Hai ngày sau, Việt bỗng muốn đi xem Quỳnh dạo này sống thế nào. Từ sau khi hồi phục trí nhớ, anh mải tính kế kẻ thù nên quên mất việc thăm Quỳnh và Ngọc. Nếu không phải bị Ngọc phát hiện, có lẽ đợi đến lúc giải quyết rắc rối xong xuôi, anh mới thăm hai cô ấy.

Buổi trưa, Việt (có mang mặt nạ hóa trang) đứng bên này con đường nhìn sang cổng trường SP ở phía đối diện. Giờ này sinh viên bắt đầu tan học, Việt chờ thêm một lúc thì nhìn thấy Quỳnh đanh tiến ra cổng trường. Thấy cô, lòng anh bỗng trở nên rộn ràng khó tả. Chỉ là vui vẻ nhanh chóng tan biến khi anh bắt gặp có một anh chàng sinh viên chạy lại gần bắt chuyện với cô. Anh dễ dàng nhận ra đó là người đã theo đuổi Quỳnh trước đây. Lúc đó Việt tấn công Quỳnh liên tục nên anh ta gần như không có cơ hội. Giờ Việt "mất tích", anh ta mất đi đối thủ nặng ký nên anh ta tấn công ráo riết hơn.

Việt không biết Quỳnh và anh ta nói chuyện gì nhưng khi thấy nụ cười xuất hiện trên môi cô, lòng anh như bị trăm nghìn mũi kim đâm vậy. Có điều, anh cảm thấy thế cũng tốt, khi yêu anh, cô chỉ toàn nhận lấy thất vọng và đau khổ, cả chuyện đáng tiếc kia nữa. Anh thật sự đã hại cô, dù vô tình, nhưng vết thương lòng mãi mãi thành vết sẹo, mà bản thân anh cũng sống trong sự cắn rắt suốt đời. Nếu có người có thể xoa dịu vết thương trong lòng cô, anh sẽ từ bỏ, dù rằng đau thì thật đau. Việt thở dài buồn bà, xoay người định rời đi. Đúng lúc một thanh âm trong trẻo vang lên:

- Cảm giác thấy người mình yêu vui vẻ, hạnh phúc bên người khác đau lắm đúng không?

Nghe giọng nói nhẹ nhàng mà cay đắng đó, Việt không khỏi giật mình, bởi vì Việt rất giỏi việc bám đuôi, âvy ậy mà không phát hiện chính mình bị theo dõi. Anh không quay đầu lại, anh vẫn biết người đó là ai. Anh đáp:

- Ngọc, em theo từ lúc nào thế?

- Từ lúc tôi bắt gặp anh đi ngang qua ngã ba đằng kia.

Vậy là Ngọc đã đi theo anh một đoạn khá xa rồi, cô cũng biết anh đang làm gì. Cô hờ hững hỏi:

- Đau lắm phải không?

Cô đánh mắt về phía Quỳnh, hàm ý không cần nghĩ cũng hiểu. Quốc Việt lắc đầu rồi lại gật đầu.

Ngọc cười mỉa mai, tiếp tục hỏi:

- Anh không có hành động gì à? Sao để họ tự do như thế? Nhanh lên, cô ấy sắp đi xa rồi kìa.

Anh lắc đầu:

- Đến gặp cô ấy sao? Không, anh không thể làm như vậy được chứ. Nếu như cô ấy đã tìm được hạnh phúc, anh sẽ chúc phúc cho cô ấy.

Thu Ngọc bỗng nổi giận mắng anh:

- Đàn ông các anh ai cũng như nhau, đều vô tình. Anh gây đau khổ cho người ta rồi chạy làng, chối bỏ trách nhiệm. Anh còn là người không vậy.

