Đàm Tông Minh bấm số điện thoại trên bản fax sau khi để hai đứa trẻ kia ở lại một tuần.

Đàm Tông Minh bố trí trợ lý đưa Lý Nguyên và Minh Chỉ dạo quanh các con phố ở Thượng Hải, khi đi qua cầu Ngoại Bạch Độ, đôi mắt của chàng trai mở to đầy kinh ngạc: “Có phải đây là nơi Lục Y Bình đã nhảy xuống không?”

Trợ lý trả lời cậu ấy với thái độ rất nghiêm túc: “Cảnh nhảy cầu trong ‘Tân dòng sông ly biệt’ được quay ở thành phố điện ảnh Xa Đôn, có lẽ cây cầu được dựng hình ở thành phố điện ảnh đã dựa trên nguyên mẫu của cầu Ngoại Bạch Độ.” Anh vừa nói vừa nhìn thời gian, quay đầu xe: “Sắp mười hai giờ rồi, tôi đưa hai người về nhà cũ trước, buổi trưa anh Đàm cũng về ăn cơm.”

Đã mấy ngày rồi Lý Nguyên và Minh Chỉ không gặp Đàm Tông Minh, ngoài việc biết Đàm Tông Minh là một người đàn ông rất bận rộn và giàu có thì hầu như hai người không biết gì về anh. Mặc dù tình trạng của ông Đàm lúc tốt lúc xấu nhưng gần đây luôn dâng trào tình thương của người già với con cháu, ông rất thân thiết với hai đứa trẻ, yêu thương hai đứa như con cháu. Chị Đàm cũng nói đã lâu lắm rồi ông cụ mới nói chuyện rõ ràng như vậy, xem ra vẫn nên để nhiều người tán gẫu với ông cụ, loại bệnh này sợ nhất là ở một mình buồn chán.

Khi Lý Nguyên và Minh Chỉ về đến nhà thì Đàm Tông Minh đã đợi ở nhà rồi. Hình tượng của Đàm Tông Minh ngày hôm nay không giống với hình ảnh họ từng thấy trước đó, tay áo được kéo lên, tạp dề được buộc chặt, dáng vẻ điềm tĩnh rửa tay nấu canh.

Nhìn hai người trẻ tuổi sững sờ đứng ở cửa phòng bếp, Đàm Tông Minh mỉm cười: “Không cần kinh ngạc như vậy chứ?”

Chị Đàm đang dọn bàn ở bên ngoài, vừa bưng bát đĩa, vừa nói với hai đứa trẻ: “Cậu Đàm nấu ăn ngon lắm, bình thường cậu ấy bận rộn công việc nên ít khi vào bếp, hôm nay hai bạn trẻ có lộc ăn rồi đấy.”

“Tùy tiện xào nấu chút thôi.” Đàm Tông Minh dùng mắt kiểm tra nhiệt độ dầu, đổ trứng đã đánh tan vào nồi, dầu bắn lách tách vài cái, mùi thơm lập tức tỏa ra, nhanh chóng xào trứng, sau đó cho cà chua vào xào cùng, cho thêm ít nước dọc thành nồi, bỏ thêm ít muối vào xào một chút rồi múc ra.

Ai biết nấu ăn cũng biết những món ăn thường ngày là khó nấu nhất, mỗi gia đình đều có cách làm món trứng xào cà chua riêng, hai đứa trẻ đã từng ăn món trứng xào cà chua ở các nhà hàng đồ Trung ở nước ngoài rất nhiều lần, nhưng đều không ngon như món mà Đàm Tông Minh làm, hai màu đỏ vàng rõ ràng, màu sắc tươi sáng.

Các món còn lại như rau cải xào nấm hương, tôm kho và canh sườn củ cải cũng lần lượt được dọn lên bàn. Chị Đàm cười híp mắt xua tay: “Đừng nhìn dì, hôm nay dì không có cơ hội nấu ăn, đều là do cậu Đàm nấu đấy.”

Lý Nguyên và Minh Chỉ nuốt nước bọt, trong lòng âm thầm đưa ra kết luận: Lẽ nào chú Đàm chính là Trù Thần bị chuyện kinh doanh cản trở.

