Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 29: Tình Cảm Chỉ Như Vở Kịch Một Vai

Edit: Yang

Beta: Yin

- ---

Vừa ra khỏi nhà hàng, Thịnh Hoan bỗng thấy Lục Cận Ngôn vẫn có chút ảm đạm, thậm chí cô còn mơ hồ cảm thấy giống như giông bão sắp nổi lên.

Nhưng nhìn Lục Cận Ngôn như vậy, cô thật sự không dám mở miệng hỏi.

Với trạng thái này, trực giác cho cô biết nếu cô mở miệng sẽ ngay lập tức chạm vào họng súng của anh.

Vì lúc đầu ngồi xe Thẩm Trí tới đây nên cô không có cách nào khác, lại bởi vì Lục Cận Ngôn đi cùng nên cô chỉ có thể đi nhờ xe anh về.

Bentley vững vàng hòa nhập vào dòng xe cộ tấp nập, trong xe yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Thịnh Hoan vừa hạ cửa sổ xuống, gió đêm lập tức ùa vào thổi tung mái tóc cô.

Bên ngoài, ánh đèn neon sáng rực lần lượt chạy vụt qua trước mắt, khung cảnh rực rỡ này khiến cô nhìn đến thất thần.

Cô đang cùng Thẩm Trí ăn cơm, làm sao Lục Cận Ngôn có thể đột ngột xuất hiện như thế, hơn nữa thái độ anh đối với Thẩm Trí vô cùng xa cách, còn ẩn trong đó ý đối địch, là vì sao?

"Hắn ta kết hôn rồi à?" Lục Cận Ngôn nắm chặt tay lái, vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, hơi cứng rắn hỏi.

"Hả?" tâm tư của Thịnh Hoan đang đặt toàn bộ vào ý nghĩ của Lục Cận Ngôn nên cô không hề chú ý anh nói gì, lại thêm tiếng xe cộ ồn ào khiến cô không nghe thấy rõ lắm.

Lục Cận Ngôn nhẫn nhịn, mở miệng lặp lại câu hỏi.

Tưởng tượng đến việc mình bị lừa dối nhiều năm như vậy, lãng phí thời gian với Thịnh Hoan nhiều năm đến thế, trái tim anh dường như nổ tung, anh muốn ngay lập tức lao đến chất vấn cô.

Trong lòng buồn bực không thôi, đối với thái độ như không hề biết gì của Thịnh Hoan, anh phải cố nén cảm xúc xuống.

"Đúng vậy," tuy rằng có chút kinh ngạc vì Lục Cận Ngôn lại quan tâm đến chuyện của Thẩm Trí nhưng Thịnh Hoan vẫn trả lời thành thật, cơ hồ đem tất cả những gì mình biết nói cho anh nghe: "Thẩm Trí đã kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học......"

Lục Cận Ngôn nặng nề hít một hơi, bây giờ anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng anh vẫn muốn nghe câu trả lời hoàn chỉnh và rõ ràng của Thịnh Hoan nên tiện đà hỏi tiếp: "Không phải cô thích hắn sao? Tại sao lại để hắn ta kết hôn với người khác?"

Tính cách Thịnh Hoan luôn luôn yêu hận rõ ràng, dám yêu cũng dám hận.

Theo như cô nói, Thịnh Hoan thích thứ gì thì chắc chắn cô sẽ có được, chỉ cần không vượt quá phạm vi đạo đức.

Cô và hắn lại là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, gần quan được ban lộc, sao có thể để một người khác chen ngang.

Khi biết Thịnh Hoan thích người khác, anh đã vứt bỏ tự trọng của mình mà điều tra, ngay cả nguồn tin tức ít ỏi về cô cũng không thể ngăn cản anh.

Sống ở nước ngoài lâu như vậy, anh cũng không biết tại sao Thịnh Hoan lại trở về thay Thời Dao gặp mình.

Lúc đầu anh chỉ cho rằng cô mới chia tay Thẩm Trí nên mới quay về, sau đó sẽ lại đi thôi.

Nhưng anh đã sai vì sau đó không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi thích anh ta?" Thịnh Hoan nghe vậy liền kinh ngạc: "Sao có thể chứ, chúng tôi rất thân nhau, đối với nhau không hề có cảm giác.

Thẩm Trí lại xem tôi như em gái, chúng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm."

Thịnh Hoan nói, nheo nheo mắt: "Tại sao anh lại cho rằng tôi thích Thẩm Trí? Hơn nữa, tôi có cảm giác anh hiểu rất rõ chuyện của tôi và anh ấy?"

