Lúc đó đã gần nửa đêm, họ đều đói và đang đi chân trần sau một bữa tối qua loa và một cuộc làm tình tuyệt vời. Với con thuyền neo chắc chắn trong nhà thuyền và nước vỗ vào mạn thuyền, họ nằm lười biếng trên chiếc ghế dài đặt ở đuôi thuyền. Panda chỉ mặc quần đùi trong khi Lucy chỉ có quần lót và chiếc áo phông hở rốn của mình.

“Anh chưa bao giờ nói với em rằng biệt danh của anh làm thế nào mà có,” Lucy nói khi cô tung một miếng bánh quy vào miệng.

“Ừ. Anh chưa bao giờ giải thích.” Panda duỗi chân đang vắt ra và với về phía họ giấu đồ ăn vặt. “Đưa anh vài gói khoai nào.”

Cô giơ gói khoai tây ngoài tầm với của anh và chờ đợi. Rồi lại đợi thêm một lúc nữa. “Anh?” cuối cùng cô lên tiếng.

“Em biết anh muốn gì bây giờ không?” Anh nhìn về gói khoai chiên. “Anh muốn một ít hạt điều. Em có chuẩn bị hạt điều không?”

“Có, và giờ em không muốn dài dòng đâu. Cái em muốn biết là anh có biệt danh như thế nào?”

“Nó riêng tư mà.”

“Vậy thì thầm với em đi, ‘Anh yêu, anh yêu, nói cho em nào’.”

Anh thể hiện chút tổn thương. “Anh sẽ không bao giờ nói đâu.”

Cô cười với anh nụ cười thỏa mãn. “Đủ gần rồi này.”

“Anh có biệt danh đó khi còn trong sở cảnh sát, được chưa. Nó thật đáng xấu hổ.” Anh nghiến răng cứ như cô đang tọc mạch gì bí mật của anh vậy. Hành vi điển hình của một người luôn ghét tiết lộ bất cứ điều gì về mình.

“Xấu hổ ư?” cô nói. “Hẳn thế rồi.”

Anh thở dài. “Em không có thứ gì khác để làm hơn là mè nheo à?”

“Để sau đi.” Cô mất hứng thú với bánh quy, nhưng thích thú hơn vào thứ khác, cố gắng che giấu ham muốn được nghe điều gì đó – bất cứ thứ gì – riêng tư từ anh.

“Chuyện xảy ra khi anh ở sở cảnh sát.” Anh đặt gói khoai sang một bên. “Anh bắn giỏi. Mọi người luôn tìm thấy anh ở trường tập bắn, và rồi họ bắt đầu gọi anh là Panda. Nó có nghĩa là ‘pissed and armed’ – giận dữ và có vũ trang.”

“Em không hiểu.”

“P cho từ pissed. Và rồi A-N-D của từ và. Thêm A của từ armed.” Anh đánh vần ra một cách kiên nhẫn. “P-AND-A. Pissed and Armed. Giận dữ và có vũ trang.”

Cô nhận ra. “Sáng tạo đấy.”

Anh nhún vai. “Cớm mà.”

“Rất sáng tạo,” cô nói. “Quá sáng tạo tới mức… em không tin.”

Giờ thì anh thực sự giận. “Em có ý gì, em không tin ư? Đó là biệt danh của anh. Anh hẳn là rõ nó ở đâu ra chứ.”

“Và em cũng chắc chắn là anh biết. Nhưng anh không có nó theo cách đó. Câu chuyện thực sự là gì?”

Cô chờ anh gạt chuyện này đi – và đã chuẩn bị sẵn sàng để ngăn anh làm thế. Anh cố trì hoãn cô bằng một trong những nụ cười quyến rũ làm tan chảy cô của anh. “Em sẽ trao đổi gì nếu anh kể câu chuyện thực sự nào.”

Cô trượt ngón trỏ bên dưới ống quần anh. “Một đêm anh sẽ không bao giờ quên.”

Mắt anh ỉu xìu. “Em làm thế rồi mà.”

Cô mỉm cười. “Cảm ơn.”

Cô nghĩ anh sẽ tiếp tục đánh lạc hướng cô. Nhưng thay vào đó, anh quay đi và vô thức chà móng tay cái. “Có một… một đứa trẻ anh quen. Khi anh còn nhỏ ấy…” Mặc dù ngồi cạnh cô, nhưng anh cứ như ở nơi xa xôi nào khác. “Thằng đó không thể phát âm Patrick, một cách nào đó, từ phát ra là Panda, hầu như chắc chắn do cuốn sách cậu ta đọc thôi. Và theo một lẽ tự nhiên, những đứa khác bắt đầu nhại theo để trêu anh. Anh đập nhau với vài đứa nhưng cũng chẳng khiến chúng thôi quấy rầy anh bằng cái tên đó. Panda… Panda… Panda… Cuối cùng, anh quyết định chấp nhận nó.”

Đương nhiên là anh sẽ. Cô có thể thấy hình ảnh anh khi còn là một cậu bé, cằm hất lên, ngực căng phồng, thách thức cả thế giới.

“Nhưng khi anh trưởng thành, anh có thể quên cái biệt danh đó mà,” cô nói. “Khi anh nhập ngũ ấy. Sao anh không làm thế?”

“Anh cũng định, nhưng rồi…” Anh lấy tay vuốt ngược tóc. “Chúa biết được, anh không biết nữa. Anh đoán là bởi vì nó như đã trở thành một phần của anh. Một cách nhắc nhở anh về ––” Anh quay lại, cái nhìn của anh trở lại với cô. Anh dựa gần lại và hôn cô. “Nói chuyện đủ rồi.”

“Em thích nói chuyện mà,” cô tránh môi anh.

“Uh-huh.” Tay anh đang di chuyển và trượt dọc theo xương sườn, bên dưới áo cô. “Chuyện này em sẽ thích nhiều hơn đấy.”

Và điều đó thì anh đúng.

HẾT