Temple hất mặt về phía cầu thang. “Tôi chuẩn bị tập một vài bài cho thân trên đây. Từ việc nhìn những cánh tay của cô, tôi nghĩ cô nên tham gia cùng tôi đấy.”

Khuôn mặt thổn thức của người phụ nữ lúc nãy lóe lên trong đầu Lucy. “Bây giờ có lẽ không phải lúc với tôi.”

Môi Temple cong lên. “Chẳng bao giờ có cái lúc phù hợp cả đâu phải không, Lucy? Cô luôn có thể tìm được cho mình một lý do để không quan tâm chăm sóc cho bản thân.”

“Tôi vẫn lo tốt cho bản thân mình đấy chứ.” Có thể là bởi vì cái nhìn đáng sợ của Temple, hoặc là vì cái hotdog cay thứ hai cô ăn, nhưng cô đã không thể khiến lời mình nói mang tính thuyết phục hơn. “Tôi có tập mà,” cô ấy nói với giọng kiên quyết. “Tôi không thích việc này nhưng tôi vẫn làm.” Temple khoanh tay trước ngực như một người cai ngục. “Kiểu tập như nào cơ?”

“Chống đẩy này. Một vài cái gập bụng. Tôi cũng đi bộ rất nhiều. Thỉnh thoảng tôi còn chạy.”

“Thỉnh thoảng thôi thì chưa đủ.”

“Vào mùa đông thì tôi tới phòng tập gym.” Ba lần một tuần nếu cô chăm chỉ lắm. Hai lần một tuần thì nhiều hơn. Nhưng hầu hết là một tuần trôi qua mà cô không tới phòng tập một lần nào.

Temple chạm nhẹ vào người Lucy cứ như cô làm từ một miếng thịt thiu vậy. “Cô có thỏa mãn với kết quả mình đạt được không?”

Lucy nghĩ về nó. “Tôi thấy ổn.”

“Cô đang tự lừa dối chính mình.”

“Tôi không nghĩ thế. Có lẽ tôi cần một chút săn chắc hơn? Điều mà một người phụ nữ sẽ không? Dù không muốn nhưng tôi vẫn tập. Một ít lúc này một ít lúc khác.

Tôi có bị ám ảnh bởi việc phải có một thân hình hoàn hảo hay không ư? Không hẳn.”

“Mọi người phụ nữ ở đất nước này đều muốn một thân hình hoàn hảo. Cô không thể sống trong xã hội này mà không ám ảnh chuyện ngoại hình.” Nó xảy ra với Lucy khi cô có quá nhiều thứ để phải lo lắng tới – những gì cô nợ gia đình, những gì cô nợ chính bản thân mình và làm cách nào cô có thể cân bằng cả hai thứ – những điều này khiến cô chẳng còn thời gian để ý nghiêm túc tới vấn đề ngoại hình. “Tôi không tập những bài nặng. Tôi đoán tôi có cách tập của riêng mình. Cách tiếp cận kiểu “Đủ Tốt”.” Temple nhìn Lucy với cái vẻ cứ như cô vừa thả con gián sang chỗ cô ấy vậy và dù biết rằng không cần phải giải thích nhưng Lucy vẫn cố. “Tôi tin rằng việc tập luyện là rất quan trọng nhưng tôi không tập để làm vận động viên tham gia thi 3 môn phối hợp, chỉ là để cho thân hình gọn gàng thôi. Và khi tôi cảm thấy bài tập quá cực nhọc đối với mình, tôi sẽ dừng lại.”

“Cô nên bắt mình cố tiếp chứ.”

“Tôi thoải mái khi tránh xa những thứ cực thân.” Lucy nghĩ thầm rằng Temple sẽ có thể bớt khốn khổ hơn nếu cô thử một chút cách tiếp cận kiểu “Đủ Tốt” của cô. Nữ hoàng ác ma không tự nhiên mà lên cân dữ dội như vậy, và với tính cách của một nhà hoạt động xã hội trong máu, Lucy tự hỏi điều gì đã khiến Temple đánh mất tinh thần thép của cô ấy tới vậy.