Đàm Tông Minh tự tay múc canh cho mọi người, anh ăn không nhiều, nhìn những người khác vui vẻ ăn món mình nấu càng khiến anh vui vẻ hơn. Lý Nguyên khen ngợi món canh hết lời, dù sao cũng là một đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Mỹ, không để ý đến lời dạy ‘Ăn không nói, ngủ không nói’ của người lớn trong nhà, vô cùng thẳng thắn bày tỏ cảm xúc: “Chú Đàm, món canh này cực kỳ ngon!” Cậu ấy hì hụp ăn xong món canh, mỉm cười ngượng ngùng. Đàm Tông Minh là một người đã quen với những bữa tiệc tùng, những quy tắc bất thành văn trong bữa tiệc khiến mọi người phải để ý mọi thứ, ăn món gì cũng nhạt như nước ốc, chẳng có ai thể hiện tình cảm chân thật với đồ ăn ngon giống như cậu bé trước mặt, nhìn thôi cũng đã khiến cho người khác thèm ăn.

Khi bác sĩ Tiểu Triệu ăn cơm cũng có vẻ mặt thành thật như cậu bé trước mặt. Đàm Tông Minh vẫn còn nhớ lần đầu tiên đi ăn cơm với bác sĩ Tiểu Triệu, anh mời cậu uống canh gà do chính tay anh nấu, đôi mắt đen láy của bác sĩ Tiểu Triệu vô cùng ngạc nhiên, nhưng miệng lại giả vờ bình tĩnh: “Món canh này rất ngon.” Lúc đó hoa quế vàng vẫn đang nở rộ, trong không khí nồng nàng hương thơm của hoa quế. Sao còn biết đến hiện tại, sao có thể nghĩ đến hiện tại.

“Hoa mai ngoài hẻm đều đã nở rồi.” Ông cụ đột nhiên nói.

Đàm Tông Minh hơi sững sờ, cười nói: “Thật sao ạ, vậy ăn cơm xong mọi người cùng đi ra ngoài ngắm hoa mai. Nhân tiện tắm nắng một chút.”

Từ cửa nhỏ phía nam của ngôi nhà cũ có thể dẫn thẳng ra con ngõ phía sau nhà thờ. Ngõ nhỏ vắng vẻ, ít người qua lại, dù cách đây mấy con đường chính là trục đường chính của khu vực này, nhưng trong con hẻm này lại an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng lá rơi. Dọc ngõ nhỏ trồng rất nhiều hoa mai, không biết là do ai trồng, những cây mai này cao hơn cây mai ở trong công viên, hoa mai nở rộ chen chúc trên cành khiến cả con ngõ nhỏ ngập tràn hương thơm.

Chị Đàm đẩy ông cụ đi ở phía trước: “Buổi sáng ông ngồi trong sân mà đã có thể ngửi thấy hương thơm rồi, mũi còn thính hơn cả tôi.”

Ông cụ được nắng chiều ấm áp chiếu vào nên có chút buồn ngủ, ngáp một cái: “Đó là vì mấy đứa không chịu để ý.”

Mấy người đi theo sau nhìn nhau cười, rồi đấy, lại bị ông cụ dìm nữa rồi.

Khi đang đi một cách chậm rãi dưới gốc cây mai, dường như Minh Chỉ nhìn thấy thứ gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Đây là… Hoa lan à?”

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của cô, trên ban công nhà thờ cách một bức tường có mười mấy chậu hoa lan nở rộ chen chúc nhau, mỗi chậu đều có một bông hoa giống như bươm bướm nhẹ nhàng đung đưa dưới ánh nắng.

Phong lan vốn luôn là loại cây “Ba phần trồng, bảy phần nuôi”, mười mấy chậu phong lan Xuân này có thể phát triển mạnh mẽ như vậy chứng tỏ chủ nhân đã bỏ ra rất nhiều công sức và tâm tư. Từ lâu nhà thờ này đã được xếp vào danh sách những công trình cổ kính được bảo vệ, không được phép tùy ý vào tham quan, chỉ có một số linh mục và nữ tu được sống trong đó, có lẽ chủ nhân của những chậu lan này là một trong số họ.

