Panda vo tờ giấy cô để lại và ném nó vào thùng rác, nhưng ném cái thứ chết tiệt đó đi không khiến hình ảnh về nó biến mất trong đầu anh.

Cám ơn anh về mọi điều anh làm cho tôi tối qua. Tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi tới nhà Bree để nói chuyện với cô ấy một chút và cố gắng tận hưởng không gian thoáng đãng. Tôi rất vui vì anh đã nói với tôi về em trai anh.

L.

Cái quỷ gì? Không có mở đầu Gửi Panda hay là kết thúc kiểu Chân thành? Thông điệp hết sức rõ ràng và mạch lạc.

Cô muốn anh để cô một mình. Điều anh rất hân hạnh được làm.

Anh đóng sập cánh của tủ bát lại, cố không nghĩ về điều gì sẽ xảy ra nếu anh không quay lại quán bar tối qua. Khi anh tới chỗ đậu thuyền ở bến cảng, anh đã bình tĩnh chỉ đủ để lại bắt đầu lo lắng cho cô. Anh quyết định lôi cô ra khỏi quán bar đó, bất kể điều gì cô nói.

Anh uống ngụm lớn cà phê, nó ngon bởi vì anh pha. Anh có công việc để làm, và anh ép mình đi vào phòng làm việc, nơi anh bật máy tính của mình lên.

Sau khi để cô ngủ tối qua, anh tới đồn cảnh sát để nhận dạng hai gã gớm ghiếc đã tấn công cô. Anh đã biết trước nước không đủ sâu để khiến hai gã chết đuối khi vứt chúng xuống, và cũng đủ chắc rằng không mất quá lâu để tìm thấy chúng trong tình trạng choáng váng, loạng choạng đang quay trở lại để lấy xe. Cũng không quá ngạc nhiên, cả hai đều đang hưởng án treo, điều khiến việc thuyết phục cảnh sát không đề cập tới tên Lucy dễ dàng hơn nhiều.

Anh không thể tập trung làm việc, anh đẩy mình ngồi lùi lại cách chiếc bàn một khoảng, đó là chiếc bàn của ông Templeton, dù rằng anh đã cố dừng việc để ý quá nhiều về chuyện đó. Anh quyết định đi tới phòng tập gym và dồn hết sự thất bại này sang cho Temple. Nếu cô không đề nghị anh tới đây, sẽ không có bất cứ chuyện gì diễn ra cả.

Nhưng thay vào đó anh lại ra hồ để chút giận. Hãy trở thành số 1 ở những lĩnh vực bản giỏi nhất và tránh những lĩnh vực không phải là thế mạnh của bạn. Ngay bây giờ, quan tâm quá nhiều tới cô con gái của nguyên Tổng thống Mỹ đứng đầu trong danh sách những điều không phải thế mạnh của anh.

Nhạc công đang chơi một giai điệu quen thuộc nhưng Bree không thể nhớ được tên nó là gì. Cô mỉm cười với người phụ nữ cô đã trò chuyện cùng trong giờ nghỉ tuần trước. Bree càng ngày càng yêu thích nhà thờ Trái tim của đảo. Mặc dù thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy mình là người ngoài cuộc nhưng những buổi cầu nguyện ngập tràn cảm xúc luôn khiến cô thấy thoải mái. Cô ước Lucy đi cùng với cô sáng hôm nay, nhưng sau khi Lucy tẩy những hình xăm của cô ấy, Bree giúp cô ấy cắt tóc, cố làm sao để những chỗ quá ngắn do lọn dread bị cắt đi được che hoàn hảo, nên giờ Lucy quá dễ để bị nhận ra.

Khi Bree đi ra khỏi nhà làm mật và thấy Lucy đứng đó tái nhợt và đầy vết tím trên người, cô đã tưởng Panda đánh cô ấy. Lucy đã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó của cô với tóm tắt ngắn gọn và lộn xộn về những chuyện đã xảy ra ở quán Compass, nhưng cô ấy cũng không nói gì nhiều hơn, và Bree không muốn gây thêm áp lực.