Nhưng Temple không thể nào chấp nhận được thái độ lùi bước của Lucy, và Lucy đã nhân lúc cô ấy tạm thời chưa biết phải nói gì để đổi chủ đề khác. “Tôi có một người bạn nhỏ 12 tuổi sẽ có thể xuất hiện ở đây bất cứ lúc nào.” Đôi mắt Temple lóe lên cảnh giác. “Không thể được.”

“Nếu không có hàng rào điện quây quanh nhà thì tôi e rằng chẳng có gì cản được cậu nhóc đó cả. Tôi đã nói với nó là tôi có một người bạn đang ở đây, vì thế nếu có tới, cậu nhóc cũng sẽ không bất ngờ khi thấy cô.”

“Cô không hiểu! Tôi không thể bị người ta phát hiện ra được!”

“Tôi nghi ngờ việc cậu bé là một thành viên trong cộng đồng fan của cô đấy.”

“Panda!” Temple hét lên. “Panda, anh cần vào đây ngay.” Panda lững thững đi vào một cách chậm rãi nhất có thể.

Temple chỉ tay mình về phía Lucy. “Tôi không thể thương lượng với cô gái này. Anh lo đi!” Cô ấy lao khỏi phòng và giậm chân giận dữ khi leo lên cầu thang 2 bậc một.

Thay vì tập trung vào chủ đề đáng lẽ nên được bàn tới, Panda lia mắt dọc quanh phòng khách. “Có chuyện gì với đồ đạc của tôi vậy?”

“Đồ nào cơ?”

“Mấy thứ đã từng ở đây.”

“Anh mô tả chúng đi.”

“Em có ý gì khi nói ‘mô tả chúng’?”

Cô nheo mắt nhìn anh. “Tả về những thứ nội thất từng có ở đây đi.”

“Một cái trường kỷ. Vài cái ghế. Chúng đâu rồi?”

“Cái trường kỷ màu gì?”

Anh nghiến răng. “Nó là một cái trường kỷ. Một cái trường kỷ với màu nào đó. Em đã làm gì với nó rồi?”

“Nếu anh nói được nó trông như thế nào,” cô nói với vẻ kiên nhẫn có chút cường điệu, “có thể tôi sẽ nhớ ra gì đó.”

“Nó giống như một cái trường kỷ!” anh nhấn mạnh.

“Anh không nhớ rồi,” cô nói với vẻ hoan hỉ. “Anh không có chút ấn tượng nào về đồ dùng của mình trông như thế nào hết. Hay là bất cứ thứ gì trong cái nhà này cũng vậy. Chúng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với anh.”

Cơ hàm anh căng lên. “Tôi biết mình có một cái trường kỷ và giờ nó đã biến mất.”

“Nó chẳng biến đi đâu cả. Nó ở trong phòng đón nắng. Cùng với vài chiếc ghế và một vài thứ khác nữa mà anh chẳng bao giờ để ý.

Anh không quan tâm tới ngôi nhà này, anh không xứng đáng với nó.”

“Bướng thật. Ngôi nhà này là của tôi. Và tôi muốn con lợn của tôi trở về vị trí của nó.” Điều này khiến cô dừng lại. “Con lợn nào cơ?”

“Con lợn trong phòng bếp.”

“Con lợn xấu xí với tạp dề của người phục vụ và bị mất một tai ư?”

“Tai nó không bị mất. Nó chỉ sứt một miếng thôi.” Nó khiến cô choáng váng. “Anh nhớ miếng tai bị sứt của con lợn ngớ ngẩn đó mà lại không nhớ cái trường kỷ của mình có màu gì sao?”

“Tôi có hứng thú hơn với những tác phẩm nghệ thuật từ gốm sứ.”

“Panda!” Temple hét vọng xuống. “Vào chủ đề chính cho tôi.”