Quốc Việt ngẩn ra. Anh không rõ cô biết những gì xảy ra giữa anh và Quỳnh chưa. Liệu lời này của cô đơn giản chỉ là một câu chửi mắng thông thường hay có ẩn ý sâu xa gì? Anh không dám chắc lắm. Chẳng qua cô nói hoàn toàn chính xác, anh đã gây ra tội lỗi rất lớn. Vì thế anh chẳng hề chối cãi:

- Em mắng anh rất đúng. Nhưng bây giờ anh không thể xuất hiện trước mặt cô ấy được. Anh chỉ dám âm thầm bù đắp lỗi lầm của mình mà thôi.

Ngọc bĩu môi chế giễu:

- Hừ, vẫn là những câu sáo rỗng trốn tránh trách nhiệm, anh càng lúc càng khiến tôi thất vọng.

- Anh...

Việt chả biết phải biện minh với cô như thế nào nữa. Đúng lúc này thì chuông điện thoại bất ngờ rung liên hồi. Ngọc đứng bên cạnh thấy thế thì nói:

- Anh bận rộn nhỉ, lúc nào tôi gặp anh cũng thấy anh không việc này cũng việc khác.

Việt thở dài:

- Ừ, dạo này công việc anh dồn dập, không có thời gian suy nghĩ đến khác nữa.

- Hừ!

- Ái chà!

Anh ngạc nhiên khi nhìn vào số điện thoại hiện trên màn hình, là số của Chung ruồi. Bỗng dưng hắn ta gọi anh thế này, chắc hẳn có việc gì đấy. Việt bật máy lên nghe ngay khi Quỳnh tiến tới chỗ anh đang đứng. Quỳnh đi ngang qua gần sát Việt. Tim Việt đập bình bình vì xúc động nhưng hai mắt anh vẫn cố tạo vẻ lạnh lùng như hai người lạ. Anh gắng gượng trả lời Chung ruồi bằng giọng bình thản:

- Alô! Mày gọi tao có chuyện quan trọng phải không?

- Phải, tao tìm thấy kẻ đó rồi.

Tin giật gân này làm Việt vô cùng ngạc nhiên, anh không khỏi lộ ra sự thất thố trước mặt Ngọc. Việt cũng chẳng quan tâm điều đó. Anh hỏi lại:

- Kẻ đó là ai?

Chúng đáp:

- Cứ bình tĩnh, chuyện này tạm thời không thể nói qua điện thoại. Hay thế này đi, giờ mày rảnh không, đến gặp tao, tao sẽ nói cụ thể hơn.

- Được, mày nhắn tin chỗ mày đang đứng cho tao. Tao sẽ chạy tới đó ngay.

- Ừ, nhưng tới nhanh kẻo lỡ mất cơ hội.

- Ừ.

Việt ngắt cuộc gọi, sau đó quay sang nói với Ngọc:

- Anh có việc gấp phải đi ngay bây giờ, tạm biệt em. À, tối nay anh vẫn sẽ đến chữa trị cho ba em. Hi vọng em vẫn không báo cảnh sát.

Không đợi Ngọc đáp lại, Việt lập tức chạy vụt đi. Để tránh Chung ruồi biết thân phận hiện tại của mình, Việt tháo mặt nạ da ra rồi đội mũ và đeo kính râm lên. Khi đến chỗ của Chung ruồi, anh thấy hắn đứng ở ngã tư nhìn vào quán café phía bên kia đường. Việt đi đến bên cạnh hắn và hỏi:

- Sao mày lại đứng đây? Kẻ khả nghi đâu?

Chung trả lời:

- Ả ta trong quán café kia, ngồi ở bàn sát cửa sổ.

- Ả ta? Hung thủ là phụ nữ à?

Việt ngạc nhiên khi nghe câu nói của Chung. Anh nhìn theo hướng hắn chỉ, tức thì sửng sốt. Anh hỏi Chung:

- Ý mày là cô ta sao? Không thể nào, ai chứ cô ta thì tao nghĩ không thể làm chuyện đó đâu.

- Ban đầu tao cũng nghĩ như mày, nhưng sau đó tao đã thấy một việc khác. Mày cứ tiếp tục theo dõi đi đã.