Đây cũng là lần đầu tiên Minh Chỉ nhìn thấy một cây phong lan rực rỡ như vậy, hoàn toàn khác với mấy cây mà những người lớn tuổi trong gia đình cẩn thận nuôi trồng trong nhà kính. Vẻ hoài niệm hiện lên trên khuôn mặt tươi trẻ sáng sủa: “Bà nội cháu luôn nói trước đây trong nhà ông cố đã từng trồng rất nhiều cây phong lan tươi tốt, ‘Trồng hoa phải trồng mẫu đơn, trồng cây phải trồng phong lan’, cháu đã thấy phong lan rồi, còn mẫu đơn chắc là không có cơ hội được thấy rồi.”

“Mẫu đơn cũng sắp nở rồi, chúng ta có thể ngắm mẫu đơn rồi mới đi mà.” Lý Nguyên chụp ảnh suốt quãng đường, làm khó cậu đi ra ngoài đi dạo còn phải mang theo máy ảnh SLR.

Đàm Tông Minh cảm thấy việc phá vỡ ảo tưởng của hai người trẻ tuổi có hơi tàn nhẫn, nhưng đôi khi nhất định phải làm điều đó, để trở thành một người trưởng thành đủ tiêu chuẩn, bạn nhất định phải học được cách xử lý những nhiệm vụ khiến người khác ghét này.

“Khoảng thời gian này chơi có vui không?” Anh hỏi hai đứa trẻ.

Cả chàng trai và cô gái đều gật đầu, đồng thanh: “Cảm ơn chú Đàm, bọn cháu chơi vui lắm ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Đàm Tông Minh mỉm cười: “Tối hôm qua tôi đã liên lạc với phụ huynh của hai người, bọn họ hy vọng hai người hai người chơi đủ rồi thì có thể về nhà sớm, người trong nhà rất lo lắng cho hai người.”

Hai đứa trẻ sững sờ, một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Chàng trai nhăn mặt, lặng lẽ đóng nắp ống kính lại.

Cô gái nhỏ giọng nói: “Vâng, chúng cháu biết rồi.”

Đàm Tông Minh thở dài trong lòng, cảm thấy mình thật giống người phụ huynh máu lạnh vô tình, chuyên môn phụ trách chia rẽ uyên ương trong phim truyền hình.

Bầu không khí nhất thời trầm xuống, không ai lên tiếng nữa. Ông cụ vẫn luôn ngẩng đầu nhìn những bông hoa quay đầu lại hỏi cô gái: “Mẫu Đơn… Phong Lan…, bọn họ có khỏe không?”

Cô gái không kịp phản ứng lại: “Ông nói gì ạ?”

Ông cụ nhìn cô chằm chằm với đôi mắt sáng ngời khác thường: “Bọn họ không sao chứ?”

“Đang hỏi đám người ông cố sao?” Lần này chàng trai nhanh chóng hiểu ra, khẽ nhắc nhở.

“Ông cố… Khi chúng cháu còn nhỏ thì đã mất rồi.” Cô gái dừng một chút: “Trước đây họ luôn sống ở Pháp.”

Sắc mặt ông cụ lập tức cứng đờ, dường như gầy đi rất nhiều, chậm rãi dựa vào xe lăn, chỉ còn lại một bóng người nhẹ nhàng.

“Tôi sống lâu hơn họ…” Đôi mắt ông mờ mịt, thì thầm cùng một câu: “Tôi sống lâu hơn họ.”

Có một số người, bạn nghĩ rằng họ mãi mãi không nên chết thì họ lại luôn rời khỏi thế giới này sớm hơn bạn nghĩ. Linh hồn cao thượng an nghỉ trong bóng tối, để lại chúng ta trơ trọi dưới ánh mặt trời.

Cuối tuần này đã có cơn mưa xuân đúng nghĩa đầu tiên, thời tiết bắt đầu ấm áp hơn, những cây ngọc lan bên đường đã điểm xuyết lông tơ. Nhiều người đến vùng ngoại ô ngắm hoa hơn, các con đường ra ngoại thành bắt đầu tắc nghẽn. Theo thói quen thì Triệu Khải Bình sẽ không bao giờ ra ngoài tham gia náo nhiệt như thế này, nhưng cậu lỡ nóng đầu hứa hẹn mất rồi, cho dù đường có kẹt ra sao thì cậu cũng phải thực hiện lời hứa.