Viper liếc về phía cầu thang. “Thật là có sức hút mà,” cô nói, “cô ấy hòa hợp hoàn hảo là một Temple Renshaw dữ dằn rồi đấy.”

Anh đi hiên ngang về phía tiền sảnh. “Con lợn đó tốt hơn là nên ở đúng chỗ cũ của nó lần tới tôi vào phòng bếp, hoặc em sẽ không bao giờ thấy thức ăn của mình lần nữa.”

“Con lợn xấu xí của anh!” cô hét lên phía sau anh.

“Mẹ em cũng thế đấy,” anh bắn trả, khiến cô tức điên. Không phải là vì anh. Vì bản thân cô nhiều hơn. Bởi vì gần như cô đã phá lên cười rồi.

Bree đang chuẩn bị dọn dẹp để đóng cửa quầy bán mật ong khi một chiếc bán tải trắng chậm dần rồi dừng lại. Dòng chữ chạy ngang cánh cửa của chiếc xe: VƯỜN CÂY CỦA JENSEN.

Trời đã dần tối và cô chỉ vừa mới cho nốt hũ mật ong cuối cùng vẫn chưa bán được vào trong hộp bìa carton đặt trên chiếc xe cút kít. Cô thức dậy từ trước 6 giờ sáng một chút, cố gắng dọn hết cỏ trong khu vườn cỏ mọc um tùm của Myra, cô lại quên mất không ăn và cả người cô mỏi nhừ. Nhưng vẫn có vài điều tốt cho cả ngày hôm nay. Cô đã bán được 18 hũ mật cùng với chút dâu và măng tây trong khu vườn bị bỏ không ai chăm sóc. Cô cũng đã có một người bạn, cô vẫn chưa tin nổi một ai đó nổi tiếng như Lucy lại có thể trở thành một người bạn thực sự, nhưng điều đó vẫn thật tuyệt vời.

Toby vẫn diễn cái trò biến mất như thường lệ, nhưng khi cánh cửa chiếc xe bán tải mở ra, cậu bé chạy ào ra từ phía trong nhà. “Chú Mike!”

Cô rõ ràng là cố tránh suýt nữa thì làm đổ chỗ mật ong khi Mike Moody bước xuống từ chiếc xe. Sau một ngày vất vả như hôm nay, việc anh xuất hiện thế này ngoài sức chịu đựng của cô.

Cô vẫn không thể nào chấp nhận anh của hiện tại với vẻ ngoài bảnh bao và cậu bé béo với khuôn mặt đầy mụn cô nhớ là một người được. Nếu cô không biết anh rõ từ trước, cô sẽ đinh ninh anh là một người cha hiền từ dạy con chơi bóng đá chứ không phải là một kẻ to mồm, mách lẻo, xấu tính.

Anh cười toe toét và vẫy tay với Toby. “Chào nhóc. Chú có mang cho cháu thứ này.”

“Gì vậy ạ?” Toby hò reo khi Mike vòng ra phía sau xe.

“Cháu nghĩ là gì nào?” Mike mở thùng xe ra và với một cử chỉ nhẹ nhàng như không, anh nhấc ra một chiếc xe đạp địa hình bạc sáng bóng.

Đúng là Mike Moody. Cô biết chính xác trò này của anh mà.

Toby nhìn chằm chằm vào chiếc xe cứ như nó sẽ biến mất khi cậu ngưng nhìn nó vậy. Cô muốn ngăn cậu nhóc nhận nó nhưng đương nhiên là cô không thể. Mike sẽ bày ra đủ trò để ngăn điều đó xảy ra.

Giọng của Toby nhỏ dần, trở nên không chắc chắn và không thể chấp nhận được sự thật thứ gì đó tuyệt vời như thế này xảy đến với cậu. “Cho cháu ư?”

