Hình Vận yêu thật rồi…
Và nguyên nhân để Hạ Kha chấp nhận sự thật này là… điều anh lo lắng đã xảy ra.
Giống như hầu hết phụ nữ đang yêu, cô ấy chắc chắn sẽ không tránh khỏi cảm giác lo được lo mất, khi thì hưng phấn như uống phải thuốc lắc, khi thì ảm đạm như ăn phải thuốc độc.
Nói một cách chính xác, cô ấy chỉ hưng phấn hai ngày thôi và rồi sẽ lâm vào trạng thái sống dở chết dở.
Bước vào công ty, Hạ Kha không quá ngạc nhiên khi trông thấy cô ấy đang gục mặt xuống bàn, có lẽ đang ăn bánh crepe trái cây và gắng sức nuốt nó xuống… Làm cái gì không biết nữa? Định phục chế câu chuyện “Gặp nạn dễ thấy ảo giác” à?
Anh không chịu nổi bèn đến trước mặt Hình Vận, nện giày xuống nền gạch.
Nghe thấy tiếng động Hình Vận bèn ngước mắt lên, vừa trông thấy Hạ Kha cô lập tức ngồi thẳng người, cố gắng lên dây cót tinh thần:
– Chào sếp.
– Vào phòng làm việc của tôi. – Anh bực vội nói.
– Vâng… – Mãi một lát sau cô mới miễn cưỡng đứng lên.
Hạ Kha liếc xéo cô và bước nhanh vào phòng làm việc của mình, anh ngồi vào ghế đợi mãi mới trông thấy cô như một con ma theo sau bồn chồn hỏi:
– Có chuyện gì sao ạ?
– Không có gì thì tìm cô làm gì. – Anh đưa mắt về chiếc ghế đối diện, ý bảo cô ngồi xuống – Tôi xem bản CG cô sửa rồi.
Cô dè dặt hỏi:
– Sao ạ?
– Cô thử nói xem.
– Tốt lắm ạ?
– Mặt mũi cô có từ đâu vậy?
– =_=… – Bố mẹ tôi cho.
– Rốt cuộc tại sao tôi bảo cô sửa CG đó nhỉ?
– =_= … – Còn không phải để bắt bẻ à!
– Chúng ta đang phát triển game hướng về phái nữ, thế mà cô chỉnh CG thành nữ chính và những đàn ông đi gặp kẻ thù là có ý gì?
– =_= … – Kẻ thù gặp nhau mà nắm tay, ôm ấp, thậm chí hôn phớt chắc?
– Mấy tờ CG kia của cô nhìn thế nào cũng không thấy có không khí yêu đương gì cả.
– =_=…
– Sao không nói gì? Vẻ mặt đó của cô là sao? Có ý kiến gì không? Muốn đánh giá à?
– Không phải. – Cô bất lực thật rồi – Sếp à, yêu cầu của anh quá trừu tượng, em không biết sửa thế nào nữa, không khí yêu đương là sao?
– Còn hỏi lại tôi? Chính là cô đang yêu đương đấy thôi.
– … – Cô câm nín lần hai, vẻ mặt còn nặng nề hơn cả lần trước.
– Sao? – Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, biểu hiện mất mát chứng tỏ yêu đương không thuận lợi – Chưa gì đã bị đá rồi à?
Cái giọng điệu cười trên nỗi đau khổ của người khác này, Hình Vận muốn phản bác lắm lắm nhưng cuối cũng chỉ thốt ra một câu:
– Em không biết nữa…
– Bị đá hay không cũng không biết?
– Em không có kinh nghiệm thì làm sao biết được… T_T
– Chưa từng ăn thịt lợn nên chưa thấy lợn chạy bao giờ hả?
– Thấy lợn chạy rồi mới càng không biết…
– Rốt cuộc là sao? – Anh càng nghe càng mù tịt.
– Em nghĩ mình nên xem “Thành phố động vật: Phi vụ điên cuồng”. – Hình Vận chán nản lẩm bẩm.
– Hả?
