Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 483: Ám hữu tiềm phục (Ẩn nấp trong bóng tối)

Dịch giả: aluco

Thanh âm quen thuộc quanh quẩn trên không trung, Diệp Vân đang bị giam cầm ở chính giữa hư không không biết từ lúc nào đã mở hai mắt ra, từ không trung chậm rãi rơi xuống, rơi vào trước người Quân Nhược Lan.

Quân Nhược Lan khẽ giật mình, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khó có thể tin.

"Lôi Mộc không phải là của ta sao? Ngươi không phải đã nói chỉ cần hạt giống Lôi Đình áo nghĩa sao?" Sắc mặt Diệp Vân thong dong, nhàn nhạt hỏi.

Trong mắt Quân Nhược Lan chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, nói: "Không sai, lúc trước chúng ta ước định như thế. Bất quá Lôi Mộc dù sao cũng xem như là vật trân quý trong Thiên Địa, người nào có năng lực thì mới có thể có được, nếu thật sự ngươi bị Lôi Mộc giam cầm mất hai canh giờ, điều đó nói lên tu vi của ngươi "cùi bắp" quá, không có tư cách có được Lôi Mộc."

Diệp Vân thản nhiên nói: "Hiện tại thì sao?"

Sắc mặt Quân Nhược Lan vẫn thản nhiên: "Nếu ngươi đã có thể giải trừ cấm chế của Lôi Mộc nhanh như vậy, hiển nhiên tu vi của ngươi đã vượt quá dự đoán của ta, nếu đã như vậy, ước định của ta và ngươi vẫn như trước, ngươi lấy Lôi Mộc, ta lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa."

Quân Nhược Lan coi như chưa từng xảy ra việc gì, trên mặt nàng chẳng hề có chút thần sắc khó xử nào cả.

Ngược lại Diệp Vân khẽ giật mình, hắn thật không ngờ Quân Nhược Lan lại có thể có phản ứng như thế này, thật sự ra ngoài ý định. Vốn hắn cho rằng Quân Nhược Lan thẹn quá hoá giận, nói không chừng sẽ bỏ đi hoặc có thể lại đánh nhau đến ngươi chết ta sống, dù sao nàng có trung phẩm Tiên Khí trong tay, thực lực trác tuyệt.

Nhưng mà những gì xảy ra trước mắt hoàn toàn ngoài dự đoán của Diệp Vân, hoàn toàn ra ngoài ý định.

"Ngươi muốn giết ta cướp lấy Lôi Mộc, cứ như vậy mà bỏ qua sao?"

Quân Nhược Lan nhìn hắn một cái, nói: "Trước hết ta đã không giết ngươi, tiếp theo nếu như ngươi không cách nào nhanh chóng thoát khỏi giam cầm, như vậy tự nhiên cũng không có tư cách có được Lôi Mộc, dù cho cưỡng ép có được cũng tuyệt đối bảo vệ không được. Nếu như ta không giết ngươi, Lôi Mộc cũng dựa theo ước định đưa cho ngươi, như vậy ước định giữa chúng ta tất nhiên vẫn còn hữu hiệu như trước, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, ngươi còn phải tìm giúp ta."

Diệp Vân "tắt đài" toàn tập...

"Đúng rồi, vừa rồi ta đánh trọng thương Tô Tinh Vân cùng Ứng Vô Quân, coi như là trừ bớt đi hai người cạnh tranh với chúng ta trong việc tìm kiếm hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, đây là một sự trợ giúp không nhỏ, coi như là một phần công lao của ta đền bù cho ngươi." Giọng nói Quân Nhược Lan nhàn nhạt, nói tiếp.

Diệp Vân im lặng triệt để. Vân Thiên Hành cũng im lặng, ngay cả bọn người Ứng Vô Quân cũng im lặng toàn bộ.

Diệp Vân hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thở ra, lạnh lùng nói: "Vậy chuyện ngươi kích thương Thẩm Mặc huynh đệ cùng Tăng Huyền sư huynh của ta, giải quyết như thế nào?"

Trong ánh mắt của Quân Nhược Lan tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: "Cần phải giải quyết sao? Thân ở Lạc Lôi Cốc thì bản thân nên có chuẩn bị tâm lý sẽ vẫn lạc, hai người bọn họ cản trở đến lợi ích của ta, cùng ta động thủ rồi lại không địch lại, không chết coi như đã may mắn rồi, chẳng lẽ còn muốn giải quyết như thế nào? Chẳng lẽ Diệp Vân ngươi nếu như cùng bọn Ứng Vô Quân đánh đập tàn nhẫn, đánh cho đối phương trọng thương, còn cần một lời giải thích cho đối phương?"

Những lời chất vấn định nói ra bị nghẹn lại trong lồng ngực Diệp Vân, rút cuộc nói không nên lời.