Bree chớp đôi mắt đang nhói cay. Cậu bé đã được nhận một món quà mà cậu không phải dành giật để có được. Một món quà cô chẳng thể nào trao cho cậu.

Khi Toby chạm vào tay lái, Bree hiểu rằng cậu bé sẽ chẳng thể dứt được. Chiếc xe đạp được tặng thì chẳng có ý gì nhiều nhưng mà đó như là cái cách Mike tham gia vào những chuyện không phải của mình. Anh ta đã từng làm y hệt như thế khi họ là mấy đứa trẻ cùng chơi. Xuất hiện với túi kẹo sôcôla và kẹo chanh – như những chiếc vé gia nhập vào hội.

“Mẫu mới nhất,” Mike nói. “Chú thấy nó khi chú vào đất liền hôm qua và chú tự hỏi, ai có thể sử dụng chiếc xe tuyệt vời này? Chỉ có một cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu chú.”

“Cháu ư,” Toby nói với giọng mềm nhũn. Môi cậu bé hé ra, mắt thì nhìn chăm chú vào chiếc xe đạp như thế trên đời này chỉ có duy nhất nó. Cậu bé y hệt như David khi anh nhìn chăm chú vào thứ mình yêu thích. Cô nhói đau vì nhớ lại những kỷ niệm cũ.

Mike lấy ra một số dụng cụ từ thùng xe và họ bắt đầu làm việc cùng nhau – như hai người đàn ông – để điều chỉnh độ cao của yên xe.

Cô quá tức giận với chính cái cảm giác mệt mỏi của bản thân. Cô muốn mình mới là người tặng xe đạp cho con trai của David. Cô muốn trở thành người Toby yêu quý, chứ không phải là người đang nâng yên xe đạp kia với mùi nước hoa thơm nồng, quần áo hàng hiệu và giọng điệu lúc nào cũng bợ đỡ.

Toby leo lên chiếc xe đạp. Khi đôi chân mảnh khảnh của cậu chạm được tới bàn đạp, Mike chỉ về phía con đường dẫn vào nhà. “Bây giờ quá muộn để cháu đạp xe ra ngoài rồi. Đạp vài vòng trên đường dẫn vào nhà rồi thử nó trên con đường mòn qua rừng đi.”

“Cám ơn chú, Mike. Cám ơn rất nhiều ạ!” Toby lướt đi.

Mike vẫn chưa quan tâm tới sự hiện diện của cô. Chỉ sau khi đóng thùng xe lại, anh nhìn về phía cô. Cô quay đi và chồng nốt hũ mật ong cuối cùng vào trong thùng carton.

“Tôi cũng mua cho em một số thứ, Bree,” anh nói từ phía sau cô. “Để giúp công việc kinh doanh của em tốt hơn.”

“Tôi chẳng cần thứ gì cả.” Cô tóm lấy hai tay của chiếc xe cút kít và bắt đầu đẩy nó băng qua đám cỏ. Cô cần sửa lại mấy cảnh cửa nhà kho nằm phía sau căn nhà để sau đó cô sẽ không cần phải kéo ra đẩy vào mọi thứ hai lần mỗi ngày nữa.

“Em còn không biết đó là cái gì.” Bánh trước chiếc xe lăn vào một chỗ lún, những hũ mật lắc lư và cô vất vả để ngăn chúng khỏi lật nhào và rơi toàn bộ xuống đất.

“Em không tin vào cơ hội thứ hai phải không, Bree?” Khi còn là một đứa trẻ, anh ta luôn luôn kêu ca, phàn nàn khi bất kỳ đứa nào muốn thử thách anh ta việc gì đó, nhưng giờ đây cái sự điềm tĩnh trong giọng nói của anh khiến cô cảm thấy không thoải mái. “Cái tôi tin là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.” Cô vật lộn để đẩy bánh trước ra khỏi chỗ lún. “Tôi muốn anh dừng việc sử dụng Toby để tiếp cận tôi.” Anh đẩy cô sang một bên, nắm lấy tay cầm và lái chiếc xe cút kít về phía con đường. “Myra nói chồng cũ của em bỏ em để đến với một con nhóc mới có 18 tuổi.” Cô nàng Scott tin rằng là bạn tâm giao của mình 19 tuổi, nhưng đúng là anh ta không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho cô. “Điều đó xảy ra khi anh cưới nhầm người,” cô nói.