Toby quay tới quay lui trên ghế, và rồi cô nhìn thấy lý do cậu bé không giãy nảy lên như bình thường khi cô nói muốn tới nhà thờ nữa.

“Chú tới!” cậu bé nói “thầm” hơi lớn khi Mike ngồi xuống bên cạnh.

“Đương nhiên là chú sẽ tới rồi.” Mặc dù nhiệt độ đã gần xuống tới dưới âm 7 độ nhưng anh mặc một chiếc áo vest nâu sáng với áo sơmi xanh nhạt và thắt cà vạt xanh sọc nâu. Cô không chắc anh đã bỏ chiếc nhẫn lớn và vòng vàng phô trương của mình từ khi nào. Cô chưa bao giờ đề nghị anh làm điều đó mặc dù rất rất muốn nhưng giờ thì chúng đã biến mất rồi. Mùi trên người anh cũng rất tuyệt. Giống mùi gel cạo râu.

Anh gật đầu lịch sự với Bree, bất cứ cảm giác yêu đương nào anh từng có với cô giờ đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ. Cô nhìn anh chăm chú khi anh quay sang hướng khác, điều mà cô đã bắt đầu làm rất nhiều kể từ hai tuần trước. Cô không cảm thấy ổn với cách mình đang sử dụng anh. Bằng cách tỏ ra thân thiện và giả vờ rằng mình đã bỏ qua quá khứ chỉ để anh sẽ ở đây bất cứ khi nào cô cần, cô là loại tệ nhất trong những kẻ đạo đức giả.

Kể từ buổi tối anh xuất hiện ở tiệm Dogs ‘N’ Malts, anh đã trở thành một vị khách thường xuyên ghé thăm nhà cô. Cùng chia sẻ một vài bữa ăn với anh không khó khăn như cô tưởng. Anh dành hầu hết thời gian nói chuyện với Toby. Anh đối xử với cô lịch sự và đó là tất cả. Không xin lỗi, không nhắc tới quá khứ. Anh là kiểu người nói chuyện cẩn thận, có chừng mực và không lặp lại những điều vô nghĩa. Cô thậm chí cũng từng đi chơi thuyền với anh và Toby sau khi Lucy khăng khăng nhận trông quầy mật ong.

Và với sự ngỡ ngàng, đó là ngày tuyệt vời nhất trong mùa hè của cô.

Ba người bọn họ cùng lặn vào hồ. Mike là một tay bơi giỏi và Toby thích bơi bên cạnh anh. Cô nhìn bờ vai anh cong lại khi anh nâng Toby lên và ném vào nước và cảm thấy một sự xúc động khác thường, như con gà nhỏ đã đủ lớn để mổ vết nứt đầu tiên trên vỏ mà nở ra. Chiều muộn hôm đó, khi con thuyền bập bềnh trên mặt nước và họ ăn nhẹ với đồ ăn mang theo, cô đã phải cố để không khóc cảm động chỉ bởi vì Toby nhắc cô bôi thêm kem chống nắng.

Deacon Miller đứng lên để chào mọi người trong giáo đoàn. Cô và Toby không phù hợp cho một màn giới thiệu đặc biệt nữa, nhưng Mike là một người mới. “Chúng tôi rất may mắn vì có anh ở đây hôm nay, Mike,” Deacon Miller nói. “Chúng tôi vẫn còn nhớ anh đã giúp đỡ rất nhiều để nhà thờ mua được một cây đàn mới.”

Mọi người bùng nổ trong điệp khúc amen mạnh mẽ.

“Đó là điều ít nhất tôi có thể làm sau những chào đón nhiệt thành của mọi người,” Mike nói, không có chút cảm giác không thoải mái nào như cô ngày đầu tiên tới. “Đồ ăn nhà thờ ở đây là ngon nhất trên đảo.” Những cái gật đầu đồng ý từ mọi người xung quanh. Có ai ở đây không thích anh không?

