Thế Giới Ngầm

Quyển 1 - Chương 29: Tình cờ gặp gỡ

Bất chợt anh bắt gặp thằng nhóc vội vàng kích chuột làm cái gì đấy. Cái đó hiện lên rồi biến mất rất nhanh, chẳng qua anh vẫn kịp thấy nó tắt cái gì. Thì ra là một bộ phim, mà diễn viên thì... Nghĩ tới đây anh phì cười. Thằng nhóc hỏi:

- Anh cười cái gì.

Việt nói

- Nhóc con, mấy bộ phim đấy mày có HD, DVD, hay bản gì đẹp không?

Nó trả lời theo quán tính:

- Phim đó là bản DVD rất đẹp rồi đấy... Ớ, anh hỏi làm gì?

Thằng nhóc biết mình đã nói hớ nên chuyển sang hướng khác ngay:

- Không phải anh đến đây để dạy kèm sao, mau bắt đầu đi.

Anh nén cười, cũng chẳng muốn làm khó nó nữa nên gật đầu:

- Được rồi, vậy giờ chúng ta bắt đầu học.

- Bắt đầu thì bắt đầu

Trung Nam biết mình đã mắc bẫy anh, nên ngậm bồ hòn làm ngọt. “Để tôi xem anh dạy học như thế nào.” Thằng nhóc muốn chơi xấu anh nên cố tình đưa ra một bài toán khó cho anh:

- Tôi có một bài toán giải chưa ra, anh hướng dẫn đi.

Đọc đề bài toán ghi trên tờ giấy nó đưa, anh chỉ cười nhạt, mấy cái trò vặt vãnh này có thể gây khó khăn được anh sao. Anh bèn nói:

- Được, đưa tao giải, nhưng mà tao hướng dẫn, mày có thể hiểu được bao nhiêu?

Nam học hành như thế nào, anh đã biết trước rồi, anh hỏi lại một câu chạm vào lòng tự trọng của thằng nhóc khiến nó tự ái bảo anh hướng dẫn. Nhìn vẻ mặt nó khi nghe giảng, anh bật cười. Anh cũng không muốn làm chuyện tệ hơn, bèn nói thẳng luôn:

- Bài giảng trên lớp không hiểu chỗ nào, giờ mày lo mà nói ra để tao còn dạy.

Nam vẫn biết đỏ mặt xấu hổ, xem ra chưa hết thuốc chữa. Nó mở sách chỉ cho anh những phần nào chưa hiểu. Anh bỗng cảm thấy giữa nó và anh có gì đấy rất thân thiết, thông qua nó, anh gặp được chính mình lúc nhỏ. Vì thế, anh dạy nó rất tận tình, có lẽ nó cũng vậy nên học rất chăm chỉ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, vụt một cái đã hết hai giờ, anh đứng dậy dọn đồ đạc, rồi mở cửa đi ra, Trung Nam trợn tròn hai mắt nhìn hành động của anh. Thằng nhóc không hiểu gì, mở miệng hỏi:

- Anh đang làm cái gì vậy hả? Sao tự nhiên cất sách đi vậy?

Việt quay đầu lại, trả lời một cách thản nhiên:

- Đã hết giờ thì tao phải về.

Nam choáng váng trước câu trả lời của anh, lần đầu tiên nó gặp một gia sư như vậy. Nó đóng cửa lại và nói:

- A! Nhưng mới học một chút thôi mà, anh không thể đi về.

Việt hất tay nó ra, mở cửa. Anh nói:

- Tao chỉ có nhiệm vụ dạy mày học trong hai tiếng, còn học trễ là do mày đấy chứ. Hê hê hê, lần sau liệu mà nghe lời ngồi học để khỏi lãng phí thời gian, tao không có dịch vụ dạy ngoài giờ đâu. Ngày kia sẽ lại tới, hẹn gặp lại ngày mốt nhé nhóc con.

Nam không thể làm gì được, đành phải để Quốc Việt ra về:

- Hừ, được rồi, ngày mốt thì ngày mốt.

Anh vừa ra khỏi nhà thằng nhóc thì cười lớn, hôm nay quả quá thú vị đi. Ngày mốt có lẽ thằng nhóc sẽ dùng chiêu thức mới nữa. Để xem thử nó quậy phá đến đâu.

“Ọc ọc”, anh “ruột” đang biểu tình. Anh phải đi ăn cái đã, học suốt từ chiều, xong là đi dạy kèm ngay, đã kịp nhét được cái gì vào bụng đâu. Anh tấp xe vào một quán ăn ven đường. Anh chọn một bàn, ngồi xuống và gọi:

- Cho cháu một tô hủ tiếu cô ơi.

- Một tô hủ tiếu, đợi một lát.

Tiếng bà chủ quán đáp lại. Lát sau, một cô bé bưng tới bàn Quốc Việt:

- Của anh đây.

- Cám ơn cô bé.

