Edit: Muỗi

Đường xá xóc nảy, chiếc xe lại lắc lư, nơi duy nhất để cậu có thể nghỉ ngơi chính là cái giường kia.

Không đợi Ly Đường trả lời, Pháp Trạch đã tự mình thu dọn sạch sẽ cái giường kia, sau đó cung kính mời Ly Đường: "Vương, mời ngồi."

Ly Đường muốn từ chối. Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng thì chiếc xe đột nhiên bị xóc mạnh. Ly Đường đứng không vững bèn bám lấy mép giường. Không biết có phải gần đây bôn ba khắp nơi hay không, Ly Đường bị xe lắc cho tự nhiên thấy say xe buồn nôn, mặt dần dần tái nhợt. Pháp Trạch lập tức đỡ lấy cậu và ấn xuống giường. Lần này Ly Đường không cách nào chống lại nữa.

Pháp Trạch nhíu mày, trên mặt đầy vẻ tức giận lại đau lòng: "Bọn họ căn bản không chăm sóc tốt cho Vương!"

Ly Đường lập tức cảm thấy giả bệnh là một lựa chọn tốt, cậu thuận thế khẽ day huyệt thái dương, nhìn Pháp Trạch với ánh mắt mệt mỏi không chịu nổi: "Tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

Pháp Trạch không thể từ chối yêu cầu của Ly Đường.

"Vương nghỉ ngơi cho khỏe đi, đến bữa tối tôi sẽ gọi ngài."

Ly Đường thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Pháp Trạch sẽ rời đi, nhưng không ngờ anh ta lại chậm rãi quỳ xuống, bắt đầu cởi giày cho cậu.

"Đừng." Ly Đường hô to: "Tôi... tự tôi làm được rồi."

"Đây là chuyện thuộc về bổn phận của tôi, phục vụ cho Vương là trách nhiệm của tôi."

Pháp Trạch rất kiên quyết, anh ta tháo dây giầy của Ly Đường ra rồi cởi giầy và bít tất của cậu.

Xương chân của Ly Đường đều đặn, vừa nhỏ lại vừa trắng, ngón chân đầy đặn hồng hào bị Pháp Trạch cởi tất ra liền co lại.

Quá đẹp.

Hơi thở của Pháp Trạch thêm nặng nề.

"Bọn họ đã từng nói cho Vương biết, Vương có thể tiến hành an ủi quân đội Trùng tộc chưa?"

"Hả?"

"Nhưng tất nhiên cần phải được sự đồng ý của ngài." Pháp Trạch nói thêm một câu, ánh mắt anh ta vẫn lưu luyến trên bàn chân trần trắng trẻo, gầy gò của Ly Đường tới quên cả đường về.

Anh ta dùng cả hai tay nắm lấy nó, rất nhẹ, không dám dùng sức, giống như sợ nó sẽ gãy mất vậy, sau đó lặng lẽ nâng lên như đang cầm trân bảo trong tay.

Ly Đường cảm thấy kỳ quái trước hành động của anh ta: "Anh thả tay ra trước đi."

"Tôi muốn hôn nó." Pháp Trạch ngẩng đầu, ánh mắt chân thành mà vô tư, không hề cho rằng yêu cầu này là thái quá: "Tôi không biết phải làm sao thì Vương mới đồng ý?"

Dù thế nào tôi cũng không muốn!

Ly Đường chợt rút chân lại và lùi vào trong giường: "Tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh ra ngoài."

Pháp Trạch lắc đầu: "Tôi phải canh gác cho Vương, đường trở về xa như vậy, không thể để cho đám trùng đang bị giam giữ có cơ hội lén trộm ngài đi được."

Ly Đường biết anh ta muốn ám chỉ đám tội phạm Diệt Hoặc, Đế Niết kia.

Muốn giam giữ bọn họ thì chắc chắn không giam giữ được, nếu không quân đội Trùng tộc cũng sẽ không tiến hành kế hoạch vây bắt tội phạm nhiều năm như vậy mà vẫn uổng công quay về. Nghĩ đến lý do đám tội phạm kia ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, trái tim Ly Đường vừa thả lỏng đã lại bắt đầu căng thẳng.