Pastor Sanders đứng lên cho màn mở đầu buổi cầu nguyện. Những sản phẩm của cô chỉ được bày trong tiệm quà tặng của ông ấy hai tuần, nhưng kem dưỡng và mật ong của cô bán rất tốt nên ông ấy vẩn nhập hàng thêm – một lượng đặt hàng nhỏ bởi vì lễ lao động đang tới gần, nhưng dù sao thì vẫn là một đơn đặt hàng.

Cứ như được Chúa sắp xếp, bài thuyết giảng hôm nay là về sự tha thứ, một chủ đề khiến cô nghĩ tới Mike.

“Tôi là một người ngoan đạo,” anh từng nói. “Tôi tin vào việc phạm sai lầm và cũng tin sự hối hận. Tôi đã cố gắng sửa chữa, bù đắp lại những sai lầm của mình theo cách tốt nhất mà tôi biết, nhưng nó đã chẳng thay đổi được gì cả.”

“Và nó cũng sẽ không thay đổi được gì đâu,” cô đã trả lời anh như thế.

Ngồi đây nơi thiêng liêng này, cô không còn cảm thấy điều đó đúng nữa.

Khi buổi cầu nguyện kết thúc, Toby dính lấy Mike còn Mike thì làm việc với đám đông, y như khi anh ở nhà thờ Episcopal. Anh quen từng người và mọi người đều quen anh. Anh giới thiệu cô với những người cô vẫn chưa gặp hết được, bao gồm một chuyên viên tư vấn bất động sản đang làm việc cho anh và rất nhiều khách hàng cũ của anh.

Cuối cùng, khi đã đến lúc rời đi, họ bước vào ánh nắng rực rỡ của buổi sáng muộn. “Tôi dẫn Toby đi xem con chó mới của tôi nhé?” Mike nói, một lần nữa đã quên hỏi cô những điều kiểu này khi Toby không chú ý.

Mắt Toby ngay lập tức sáng lên. Con chó nhỏ bị bỏ rơi là một chủ đề thường xuyên trong cuộc nói chuyện của họ.

Toby đã cố gắng để khuyên ngăn anh không đưa nó tới trại cứu hộ chó mèo trên đảo. Và cuối cùng, Toby thắng.

“Cô đi cùng với bọn cháu luôn nhé, Bree,” cậu bé đề nghị trước khi cô kịp nói cậu có thể đi. “Cô ấy đi cùng nhé, chú Mike?”

Cô kéo nhẹ khuyên tai của mình và không nhìn Mike. “Cô nên… về nhà và ra trông quầy để Lucy nghỉ.” Toby trở nên bướng bỉnh. “Lucy đã nói cô ấy sẽ trông cả buổi sáng mà.”

Một lần nữa, cô đã buộc bản thân mình đóng vai kẻ xấu. Nhưng giờ cô chán ngắt với việc đó rồi. “Cháu nói đúng. Cô yêu mấy con chó lắm.” Toby cười toe và chạy xuống lối ra bãi đỗ xe. “Cháu ngồi xe chú Mike.”

Mike liếc nhìn cô. Anh đã đeo kính râm lên nên cô không thấy được mắt anh. “Em không cần phải đi với bọn tôi đâu.”

“Tôi biết.” Cô không thể nói rằng chính cô rất muốn đi. “Nhưng Toby muốn tôi làm thế nên tôi sẽ làm.” Mike gật đầu một cái gượng gạo rồi bước khi theo kịp Toby, để cô đi theo phía sau bằng xe của mình.

Căn nhà gỗ sang trọng của Mike nằm cao phía trên hồ, ở bên phía rìa tây ít dân cư hơn của hòn đảo. Mỗi tầng có một ban công với mái, tất cả làm bằng gỗ đánh sơn vecni. Mike dẫn họ vòng ra phía sau, nơi dựng một cái bàn gỗ lớn đủ cho cả tá người, nằm trong một khoảng sân với mái che. Khi Bree đắm chìm vào cảnh hồ, Mike vào trong và vài giây sau, xuất hiện trở lại với một con chó nhỏ, một con chó lai với bộ lông ngắn đáng yêu và bàn chân lớn và nhanh nhẹn.

