“Cháu không hiểu tại sao chúng ta phải tới nhà thờ,” Toby nói.

“Đi mà hỏi người bạn thân Big Mike của cháu đi.” Bree biết mình trả lời thật nhỏ mọn nhưng cô còn đang không thể lo cho bản thân mình nữa. Cô trượt bàn chân vào đôi giày cao gót duy nhất cô còn giữ lại, một đôi gót nhọn màu đồng hợp thời trang, thứ sẽ nâng cô lên cao bằng Mike. Thêm nữa, cô có thể sử dụng đôi giày để xiên những con rắn có thể xuất hiện trong buổi cầu nguyện.

Năm ngày qua, cô vẫn luôn cố gắng tìm cách để giải quyết chuyện này nhưng Mike đã dồn cô vào chân tường. Cho tới khi nào cô vẫn còn là người giám hộ của Toby, cô không thể để Mike đe dọa cô trước mọi người được, điều mà anh hoàn toàn có khả năng làm. Anh là một người đàn ông với vẻ ngoài vạm vỡ, nhưng bên trong lại bé nhỏ và tầm thường, và anh đã dành rất nhiều năm để luyện tập cách điều khiển người khác làm theo những điều mình muốn.

“Chúng ta phải tới nhà thờ bởi vì cái cách hành động ích kỷ của cô với chú Mike,” Toby nói. “Cháu cá là chú ấy nghĩ cô sẽ bị đưa tới địa ngục.”

Cô đang ở đó rồi đấy chứ.

Chỉ ngay sau lúc đó, chiếc Cadillac đỏ của Mike lăn bánh trên con đường dẫn vào nhà. Cô vẫn không thể tìm ra cách tốt nhất để nhắc nhở Toby phải cảnh giác với người đàn ông kia. “Có thể Mike đối tốt với cháu,” cô nói ngập ngừng, “nhưng… đôi khi người ta không giống như những gì họ thể hiện ra bên ngoài.”

Cậu bé nhìn cô với ánh mắt gán cho cô hình ảnh người ngớ ngẩn nhất hành tinh rồi nhảy ra cửa, đuôi chiếc áo kẻ caro của cậu bé bay phấp phới. Quá nhiều cho mục đích tốt của cô rồi.

Cô đã quấn tóc lại thành một búi tóc, đánh rối cho tự nhiên và hợp thời trang đi kèm với một trong số ít những chiếc váy cô chưa mang đi gửi bán, một chiếc không tay màu caramel cùng với phụ kiện là đôi khuyên tai tròn lớn. Tay cô vẫn còn mang cảm giác trống trải vì không đeo vòng. Cô đã bán tất cả những món nữ trang xinh đẹp của mình vài tháng trước, cùng với cả chiếc nhẫn đính hôn 2 cara. Còn với nhẫn cưới của cô… Cái đêm Scott bỏ cô đi, cô đã lái xe tới một câu lạc bộ và quăng nó xuống một cái ao trong khu vườn rộng lớn.

Mike bước ra khỏi xe để mở cửa cho cô.

Cô đưa cho anh chiếc máy tính xách tay anh tặng cô.

“Cảm ơn,” cô nói cứng nhắc, “nhưng tôi chắc chắn rằng anh có thể tìm cách tận dụng nó tốt hơn.”

Toby leo vào ghế sau. Trong xe có mùi đồ da mới và chỉ mờ nhạt mùi nước hoa của Mike. Dù sao đi nữa thì cô vẫn hạ cửa kính xuống để hít thở không khí trong lành.

Mike đặt chiếc máy tính xuống ghế sau mà không nói một từ nào cả. Kể cả tới khi chiếc xe lăn bánh và Toby bắt đầu tám chuyện về chiếc xe đạp của nó. Khi cuối cùng cậu bé cũng dừng lại sau một hồi liên tục liến thoắng, Mike nói, “Sao cháu không đạp xe tới lễ diễu hành Quốc khánh ngày mai nhỉ?”

“Cháu có thể ư?” Toby hỏi Mike, không phải hỏi cô.