Ly Đường lật qua lật lại trên giường nhưng mãi vẫn không ngủ được, lại liên tưởng đến thuốc khống chế bị tiêm cả ống quá liều dường như đang nằm yên trong cơ thể, không biết tới lúc nào thì phát tác, cậu chỉ có thể mở mắt ra. Kết quả cậu phát hiện Pháp Trạch vẫn quỳ bên giường như không biết mệt mỏi, ánh mắt sâu thẳm vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào ngón chân của cậu.

"..."

Ly Đường cảm giác một lời khó nói hết: "Hai chân anh không đau sao? Anh có cần đứng lên trước không?"

"Tôi không thể để cho Vương phải ngước mắt nhìn tôi được." Đây là lễ nghi đã ăn sâu vào trong máu thịt của Trùng tộc, là cách để thể hiện sự yêu thích cùng tôn trọng đối với Vương, Ly Đường muốn thay đổi cũng không được. Thấy trên mặt Ly Đường lộ vẻ không đồng ý, Pháp Trạch liền chuyển đề tài, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn chăm chú về phía chân của Ly Đường, nói đùa: "Trừ khi Vương hi vọng tôi lên giường hầu hạ ngài."

Ly Đường lập tức rút chân lại cao hơn, còn dùng chăn mỏng đắp lên trên.

Pháp Trạch liền không quỳ nổi nữa: "Vương vẫn lộ ra một chút đi, tôi bảo đảm sẽ không xúc phạm ngài nữa."

Sở thích thật kỳ lạ!

Ly Đường kiên quyết lắc đầu: "Không cần!"

Bây giờ cậu đã hiểu được một chút về lợi ích của việc Trùng tộc tôn trọng mình rồi. Bất kể cậu làm ra hành vi gì, những thư trùng này đều sẽ tiếp nhận vô điều kiện.

Không có thư trùng nào sẽ ép buộc cậu, không thể không nói, điều ấy đúng là rất tốt.

Pháp Trạch rất đau khổ, lại giống như có hàng trăm cái móng đang cào trong cấu tim mình vậy, vẻ chững chạc vừa rồi lập tức thay đổi: "Vương, cầu xin ngài lại để cho tôi liếc nhìn đi."

Đây là sở thích đặc biệt gì vậy? Sẽ không phải là mê luyến chân chứ?

Ly Đường lập tức che chân mình kỹ hơn: "Không có gì đẹp để nhìn cả! Anh quay lưng lại cho tôi!"

Chỉ thấy Pháp Trạch nói gì nghe nấy suốt cả đường đi lại hiếm có một lần lắc đầu. Anh ta bò tới bên giường của Ly Đường, vẻ mặt đau khổ và cố nhẫn nhịn, hai cánh tay nổi gân xanh: "Vương, tôi nói thật với ngài, chỉ nhìn mà không thể ăn đã rất khó rồi, nếu ngài còn muốn tôi quay lưng lại, tôi sẽ không khống chế được mình mà phát điên mất."

Ly Đường vội vàng nói: "Anh bình tĩnh một chút đi."

Pháp Trạch nghiêm túc mà kiên định nói: "Tôi không thể bình tĩnh lại được, bây giờ tôi sắp nổ tung lên rồi."

"...!"

Mặt Ly Đường trắng bệch: "Chúng ta cũng không làm gì cả mà!"

"Chỉ cần được ở trong cùng một phòng với Vương là tôi đã hưng phấn đến mức khó có thể kiểm soát được rồi."

Lúc này Pháp Trạch vẫn mặc quân phục, cho dù hai đầu gối quỳ xuống đất nhưng lưng vẫn thẳng tắp, vẻ mặt anh tuấn nghiêm trang, chỉ từ phong thái và khí thế lại thấy được anh ta hoàn toàn chính là một quân trùng nghiêm túc.

Nhưng anh ta đối mặt với Ly Đường lại nói ra những lời quấy nhiễu như vậy.

Còn quấy nhiễu không ngừng.