Anh dừng lại. “Em không còn tin David là người hoàn hảo dành cho mình đâu phải không?”

Anh nhạy cảm hơn nhiều so với trước đây còn nỗi giận dữ thì tràn qua người cô. “Tôi không muốn nói chuyện với anh về David.”

“Cậu ta sẽ không bao giờ cưới em đâu. Em khiến cậu ta cảm thấy như bị dọa dẫm vậy.”

Mặc dù biểu cảm trên mặt Mike thay đổi nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy khó khăn đến thế để hiểu được anh đang nghĩ gì. David, với trí thông minh sáng láng và sự tự tin không biên giới, không bao giờ cảm thấy bị đe dọa bởi bất cứ ai cả, huống chi chỉ là một cô gái tầm thường như cô.

“Một cô nàng da trắng giữa đám trẻ từ khu người da màu…” Anh trượt ngón cái dưới chiếc vòng vàng ở cổ tay.

Anh đã quên không xịt nước hoa hoặc anh thực sự để tâm tới điều cô nói bởi vì giờ anh có mùi như kẹo bạc hà. “David đã bị quyến rũ bởi em nhưng đó cũng là tất cả.”

Tay cô run lên muốn tát anh. “Dừng cái việc nói cứ như anh biết anh ấy lắm vậy.”

“Em nghĩ cậu ta chia sẻ cùng ai sau khi kết hôn với Star và chuyển lên sống trên đảo chứ?”

“Anh muốn tôi tin David chọn anh để chút bầu tâm sự ư? Sau những gì anh đã làm?”

“Lựa chọn sống với quá chứ quả là ý tưởng hay ho,” anh nói, với vẻ trắc ẩn thoáng qua trong từng lời khiến cô không tin nổi trong một khoảnh khắc. “Nó khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nó vốn có. Anh có thể giúp em.”

“Cái duy nhất anh có thể giúp tôi đó là đừng làm phiền tôi nữa.” Cô mặc kệ chiếc xe cút kít rồi bước những bước dài về phía ngôi nhà.

“Em rõ ràng là chỉ đang xoay xở cho mùa hè này,” anh nói nhưng không hề lên giọng. “Em định sẽ làm gì khi khách du lịch rời đi?”

“Tôi cũng sẽ rời đi như họ thôi.”

“Rồi tới đâu?”

Chẳng có nơi nào cả. Những người anh của cô yêu cô nhưng họ không muốn cô sống cùng – không khi chỉ có mình cô và chắc chắn là không khi bên cạnh cô còn một đứa trẻ 12 tuổi nữa. Cô chẳng có nơi nào để đi cả, một điều mà rõ ràng là Mike đã biết.

Cô có thể nghe thấy anh tới gần hơn, những sải chân của anh chắc chắn hơn nhiều so với những bước nhanh và giận dữ của cô. “Em cần tìm một người bạn ở đây,” anh nói khi cô đã tới bậc trước thềm. “Myra đã qua đời rồi. David và Star cũng vậy. Và em nhìn có vẻ như không có một danh sách dài những người bạn thân đâu.”

Chẳng một ai cô có thể nhờ giúp đỡ được cả. Sau khi Scott bỏ đi, những người cô gọi là bạn chẳng giúp gì hơn ngoài những cuộc nói chuyện còn chẳng thèm che đậy ý muốn biết thêm chi tiết về cuộc li hôn của cô rồi tám rôm rả về nó với những người khác.