– Em nghe bọn Y Y kể bộ phim đó hình cảnh đẹp cực, đôi cáo và thỏ đáng yêu lắm.
– Chỉ vì cái này ấy hả? – Hạ Kha điên tiết trợn mắt nhìn cô – Không nói sớm, tôi cũng chưa xem. Đi cùng không?
– Em không muốn xem cùng sếp.
– … – Xin lỗi, tôi có thể đánh cô không?
– Sếp quá keo, lần nào rủ em đi cũng bảo không ăn bỏng ngô đâu, kết quả lại ăn của em. Điểm này quá đáng ghét luôn.
– …Vậy lần này mua hai suất.
– Thật không? – Cô không dám tin vào anh sếp này đâu.
– Ừ. – Hạ Kha nghiêm túc gật đầu.
– Nhưng mà em không đi cùng sếp đâu, sếp rủ người khác đi đi.
– … – Rất muốn đánh người.
– Trước đây mọi người đều FA nên rủ rê đi xem cùng là chuyện bình thường. Nhưng mà bây giờ em đã có bạn trai nên phải chú ý, không thể để anh ấy hiểu lầm được.
– Vậy thì rủ anh ta đi cùng đi. Về đây phát cơn dở hơi gì với tôi?!
– Vấn đề ở đây là… – Nhắc đến chuyện chính, Hình Vận hơi kích động – Em thấy những đồng nghiệp khác mỗi khi rảnh rỗi đều hẹn hò với bạn trai, đi mua sắm rồi xem phim… đó mới giống yêu đương bình thường chứ? Em yêu đương không hề giống họ tí nào, xem mắt xong anh ấy cũng không liên lạc với em, hơn một tuần nay không có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn WeChat nào chứ đừng nói đến ăn cơm hay xem phim… Điều này quá rõ ràng mà! Mãi mới thoát khỏi FA, cuối cùng lại yêu đương quái lạ thế này, hay do em vẫn bất bình thường như trước…
– Khoan… khoan đã… – Hạ Kha ngắt lời cô, bỗng dưng nhận ra một chuyện quan trong – Cô xác định mình đang yêu ấy hả?
– … – Cũng không hẳn. Cô ngày càng không dám xác định.
– Hay là đối phương chỉ nói khách sáo mấy lời rồi chốt bằng mấy câu kiểu “Rảnh lại gặp” hả?
– Tất nhiên là không rồi. – Có khách sáo hay không cô vẫn phân biệt được mà – Hồi sáng anh ấy có bảo bọn em thử một lần xem, chẳng lẽ đó không phải là xác lập quan hệ yêu đương ư?
– Ai biết được… – Ai biết được gã đó có đi xem mắt ai nữa không, không khéo còn tìm được người thích hợp rồi cơ! Rõ ràng là cô ấy đã bị đá.
– Vậy trước đó sếp xác định quan hệ yêu đương với bạn gái cũ thế nào?
– Dùng cách của người lớn.
– Là cách gì? – Hình Vận gặng hỏi.
– …Tôi là sếp mà dạy cô mấy cái này thì không hay lắm đâu, sau này cô sẽ hiểu thôi. – Sếp và nhân viên đóng kín cửa trò chuyện cái vấn đề này sẽ khiến anh rất lúng túng.
– Ra vậy… – Tưởng người ta không muốn nói nhiều nên Hình Vận cũng không tò mò nữa, mà hỏi ngược lại – Vậy sếp lâu lắm mới liên lạc với bạn gái ư?
– Xem tình hình. – Hạ Kha trả lời rất hàm súc.
– Trong hoàn cảnh nào sếp sẽ như vậy?
- … – Cô gái này hăng hái thật đấy!
– Trong hoàn cảnh đá đối phương à? – &gt_&lt
Hạ Kha rối quýnh lên, nên đáp lại sao đây?
Anh ghét dài dòng dây mơ rễ má, hoặc thậm chí để buộc người ta chủ động chia tay có thể dùng cả cách bạo lực ngầm hơi đê tiện, tuy nhiên có rất nhiều đàn ông thích làm cách đó để không bị cõng trên vai cái danh đồ cặn bã.