Anh ta nắm lấy tay Ly Đường đặt lên vị trí trái tim của mình: "Ngài nghe thử đi, nó đập rất nhanh."

... Đúng là có hơi nhanh thật.

Ly Đường vừa định có phản ứng, một giây tiếp theo đã thấy anh ta cầm lấy tay của mình... kéo xuống.

"Ngài sờ thử xem, có phải nó sắp nổ hay không?"

Mặt Ly Đường cũng sắp bốc cháy rồi.

Cậu cố rút mạnh tay của mình về giống như bị bỏng, mắng một câu: "Biến thái!"

Pháp Trạch không giận mà cười ngược, cười rất đương nhiên: "Đối mặt với Vương mà không làm biến thái thì có gì vui chứ?"

"Vương thật đáng yêu."

Nói thế nào thì dáng vẻ của Ly Đường cũng rất mới lạ đối với Pháp Trạch. Anh ta dựa vào bản năng của thư trùng để đuổi theo dấu vết của Ly Đường, lại hài lòng và thích được ở cùng với bản thân Ly Đường. Cho dù cậu bị anh ta khiêu khích vẫn chỉ biết đỏ mặt, ngay cả một lời trách cứ cũng nói với vẻ yếu ớt nhu nhược như vậy, thật hợp với gương mặt trắng trắng mềm mềm này. Vương như vậy thật sự quá ngoan, thật sự đáng yêu, đúng là một thiên thần nhỏ.

"Đừng nói nữa!" Ly Đường không thể nào nhịn được nữa, trực tiếp dùng chăn mỏng che cả người của mình hoàn toàn kín mít, không hề lộ ra chút nào: "Tôi ngủ đây!"

"Vương, ngài cẩn thận kẻo bị bí hơi đấy."

Ly Đường cũng không biết Pháp Trạch nói vậy là muốn nhìn cậu nhiều hơn hay chỉ đơn thuần là quan tâm nữa.

Dù sao cậu cũng xem nó như gió thổi qua tai.

Có lẽ mấy ngày qua bị giày vò quá mức, Ly Đường buồn bực thì buồn bực, trái lại vẫn ngủ thiếp đi.

Ly Đường ngủ một giấc rất lâu, khi tỉnh lại đã nghe nói thuyền hạm sắp tiến vào thủ đô của Trùng tộc.

Thủ đô Trùng tộc lại là một khu vực làm cho Ly Đường nơm nớp lo sợ. Sâu bên trong thủ đô là khu vực tuyệt đối, là nơi trung tâm sinh hoạt của Vương các đời trước. Cái này cũng đại biểu thủ đô chắc chắn trở thành tồn tại cho các thư trùng đổ xô vào. Dù sao Vương ở đâu, nơi đó chính là đỉnh cao của kim tự tháp. Đây là quan niệm thông thường của Trùng tộc.

Muốn đặt chân ở thủ đô, quyền thế, tài sản, hình dáng, thậm chí vũ lực đều phải có, không thể thiếu một thứ nào được.

Sân bay của thủ đô đặc biệt thiết lập các trạm kiểm tra của quân đội. Những quân trùng đó sẽ dùng ánh mắt xoi mói lại cao ngạo sàng lọc từng thư trùng, tỷ lệ hơn mười triệu thư trùng báo danh cũng chỉ có lác đác một, hai thư trùng xuất sắc có thể được lựa chọn ở lại sống trong thủ đô thôi.

"Đáng chết, đáng chết! Mẹ nó lại không được chọn rồi!"

"Đây là vì sao chứ?"

"Bất kể là lễ nghi hay vũ lực, thậm chí tiền gửi ngân hàng, máy kiểm tra đều chấm cho tôi điểm tối đa, nhưng mỗi lần đều thua ở trạm kiểm tra nhân lực cuối cùng của quân đội!"

"Đám quân trùng buồn nôn này! Thật ra bọn họ đang ghen ghét với sự xuất sắc của chúng ta thôi! Đáng chết! Tới lúc nào tôi có khả năng liếc nhìn lĩnh vực tuyệt đối của Vương đây!"

