Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 485: Thiên kiếm bất thương

Dịch giả: aluco

Thiếu nữ mặc váy dài màu tím lẳng lặng đứng đấy, mái tóc như thác nước chỉ dùng một sợi dây lụa màu tím buộc chặt, trên mặt được bao phủ bởi một miếng lụa đen, chỉ có thể nhìn thấy vầng trán trắng nõn cùng một đôi mắt màu đen sáng ngời, trừ những cái đó ra ngay cả đôi tay của nàng đều được bao bọc bởi một cái bao tay màu tím, căn bản nhìn cũng không được gì.

Nhưng mà đôi mắt sáng ngời kia lại thanh tịnh đến cực hạn, không có nửa điểm tạp sắc, nhìn không thấy một chút tình cảm xao động nào, dù là đối mặt với thiếu niên áo trắng hơn tuyết kia, trong con ngươi cũng không hề xao động chút nào.

Điều làm Diệp Vân kinh ngạc là hai con ngươi của nữ hài váy tím cùng đôi tròng mắt mà hắn nhìn thấy trong ảo cảnh kia cực kỳ giống nhau, giống nhau ở chỗ thanh tịnh, giống nhau ở sự đơn giản.

Diệp Vân chưa từng nghĩ tới sẽ thấy được đôi mắt này ở trong hiện thực, hắn vẫn luôn cảm thấy đôi mắt này chỉ có thể xuất hiện ở trong giấc mộng cùng với cái ảo cảnh kia, một đôi mắt này chính là do đôi thanh niên nam nữ mang đến trong ảo cảnh, thanh tịnh trong suốt, đơn giản không có nửa phần tạp sắc, giống như một hài nhi bình thường, vô cùng ngây thơ.

Quân Nhược Lan nhìn thấy cũng sửng sốt một chút, nàng thật không ngờ tên trộm lấy đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cũng không chạy trốn, mà là bố trí một cái không gian trận pháp, ẩn nấp ngay tại chỗ.

Quân Nhược Lan không biết Diệp Vân phát hiện như thế nào, bất quá giờ phút này trên mặt của nàng có đôi chút kích động, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa vẫn luôn là bảo vật nàng muốn lấy được, giờ phút này rốt cuộc đã xuất hiện ở trước mặt nàng, không khỏi làm cho nàng muôn phần kích động.

"Lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa giao ra đây."

Giọng nói lạnh như băng, không hề mang theo chút tình cảm nào, dường như từng đạo băng kiếm sắc bén, đâm rách màng nhĩ người nghe.

Lông mày Diệp Vân chau lên, thanh âm này tuy rằng lạnh như băng, nhưng lại giống như đã từng quen biết. Không, phải nói là đã quen biết từ lâu. Thanh âm này hắn sẽ không thể nào quên, chính là thiếu niên cho tới nay cùng hắn có nhiều dây dưa, Đỗ Kiếm Ngâm.

"Đỗ Kiếm Ngâm?" Diệp Vân nhịn không được thấp giọng kinh hô.

Thiếu niên áo trắng đầu vai hơi động một chút, nghiêng đầu nhìn lại, không khỏi tinh mang trong mắt hiện lên: "Diệp Vân, ngươi cũng tới?"

Diệp Vân nhíu mày, chẳng qua chỉ một câu nói của Đỗ Kiếm Ngâm lại làm cho hắn cảm thấy một ít áp lực, gia hỏa này cả người dường như hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén đến cực hạn, phá nát thương khung, chặt đứt núi cao.

Đỗ Kiếm Ngâm quả nhiên là thiên tài trong thiên tài, rõ ràng có thể lĩnh ngộ kiếm đạo đến mức này. Tuy rằng kiếm đạo của hắn cũng không phải là thuần khiết, đã xa rời chính đạo. Chẳng qua là hắn cũng chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đưa kiếm đạo đi lệch này tới cực hạn. Nếu như nói kiếm đạo chính thức chính là chính khí sánh lạn, như vậy kiếm đạo của Đỗ Kiếm Ngâm lại là xa rời chính đạo, chính là tà ác đến cực hạn, kiếm đạo ở trong tay của hắn, chỉ có một loại kết cục, chết!

