuyện cách nhau rất lâu.

Anh trở mình, từ từ bình tĩnh lại.

Anh lại một lần nữa phủ nhận suy đoán của mình, không thể nào, chuyện ảo tưởng như thế này chắc chắn không thể xảy ra trong thực tế.

Cho nên là ai đang nói chuyện với anh vậy?

Cho dù cậu nói cậu tên Trì Kha, chẳng lẽ lại có người dùng cái tên này để đùa giỡn với anh?

Giản Sanh nhất định phải bắt lấy người này, nói cho cậu biết rằng chuyện này không thể đùa giỡn. Lúc đó anh có tha thứ cho cậu không? Nếu như thật sự là trùng tên thì sao? Giản Sanh không biết, anh thậm chí còn không biết người này có thật sự tồn tại hay không nữa.

Anh không tin chuyện vốn chỉ xảy ra trong anime thế này lại có thể xảy ra với anh.

— Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, quyển sách này, thẻ kẹp sách trong đó có thể kết nối với ba năm trước.

Người nói chuyện với anh chính là Trì Kha của ba năm trước đây.

Giản Sanh vẫn quyết định đấu tranh một chút, anh lấy ra một chiếc thẻ kẹp sách mới.

— Năm 2020 khởi đầu thật tệ hại, nếu có thể, anh muốn khởi động lại thế giới này một lần.

Năm 2020 là một năm xảy ra rất nhiều tai nạn.

Anh quay trở lại thư viện, lúc thủ thư nhìn thấy anh thì có phần nghi hoặc, bởi vì ánh mắt của anh đỏ hoe, đi qua đi lại trước mặt hắn tận bốn năm lần.

Giản Sanh sốt ruột chờ hồi âm của Trì, anh hy vọng rằng cậu sẽ trả lời một cậu như “Đúng vậy, nếu có thể khởi động lại thì tốt rồi”, hoặc là phản bác anh, cái nào cũng được.

Thế nhưng vào thứ Bảy, khi anh nhìn thấy dòng chữ trên chiếc thẻ kẹp sách.

Anh bật khóc.

Anh là một người đàn ông, anh vốn không nên khóc, anh cũng chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác đột nhiên rơi nước mắt khi nghe thấy tin tức nào đó như trong phim truyền hình.

Nước mắt không kiềm được mạnh mẽ chảy ra, có lẽ chỉ có những người suy sụp và tan nát cõi lòng mới làm được như vậy.

Trên chiếc thẻ kẹp sách là nét chữ của Trì Kha.

— Anh đang nói gì vậy anh, còn chưa hết nửa năm 2017 nữa mà.

— Anh ơi, dạo này anh lạ quá.

Lạ lắm sao? Dường như là rất lạ.

Một cô gái đi ngang qua người Giản Sanh, sau đó bất chợt lại lùi về, đưa cho anh một mảnh khăn giấy.

“Cám ơn.” Giản Sanh nói.

“Không có chi.” Cô gái rất biết cách nói chuyện, cô nhìn quyển sách trên tay Giản Sanh, “Anh khóc vì cảm động quá à? “Phải Sống” rất hay, nhưng nó quá thực tế, thực tế đến mức đẫm máu.” Cô gái bình luận.

Hai chữ “Phải Sống” này nghe có vẻ khá mỉa mai đối với Giản Sanh.

Anh còn sống, nói cách khác, anh nghĩ cậu thiếu niên liên lạc với anh vẫn còn sống.

Giản Sanh trả lời cậu: Xin lỗi, gần đây áp lực công việc của anh hơi nhiều.

Ngày hôm sau là Chủ Nhật, lúc anh quay lại, trên thẻ kẹp sách đã có thêm một câu.

Người này quả thật chỉ cần có thời gian là lập tức chạy đến thư viện.

— Không sao đâu anh ơi, gì rồi cũng sẽ qua thôi.

— Dù sao cuộc sống cũng không giống như tiểu thuyết, không khó khăn như “Phải Sống”, cũng không có quá nhiều tình tiết hoang đường như vậy.

Cuộc sống không giống như tiểu thuyết sao?

Vào ban đêm, Giản Sanh không ngừng lặp lại những lời nói này.