Cô không thể ngăn mình nở nụ cười khi nhìn Toby và con chó làm quen với nhau. “Tôi tự hỏi liệu Dr. King (Martin Luther King – mục sư, lãnh tụ phong trào Dân quyền Mỹ) cảm thấy thế nào khi con chó được đặt theo tên ông ấy?” cô nói.

Mike giả vờ tiếp nhận câu nhận xét của cô một cách nghiên túc. Hoặc ít nhất cô nghĩ anh đang giả vờ. “Martin là một chú chó đáng kinh ngạc. Tôi nghĩ Dr. King sẽ cảm thấy ổn với chuyện này thôi.”

“Anh nuôi con chó vì Toby đúng không?” Mike đơn thuần nhún vai.

Cô cần Mike nhiều hơn rất nhiều anh cần cô, và cô tiếp tục dựa dẫm vào anh hơn nữa. “Nó rất buồn vì mấy đứa bạn không trở lại đảo nữa. Cảm ơn anh vì đã tình nguyện thông báo tin đó. Martin thực sự giúp nó vui lên lắm.”

Anh ném áo khoác lên chiếc ghế gần nhất. Chiếc áo sơ mi của anh không một vết nhăn và cũng không có những vết ố từ mồ hôi dưới cánh tay do những ngày nắng nóng để lại. “Để tôi nói với em thế này, tôi đã coi Toby như một phần trách nhiệm của mình,” anh nói, không nhìn cô khi anh đang nới lỏng cà vạt của mình. “Tôi muốn cho nó thứ gì nó muốn, nên…” Vẻ mặt có lỗi và uể oải của anh không mang vẻ tự tin. “Tôi sẽ hỏi xem nó có muốn chăm sóc Martin mỗi khi tôi phải rời khỏi đảo không.”

“Có chuyện gì à?”

Anh tháo cà vạt xuống. “Vấn đề đi lại.”

Cô hiểu. Mike sống quá xa để Toby có thể tự đạp xe từ nhà đến, đặc biệt là trong mùa đông, và cũng không khả thi nếu Bree chở cậu đi tới lui nhiều lần trong ngày.

“Vậy là con chó sẽ ở cùng với chúng tôi,” cô kết luận.

“Xin lỗi,” anh nói. “Tôi phải hỏi ý kiến em trước.” Cô ép mình gật đầu khi mắt đăm đăm nhìn đôi chân to ngoại cỡ của Martin với một dự cảm mãnh liệt nào đó. “Sẽ ổn thôi,” cô nói.

Toby giằng co cây gậy cùng con chó. Cậu bé đang dần lớn hơn và vài chiếc quần cậu có đang trở nên chật, và sẽ sớm thôi khi cậu cần một đôi giày mới. Cô đẩy suy nghĩ đó đi. “Giới thiệu với tôi về nhà anh đi.”

“Đây là một trong những căn đắt nhất trên đảo, một trong những căn to nhất ––” Anh dừng lại, sự hăng hái trên khuôn mặt anh tắt ngúm. “Xin lỗi. Tôi không có ý khoe khoang đâu. Khi em bán bất động sản, em sẽ quen việc nhấn mạnh những điều đặc biệt khi giới thiệu.” Cô ngạc nhiên khi anh nhận ra mình đang thể hiện như thế nào, nhưng anh trông mệt mỏi hơn là xấu hổ.

Cô không biết điều gì khiến mình nghĩ vậy nên cô hỏi anh về bài trí bên trong căn nhà.

Mike tung dây xích cho Toby. “Cháu mang Martin đi dạo một chút trong khi chú chỉ cho cô Bree nhà nhé?” Khi Toby móc dây xích vào cổ chú chó nhỏ, Bree theo Mike đi qua lớp cửa kính. Họ bước vào căn phòng khổng lồ với tường là những khúc gỗ xếp lên nhau, trần nhà xếp những thanh gỗ lớn và lò sưởi xây từ những viên đá lớn. Căn phòng được thiết kế như trên tạp chí với hơi thở của đàn ông và sự thoải mái ngập tràn, cùng sự kết hợp của các sắc trong tông màu nâu. Một đôi giày đi trên tuyết kiểu cổ, bản đồ địa chất và đèn treo tường ở một bên tường; một bức tranh vẽ khung cảnh hồ nhìn qua cửa sổ lớn chiếm giữ khoảng tường bên kia. Một cái bàn tròn nằm trước chiếc ghế dài bằng da sáng bóng trên tấm thảm kẻ caro đen vàng. Trên lò sưởi treo một xô đựng củi và tượng một con gấu đen khắc gỗ.

