Dịch giả: aluco

Phần Thần Đài, sau lưng nó chính là cánh cửa không gian?

Diệp Vân khẽ giật mình, trong lòng cảm thấy khó có thể tin. Theo như lời Kiếm Đạo lão tổ thì bí mật của Thần Tú điện chính là ngay ở bên trong Phần Thần Đài, không thể nghi ngờ khả năng tiến vào bí tàng Thánh Nhân lại lớn thêm vài phần.

"Đúng thế, ta có thể cảm nhận được đầy đủ lực lượng ẩn trong đó, lực lượng này là năm đó tại Tiên Kiếm Tông chỉ mỗi hắn có, ẩn chứa khí tức Địa Tiên cảnh Thánh Nhân. Ngươi nếu như có cơ hội thì phải đi kiểm tra kỹ càng một phen, Phần Thần Đài này hẳn không phải là do Thần Tú Cung xây dựng mà là có được từ nơi khác, tuy rằng ta không cách nào xác định nó là do Tiên Kiếm Tông Thánh Nhân luyện chế, nhưng mà chắc chắn có liên quan." Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ tiếp tục truyền đến.

Diệp Vân trả lời trong lòng: "Nếu quả như vậy, Phần Thần Đài này ta tất nhiên muốn tìm kiếm kỹ lưỡng một phen. Chẳng qua là Phần Thần Đài thoạt nhìn do Thần Tú Cung chủ khống chế trong tay, muốn đi vào trong đó để tìm kiếm kỹ càng chỉ sợ cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Bất quá, ta từng nghe Đại sư huynh nói qua, sư tôn đã có mưu đồ từ lâu chắc là để tiến vào bí tàng Thánh Nhân. Chẳng qua không biết hắn định đi vào bí tàng từ bên trong Phần Thần Đài của Thần Tú Cung, hay là hắn vẫn còn một con đường khác."

Kiếm Đạo lão tổ trầm giọng nói: "Bọn hắn có lẽ còn chưa phát hiện được bí mật của Phần Thần Đài, bằng không mà nói chắc chắn không sử dụng Phần Thần Đài cho việc khiêu chiến tỷ thí, chắc hẳn là hắn có một con đường khác."

Con mắt Diệp Vân híp lại, trong lòng không khỏi sinh ra một tia vui mừng, nếu chỉ có vậy mà nói, nếu như có thể có được Phần Thần Đài, như vậy chẳng phải là lập tức có cơ hội phá vỡ phong ấn, từ trong thông đạo không gian tiến thẳng vào bí tàng của Tiên Kiếm Tông Thánh Nhân, nếu đúng như vậy sẽ có được bao nhiêu chỗ tốt, căn bản là không thể tưởng tượng.

Phần Thần Đài bị một màn hào quang trong suốt bao trùm, không gian tựa hồ có chút vặn vẹo, bất quá lại có thể nhìn thấy rõ ràng hai người trong đó, đứng cách xa nhau chưa đủ một trượng.

Trong ánh mắt của Lăng Hư Độ mang theo sự hung ác, khuôn mặt dữ tợn hung hăng nhìn chằm chằm vào Thư An Thạch.

"Thư An Thạch, ta và ngươi căn bản không thù oán, chuyện hôm nay muốn trách thì trách Thiên Vận Tử, ngươi chết trong tay ta cũng không tính oan uổng."

Thư An Thạch chẳng qua chỉ nhìn hắn, khóe miệng nổi lên một nụ cười như có như không: "Lăng trưởng lão, ngươi chột dạ hay là chột...bụng thế? Lại nói nhiều như vậy, còn không phải muốn một trận chiến. Ta và ngươi vốn cũng không có thù hận, ta khiêu chiến ngươi mục đích chỉ là vì mở ra Uẩn Linh Đàm, vô cùng đơn giản. Bất quá nếu như ngươi lựa chọn sinh tử quyết đấu, như vậy sinh tử tùy thuộc vào thiên mệnh, ngươi tốt nhất là an tâm nín hơi ngưng thần để toàn lực cho một trận chiến hay là đi giải quyết vấn đề... cái bụng của ngươi đi, kẻo khi đánh nhau ngươi... són ra thì dơ hết Phần Thần Đài."