Việt đứng yên một hồi thì anh phát hiện có một người đàn ông bước vào quán. Ông ta đi đến bàn của người phụ nữ kia rồi ngồi xuống đối diện với cô ta. Việt chưa hiểu có gì bất bình thường thì Chung nói:

- Đàn em của tao xác định được người vừa mới đến là nhân viên thuộc một trong những đối thủ của ông Tâm. Có điều ông ta che giấu thân phận quá kín nên tao vẫn chưa biết ông ta làm cho công ty nào.

Việt thấy cô ta cũng người đàn ông kia cười nói rất vui vẻ, anh tỏ ra lưỡng lự:

- Mày có chắc không đấy. Nếu thông tin mày cung cấp chính xác thì rốt cuộc cô ta phản bội với mục đích gì. Lợi ích cô ta có được từ công ty của bác Tâm đâu phải nhỏ.

Chung cười khẩy:

- Nếu nhiều tiền không được thì rất nhiều tiền sẽ sai khiến được.

Việt trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng đáp lại:

- Được rồi, khoảng bảy giờ tối nay phiền mày mời cô ta đi gặp tao một chuyến. Tao có vài điều cần hỏi cô ta. Địa chỉ tao sẽ nhắn tin cho mày sau.

- Tao hiểu rồi, hẹn gặp mày tối nay.

- Ừ, tao đi đây.

Việt rời đi mà trong đầu ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Nếu đúng như tin từ Chung ruồi thì bác Tâm lẫn gia đình ông ấy đang gặp nguy hiểm rất lớn. Hơn nữa, anh cũng không biết ăn nói với Ngọc thế nào để cô ấy phòng bị trước. Thôi, có lẽ đành đợi đến khi điều tra rõ ngọn ngành rồi hãy nói, hiện giờ chỉ còn cách âm thầm bảo vệ gia đình cô ấy.

Đối với Ngọc bây giờ, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt lên ba mình. Cô hầu như chẳng muốn quan tâm đến điều gì khác ngoài mong ba cô tỉnh lại. Cô không báo cảnh sát vì cô vẫn còn chút lòng tin với Việt. Hơn nữa, trước đây cô đã thấy được khả năng phi thường của Việt. Chính vì vậy, cô vẫn hi vọng, dù rất mong manh, rằng Việt sẽ cứu ba cô tỉnh lại. Cũng bởi lo lắng cho ông Tâm mà sức khoẻ cô kém đi nhiều. Những người yêu thương cô đều khuyên bảo, tiếc là cô lại ít nghe theo.

- Ngọc, em đã ở bệnh viện với ông ấy cả chiều rồi, em nên về đi thôi. Trời đã tối rồi, em còn phải tắm rửa, ăn uống nữa chứ.

Tuyết, thư ký của ông Tâm đang khuyên bảo Ngọc. Anh trai Ngọc cũng nói cô nên về nhà. Ngọc không muốn làm mẹ và anh trai lo lắng nên đành gật đầu đồng ý. Ngọc cùng mẹ và Tuyết rời khỏi bệnh viện. Khi đến cổng, Ngọc nói với bà Loan:

- Mẹ, con đến cửa hàng mua một ít đồ dùng cho ngày mai đi học. Mẹ về trước đi ạ, con sẽ về sau.

- Ừ, nhanh con nhé, đừng để mẹ chờ cơm.

- Dạ vâng ạ.

Tuyết nói:

- Cháu cũng phải về đây ạ. Cháu chào bác ạ.

- Ừ.