“Đẹp quá,” cô nói.

“Tôi luôn muốn một căn nhà hoàn toàn bằng gỗ. Mát và tối vào mùa hè. Ấm và thoải mái vào mùa đông.”

“Đúng gốc Michigan.” Cô mỉm cười. “Tôi có thể khẳng định anh đã hoàn thành mục tiêu của mình rồi đấy.”

“Tôi thuê một người trang trí nội thất. Một anh chàng tuyệt vời. Anh ta và cộng sự tới đây mỗi năm một lần và vứt những thứ lỉnh kỉnh tôi mang về để trong nhà. Tôi vẫn không hiểu những poster về ban nhạc U2 và một con cá nhồi bông thì có gì không ổn.” Mắt anh cười với cô nhưng khi cô cười lại với anh thì anh nhìn đi chỗ khác. “Sự thật là, tôi không có cái mà em gọi là gu của người nhiều tiền, và tôi chắc hẳn em cũng thấy điều đó.”

Đúng vậy. Mike chỉ có sự tốt bụng của người nhiều tiền mà thôi. “Nó là một căn nhà lớn với một người độc thân đấy,” cô nói.

“Tôi đã nghĩ về một gia đình khi xây ngôi nhà này. Lúc đó tôi đã đính hôn.”

Điều đó khiến cô ngạc nhiên, dù rằng đáng lẽ nó không nên thế. Một người đàn ông hấp dẫn và thành đạt như Mike sẽ không gặp vấn đề gì khi tìm kiếm phụ nữ – ít nhất là một người không biết rõ anh khi anh còn trẻ. “Có phải là người tôi biết không?” cô hỏi.

“Không.” Anh đẩy chiếc ghế tròn sang một bên để cô không cần phải bước vòng qua nó. “Gia đình cô ấy ở Petoskey. Hủy đính hôn với cô ấy là việc khó khăn nhất tôi từng làm.”

“Anh hủy đính hôn sao?”

“Em nghĩ tôi mới là người bị bỏ đúng không?”

“Không. Không phải thế.” Đó chính xác là những gì cô nghĩ. “Tôi chỉ không hề biết anh từng đính hôn thôi.”

“Chúng tôi có những quan điểm giá trị khác nhau. Cô ấy không thích cuộc sống trên đảo và hầu hết những người bạn của tôi ở đây. Nhưng cô ấy là một người tốt.”

“Chỉ là tốt thôi thì không đủ để anh cưới cô ấy.”

Anh từ chối hạ thấp người vợ chưa cưới cũ của mình. “Cô ấy khó chấp nhận chuyện đó lắm. Đến giờ tôi vẫn cảm thấy tệ khi nhớ lại.”

Và anh sẽ vẫn như thế. Mike Moody phiên bản trưởng thành không thích làm tổn thương người khác. Có thể anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó.

Anh mở nút áo cổ, một hành động đơn giản, nhưng quá nam tính khiến cô cảm thấy nhộn nhạo trong bụng. Cám giác khiến cô phiền lòng tới mức cô hỏi một câu chính cô chưa bao giờ nghĩ tới.

“Ở đấy có nhiều phụ nữ chứ?”

“Nhiều ư? Không. Tôi thích tận hưởng tình dục nên tôi không bao giờ ngủ với một người phụ nữ tôi không quan tâm. Nếu điều đó khiến tôi trở thành một người kì quặc trong mắt người khác thì tôi đành chấp nhận thôi.”