Lăng Hư Độ nghe vậy cười to: "Nín hơi ngưng thần? Toàn lực một trận chiến? Thư An Thạch ngươi chẳng lẽ thật sự cảm thấy chỉ với tu vi Kim Đan cảnh đỉnh phong của ngươi là có thể chống lại cùng ta rồi hả? Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức thủ đoạn của Nguyên Anh cảnh lão tổ."

Thư An Thạch mặt không đổi sắc, thong dong như trước, giọng nói chậm rãi: "Vậy ra tay đi, ta cũng chờ mong đã lâu."

Lăng Hư Độ giờ phút này thoạt nhìn có vẻ không vội vàng, trong mắt tựa hồ hiện ra vẻ đùa bỡn mèo bắt chuột, có lẽ tại hắn xem ra, mặc kệ Thư An Thạch yêu nghiệt như thế nào, Kim Đan cảnh cùng Nguyên Anh cảnh là cái hào rộng là không thể nào đơn giản vượt qua, chớ nói chi là Kim Đan cảnh đỉnh phong cùng Nguyên Anh cảnh tứ trọng, trong đó chênh lệch dùng một trời một vực mây bùn để hình dung cũng không phải là quá đáng.

"Lần này ngươi đã tới khiêu chiến ta, vậy hãy để cho ngươi xuất thủ trước đi, ta ngược lại cũng muốn nhìn đệ tử đắc ý nhất của Thiên Vận Tử đến cùng có bao nhiêu tu vi, dám khẩu xuất cuồng ngôn, đến đây muốn chết."

Thư An Thạch không nói thêm gì nữa, trong lúc đó tựa hồ có chút biến hóa, có một cỗ khí thế khó có thể nói rõ chậm rãi bay lên, làm cho cả người hắn thoạt nhìn đều đã bất đồng.

Nếu như nói lúc trước Thư An Thạch chỉ là một gã đệ tử bình thường, mơ hồ toát ra một tia phong cách đại gia mà nói, hắn giờ phút này, thì lại khí thế hoàn toàn tăng lên, dường như đã thành một đại sư khai tông lập phái, giơ tay nhấc chân đã có một cỗ khí thế không để cho người ta làm trái ẩn chứa trong đó.

Khí thế, cũng không đình chỉ như vậy, vẫn còn tăng lên.

Nhìn xuyên thấu qua vòng bảo hộ, đám người Diệp Vân trong lòng tràn đầy khiếp sợ, bọn hắn có thể cảm nhận được sự biến hóa của Thư An Thạch, cỗ khí thế này hoàn toàn đã vượt qua Kim Đan cảnh, ngay cả Nguyên Anh cảnh sơ kỳ lão tổ cũng không cách nào so sánh cùng.

Đây mới là Linh Hồn chi lực chính thức của Thư An Thạch, cường đại đến trình độ như vậy.

Vẻ mặt biến đổi!

Không riêng gì đám người Diệp Vân, trên mặt mỗi một gã đệ tử Thần Tú Cung nơi đây đều lộ ra khiếp sợ. Lần này đệ tử tới tham gia khiêu chiến Uẩn Linh Đàm không có tên nào mà không phải là tinh nhuệ của tất cả ngọn núi tất cả điện, đều là thiên tài ngày sau có hy vọng thật lớn trùng kích Nguyên Anh cảnh.

Khi bọn hắn nhìn thấy Thư An Thạch đột nhiên phát ra khí thế, uy áp này trong nhất thời đã làm cho bọn chúng trong lòng tràn đầy kinh hãi, khí thế này đã vượt qua Kim Đan cảnh có thể có, hoàn toàn là uy áp mà Nguyên Anh cảnh mới có. Hơn nữa Nguyên Anh cảnh lão tổ bình thường, chỉ sợ còn không có được uy áp tràn đầy mênh mông như thế.