Đây là âm thanh Ly Đường nghe được nhiều nhất từ khi rời khỏi thuyền hạm. Ở sân bay có rất nhiều thư trùng, cho dù đám người Pháp Trạch đi theo lối đi Vip của trùng quân, vẫn không có cách nào ngăn cách được tiếng oán trách của những kẻ đang nằm sấp kia.

Mặc dù thời đại này còn chưa sinh ra Vương, dù sao thân phận của Ly Đường tạm thời còn đang được giữ bí mật, nhưng những thư trùng này vẫn có sự tò mò bẩm sinh đối với lĩnh vực tuyệt đối. Bọn họ khát vọng có thể quỳ sát mảnh đất lĩnh vực tuyệt đối, hôn nơi Vương có thể đã từng sống.

Trong lúc Ly Đường mất tập trung, bên tai cậu chợt truyền đến một tiếng chất vấn: "Loài người à?"

Quân đoàn do Pháp Trạch lãnh đạo lần lượt đi thông qua hành lang kiểm tra, chỉ có Ly Đường bị giữ lại. Vì để tránh gây ra tình trạng điên cuồng và bạo động, bây giờ chỉ có lãnh đạo tối cao của Trùng tộc biết điểm đặc biệt của Ly Đường, nhưng điều này cũng trở thành rắc rối lớn nhất, chỉ sợ thân phận loài người sẽ làm cho Ly Đường không thể vào được cửa lớn của thủ đô.

Ly Đường bị thư trùng ở hành lang kiểm tra trực tiếp kéo ra.

"Vì sao lại có loài người? Anh xem chỗ này là chỗ nào?" Nhân viên kiểm tra quay đầu nhìn Pháp Trạch nói, giọng điệu sắc bén lại phẫn nộ: "Thủ đô là vùng đất thần thánh như vậy, lĩnh vực tuyệt đối thần thánh như vậy, không ngờ anh lại dám cả gan dẫn theo hàng giả này về! Anh phải bị đưa lên đài treo cổ!"

"Một ngày nào đó tôi sẽ báo cáo sự cuồng vọng và vô lễ của anh với Vương mới!"

Cho dù thư trùng cao lớn uy mãnh, nhưng Vương lại gầy yếu nhỏ nhắn, cho nên ở thời điểm không có Vương sinh ra, rất nhiều thư trùng xâm nhập vào lãnh thổ của loài người đã tự ý xem một vài loài người xinh đẹp, trắng nõn như sản phẩm thay thế cho Vương. Ở thủ đô, loại hành vi này đều bị các trùng xem thường. Những thư trùng sinh sống ở đỉnh cao của kim tự tháp đều mắt cao hơn đầu, chỉ có Vương thật sự mới có thể khiến cho bọn họ quỳ lạy.

Pháp Trạch nhíu mày: "Cấp trên không căn dặn gì các người à?"

Cho dù thân phận được giữ bí mật, ít nhất cấp trên cũng nên hạ lệnh cho Ly Đường đi qua không gặp cản trở mới phải.

Đáng tiếc không có. Nhưng lời này của Pháp Trạch trái lại càng làm cho nhân viên kiểm tra thêm phẫn nộ gào thét: "Anh còn ảo tưởng đi cửa sau à? Đồ vô sỉ! Lập tức dẫn theo tình nhân của anh rời đi!"

Nhân viên kiểm tra này còn trừng mắt nhìn Ly Đường với vẻ chán ghét và buồn nôn. Ly Đường không hề nghi ngờ, nếu không phải hắn đánh không lại quân đoàn của Pháp Trạch, có lẽ đã ra tay đánh mình rồi.

Điều này là một thử nghiệm mới lạ đối với Ly Đường. Cậu đã lâu không tiếp nhận vẻ không thân thiện đến từ Trùng tộc, trước kia chỉ cần thư trùng ngửi được tin tức tố của cậu sẽ tự động thần phục, điều này làm cho cậu tin tưởng vào hiệu quả của thuốc khống chế.