Đỗ Kiếm Ngâm cũng không thèm liếc mắt nhìn Quân Nhược Lan, hắn nhìn về phía thiếu nữ váy tím lần nữa, lạnh lùng nói: "Giao ra đây."

Thiếu nữ váy tím lẳng lặng nhìn hắn, một thanh âm vang lên, không thể nào hình dung được sự êm tai thanh thúy mà nó phát ra, dường như toàn bộ Thiên Địa đều bắt đầu trở nên biến đổi kỳ ảo.

"Đây là của ta."

Thiếu nữ váy tím xòe bàn tay phải đang mang cái bao tay màu tím ra, nhìn thấy một quả hạt giống màu đỏ tía đang xoay tròn trong lòng bàn tay của nàng, tản mát ra hào quang màu tím.

Hạt giống Lôi Đình áo nghĩa!

Hạt giống màu đỏ tía chính là trái tim của Lôi Linh Thú, Quân Nhược Lan vẫn luôn nghĩ phải tìm cách lấy được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, giờ phút này rốt cuộc nó đã xuất hiện ở trước mặt nàng.

"Không cho, sẽ chết!" Đỗ Kiếm Ngâm bước lên một bước, trường kiếm trắng noãn như ngọc trong tay hơi hơi rung động lắc lư, phát ra thanh âm ông ông.

Trong khoảnh khắc, Lôi Hải bốn phía dường như cảm nhận được uy lực trong đó, rõ ràng nhao nhao thối lui, chỉ trong thời gian nháy mắt phạm vi trong vòng trăm trượng đã không còn nửa điểm Lôi Hải, nhìn không thấy một tia lôi quang.

Trong mắt Diệp Vân tinh mang mãnh liệt bắn ra, hắn không thể nào nghĩ đến kiếm đạo của Đỗ Kiếm Ngâm rõ ràng lại tới trình độ này, Kiếm Ý tràn ra đã có thể xua tán Lôi Hải, hắn tự nhận là làm không được điểm ấy, không phải bởi vì hắn lĩnh ngộ đối với kiếm đạo chưa đủ, mà căn bản là kiếm đạo của hắn không có được sự kiêu ngạo như thế.

"Ngươi là người quá phiền nhiễu, vì sao vật này lại là của ngươi? Ai lấy được là của người đó." Thiếu nữ váy tím nhàn nhạt nói ra, trong thanh âm linh hoạt kỳ ảo tựa hồ có chút bất mãn.

"Sai rồi, ai có thực lực mạnh, thì của người đó." Đỗ Kiếm Ngâm lần nữa bước ra một bước, khí thế trên toàn bộ người hắn lại càng phát ra lăng lệ ác liệt, dường như một thanh trường kiếm cực lớn, vắt ngang trên không trung.

"Không cho, nó là của ta." Thiếu nữ váy tím hừ một tiếng, có chút tức giận.

"Vậy thì chết đi!"

Đỗ Kiếm Ngâm không hề có nửa điểm chần chờ, trường kiếm trắng noãn như ngọc trong tay ngay lúc đó chỉa xéo về phía trên phóng ra, lập tức nhìn thấy một đạo kiếm quang màu trắng xuất hiện, đâm về ngực của thiếu nữ váy tím.

"Dừng tay!"

Diệp Vân quá sợ hãi, tức giận quát lên. Nhưng mà vẫn quá chậm, đợi đến lúc hắn kịp phản ứng, kiếm quang màu trắng do Đỗ Kiếm Ngâm đánh ra đã đến trước ngực thiếu nữ váy tím, trong nháy mắt sẽ xuyên thấu.

Nhưng mà, một màn kế tiếp lại làm cho bọn người Diệp Vân trợn mắt há hốc mồm.

Kiếm quang màu trắng không bị bất cứ cản trở gì lập tức xuyên thấu ngực của thiếu nữ váy tím, chẳng qua là theo dự đoán máu tươi bắn ra tung tóe cũng không xuất hiện, thiếu nữ váy tím vẫn lẳng lặng đứng đấy như trước, toàn thân không có nửa điểm thương thế, cho dù là quần áo cũng không có một chỗ nào bị rách nát.