Điều này nói rõ chuyện gì?

Nói rõ một điều tuy rằng cảnh giới của Thư An Thạch hắn cũng chỉ là Kim Đan cảnh đỉnh phong, nhưng mà hắn đã sớm ma luyện Linh Hồn đến tình trạng không kém gì Nguyên Anh cảnh trung kỳ, nếu như hắn phá đan sinh anh, thành tựu Nguyên Anh cảnh mà nói, như vậy Linh Hồn chi lực lại càng tăng cường thật lớn, chỉ sợ sẽ đạt tới tình trạng khó có thể tin.

Trong truyền thuyết, vạn năm trước đây trước khi Tiên Ma đại chiến, trong Thiên Địa linh khí dồi dào, thông đạo giữa các giới tương liên, linh khí liên hệ. Chim thú con kiến, chỉ cần có cơ duyên là có thể đủ để đơn giản tu luyện ra chân khí, hóa thành Đại Yêu.

Trong nhân loại lại có những người có thiên phú tuyệt cường, không luyện chân khí, chỉ tu cảnh giới, thực lực chưa đủ Kim Đan cảnh cũng đã có được Linh Hồn chi lực của Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, sau đó đợi đến lúc Linh Hồn chi lực đột phá Nguyên Anh cảnh, thành tựu Địa Tiên cảnh về sau, mới một lần hành động tu hành. Khi đó tốc độ tu luyện giống như nước sông cuồn cuộn, tiến triển cực nhanh.

Vạn năm về sau Tam Giới đã không còn liên hệ với nhau, linh khí tiêu hao thì lại không được bổ sung, càng ngày lại càng mỏng manh. Thư An Thạch vậy mà có thể tại Kim Đan cảnh đỉnh phong đã tu luyện Linh Hồn chi lực tới tình trạng nguyên anh hậu kỳ, đây quả thực khó có thể tin, nếu như hắn đột phá đến Nguyên Anh cảnh, tu vi lại càng tiến triển cực nhanh, tin rằng sẽ cùng Linh Hồn cảnh giới xứng đôi.

Mọi người tại đây đều có tu vi cao tuyệt, là những người có thiên phú hơn người trong cùng thế hệ, khi bọn hắn nhìn thấy Thư An Thạch toát ra khí thế rõ ràng đã đến trình độ như vậy, không khỏi trong lòng tràn đầy kinh hãi. Ngay cả trên đài cao những cao tầng của Thần Tú Cung cũng lộ ra vẻ mặt kinh sợ, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Thư An Thạch rõ ràng yêu nghiệt như thế.

Chỉ có Thiên Vận Tử cùng Thần Tú Cung chủ vẫn ngồi yên như trước, coi như bọn hắn đã sớm biết Thư An Thạch Linh Hồn lực lượng đã đến trình độ như vậy, thấy nhưng không kinh ngạc.

Trên Phần Thần Đài, Lăng Hư Độ sắc mặt "xanh như đít nhái" trở nên ngưng trọng khác thường. Thư An Thạch phóng xuất ra Linh Hồn chi lực nếu so với hắn cũng không yếu hơn bao nhiêu, thậm chí mơ hồ còn có vượt qua một ít. Nếu không phải hắn mấy chục năm qua triệt để chặt đứt ý tưởng trùng kích đến Nguyên Anh cảnh ngũ trọng chỉ khổ tu Linh Hồn mà nói, chỉ sợ cỗ uy thế này của Thư An Thạch sẽ làm cho hắn cảm thấy một tia sợ hãi, một điểm hoảng sợ.

"Thiên Vận Tử a Thiên Vận Tử, bất kể như thế nào, người đệ tử này của ngươi thật sự là xuất sắc đã đến cực hạn."