Việt vừa ăn vừa quan sát xung quanh. Quán đang đông khách, đa số khách ở đây đều bận rộn với công việc, giống như anh vậy, đi làm đến tận tối mịt mới về nên ai cũng muốn tìm đại một quán nào đấy ăn nhanh, nhẹ bụng mà lại rẻ. Anh giải quyết tô hủ tiếu của mình một cách nhanh chóng:

- Tính tiền cô ơi.

- Một tô mười lăm ngàn cháu.

Trả tiền xong xuôi, anh băn khoăn không biết nên làm gì tiếp theo, về phòng à? Còn quá sớm, đi về giờ cũng không có việc gì làm. Nhưng không về thì đi đâu đây? À, có rồi.

Việt đến một cửa hàng bán quần áo. Cửa hàng này bảo lớn không lớn nhưng nhỏ thì không đúng lắm. Nó chuyên bán quần áo nội địa cho nhiều loại khách hàng ở các độ tuổi khác nhau. Anh đi vào đây với mục đích là xem thử có bộ quần áo nào đẹp không nhưng anh không phải mua cho mình mà mua cho ông bà ngoại. Chỉ còn gần hai tháng nữa là tới Tết rồi, anh định khi nhận lương sẽ mua cho hai ông bà anh bộ quần áo mới để ông bà đi chơi Tết.

Việt bước vào cửa hàng, đập vào mắt anh là những nữ nhân viên tư vấn trẻ đẹp, đầy quyến rũ trong những bộ đồng phục bó màu hồng nhạt, dưới sắc vàng ấm của dàn đèn cửa hàng lại càng hấp dẫn.

- Ồ! Đẹp quá!

Việt buột miệng khen khi... cầm một chiếc áo sơ mi nam lên ngắm nghía, nhưng khi xem cái mác in giá cả chiếc áo, anh thầm lắc đầu lẽ lưỡi, giá cái áo này bằng tiền lương anh è cổ làm gia sư một tháng. Anh cất áo lại chỗ cũ rồi quay đầu tìm dãy bán quần áo cho người trung niên trở lên.

Anh nhìn sang phải, chợt bắt gặp một cô gái mặc bộ đồng phục nhân viên đang đứng tại khu vực quần áo dành cho nữ, tức thì kinh ngạc. Cô ấy khá là dễ thương và trông rất giống với cô bạn cùng lớp tên Hằng. Anh đi lại gần quan sát kỹ hơn, quả nhiên là cô ấy. Anh mở miệng hỏi:

- Chào Hằng, bạn đang làm thêm ở đây à?

Hằng nghe hình như có ai gọi mình, là giọng nam. Cô ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhận ra người đó là Quốc Việt. Cô đi tới, miệng tươi cười. Cô nói:

- A, là bạn à Quốc Việt, bạn đến để mua đồ à?

Việt đáp:

- Ừ, mình đến mua quần áo, không ngờ gặp bạn ở đây, thế bạn đã làm lâu chưa?

Hằng thấy Quốc Việt lưng đeo túi xách, tò mò:

- Mình cũng đã làm được một thời gian rồi, ủa, bạn đang đi học à?

Việc lắc đầu:

- Không phải, mình có đi học gì đâu, mình làm gia sư dạy cho một thằng nhóc thôi. Trên đường quay về, tiện thể ghé vào đây mua hàng. Bạn giỏi thật đấy, đang là sinh viên mà đã kiếm được công việc ngon lành rồi.

Hắng trả lời khiêm tốn:

- Có gì đâu mà giỏi chứ, mình ở đây với dì của mình, vì mình muốn đi làm thêm nên dì ấy mới giới thiệu công việc này cho mình thôi.

Quốc Việt cười cười, làm mặt dày tự đánh bóng mình:

- Hề hề, mình thấy sao nói thế mà. Mình là người thành thật, Hằng giỏi thì mình khen giỏi, tuyệt đối không quá lời.

- Hì hì! Bạn cứ đùa!

Được Việt khen ngợi, Hằng hơi xấu hổ, hai má ửng hồng rất đáng yêu. Anh đang nói chuyện với cô ấy thì phát hiện có người bắt đầu chú ý sang bên này. Anh biết nếu tiếp tục như thế sẽ không hay, anh bèn đổi chủ đề:

- Đúng rồi, Hằng hiện tại đang làm việc tại đây, bạn tư vấn giúp mình chọn vài bộ quần áo đi.

Đây là nhiệm vụ của cô ấy, dĩ nhiên cô gật đầu đồng ý:

- Được thôi, Tết sắp đến rồi, cũng nên sắm một vài bộ mới để đi chơi. Bạn qua đây mình giúp cho.

Cô dẫn anh qua khu vực quần áo dàn cho nam. Việt thấy cô ấy lấy ra những bộ dành cho thanh niên thì lắc đầu:

- Mình không mua quần áo cho mình, mình mua tặng cho ông bà ngoại mặc đi chơi vào dịp Tết.

Hằng nói với vẻ ngạc nhiên:

- A, vậy sao? Bạn rât có hiếu thật, mua tặng quần áo cho ông bà nữa cơ đấy. Hì hì, bạn theo mình sang bên này.