Tất nhiên, những từ đó không thể nói trực tiếp, nếu không chẳng may cô ấy chán nản hơn thì sao? Không phải cái gì cũng nói ra được, phải ngăn lại trước khi cô ấy dại dột thì mới hạ mức tổn thương xuống thấp nhất.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kĩ càng, Hạ Kha tìm được một chiến thuật rất hữu ích:
– Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, có thể do anh ta quá bận rộn hoặc có thể là do quá thích nên không biết tấn công ra sao… Nói tóm lại, anh ta không liên lạc với cô, chẳng lẽ cô không biết chủ động liên lạc với hắn à?
– Có thể ư?
– Có gì mà không thể. – Gọi điện đi, trực tiếp bị đá và Hạ Kha anh cũng đã nghĩ ra phương pháp điều trị thất tình cho cô rồi – dùng công việc để làm tê liệt.
Thấy Hình Vận thoáng do dự, nhưng sau cùng cô dũng cảm lấy điện thoại ra, anh vô thứ nín thở theo, vừa lo vừa mừng.
Dưới ánh mắt mong đợi của anh.
– À cái đó… – Hình Vận ngẩng đầu lên và hỏi một cách sùng kính – Em nên nói gì hả sếp?
Hạ Kha đang nín thở, trả lời thiếu kiên nhẫn:
– Thì hỏi hắn hôm nào rảnh và hẹn hắn đi xem phim.
– Vâng. – Hình Vận cắn răng, gật đầu.
Thật vậy, phụ nữ hiện đại nên chủ động tấn công, cô đã từng này tuổi rồi, “e thẹn” như Hạ Kha nói thì chỉ có nước sống ở trong viện dưỡng lão thôi.
Nghĩ là vậy nhưng không tránh được cảm giác căng thẳng, có điều cái câu “Khi nào anh có thời gian? Chúng mình đi xem phim đi” cô phải mất một lúc lâu mới dám gõ ra và sau đó liên tục kiểm tra lại chính tả, dấu câu và thậm chí cả giọng điệu.
Chắc chắn rằng không còn vấn đề gì nữa, cô quyết tâm và nhấn vào nút gửi.
Hạ Kha đang âm thầm hóng hớt bỗng hơi khó chịu, trước đây cô ấy đều dành sự nhiệt tình nghiêm túc ấy cho công việc, quả nhiên con gái lớn không giữ được! Nhưng nó chẳng quan trọng, dù sao cố ấy cũng sớm bị đá thôi và chẳng bao lâu sau sẽ trở về trạng thái làm việc điên cuồng như trước đây. Nghĩ đến đó thôi anh đã mừng rơn rồi.
Quá trình chờ đợi không kéo dài lâu, bởi Sở Nam đã nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời.
Tốc độ này có thể tính bằng giây, nhưng Hình Vận không dám xem…
– Không xem thì để tôi xem hộ. – Hạ Kha không cho cô cơ hội trốn tránh.
– Không… Không, không được… Em sẽ tự… – Đôi khi một số thứ nên tự mình đối mặt hơn là nghe từ miệng người khác, chẳng hạn như chia tay.
Cô nuốt nước bọt, rủ mắt xuống, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để tiếp nhận kết quả xấu nhất, không ngờ…
“Tan làm anh đến đón em nhé?!” Tin nhắn này đủ để Hình Vận choáng váng, cô không nén nổi nữa lập tức đọc nó lên, giọng nói đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.
– … Hạ Kha câm lặng.
Con đường này đi sai rồi!
Ngạc nhiên qua đi, anh bất ngờ bị sốc và tự nhiên hiểu ra.
Anh sai rồi! Chiêu thức mới quan trọng! Cách người ta một khoảng vừa đủ để khơi gợi lên sự hứng thú rồi chờ đối phương chủ động, chiêu “lạt mềm buộc chặt” đúng chuẩn.
Gã này… thực sự là kẻ già đời trên chốn tình trường.
Thế giới xem mắt cũng ngọa hổ tàng long thật.
Hết chương 5