Lăng Hư Độ thở sâu, trong mắt không còn có nửa phần khinh thường, cũng không cho phép hắn có nửa phần khinh thường. Hắn bỗng nhiên hiểu ra, cái loại thiên phú yêu nghiệt như Thư An Thạch này đã đến mức khó có thể tưởng tượng, có trời mới biết hắn có thể phát huy ra thực lực thành dạng gì đây.

"Lăng trưởng lão, chiêu này của ta gọi là Đại Hoang Chi Thủ, chính là một môn thần thông lấy được cách đây ba năm ở bên trong đại mạc hoang vu từ phương tây, sau ba năm tìm hiểu cũng coi như hơi có tiểu thành, uy lực cũng chưa được đầy đủ."

Tay phải Thư An Thạch nhẹ nhàng giơ lên, giọng nói nhàn nhạt, trên mặt lại có một loại tự tin chưa từng có từ trước đến nay, tựa hồ khi một chưởng này phát ra thì tất cả ngăn cản đều tan thành mây khói.

Đại Hoang Chi Thủ!

Lông mày Lăng Hư Độ chau lên, hắn chưa từng nghe qua một môn thần thông nào giống như thế này. Bất quá khi hắn nghĩ đến môn thần thông này lấy được từ bên trong đại mạc hoang vu ở phương tây, trong lòng lập tức không dám khinh thường.

Cách Đại Tần đế quốc ước chừng mười vạn dặm có mảnh đại mạc hoang vu mênh mông bát ngát, trăm ngàn năm qua bao nhiêu người đi vào, nhưng lại không có mấy người có thể còn sống trở về. Tương truyền nếu muốn đi ra từ trong đại mạc, không phải dựa hoàn toàn vào tu vi, mà là trí tuệ. Nếu như trí tuệ chưa đủ, cho dù tu vi thông thiên, đạt tới Nguyên Anh cảnh cũng đừng mơ tưởng từ trong đó đi ra.

Thư An Thạch ba năm trước đây tu vi như thế nào? Chẳng qua là chỉ là Kim Đan cảnh sơ kỳ, thế mà dám tiến vào đại mạc hoang vu, chẳng những không bị giam ở trong đó mà còn chiếm được một môn thần thông, bất kể là tu vi hay là thiên phú, hay là vận khí xu thế đều là cực kỳ hiếm thấy, uy lực một chưởng này, có lẽ cường đại tuyệt luân.

Lăng Hư Độ thở sâu, trên người quang ảnh lập loè, rõ ràng tế ra một kiện hạ phẩm phòng ngự Tiên Khí, toàn thân bốn phía đều bị khí kình vặn vẹo làm cho nhìn không thấy rõ, bảo vệ hắn ở trong đó.

"Vặn vẹo không gian phục chế phẩm? Sẽ vô dụng thôi."

Thư An Thạch nhìn thấy như thế chỉ bước ra một bước, tay phải hơi hơi run lên, chỉ nhìn thấy một cái bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện, bàn tay trên không trung hơi hơi rung động, trăm ngàn hạt cát vàng từ không trung hiện lên, theo bàn tay to lớn mang theo cát bụi phong bạo, từ trên cao đập xuống.

Uy thế ngập trời, cát vàng che lấp mặt trời!

Đại Hoang Chi Thủ vừa mới xuất hiện thì uy lực đã cường đại đến tình trạng khó có thể tin, uy thế cuồn cuộn tập trung vào chính giữa bàn tay, cát vàng cuồn cuộn, thiên hôn địa ám.

Oanh!

Đại Hoang Chi Thủ trùng trùng điệp điệp vỗ vào Tiên Khí phục chế phẩm vặn vẹo không gian do Lăng Hư Độ tế ra, một tiếng nứt vỡ bỗng nhiên vang lên, dường như không khí bị đè nén phát nổ, phát ra một tiếng "Oanh".

Khí kình cuồng bạo hướng về bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới, nếu không phải Phần Thần Đài có hộ thuẫn trong suốt nhìn không thấy mà nói, cỗ chi lực cuồng bạo này chỉ sợ sẽ tàn sát bừa bãi trong Thần Tú điện, những đệ tử tu vi bình thường căn bản là ngăn cản không nổi.