Cái thế giới này đã là như thế, sức mạnh quyết định tất cả. Trong Lạc Lôi Cốc vốn là nguy hiểm cực độ, vì một quả Lôi Mộc, có giết hơn trăm người cũng sẽ không nhíu mày một chút nào. Thẩm Mặc cùng Tăng Huyền bị Quân Nhược Lan kích thương, nhưng cũng không thể nói được lời nào.

Mấu chốt nhất chính là, tu vi của bọn Diệp Vân cũng không mạnh hơn Quân Nhược Lan, bằng không mà nói chỉ cần ra tay chế trụ nàng, như vậy thì lời nói tất nhiên có trọng lượng ngay, cường giả cùng lực lượng, mới là đạo lý của cái thế giới này.

Nhìn thấy Diệp Vân nhíu mày, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, Quân Nhược Lan cười cười, bàn tay trắng nõn hất nhẹ, hai viên đan dược nhanh chóng bắn ra.

Diệp Vân giơ tay bắt được, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có một sự ấm áp, tựa hồ có một đạo khí tức từ lòng bàn tay chui vào, ôn nhuận nhẹ nhàng, cực kỳ thoải mái.

"Đưa hai quả Linh Vận Đan cho bọn hắn ăn vào đi, thương thế có lẽ sẽ khỏi rất nhanh thôi." Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.

"Linh Vận Đan?" Diệp Vân khẽ giật mình, hắn chưa từng nghe qua cái tên này.

"Linh Vận Đan?"

Cùng lúc đó, Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân lại trăm miệng một lời kinh hô lên.

"Cái này chính là thánh dược chữa thương Linh Vận Đan của Phiêu Miểu Tông?"

Sắc mặt của Vân Thiên Hành cũng khẽ biến, nhìn hai quả đan dược trắng noãn lớn nhỏ giống như đậu nành trong lòng bàn tay Diệp Vân với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Thánh dược chữa thương?" Diệp Vân hỏi với vẻ hiếu kỳ.

"Đúng vậy, Linh Vận Đan chính là thánh dược chữa thương của Phiêu Miểu Tông, dược lực ôn hòa, chỉ cần ngươi không chết là có thể giữ được tính mạng. Đan dược này cực kỳ trân quý, một hạt khó cầu, nghe nói ngay cả đệ tử tinh nhuệ của Phiêu Miểu Tông cũng nhiều năm không được ban thưởng, chỉ có cao thủ Nguyên Anh Cảnh mới có tư cách có được Linh Vận Đan." Vân Thiên Hành gật gật đầu, chậm rãi nói ra, khi nhìn về phía Quân Nhược Lan trong mắt đã tràn đầy kinh ngạc.

Diệp Vân nhìn nhìn Quân Nhược Lan, sắc mặt cô gái này lại vô cùng thong dong, dường như ném ra bên ngoài vừa rồi chỉ là hai cục đá, căn bản không đáng giá được nhắc tới.

Diệp Vân đưa hai viên đan dược cho Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc, hai người cũng không chần chờ, lập tức ăn vào, sau đó khoanh chân mà ngồi, tiêu hóa dược lực.

Chỉ một lát công phu sau, đã thấy Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc vươn người đứng dậy, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khôi phục như thường.

"Tốt rồi?" Diệp Vân hỏi.

Tăng Huyền gật gật đầu, Thẩm Mặc lại nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Quân Nhược Lan, không biết suy nghĩ cái gì.

"Tốt rồi, hai người bọn họ thương thế đã khôi phục, chắc hẳn trong cơ thể còn có dược lực chưa hấp thu hết, sẽ tự động bồi dưỡng lục phủ ngũ tạng của bọn họ, một ít bệnh kín vết thương nhỏ cũng sẽ tự động được trị liệu, bọn hắn cũng coi như nhân họa đắc phúc, không cần cảm tạ ta." Quân Nhược Lan liếc nhìn hai người, quay đầu nói với Diệp Vân.

Lông mày Diệp Vân khẽ nhướng lên, không nói thêm gì nữa. Hắn cũng không muốn nói thêm cái gì, giờ phút này Lôi Mộc đã vào tay, như vậy việc trước tiên phải tìm được Băng Linh Tiên Thảo là có thể chờ đợi thông đạo Lạc Lôi Cốc mở ra lần nữa, trở về phục mệnh.

Bất quá, Diệp Vân tất nhiên sẽ không trở về như vậy, vừa rồi lực lượng trong Lôi Mộc đã giam cầm hắn trên không trung, kỳ thật từng đạo lôi linh khí hùng hồn cực kỳ kia tiến vào thân thể của hắn, sau đó cùng lôi linh khí của bản thân gặp gỡ giao hòa, nhanh chóng dung hợp, hơn nữa tiến thêm một bước tăng lên phẩm chất cùng số lượng.