Cô quay người lại đối diện với anh. “Tôi hy vọng anh thỏa mãn với công cuộc trả thù này. Anh có tiền và một sự nghiệp thành công. Tôi chẳng có gì trong cả hai thứ đó. Và chắc hẳn điều đó khiến anh vui mừng lắm.”

Anh nghiêm mặt lại. “Em có vui nổi không khi ai đó em quan tâm tới đang gặp phải vấn đề?” Cô nghĩ tới David và Star, cách họ làm cô tổn thương, cô ghét họ tới nhường nào và cũng nhớ họ tới nhường nào.

Đẩy hình ảnh họ đi, cô tập trung vào Scott và cô nàng nóng bỏng 19 tuổi của anh ta. “Anh cá là em có.” Mike khiến cô ngạc nhiên bằng một trận cười lớn. “Dù em có muốn thừa nhận hay không, em cần anh, vì thế tốt hơn hết là em nên bắt đầu đóng giả như anh là một người bạn. Anh sẽ tới đón em và Toby vào Chủ nhật để cùng tới nhà thờ. 9 giờ 30.”

“Nhà thờ ư?”

“Đó là nơi tốt nhất để em có thể làm quen với người dân trên đảo. Nhưng có một số luật lệ cần được tuân thủ. Đừng tỏ ra thiếu tôn trọng anh ở nơi công cộng.” Sự kiên định trong đôi mắt của kẻ lừa đảo như anh khiến cô sửng sốt. “Đừng có cười cợt với mấy người ở đó, kể cả khi họ có nói ra tiếng trong khi cầu nguyện. Và nếu Ned Blakely xuất hiện với con rắn của anh ta và bắt đầu trích dẫn những câu nói trong Kinh thánh thì em cũng phải tỏ ra lịch sự. Nhà thờ ở đây không giống bất cứ cái nào em từng thấy ở Bloomfield Hills đâu, nhưng đây là đảo Charity, và mọi người tới nhà thờ với tất cả lòng thành kính từ tận trái tim.”

Nói ra tiếng? Rắn ư?

Mike cười, nó không phải nụ cười cường điệu và bảnh chọe như cô vẫn nhớ, là một nụ cười lớn chân thành. Anh cười với cô. “Tôi phải mang chiếc xe này trả lại cho Hank Jenkins đây. Tôi sẽ gặp em chủ nhật này.

À mà, nếu em quyết định không đi, tôi sẽ loan tin với bất cứ ai tôi gặp rằng em muốn ở hoàn toàn một mình đấy nhé.”

“Tôi sẽ không đi,” cô nói kiên định.

“Em có chắc không đấy?” Anh vẫn đang cười, theo một cách tự nhiên nhất. “Mùa đông thì dài lắm, mà mọi người ở đây thì chỉ có nhau để dựa vào nếu họ chẳng may mắc kẹt xe trong một cái rãnh hay hết dầu đốt thôi. Hoặc nếu con của họ – một đứa bé như Toby – bị ốm và cần được ai đó giúp đưa khỏi đảo để tới bệnh viện.” Anh vuốt vuốt cằm. “Em nên cẩn trọng trong lựa chọn của mình gì đấy, Bree ạ.” Đe dọa mà. Cô muốn ném thứ gì đó khi anh quay người bước đi, nhưng cô chưa bao giờ là một người ném đồ hay la hét. Cô chưa bao giờ là một cái gì đó khác ngoại trừ một sinh viên tầm thường và một người cổ vũ, ủng hộ nhiệt tình cho Scott.

Sau khi Mike rời đi, cô nhớ ra chiếc xe cút kít và tấm chăn cô dùng để lót quầy hàng, cô quay lại lấy chúng. Chỉ khi đó cô nhìn thấy món quà anh để lại cho cô, thứ anh nói sẽ giúp cho công việc kinh doanh của cô. Không phải kẹo sôcôla hay kẹo chanh. Mike Moody đã nâng lên một tầm cao hoàn toàn khác. Thứ giờ anh dùng để mua chuộc là một chiếc máy tính xách tay Macbook.