Ba người tách nhau ra ở cổng bệnh viện. Tuyết đi được hai ba trăm mét, đột nhiên cô cảm thấy đau nhói ở cổ, sau đó đầu óc quay cuồng rồi lịm xuống. Khi cô tỉnh lại thì phát hiện cô đang ở trong một căn nhà lụp xụp, bụi bặm. Cả người lại bị trói chặt vào ghế. Có một gã to cao, vạm vỡ đang đứng trước mặt cô. mặt mũi bặm trợn, trên tay xăm trổ những hình quái dị. Tuyết không khỏi kinh hoàng, mặt mày tái mét. Bất ngờ một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng Tuyết khiến cô giật nảy mình:

- Chào bà chị, đã lâu không gặp, bà chị dạo này có khoẻ không?

"Giọng nói này sao nghe quen quá vậy." Tuyết lẩm bẩm trong miệng.

- Nghe quen quen thôi sao? Tôi thất vọng quá, mấy tháng không gặp, bà chị quên mau thật đấy.

Việt từ sau lưng Tuyết đi đến vỗ vai cô ta, sau đó ngồi xuống đối diện với cô. Thấy gương mặt Việt, Tuyết sợ run cầm cập, toàn thân đột nhiên lạnh toát. Cả người cô như hóa đá trên ghế, chẳng thể nhúc nhích dù là một ngón tay. Nhìn thấy vẻ ngây ngốc của cô ta, Việt nở nụ cười "thân thiện" và nóí:

- Ô hay, bà chị sao thế, mới đó mà không nhận ra thằng này nữa ư.

Hơn một phút sau Tuyết mới hoàn hồn. Câu đầu tiên cô ta thốt ra lại là:

- Cậu vẫn chưa chết à?

Việt lắc đầu:

- Tôi có cứu tinh trợ giúp nên vẫn mạnh khoẻ như thường.

Tuyết thở dài:

- Vậy cũng tốt, Ngọc đỡ lo cho cậu hơn.

-Cám ơn, nhưng mà đây không phải mục đích chính của tôi. Tôi trở lại là để tìm ra kẻ đã hại tôi.

- Cậu muốn tìm tên hung thủ thì đi tìm đi, sao lại bắt tôi đến đây. Hơn nữa còn trói tôi nữa chứ.

Việt cười khẩy:

- Nếư tôi muốn tìm thấy hung thủ thì phải hỏi chị để biết hắn ta là ai mới đúng chứ.

- Hỏi tôi? Cậu đang nói gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu ý của cậu.

Việt cầm chiếc cốc sứ lên hớp một ngụm nước, sau đó cười khẩy:

- Chị thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu. Hừ...

Việt vận kình rồi bất ngờ bóp chiếc cốc trong tay nát bấy. Anh thả cho vụn cốc rơi lả tả xuống. Kế tiếp anh nói như độc một mình:

- Chà, chiếc cốc này mềm quá, bóp nhẹ đã nát. Không biết tên hung thủ cứng hơn hay chiếc cốc cứng hơn nhỉ?

Bỗng Việt ngẩng đầu lên hỏi Tuyết:

- Còn cô, cô liệu cái cổ của cô cứng hơn nó không?

Khi Tuyết thấy Việt bóp nát cốc sứ thì ả đã sợ đến tái mét mặt mày. Nghe Việt hỏi, ả lắp bắp:

- Tôi... tôi... cậu... muốn làm gì?

Việt nhún vai:

- Tôi có làm đau chị đâu mà chị sợ thế, tôi chỉ muốn hỏi tên đồng phạm với chị là ai thôi.

- Hắn tên là...

Biết mình vừa hớ lời, Tuyết vội nói lảng đi:

- ... sao tôi biết được chứ, tôi... trước giờ luôn trung thành với công ty.

Việt trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào chị ta. Anh gằn giọng:

- Là ai? Chị nói mau. Tuy tôi vốn không đánh phụ nữ, nhưng mà... chuyện này liên quan đến mạng người, tôi sẽ bất chấp đấy.

Tuyết lắc đầu:

- Tôi thật sự không biết.

Đúng lúc này, Chung ruồi nhận được tin nhắn. Chung đọc tin xong thì cau mày. Hắn nói nhỏ vào tai Việt điều gì đó.