Nó không khiến anh trở thành một người kì quặc, nó khiến anh trở thành một người đàn ông lịch thiệp.

Nhưng cô vẫn mong anh đừng đề cập tới tình dục. Đúng là cô mới là người bắt đầu nhưng anh không cần phải chi tiết hơn về vấn đề đó mà. Cô muốn tin anh…

Cô không biết mình muốn tin gì nữa, và cô mừng là chuông điện thoại anh kêu.

“Một khách hàng,” anh nói khi liếc nhìn màn hình điện thoại. “Tôi phải nhận cuộc gọi này.”

Anh đi sang căn phòng bên cạnh. Cô nghiên cứu chồng sách chưa được dọn dẹp ở trên bàn. John Steinbeck, Kurt Vonnegut, một vài cuốn sách về thay đổi cách sống, cách làm việc, Kinh thánh. Có cả một vài cuốn tạp chí, Sports Illustrated, GQ (hai tạp chí hình phụ nữ mát mẻ). Mọi thứ nhìn như chúng đều được đọc qua và cô có nhớ Mike thường lừa David vào những trò đùa hơn là thảo luận về những cuốn sách.

Qua lớp cửa kính, cô có thể thấy anh ở phòng bên cạnh đang nói chuyện điện thoại. Anh là mẫu người đàn ông duy nhất và vững chắc trong cuộc đời Toby, người gần nhất với Toby với tư cách một người anh lớn. Hay là một người cha. Cô không nghi ngờ gì sự ảnh hưởng của Mike tới Toby, nhưng nó sẽ kéo dài tới khi nào? Toby sẽ phản ánh thế nào nếu Mike tách khỏi cậu?

Mỗi ngày trôi qua càng trở nên khó khăn hơn để cô tìm một chỗ dựa.

Cô không còn có thể rõ ràng phân biệt đâu là những việc Mike làm chỉ để tỏ vẻ còn đâu là sự thật nữa. Nhưng cô hiểu những gì mình đang làm… Cô cảm thấy một trận xấu hổ.

Anh kết thúc cuộc gọi và quay trở lại, nhưng cảm giác trở nên rõ ràng hơn rằng anh thấy thích thú ra chơi với Toby và con chó hơn là nói chuyện với cô.

Lucy ngồi trên một chiếc khăn tắm cũ cô trải ra bên dưới gốc cây hoa anh đào trong khu vườn cây ăn quả cạnh đó, chỉ vừa khuất tầm nếu nhìn từ trong ngôi nhà. Đã ba ngày, cô vẫn luôn kiểm tra tin tức, nhưng cô không thấy bất cứ tin nào về người chết đuối cả, nên cô cho rằng hai gã tấn công mình vẫn còn sống. Quá tệ. Hôm nay cô đã thu hoạch mật, đổ vào từng hũ đựng và nấu ăn, nhưng trước khi cô bắt đầu nấu bữa tối, cô dành ra một chút thời gian ở ngoài này, nằm trên mặt đất, xuyên qua những cành cây, nhìn mây lặng lẽ trôi.

Một con ong của Bree đáp xuống chỗ đám cỏ ba lá cách không xa tay cô rồi đâm vòi vào nhụy một bông hoa. Như những vết tím do bị tấn công trên người cô bắt đầu nhạt dần, mọi thứ từng tối tăm giờ đang dần trở nên rõ ràng hơn.

Những năm qua, cô sống trong cái vỏ bọc không hợp với bản thân, nhưng cái vẻ bề ngoài cô theo suốt mùa hè này đã chứng minh nó cũng chỉ là một sai lầm khác.

Cô có thực sự nghĩ rằng dán vài hình xăm lên người và giả vờ không sợ hãi sẽ bằng cách nào đó biến cô trở thành con người tự do như mình mong muốn hay không? Mùa hè này chẳng là gì hơn một ảo tưởng. Panda chẳng là gì hơn một điều không thực.

Cô lật người nằm nghiên sang một bên. Cánh tay cô trông thật khác khi không có hình xăm hoa hồng và gai máu, giống như nó thuộc về một ai đó khác.