Mặc dù trong lòng đã mơ hồ có phỏng đoán nhưng khoảnh khắc nghe được chính miệng Thịnh Hoan xác nhận, lồng ngực Lục Cận Ngôn vẫn chấn động mạnh.

Một sự thật khác hoàn toàn với những gì anh biết.

Lục Cận Ngôn nhấp môi không trả lời, anh cũng không thể nói ra những chuyện trước kia, vài giây sau mới không mặn không nhạt ném hai chữ: "Cảm giác."

Trước kia anh vẫn luôn cho rằng Thịnh Hoan biết anh thích cô, cô vẫn luôn cậy vào tình yêu này mà làm càn.

Nhưng hôm nay anh không chỉ nhận ra quan hệ giữa cô và Thẩm Trí không như anh nghĩ mà với cử chỉ và thái độ đó, có khả năng cô không biết anh thích mình.

Dựa vào tính cách của Thịnh Hoan, nếu như biết anh thích mình, trước kia cô sẽ không để ý tới anh, thậm chí sẽ không thèm liếc anh lấy một cái mà chỉ xem anh như thứ để lợi dụng vào một thời điểm mà thôi.

Bởi vì cô biết, chỉ cần cô ra hiệu, anh sẽ trở thành con rối của cô.

Nhưng cô đã không làm vậy mà tự mình về nước, bày đủ trò dụ dỗ anh.

Điều này không phù hợp với những gì anh hiểu về Thịnh Hoan.

Lục Cận Ngôn chỉ trách bản thân quá rụt rè, nhát gan.

Anh không dám, cũng không có thời gian gặp mặt hỏi cô, nếu không kết quả căn bản sẽ không như bây giờ.

Mấy năm cô ra nước ngoài, anh vẫn luôn trằn trọc, chỉ cần tưởng tượng đến việc cô thích Thẩm Trí, cùng hắn ngày đêm ở bên nhau, anh lại không nhịn được mà nảy sinh lòng đố kị.

Anh sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc, lại ở bên nhau, củi khô rồi sẽ bốc cháy, chỉ một khắc thôi, Thẩm Trí sẽ hôn cô, cô nửa đáp ứng nửa cự tuyệt, hắn sẽ không cho cô có cơ hội từ chối.

Và cứ như vậy, anh sẽ trở thành một người ngoài, một người chỉ có thể đứng nhìn tình cảm của hai người bọn họ.

Còn tình cảm của anh chỉ là một vở kịch một vai.

Nhưng tại sao Thịnh Hoan lại không thể thích anh? Anh đối với cô bằng cả trái tim chân thành, cố gắng hết sức để không quấy rầy, mặc cho cô và Thẩm Trí ở nước ngoài cùng nhau.

Nghĩ đến việc mình bị người khác lừa dối, Lục Cận Ngôn cố kiềm nén cảm xúc nhưng gân xanh bên huyệt thái dương lại nổi lên, lộ ra ít xúc cảm của anh.

Thịnh Hoan là người nhạy cảm, cô dường như nhận ra có gì đó không ổn nên đã cẩn thận hỏi: "Anh làm sao vậy? Có gì không ổn sao?"

Khóe mắt Lục Cận Ngôn đỏ lên, đôi môi mỏng dường như mím lại thành một đường thẳng khiến Thịnh Hoan có chút lo lắng.

Cô sống cùng Lục Cận Ngôn không lâu nhưng vẫn hiểu đôi chút về anh.

Tuy rằng hơi trầm mặc ít nói nhưng anh luôn giữ cảm xúc đúng mực.

Còn đêm nay anh đúng là không bình thường, từ khi biết chuyện Thẩm Trí đã có vợ, anh dường như không thể khống chế cảm xúc của mình.

Lại nghĩ đến anh tỏ ra hiểu rất rõ khi nói về chuyện giữa cô và Thẩm Trí, một suy nghĩ trong đầu Thịnh Hoan từ từ thành hình.

Bên cạnh Lục Cận Ngôn mấy năm nay không hề tồn tại một người khác phái nào, tuy nói nhân phẩm Thời Dao không "đạt" nhưng tốt xấu gì cũng nhiệt tình với anh, huống chi ở một vị trí như vậy chắc chắn có rất nhiều người muốn nhào vào ngực anh.

Vậy mà Lục Cận Ngôn luôn luôn không dính chút tai tiếng tình cảm nào.