Cho dù tiêm vào quá nhiều... Nhưng bây giờ cơ thể cậu đã không có mùi tin tức tố nữa. Đối với thư trùng không quen biết cậu, cậu chỉ là một loài người bình thường mà thôi!

Cậu có cơ hội chạy trốn!

Kết quả là lúc này trong đầu Ly Đường cuối cùng xuất hiện âm thanh của hệ thống, giọng nói điện tử lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh: "Chúc mừng kí chủ đến thủ đô, nhiệm vụ phụ đã được kích hoạt, làm lễ đăng quang trở thành Vương của Trùng tộc, làm cho tất cả thư trùng của Trùng tộc quỳ gối dưới chân của ngài, trước khi rời đi sinh ra một Vương mới đời tiếp theo cho Trùng tộc."

Cái... cái gì?

Cùng lúc đó, thật ra tin tức Ly Đường đi tới thủ đô đã được báo lên cho lãnh đạo tối cao của thủ đô từ lâu.

Ngoài dự đoán, trong hội nghị ở đây không có bất kỳ thư trùng nào vui sướng và cuồng loạn, bọn họ đều mặc quân phục trang trọng, gương mặt đẹp trai mà yên tĩnh, lộ ra vẻ cao quý của một thiên chi kiêu tử, trùng có thể trở thành lãnh đạo tối cao ở thủ đô thì các phương diện đều phải cực kỳ xuất sắc.

Sau khi nhận được tin tức do mật thám báo lại, thư trùng đang ngồi ở trung tâm hội nghị xem tài liệu chợt ngẩng đầu, vẻ ngoài của hắn tương đối đáng chú ý, sống mũi lập thể giống như vách đá dễ dàng lộ ra một vẻ đẹp anh tuấn, giống như một tác phẩm nghệ thuật được miêu tả dưới ngòi bút thành thục nhất.

Vẻ mặt của trùng này bình thản, hỏi mật thám một câu: "Độ tinh khiết tin tức tố của hắn là bao nhiêu."

Mật thám hình như một lời khó nói hết: "...0,05%."

"Xì." Thư trùng bên cạnh phì cười. Hắn có hàng lông mày rậm, mắt to, miệng ngậm một điếu thuốc, chân mày nhướng lên đầy vẻ bất kham: "Lại là một hàng phẩm chất kém."

Lại có một thư trùng trong hội nghị lộ vẻ xem thường: "Đây hẳn là cục diện rối rắm do tiện chủng nào đó dụ dỗ Vương cũ để lại rồi, lớn lên không thành kẻ tốt nhất, vậy còn không bằng bóp chết từ trong bụng đi."

"Có lẽ tiêm thuốc khống chế."

"Độ tinh khiết của tin tức tố là 0,05%, cho dù có tiêm thuốc khống chế cũng không đến mức đó chứ?"

Thư trùng ở trung tâm hội nghị kia hờ hững nói với mật thám: "Tôi biết rồi, đi xuống đi."

Mật thám lùi lại một hai bước, đột nhiên nhớ tới điều gì mới do dự nói: "Vậy có nên thu xếp cho hắn vào thủ đô không? Quân trưởng của quân đoàn số 3 vẫn ở bên cạnh hắn."

Pháp Trạch tuyệt đối không phải là nhân vật dễ chọc, tổng bộ phái anh ta tới đón Ly Đường về đây, lại để cho anh ta đi một chuyến uổng công, sợ rằng thủ đô sẽ bị anh ta lật trời mất.

Thư trùng trẻ tuổi đầy tham vọng bên cạnh lại mở miệng: "Vậy còn không đơn giản sao? Nếu cậu ta thích nhận một kẻ phẩm chất kém cỏi về thì cứ quyết định đưa cho cậu ta, coi như là phần thưởng, thu xếp tới nơi ở của cậu ta, không phải là được rồi sao?"

Mật thám nhìn về phía thư trùng ở trung tâm hội nghị.

Chỉ thấy vị này cũng không để ý, vẻ mặt thản nhiên tùy ý gật đầu, đại khái là có ý bảo anh ta cứ làm theo.