Giờ phút này, cảnh giới Diệp Vân mặc dù không hề tăng lên, nhưng mà dựa vào lôi hệ pháp tắc sự khống chế của hắn đối với lôi linh khí đã tiến thêm một bước, Linh khí trong cơ thể lại càng hùng hồn tinh thuần, hiện tại nếu thi triển Lôi Vân Điện Quang Kiếm mà nói, uy lực so với lúc trước đến chỉ sợ lớn hơn gấp đôi. Tương đương với việc công kích của hắn cũng mạnh mẽ ra gấp đôi, tăng trưởng như vậy quả thực là khó có thể tin, nếu không phải Quân Nhược Lan có được trung phẩm Tiên Khí, hơn nữa cũng nhìn không ra thực lực chân chính của nàng, Diệp Vân quả thật cũng muốn chiến thử một lần cùng nàng, khiêu chiến thử uy lực của trung phẩm Tiên Khí.

" Hạt giống Lôi Đình áo nghĩa vừa rồi ngưng tụ thành trái tim của Lôi Linh Thú, làm thế nào lại đột nhiên biến mất, khiến cho Lôi Linh Thú mất đi lực lượng?" Diệp Vân nhàn nhạt hỏi.

Vấn đề này chẳng những Diệp Vân quan tâm, ngay cả Vân Thiên Hành cùng bọn người Ứng Vô Quân cũng tràn đầy kinh ngạc trong lòng, không rõ vì sao.

Quân Nhược Lan liếc nhìn bọn hắn, thản nhiên nói: "Rất đơn giản, có người đã lấy đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa rồi."

Có người lấy đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa rồi sao?

Vân Thiên Hành cùng đám người Diệp Vân hai mặt nhìn nhau, như thế nào cũng không tin lời Quân Nhược Lan vừa nói. Nếu như có người nào đó có thể lấy đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa một cách lặng yên không một tiếng động trước mắt bọn hắn, đúng là bọn họ không cách nào tin được.

Phải biết rằng, bởi vì quy tắc do Lạc Lôi Cốc đã đề ra, tu sĩ Nguyên Anh Cảnh thì không cách nào tiến vào, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh Cảnh trở xuống mới có thể tiến vào. Vân Thiên Hành bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất Kim Đan Cảnh trong những người cùng thế hệ, nếu như quả thật có kẻ ăn cắp ẩn núp nơi đây theo như lời nói, quả quyết trốn không thoát ánh mắt của bọn hắn.

Chưa kể hạt giống Lôi Đình áo nghĩa chính là trái tim của Lôi Linh Thú, tu vi của Lôi Linh Thú chính là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, tu sĩ có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc, ai có thể có khả năng lấy đi trái tim của nó một cách dễ dàng như thế?

Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào có khả năng này!

Trong lòng đám người Vân Thiên Hành tất nhiên là không tin điều đó, trên mặt đã hiện rõ sự không tin này mà không cần che giấu chút nào.

"Người này tu vi trác tuyệt, thủ đoạn quỷ dị, tu vi tối thiểu là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, các ngươi nhìn không thấy cũng không có nghĩa là người khác không làm được điều đó. Đại Tần đế quốc cũng chưa coi vào đâu, Phiêu Miểu Tông cùng Thần Tú Cung cũng như vậy. Trên đời này có vài thần thông, có vài thủ đoạn đúng là có nghĩ cũng không nghĩ ra. Ta ngay từ đầu cũng chưa phát hiện được, về sau mới phát hiện trái tim Lôi Linh Thú bị lấy đi, trong hai người này có một người truy kích, hai người này giờ phút này có lẽ vẫn chưa động thủ, chúng ta tìm khắp mọi nơi xem, mới có thể tìm được." Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.

Đám người Diệp Vân lại càng im lặng, có người ở trước mắt bọn hắn lấy đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, chưa kể còn có người cũng còn tiềm phục ở bên cạnh để truy kích, nhưng bọn hắn lại không phát hiện được, hai người này đến cùng có tu vi gì? Làm sao có thể cường hãn đến mức này.

"Diệp Vân, Tăng Huyền, Vân Thiên Hành, các ngươi đều là cao thủ tu luyện lôi linh khí, có thể thử thông qua sự chấn động của Lôi Hải để cảm thụ sự tồn tại của hai người kia, chắc có lẽ không quá khó khăn." Quân Nhược Lan tựa hồ đã tính trước, giọng nói nhàn nhạt.

Ba người Diệp Vân nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Trong khoảnh khắc, ba người hầu như phóng xuất toàn bộ lôi linh khí trong cơ thể phối hợp cùng thần thức khuếch tán khắp bốn phương tám hướng đi ra ngoài, một lần nữa muốn tìm ra sự thay đổi gì đó cùng chấn động ở trong Lôi Hải này.

Cao thủ có thể lấy đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa trước mắt mọi người rút cuộc là ai? Tên gia hỏa nào có thể tiềm phục ngay bên cạnh để truy kích, là ai?

Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, đối với thế hệ trẻ tuổi tại Đại Tần đế quốc, lại có nhận thức hoàn toàn mới.