Khi xe chạy đến khu vực dịch vụ dưới chân núi, vừa nhìn thoáng qua đã thấy chiếc Porsche bắt mắt của Đàm Tông Minh. Con người thì khiêm tốn, nhưng xe lại hoàn toàn không khiêm tốn một chút nào. Triệu Khải Bình xuống xe, hai đứa trẻ đứng đối diện với chiếc Porsche của Đàm Tông Minh, nhìn giống như hai học sinh xui xẻo bị giáo viên chủ nhiệm dẫn đi thi lại.

Triệu Khải Bình tháo kính râm xuống treo trước ngực, cười vỗ vai chàng trai: “Sao vậy, mới có mấy ngày không gặp mà mặt mày đã như trái mướp đắng thế? Chủ tịch Đàm không cho hai đứa ăn cơm à?” Trước khi đến đây Đàm Tông Minh đã nói cho cậu biết chuyện anh đã liên hệ với phụ huynh của hai đứa trẻ này, ngày mai sẽ tiễn hai đứa về.

Chàng trai lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ: “Ăn cơm rồi.”

Triệu Khải Bình ngẩng đầu nhìn Đàm Tông Minh, Đàm Tông Minh nói: “Đi thôi, đúng lúc đi theo con đường này.”

Triệu Khải Bình chỉ vào xe của mình: “Tôi còn mang theo cả một bộ thiết bị nữa đấy.” Cậu bước tới mở cửa xe, trên ghế sau có một túi máy ảnh đã được chất đầy.

Cô gái tiến lên vài bước, đưa tay ra: “Bác sĩ Triệu, để em cầm giúp anh.”

Đương nhiên Triệu Khải Bình giơ tay ngăn lại: “Đừng đừng đừng, nếu như anh để cho em cầm túi giúp anh, vậy đúng là tạo nghiệp rồi.”

Thấy Minh Chỉ xung phong nhận việc, Lý Nguyên đành phải đứng ra. Chàng trai tiến lên một bước, cầm lấy chiếc túi đựng máy ảnh treo qua cổ: “Hay là để em làm.”

“Vậy cảm ơn bạn nhỏ nha.” Triệu Khải Bình cười lộ ra hàm răng trắng bóng, lấy kính râm ra đeo lại.

Đàm Tông Minh lặng lẽ đợi cậu ở phía trước.

Sau cơn mưa, đường núi hơi trơn trượt. Không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của cỏ cây. Những bông hoa mai được mưa tưới ướt đẫm hơi ửng đỏ cả núi rừng bao la. Khi đi qua gian hàng nhỏ ở lưng chừng núi, hầu như không nhìn thấy vị khách du lịch nào. Triệu Khải Bình hoàn toàn không kịp chụp bất kỳ bức ảnh nào, sắc mặt Đàm Tông Minh hơi nặng nề, trầm mặc đi ở phía trước, Triệu Khải Bình giơ máy ảnh lên, chụp lại bóng lưng mang theo ưu buồn kia.

Cuối cùng nơi Đàm Tông Minh dẫn họ đến là một nghĩa trang ẩn mình trong sơn cốc. Triệu Khải Bình đọc tấm bia đá ở lối vào của nghĩa trang, đây là một nghĩa trang đã hoạt động từ thời Trung Hoa Dân Quốc, rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Thượng Hải năm xưa đã được chôn cất trong này.

Biểu cảm tò mò hiện ra trên khuôn mặt của hai đứa trẻ, Đàm Tông Minh nói: “Đi theo tôi, bà chủ của ngôi nhà cũ nhà họ Minh được chôn cất ở đây.”

Sự tò mò chuyển thành kinh ngạc, chàng trai và cô gái nhìn nhau, chàng trai lặng lẽ nắm lấy tay cô gái.

Đàm Tông Minh nhìn Triệu Khải Bình, Triệu Khải Bình nói: “Mấy người vào đi, tôi đợi ở bên ngoài.”

Đàm Tông Minh gật đầu, khẽ nói: “Chờ tôi.”