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng Lục Cận Ngôn dùng thế lực để trấn áp tin tức xuống, chứ làm sao có thể có người ngồi ở địa vị này, vào tuổi này còn giữ được mình trong sạch.

Lục Cận Ngôn cũng chỉ là một tên cặn bã thôi, trước mặt là vậy nhưng sau lưng lại khác.

Nhưng từ khi sống chung với anh, cô phát hiện ra, trừ phi là tiệc xã giao đặc biệt, nếu không anh đều tan làm đúng giờ.

Thậm chí có rất nhiều lần từ bệnh viện về cô đều thấy Lục Cận Ngôn đã chuẩn bị xong bữa tối.

Cô thường giải quyết bữa tối bên ngoài rồi mới về, nhưng sau một vài lần, cô đã như tập thành thói quen mà về nhà đúng giờ cùng anh ăn tối.

Không lẽ người Lục Cận Ngôn vẫn luôn thích chính là Thẩm Trí, vì vậy anh mới không có thiện cảm với Thời Dao.

Lúc nãy thái độ xa cách đó chỉ là ngụy trang trong khi anh biết cô có quan hệ tốt với Thẩm Trí nên muốn mượn cô để tiếp cận người mình thích?

Cảm giác này thật khiến cô không nói nên lời, Thịnh Hoan cảm thấy bế tắc, lần đầu tiên cô thích một người đàn ông nhưng rốt cuộc người đàn ông đó lại thích một người đàn ông khác sao? Tuy nhiên, buổi tối ngày hôm đó rõ ràng Lục Cận Ngôn cũng có phản ứng, chứng tỏ anh đối với cô không phải hoàn toàn không có cảm giác.

Thịnh Hoan nghĩ, trộm đánh giá Lục Cận Ngôn, trong bóng tối, sườn mặt anh càng toát lên vẻ lạnh lùng, thậm chí hơi thở mang theo vài phần sát khí.

Còn chưa kịp phản ứng, chiếc Bentley đã đột ngột dừng lại, Thịnh Hoan nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ mới phát hiện ra đã về tới biệt thự.

Bình thường, anh sẽ lái xe vào gara mới dừng lại, thế nhưng lúc này Lục Cận Ngôn lại dừng xe ngay trước cổng biệt thự.

Thịnh Hoan hơi thắc mắc nên mở miệng hỏi: "Sao lại dừng xe ở đây, anh không vào à?"

Tối nay Lục Cận Ngôn thật sự khiến cô không thể hiểu nổi, âm thầm xuất hiện, hành động thì kì lạ.

Lục Cận Ngôn quay đầu nhìn Thịnh Hoan, giọng nói có chút dịu dàng khác thường: "Cô vào trước đi, tôi có chút chuyện phải đi xử lí."

Từ trước tới nay anh chưa từng là một người tốt, nếu như có người dám lừa dối anh, tất nhiên anh phải khiến người đó trả cái giá gấp đôi.

Thịnh Hoan nhìn vào ánh mắt Lục Cận Ngôn, cả người đều ngây ngẩn ra một lúc, đến khi hoàn hồn thì đã thấy đuôi xe anh sắp biến mất khỏi tầm mắt.

Cô thật sự cảm thấy tối nay hơi khác thường, tuy Lục Cận Ngôn nói rất nhẹ nhàng, còn có chút dịu dàng.

Nhưng cô cảm thấy, ẩn sau vẻ dịu dàng đó chính là mưa sa bão táp, dường như đang có chuyện gì lớn xảy ra.

Cảm giác này đến quá mức đột ngột, cô cũng không biết nó từ đâu ra, chỉ là cảm giác mơ hồ mà thôi.

Thịnh Hoan lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ quái gở này ra khỏi đầu rồi nhấc chân bước vào biệt thự....!

--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-

Thời Dao ngồi trên sô pha trong chung cư, cầm điện thoại lướt xem những tin tức mới nhất về mình.

Cô ta dọn ra khỏi Thịnh gia là muốn tự cứu bản thân, nhưng cô ta không thể ngờ rằng thay vào đó, cô ta lại tự bê đá đập vào chân mình, tự mình làm mình bị thương.

Cô ta đã tính toán từ trước, ông Thịnh dù gì vẫn có tình nghĩa, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô ta.

Hơn nữa, Lục Cận Ngôn cũng sẽ không quá để ý tới những tin tức giải trí này.

Thông thường, trong giới giải trí khoảng hai, ba này lại xảy ra chuyện lớn, vậy nên sức chú ý từ tin tức về cô ta sẽ nhanh chóng bị dời đi sự chú ý thôi.