Cô nhặt tấm giấy ghi chú vàng và cũ đang nằm bên cạnh mình lên. Lần này cô không còn cảm giác muốn bỏ đi để nướng bánh hay chèo thuyền kayak ra hồ nữa. Thay vào đó cô ngồi dậy, đặt tập giấy cân bằng trên một bên đầu gối, ấn mở cây bút bi và cuối cùng cũng bắt tay vào viết với sự nghiêm túc nhất.

Rất nhiều chuyện đã diễn ra mùa hè này mà hẳn mọi người đã biết. Câu chuyện về cách Nealy, Mat, Tracy và tôi gặp nhau đã được đăng tải rộng rải bởi vô vàn những báo chí, người nổi tiếng, người ghi chép tiểu sử người nổi tiếng, một vài nhà văn và một bộ phim truyền hình chán ngắt. Những chúng luôn luôn là câu chuyện về Nealy và Mat với tôi trong vai trò một nhân vật phụ. Vì đây là cuốn sách của ba viết về mẹ Nealy, hẳn các bạn cũng đang mong chờ điều đó, nhưng tôi không thể viết về mẹ mình mà không viết về chính mình trước hết được…

Panda tăng các bài tập của mình lên để giết thời gian cho tới khi anh có thể chính thức rời khỏi đảo. Khi anh không nâng tạ hoặc ra ngoài để chạy, anh sửa sang quanh nhà. Anh sửa tấm cửa trượt bị hỏng ở sân sau, thay vài khung cửa sổ bị gỉ và nói chuyện với cả tá khách hàng tiềm năng qua điện thoại. Hôm nay là thứ Tư. Lucy mới chỉ đi hôm thứ Sáu, nhưng cứ như cả một tuần đã trôi qua vậy. Anh có lái xe qua quầy mật ong vài lần, nhưng anh chỉ thấy Toby hoặc Sabrina West, chưa bao giờ anh gặp Lucy. Từng phần trên cơ thể anh kêu gào được lao qua nhà bên đó và tóm cô về nơi cô thuộc về.

Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Temple lại đi xuống bờ nước nữa. Đã một khoảng thời gian dài, cô không có hành động nào đáng kể khiến anh phải lo lắng cho cô nữa. Những ngày gần đây, cô không còn tập luyện nhiều nữa, và cô ấy hiếm khi nói chuyện. Anh cần Lucy ở đây nói chuyện với cô ấy. Nói chuyện với anh. Với tất cả những điều Lucy than phiền về việc anh chưa bao giờ tiết lộ với cô bất cứ điều gì, cô có thể đọc được tâm trí anh tốt hơn bất cứ ai khác.

Sẽ ra sao nếu cô không chăm sóc cho vết cắt ở chân đó?

Với tất cả những gì anh biết, cô có thể đang trong một cơn chấn động. Cả tá những thứ xảy ra với cô ở đây, không điều nào trong số chúng tốt đẹp cả. Bree biết Lucy là ai, và anh ngờ rằng Mike cũng biết. Ai trong hai người đó đều có thể nhấc điện thoại lên và rồi báo chí sẽ bu đầy ở đây. Anh muốn Lucy ở nơi anh có thể nhìn thấy cô, chiết tiệt. Và anh muốn lôi cô lên giường.

Anh luôn là người không thích một mối quan hệ lâu dài. Anh đã từng một thời gian dài không có phụ nữ và sớm hay muộn anh cũng sẽ quen với điều đó. Nhưng anh không muốn. Anh muốn cảm nhận cô chuyển động dưới anh, trên anh, muốn nghe cô thở gấp, rên rỉ và cầu xin anh. Anh muốn ôm cô thật chặt. Nếm hương vị của cô. Khiến cô cười. Anh muốn nói chuyện cùng cô, những cuộc trao đổi thật sự.

Điều đó khiến anh ngần ngại. Cô có một trái tim quá mềm yếu. Nếu anh thực sự nói với cô, cô có thể bắt đầu nghĩ về vấn đề của anh thay vì của chính cô. Anh không thể cho phép điều đó xảy ra.