Ngoài cửa sắt chỉ còn lại một mình Triệu Khải Bình, cây cối trên núi xanh tươi, nghĩa trang đã lâu không có người tới, nhưng thật sự vẫn khiến người khác sợ hãi. Cậu dậm chân, kéo chiếc khăn quàng cổ lên che miệng và mũi lại.

Trong sơn cốc truyền đến tiếng kêu của chim quyên, sương mù từ từ bay lên. Những khoảnh khắc yên bình như thế này dễ khiến người ta cảm thấy vô thường. Cuộc đời giống như không khí, như cát bụi, như màu xanh bất tận này, không thể nắm lấy, không thể lưu lại. Ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc lên như thường lệ, nhưng không phải là để mọi thứ từng tồn tại trên thế gian này rồi cuối cùng cũng tan biến.

Tiếng bước chân vang lên bên tai. Đàm Tông Minh đi về phía cậu.

“Hai đứa trẻ kia đâu, bị anh ném đi rồi à?” Triệu Khải Bình cười nói.

Đàm Tông Minh đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo chiếc khăn quấn trên mặt bác sĩ Tiểu Triệu xuống. Anh nhận ra đây là chiếc khăn mà mình đã tặng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

“Có lẽ bọn họ cần ở một mình một lát, cho nên tôi đi ra trước.” Đàm Tông Minh cầm lấy máy ảnh trong tay Triệu Khải Bình: “Tôi có thể xem ảnh cậu chụp không?”

Triệu Khải Bình cảm thấy chẳng có gì, gật đầu.

Đàm Tông Minh lật ảnh về phía trước. Có mây bay, chim đậu trên cành và bông hoa dại nở một cách miễn cưỡng, khi lật đến bức ảnh chụp chính mình, tay của Đàm Tông Minh dừng lại.

Dường như Triệu Khải Bình không phát hiện ra, cậu chỉ ôm cánh tay nhìn về phía sơn cốc: “Hai đứa nhỏ này thích nhau sao?”

Đàm Tông Minh ừ một tiếng.

Triệu Khải Bình nói: “Chắc là gia đình họ không đồng ý để hai đứa trẻ này quen nhau.”

“Bọn họ là anh em họ trên danh nghĩa.” Đàm Tông Minh dừng lại mấy giây: “Nhưng không có quan hệ huyết thống, quan hệ giữa gia đình họ… Có chút phức tạp.”

Triệu Khải Bình cười: “Không có quan hệ huyết thống là tốt rồi. Nếu đã thích nhau rồi thì không nên do dự, nếu không thì tốt nhất là đừng nên bắt đầu.”

Đàm Tông Minh không nói gì, chỉ nhìn Triệu Khải Bình.

Triệu Khải Bình bắt gặp ánh mắt của anh thì lập tức quay đầu đi: “Tôi nói nhảm thôi, dù sao thì đứng nói chuyện cũng không đau eo.”

Xung quanh rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng gió thổi.

“Bác sĩ Tiểu Triệu, nhìn tôi này.” Đàm Tông Minh nhẹ nhàng nói.

Khi Triệu Khải Bình quay đầu lại, biểu cảm của cậu đã được máy ảnh chụp lại.

Đàm Tông Minh để máy ảnh xuống, trầm trồ khen ngợi tác phẩm của mình: “Đẹp lắm.”

Anh nhìn dáng vẻ của Triệu Khải Bình trên màn hình camera.

Ngay sau đó Đàm Tông Minh được bác sĩ Tiểu Triệu ôm vào lòng.

“Máy ảnh sắp bị kẹp hỏng rồi.” Đàm Tông Minh thì thầm.

“Hỏng thì mua cái mới.” Triệu Khải Bình nói: “Không đúng, anh phải đền cho tôi một cái mới.”

“Được, tôi đền.”

Cánh tay đang do dự của Đàm Tông Minh cuối cùng cũng ôm lấy eo của bác sĩ Tiểu Triệu.

Nhưng trước khi anh có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương thì bác sĩ Tiểu Triệu đã buông tay ra.

Cái ôm này rất ngắn ngủi, ngắn ngủi như một trò đùa dai.

Những lời còn chưa kịp nói đều đã chìm vào trong ánh mắt dịu dàng.