Một kiếm 'hoành tráng" như thế của Đỗ Kiếm Ngâm, vậy mà rõ ràng không làm thương tổn được cô gái đó!

Thế nhưng, ai cũng trông thấy kiếm quang của Đỗ Kiếm Ngâm đâm xuyên qua thân thể của nàng, tại sao lại không có nửa điểm tổn thương đây?

Thiếu nữ váy tím cũng không hề tránh né, cũng không thi triển thần thông gì, chỉ cứ yên tại đó nhưng lại không hề bị thương chút nào, điều này hoàn toàn vượt qua lý giải của mọi người.

"Làm sao có thể?" Đỗ Kiếm Ngâm chấn động, hắn căn bản không tin tưởng hết thảy những gì nhìn thấy nơi đây.

Uy lực của một kiếm này mạnh bao nhiêu thì trong lòng của Đỗ Kiếm Ngâm quá rõ ràng, không riêng gì hắn, ngay cả Diệp Vân cùng đám người Quân Nhược Lan cũng cực kỳ rõ ràng. Uy lực của một kiếm này đủ để chém giết tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng trở xuống, sau khi "lĩnh đủ" một kiếm này, căn bản không thể có cơ hội nào sống sót, triệt để thân tử linh tiêu.

Nếu đổi cho Diệp Vân thay vào vị trí của thiếu nữ váy tím, hắn cũng không nắm chắc có thể dễ dàng tiếp được một kiếm này, cho dù hắn đã tìm hiểu được kiếm đạo chính thức.

Nàng làm sao làm được điều đó?

Quân Nhược Lan cùng đám người Diệp Vân trong lòng tràn đầy khiếp sợ, thần sắc khó có thể tin hiện rõ trên mặt.

"Một kiếm này của ngươi không tệ, bất quá không đả thương được ta." Thiếu nữ váy tím hơi nghiêng vầng trán, chớp chớp mắt nói ra.

"Không thể nào, ngươi có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc thì tu vi chỉ là Kim Đan Cảnh, làm sao có thể đủ để tránh thoát một kiếm này của ta?" Đỗ Kiếm Ngâm khó có thể lý giải, tức giận quát.

"Ta tại sao phải tránh né? Ta không cần tránh né, một kiếm này của ngươi không đả thương được ta." Thiếu nữ váy tím hừ một tiếng, cao giọng nói ra, thanh âm linh hoạt kỳ ảo giống như tiếng hót của chim sơn ca vang lên bên tai mọi người.

Lông mày Đỗ Kiếm Ngâm chau lên, khí thế toàn thân càng phát ra mạnh mẽ, hắn đột nhiên nhảy lên, trường kiếm trắng noãn như ngọc trong tay khẽ run lên trên không trung, trong khoảnh khắc mấy vạn đạo kiếm quang đồng thời xuất hiện, lập tức hội tụ thành một bó trên không trung, hóa thành một thanh thiên kiếm cực lớn, phóng tới thiếu nữ váy tím, kiếm khí rậm rạp, âm phong phát tiếng ra gào thét, khí tức tà ác lập tức tràn ngập trên không trung.

Thiên kiếm ầm ầm lao đi, tốc độ nhanh chóng, uy lực tuyệt luân.

Một kiếm này chính là tu vi ngưng tụ suốt đời của Đỗ Kiếm Ngâm, ẩn chứa trong đó là lý giải của hắn đối với kiếm đạo. Nếu người chống đỡ với một kiếm này chính là Diệp Vân, hắn cũng không nắm chắc có thể thắng được một chút nào.

Một kiếm này, đã đạt tới lực lượng của Kim Đan Cảnh đỉnh phong, trong Lạc Lôi Cốc này có lẽ đã là vô địch.

Thiên kiếm ầm ầm mà đi, trùng trùng điệp điệp chém vào trên người thiếu nữ váy tím.

Nhưng mà, thiếu nữ vẫn lẳng lặng đứng đấy như trước, không hề có nửa điểm động tác tránh né, chỉ chờ đến khi lực lượng của thiên kiếm triệt để tiêu tán, nàng mới hừ hai tiếng.

"Kiếm đạo của ngươi, lĩnh ngộ sai rồi!"