“Chắc chắn rồi.” Mike liếc nhìn Bree. “Bọn chú đã hoàn thành chiếc thuyền mang đi diễu hành từ hôm qua rồi. Chủ đề của năm nay là “Hòn đảo Mặt trời.”

“Thật hấp dẫn.” Cô đã từng yêu tới nhường nào cái cách buổi diễu hành ngày Quốc khánh đánh dấu sự bắt đầu của hàng loạt những điều kỳ diệu khác diễn ra trên hòn đảo vào mùa hè.

“Chú luôn luôn có chiếc thuyền lớn nhất,” anh khoe khoang. “Này, sao cháu không ngồi trên để lái nó nhỉ?”

“Cháu được phép ạ?”

Mike quay đầu lại và cười rạng rỡ, không khác gì cái cách anh vẫn cười khi giao tiếp làm ăn. “Nhớ cái năm em và Star chạy theo chiếc thuyền hình bánh răng khổng lồ không? Star bị tụt lại phía sau và Nate Lorris gần như chèn phải cô ấy với chiếc đầu kéo của cậu ta?”

Cô và Star đã cười nắc nẻ suốt vì vụ đó. “Không. Tôi không nhớ.”

“Em hẳn phải nhớ chứ. Star đã luôn tìm được cách để hai người lẻn lên một chiếc thuyền.”

Cô cũng đã từng làm được thế. Họ đã từng lái trên những chiếc thuyền của tiệm Dogs ‘N’ Malts, tiệm Maggie’s Fudge, tiệm Knights of Columbus và một tiệm thịt nướng BBQ cũ giờ đã đóng cửa. Một lần Star đã tìm được cách để cả hai leo lên chiếc thuyền của nhóm Boy Scout.

Toby bỗng lên tiếng từ phía sau. “Bà ngoại nói mẹ cháu là một người chẳng ra gì.” Cái cách cậu bé nói chắc nịch và không bộc lộ cảm xúc khiến Bree ngạc nhiên và ngỡ ngàng, nhưng quý ngài bán hàng luôn có câu trả lời cho mọi thứ.

“Bà cháu không có ý nói như vậy. Mẹ cháu luôn hiếu động, thỉnh thoảng cô ấy có chút không chín chắn nhưng mẹ cháu không phải kiểu chẳng ra gì.”

Toby đá ghế sau nhưng không với vẻ giận dữ gì cả. “Cháu ghét mẹ.”

Ác cảm của Toby với mẹ bị làm lung lay một chút, ngay cả Bree cũng cảm thấy như vậy. Sau tất cả thì những tức giận của Bree với Star giờ chỉ còn như chút khó chịu của cơn nghẹt mũi chứ không phải bực bội, mệt mỏi của một trận cảm cúm nữa.

Một lần nữa, Mike lại bước vào nhúng mũi vào những chuyện không phải của mình. “Cháu không biết về mẹ của mình, Toby. Chắc chắn cô ấy có những sai lầm – chúng ta đều có – nhưng có nhiều điều tốt hơn về cô ấy nữa.”

“Như là bỏ rơi cháu, bà và bố sao?”

“Cô ấy bị chứng gọi là trầm cảm sau khi sinh. Thỉnh thoảng phụ nữ gặp phải sau khi họ có em bé. Chú chắc chắn cô ấy không định bỏ đi lâu đâu.”

Myra chưa bao giờ nói bất cứ thứ gì với Bree về chứng trầm cảm sau sinh cả. Bà nói Star không thể chịu nổi cảnh mình mắc kẹt với một đứa trẻ và muốn thoát khỏi nên có thể cô ấy chỉ đơn giản là bỏ đi thôi. Khi họ vào tới thị trấn, Bree hy vọng chủ đề về Star sẽ chấm dứt nhưng Mike nhiều chuyện vẫn không chịu để nó yên.

“Mẹ cháu và Bree là bạn thân đấy. Chú cá là Bree có thể nói với cháu rất nhiều điều tốt đẹp về mẹ mình.”

Bree cứng đơ.

“Cháu cá cô ấy không,” Toby nói.

Cô phải nói gì đó. Bất cứ thứ gì. Cô buộc miệng mình chuyển động. “Mẹ cháu… cô ấy rất xinh đẹp. Bọn cô… tất cả bọn cô đều muốn xinh đẹp giống cô ấy.”