Hằng tươi cười niềm nở, rất có dáng vẻ của một nhân viên tiếp thị chuyên nghiệp. Cô ấy tỏ ra là người rất có kinh nghiệm về mấy chuyện này. Việt nhìn dãy quần áo trước mặt mà hoa mắt. Từ nhỏ tới lớn, anh có bao giờ tự mua quần áo đâu, oàn là người khác mua giúp cho. Chính vì thế lúc bản thân anh mua thì giống như bị lạc vào mê cung vậy. Anh gãi đầu gãi tai, cười cười:

- Này Hằng, mấy vấn đề liên quan đến kích cỡ, màu sắc thì mình còn chọn được chứ về chất liệu vải của quần áo, cái nào xấu cái nào tốt mình chỉ biết sơ sơ thôi.

- Không sao, mình sẽ giúp cho bạn mà.

Cô ấy tư vấn cho anh rất nhiệt tình và cũng rất chi tiết. Đây hình như là sở trường của cô thì phải.

“Phụ nữ có khác, mua sắm vẫn luôn là điều họ am hiểu nhất, là nơi mà trí nhớ phát huy công suất tối đa.” Việt nghe cô hướng dẫn mà thầm than thở trong lòng. Cô đã hướng dẫn xong từ lâu rồi nhưng đầu óc anh vẫn còn ong ong, đành chịu bó tay toàn tập. Anh cứ gật gù mãi:

- Ừ, tốt rồi, mình đã hiểu được khá nhiều rồi. Vậy nếu mình cần loại có chất liệu vải mềm, mát thì nên lấy...

Anh cố nói chậm để nhớ lại những gì mà Hằng đã tư vấn, cái này khó tiêu hóa hơn mấy học phần thuộc lòng trên trường nữa. Hằng nói:

- Vậy thì chọn những bộ làm bằng vải sợi bông, như thế không những phù hợp với yêu cầu của bạn mà cũng rất thích hợp cho ông bà của bạn mặc nó.

Anh như người chết đuối vớ được cọc, đồng ý:

- Hà hà, đúng là thế, cảm ơn Hằng nhiều lắm. Mình nghĩ bạn nên tiếp tục làm việc đi, hiện giờ cửa hàng đang đông khách lắm, nếu để chủ cửa hàng bắt gặp bạn đứng đây nhiều thì bạn sẽ bị trách mắng đấy.

- Ừ, vậy bạn cứ chọn hàng đi nhé, có gì cứ hỏi mình, mình tư vấn cho.

- Ừ!

...

Ra khỏi cửa hàng, Quốc Việt giơ tay lên xem đồng hồ, gần tám giờ rưỡi rồi. Anh đạp xe chạy vẩn vơ trên đường. Đây là lần đầu tiên anh có cơ hội ngắm cảnh thành phố về đêm nhiều và kỹ như vậy. Phố xá đông đúc, người người lại qua, tiếng còi xe, tiếng động cơ vang lên không ngừng; khác hẳn với cảnh đêm nông thôn vắng lặng, yên ả.

Anh chợt chuyển hướng vào con đường chạy dọc theo bờ biển. Mặt biển gợn sóng lăn tăn, gió thổi từ biển vào đất liền vào mát rượi. Bờ biển quanh co, phần mũi đất liền ăn ra biển lớn, tạo cho thành phố một cái vịnh rất đẹp. Phóng tầm mắt ra xa, anh có thể thấy được chuỗi đèn điện đủ sắc màu của khu phố bên kia vịnh.

Anh cứ vừa đạp xe vừa thưởng thức cảnh biển, không để ý mình đã chạy tới một nơi trước đây từng là cảng. Một bên của nó là dãy núi đá cao ngất. Cảng mới đã được chuyển về gần cây cầu bắc qua sông vừa mới được khánh thành đầu năm ngoái, bây giờ chỗ này gần như biến thành hoang vắng, lâu lâu mới có hai ba chiếc xe máy, ô tô chạy qua. Anh biết nơi đây đã không có gì để ngắm nữa nên quay xe định quay về, bỗng nhiên anh trông thấy có bãi đất trống rất rộng mà khá tối. Ánh đèn yếu ớt từ con phố chiếu tới làm cảnh vật hiện lên mờ mờ. Nếu có người đứng chỗ anh đang dừng xe nhìn sang thì không thấy rõ được gì cả. Anh chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu, bèn đạp xe đến đó. Bãi đất trống thấp hơn mặt đường hơn một mét, lại đầy cát nên cổ xe đi mà lắc qua lắc lại, không cẩn thận là ngã dập mặt như chơi.

Khi xuống đến nơi anh mới biết bãi đất tuy toàn là cát nhưng rất bằng phẳng, ít đá nhọn, đinh, mảnh chai không thấy. Anh đi lòng vòng quan sát kỹ thêm chút nữa, tới khi cảm thấy hài lòng mới gật gù tự nhủ: “Chỗ này dùng để luyện công thì rất là hợp lý, vắng vẻ, không sợ bị phát hiện.”

Vì thế anh quyết định dùng chỗ này làm nơi luyện công vào buổi tối.