Uy lực của một chưởng, quả nhiên là như vậy!

Đại Hoang Chi Thủ đập xuống, tiêu tán, chẳng qua là thời gian chỉ trong nháy mắt, nhưng mà ở bên trên Phần Thần Đài sắc mặt của Lăng Hư Độ càng xanh mét, một kiện Tiên Khí dưới chân hắn bị đập thành phấn vụn, rơi đầy đất. Lăng Hư Độ tóc bay tán loạn, ở trong cuồng phong bay múa, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

Nhưng mà, trong mắt của hắn thì lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại càng phát ra sự âm tàn nham hiểm, thậm chí còn có một sự vui vẻ.

"Đại Hoang Chi Thủ, thần thông này chính là lấy được từ hoang vu đại mạc sao? Quả nhiên uy lực bất phàm, nếu không phải ta có cái này vặn vẹo không gian phục chế phẩm, chỉ sợ dưới một chưởng này phải chịu tổn thương trong tay ngươi. Bất quá, uy lực một chưởng như thế, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có thể đánh ra một chưởng này mà thôi." Trong mắt Lăng Hư Độ sát ý lập loè, sự âm độc bộc lộ trong lời nói.

Thư An Thạch một chưởng đắc thủ, cũng không tiếp tục đánh tiếp, chẳng qua là lẳng lặng đứng chắp tay tại đó.

"Nếu cảm thấy một chưởng chưa "đã ngứa", vậy ta lại đánh thêm một chưởng nữa."

Giọng nói nhàn nhạt, lại có một loại uy thế cuồn cuộn khó có thể hình dung ẩn chứa ở trong đó.

Bên dưới Phần Thần Đài, mọi người nhìn thấy mà choáng váng cả đầu óc, mặc dù có người cũng nghĩ tới Thư An Thạch có thể sẽ thắng được, nhưng tất nhiên cũng phải trả một cái giá cực lớn, khó khăn lắm mới thủ thắng, thậm chí là lưỡng bại câu thương, miễn cưỡng thắng được.

Nhưng mà, một chiêu Đại Hoang Chi Thủ vừa rồi lại hoàn toàn ra ngoài dự kiến của mọi người, uy lực của một chưởng này căn bản không phải đệ tử Kim Đan cảnh có thể ngăn cản, đệ tử Kim Đan cảnh đối mặt với một chiêu như thế, không cần phải suy đoán, tất nhiên là thân tử linh tiêu.

Mà những Nguyên Anh cảnh lão tổ kia thì sắc mặt cũng xanh mét, mơ hồ lộ ra sự kinh sợ trong lòng. Uy lực của Đại Hoang Chi Thủ, kỳ thật đã vượt qua Nguyên Anh cảnh tam trọng, nếu là ngạnh kháng một chiêu này, không chết cũng bị thương. Trách không được Thư An Thạch có can đảm khiêu chiến Nguyên Anh cảnh tứ trọng Lăng Hư Độ, hắn quả nhiên có thực lực này.

Bất quá, Lăng Hư Độ lại làm bọn hắn có chút kinh ngạc, vặn vẹo không gian phục chế phẩm bị một chưởng này đánh nát có chút đáng tiếc, bất quá một kiện phục chế phẩm mà thôi, cũng không đủ để cho bọn họ kinh ngạc. Nguyên Anh cảnh lão tổ bốn phía kinh ngạc là đối mặt một chiêu như thế, Lăng Hư Độ tuy rằng thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng lại không bị bất cứ thương tổn gì, hơn nữa không có nửa phần sợ hãi, ngược lại tựa hồ đã kích phát chiến ý của hắn.

Tu vi của Lăng Hư Độ mọi người đều đã biết rõ trong lòng, uy lực của Đại Hoang Chi Thủ quá lớn, hắn có thể tự bảo vệ mình đã xem như không tệ, tại sao lại có chiến ý hừng hực như thế này?

Khó hiểu, mọi người khó hiểu!