“Đúng vậy.” Cái nhìn Mike ném cho cô mang đầy khiển trách. Mike Moody, chuyên gia làm những chuyện xấu, đang đánh giá cô vì không đề cập tới vấn đề nào ý nghĩa hơn, nhưng Toby có vẻ như không chú ý tới.

Họ tới nhà thờ. Một nhà thờ Tân giáo. Nhà thờ lớn và tập trung giáo dân đông nhất trên đảo Charity.

Bree nhìn Mike. “Con rắn và trò chuyện với Chúa?”

Anh cười toe. “Nó có thể xảy ra.”

Anh cười cợt sự ngây ngốc của cô. Tuy nhiên, sự căng thẳng của cô bắt đầu nhạt bớt.

Bree đã từng tới một nhà thờ của Hội Giám lý khi cô còn nhỏ, nhưng một cộng đồng có tổ chức với những câu hỏi không có lời giải đáp của họ rốt cuộc khiến cô cảm thấy quá nặng nề và cô đã không tới nhà thờ nữa không lâu sau khi kết hôn. Mike tìm chỗ ngồi cho bọn họ ở phía rìa ngoài, bên dưới một lớp kính cửa sổ có hình Chúa Jesus đang ban phước cho đám đông.

Khi cô thư giãn trong không khí của buổi cầu nguyện, tâm trạng cô bắt đầu dịch chuyển. Dù sao đi chăng nữa thì hiện tại không có những chiếc tổ ong, không những chậu cà chua cần tưới nước và cỏ cần phải nhổ. Không có những khách hàng cần phải thu hút, cũng không có cậu nhóc nào để phải thất vọng cả. Có thể chăng cô không trơ trọi một mình trên trái đất này, rằng thứ gì đó to lớn hơn đang dõi theo cô, ban cho cô sự thoải mái trong giây lát.

Thỉnh thoảng cánh tay của Mike, lớn và rắn chắc trong chiếc áo vest màu xanh hải quân, lướt qua chạm vào cô. Chỉ cần không nhìn vào chiếc vòng vàng và chiếc nhẫn lớn trên tay anh, cô vẫn có thể vờ như anh là ai đó khác – một trong những người đàn ông kiên định, độc lập, hoàn toàn có thể dựa vào và có một trái tim trân thành. Anh nhắm mắt lại cầu nguyện, lắng nghe bài giảng đạo một cách chăm chú, và hát theo đoạn đầu tiên của mỗi bài thánh ca mà không cần nhìn lời.

Sau buổi cầu nguyện, anh hòa vào đám đông, vỗ vào lưng những người đàn ông, tâng bốc những người phụ nữ, nói chuyện với một trong những vị phó tế về một ngôi nhà đang được rao bán, anh biến nhà thờ thành một cơ hội bán hàng cho mình. Mọi người tán dương anh, ngoại trừ việc nó trông không hẳn như thế. Mọi người cư xử như họ thực sự thích anh. Một Mike Moody trưởng thành đang dần khiến cô bối rối, dù rằng anh vẫn không có chút dấu hiệu nào thể hiện mình thích ra vẻ cho tới khi anh gọi một người phụ nữ trung tuổi là “cô gái”. Mặt khác, anh đã chú ý tới một cô bé tập tễnh trên chiếc nạng và lao tới giúp cô bé trước khi có ai đó kịp nhận ra vấn đề. Nó khiến cô lúng túng về cách mình vẫn nhìn nhận anh.

Anh giới thiệu cô với mọi người. Một vài người còn nhớ gia đình cô. Một người phụ nữ nhớ cô. Mọi người đều thân thiện và thoải mái.

Toby đang như thế nào? Cô còn định ở lại trên đảo này bao lâu nữa? Cô có biết mái nhà kho bị dò một lỗ hay không?

Việc đã kết hôn được cô dùng như một lá chắn. Cô tránh trả lời những câu hỏi thăm dò của mọi người hết sức có thể, việc này diễn ra đơn giản hơn khi Mike – người luôn nói nhiều, ở bên cạnh.