Chỉ là, không ngờ rằng tin tức về cô ta ngày càng tồi tệ hơn.

Thời Dao có ông Thịnh và Lục Cận Ngôn bên cạnh, sao các tin tức kia lại có thể ngày một nhiều hơn được?

Cô ta không biết, nhưng không thể không nghi ngờ Thịnh Hoan hại mình.

Cuộc đời cô ta, có lẽ Thịnh Hoan chính là biến số lớn nhất trong đó.

Nghĩ đến Thịnh Hoan, Thời Dao không thể ngăn được sự chán ghét và ghê tởm trong mắt mình.

Thịnh Hoan tốt số, muốn gì được đó, vậy mà vẫn một hai giành giật với cô ta.

Bất kể cô ta thích gì, Thịnh Hoan đều cố gắng đoạt lấy nó, ngay cả khi đó là Lục Cận Ngôn.

Nhớ lại trước kia, những lời cô ta nói ra trong bệnh viện thật sự không phải là cố ý, chỉ là khi bực bội, cô ta không khống chế được bản thân mà buột miệng nói ra hết những điều giấu kín trong lòng.

Thời Dao luôn cảm thấy mình không hợp với gia đình này, Thịnh Hoan không thích cô ta, tuy ông bà Thịnh không keo kiệt với cô ta về vật chất nhưng so với Thịnh Hoan thì làm sao biết được.

Ai ngờ, bà Thịnh vừa nghe những lời đó xong lập tức bị kích động mà qua đời.

Cô ta đã xin lỗi, còn bị Thịnh Hoan tát hai cái trước mộ bà Thịnh, sau đó càng hung hăng hơn.

Cô ta chưa từng thích Thịnh Hoan nên đối với hai cái tát đó, cô ta càng căm hận người chị nuôi không cùng huyết thống này.

.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nô Lệ |||||

Di động hiện lên một tin nhắn mới, Thời Dao mở ra xem, lại là hợp đồng bị hủy bỏ, mấy hôm nay đã mấy cái rồi.

Người đứng đằng sau có lẽ thật sự muốn cô ta thân bại danh liệt, hay nói đúng hơn, Thịnh Hoan muốn cô ta thân bại danh liệt.

Mặc dù ông Thịnh đã cắt đứt quan hệ với cô ta nhưng ông cũng sẽ không tàn nhẫn đến thế.

Còn Lục Cận Ngôn, nhiều năm quen biết như vậy, chắc chắn anh sẽ chừa cho cô ta một con đường sống.

Nhưng nếu nói về người quen, chưa đề cập đến lợi ích sẽ đạt được khi hạ cô ta xuống thế này thì chỉ có Thịnh Hoan.

Thịnh Hoan không sợ mất đi tất cả mà chỉ sợ không thể khiến Thời Dao mất đi tất cả.

Mải mê suy nghĩ, tiếng chuông cửa bỗng vang lên, Thời Dao có chút nghi hoặc, trong cái vòng danh lợi này, người đứng trên cao mới là bạn, người bị ngã xuống chính là kẻ xa lạ, chẳng có ai đối xử chân thành với ai.

Sau khi sự việc kia xảy ra, ai gặp cô ta cũng né tránh như né ôn thần, làm gì có ai chủ động tìm đến cô ta đâu? Qua mắt mèo, Thời Dao nhìn thấy người mà bản thân không tưởng tượng được, tuy rằng có chút sợ hãi nhưng vẫn vô cùng ngạc nhiên.

Dường như không do dự, Thời Dao lập tức mở cửa.

Thời Dao không quan tâm tới ánh mắt lạnh lùng của Lục Cận Ngôn, cô ta vươn tay kéo lấy cánh tay anh, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn cùng vui mừng: "Sao anh lại đến đây?"

Trái tim Thời Dao giờ đây ngập tràn niềm vui và sự ngọt ngào, không có bạn bè thì sao, Lục Cận Ngôn vẫn ở đây, quả nhiên chỉ có anh mới đối xử tốt với cô ta, bằng không sao lại đến tìm cô ta?

Giây tiếp theo, Lục Cận Ngôn trực tiếp bóp chặt cổ Thời Dao, đẩy cô ta vào cửa, sau đó lập tức dùng chân đẩy cánh cửa đóng vào, đẩy người vào vách tường.

Tay anh liên tục gia tăng lực, anh cúi người nhìn chằm chằm cô ta, giống như rắn độc rình mồi trong bóng đêm, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo: "Thời Dao, cô dám lừa tôi?".