Dịch: NgânBiên: ronkute
Thạch Hạo muốn lấy thiên địa làm lò, lấy vạn đạo chư thiên làm lửa, đốt ra chân ngã, siêu thoát!
Việc này nếu truyền đi chắc chắn sẽ làm cho vẻ mặt của người dại ra, kinh ngạc trong lòng, cho rằng hắn bị điên, bởi vì việc này rất khó thành công, có thể nào siêu thoát ra ngoài?
Nhất định phải bị đốt thành tro bụi!
Tuy thế, bước đầu tiên của hắn đã thành công, ba ngàn đường đá, đó là giai đoạn đầu tiên, nơi đó ẩn chứa ba ngàn đại đạo, là một phần con đường của hắn.
Bình thường, dù là ở kỷ nguyên trước, dưới tình huống quy tắc thiên địa cho phép, một con đường cũng chỉ có thể tu ra một tia tiên khí, không thể tiếp tục diễn biến sinh sôi.
Cuối đường được tiên khí!
Đây là kiến thức thông thường, cũng là quy tắc, quy tắc được các cường giả công nhận.
Thế nhưng, con đường này của hắn quá đáng sợ, vì vậy cuối ba ngàn đường đã ngưng tụ thành công tia tiên khí thứ nhất, phía sau vẫn còn đường có thể đi.
Cũng chính vì thế mới chứng minh được sự gian nan của con đường này, hơi một tí là muốn "thân chết đạo vong", bởi vì xem như ba ngàn đường đã là giai đoạn ngộ đạo thứ nhất thì Thạch Hạo đã cửu tử nhất sinh rồi.
Tiên chủng trước mặt không ngừng biến hóa, từ không đủ một tấc đến dài hơn nửa trượng khiến người ta cảm thấy đặc biệt kinh ngạc.
Thạch Hạo yên lặng lĩnh hội, nhanh chóng cảm ứng được vô tận đạo tắc (quy tắc đại đạo) dọc theo mẫu khí tiến vào trong tiên chủng để tẩm bổ, nếu chú ý kết nối có thể nghe được tiếng tụng kinh rộn rã.
"Cực giống với một quả trứng."
Dù nó biến hóa to nhỏ thế nào thì đều là hình bầu dục, tựa như một quả trứng tiên, ngày đó Thạch Hạo từng nghi ngờ có thể là trứng của các loài như Thiên phượng sinh ra hay không.
Tề Đạo Lâm lắc đầu, đây chỉ là tiên trân do trời đất sinh ra.
Thạch Hạo nhắm mắt yên lặng cảm ứng, trong trứng này ẩn chứa các loại dấu ấn, thiên địa đại đạo gia cố, các loại âm thanh kinh văn đang nổ vang tựa như có thể kết nối cùng toàn bộ thế giới.
Trong nháy mắt, hắn chợt nhìn thấy thiên địa vạn vật, ngôi sao trên trời, từng ngọn cây cọng cỏ, các loài chim bay thú chạy, tất cả mọi thứ đều ở trong mắt.
Đây chính là chỗ quý giá nhất của "cuống rốn".
Thiên địa mẫu khí kết hợp cùng vật chất tạo nên vỏ trứng lại có thể kết nối cùng trời đất, hòa hợp cùng chư thiên vạn đạo, không ngừng hút lấy chất dinh dưỡng.
Từ xưa tới nay, có mấy người có thể nhìn thấy quá trình hình thành của đồ vật thần thánh.
Đây là kỳ cảnh, ngay cả Chân Tiên cũng khó gặp được, những trường sinh của kỷ nguyên trước có thể tìm được tiên kim, thế nhưng muốn tìm thấy loại mô hình này, chính lúc chí bảo đang thai nghén là rất khó!
Thạch Hạo liền bị cuốn hút, tinh thần phảng phất như đang rong chơi trong vạn đạo nên bắt đầu cộng hưởng theo.
Hắn không có dẫn dắt vạn đạo thiêu đốt chân ngã ngay mà đầu tiên là kết nối, tỉ mỉ lĩnh ngộ, bởi vì chuyện này nguy hiểm hơn việc bế quan ở ba ngàn đường đá.
Hàn giới, có người nói khí trời lạnh tới mức có thể dập tắt các loại lửa đại đạo.
Lúc này Thạch Hạo đã biết điều này hoàn toàn không nói quá lên chút nào, nơi này có người gần như thành tiên, có thể đóng băng thiên kiếp nhưng vẫn chết ở đây, dĩ nhiên là lạnh lẽo âm trầm kinh thế.
Hắn cảm thấy, một khi dùng chư thiên đại đạo thiêu đốt bản thân thì nơi này cũng có thể giúp hóa giải một phần kiếp nạn, không đến mức trở thành tro tàn.
Dù sao nơi này có khí tức Tiên đạo, người kia gần như phi tiên, thất bại ở chỗ này, khí lạnh tạo thành vẫn còn có thể giúp hắn vượt qua cửa ải này.
Mấy ngày liền Thạch Hạo đều không nhúc nhích.
Thỏ nhỏ trông chừng Hoàng điệp đang ngủ say, mang theo Đả Thần Thạch chạy khắp núi đồi, loanh quanh trong phạm vi mấy ngàn dặm hái Tuyết Liên, sưu tầm di vật Tiên đạo.
Tiểu thế giới U Nguyệt.
Thanh Y đứng đối diện Nguyệt Thiền, đây là lần giao phong lần thứ tư, hai người đều có thắng có thua!
Lần thứ nhất, Thanh Nguyệt diễm vừa xuất hiện liền nhanh chóng làm Nguyệt Thiền kinh sợ mà rút lui, nàng không chút do dự dùng Phá Giới phù bỏ chạy, căn bản không muốn chiến đấu.
Lần thứ hai, sóng linh hồn của Nguyệt Thiền giống như đúc Thanh Y, không có chút khác biệt nào dù là nhỏ nhất, đối mặt Thanh Nguyệt diễm có sức đề kháng nhất định.
Quả nhiên, lần quyết đấu thứ hai, nàng tuy bị một chút vết thương nhưng Thanh Nguyệt diễm không gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng.
Lần thứ ba thì Thanh Y không tùy ý vận dụng Thanh Nguyệt diễm vì biết được tính toán của đối phương, muốn thích ứng dần với ngọn lửa này, thế nên lần thứ ba nàng bị thương nhẹ.
Giờ là lần gặp nhau thứ tư, hai người tiếp tục chiến đấu.
Lúc này, các nàng đều lộ ra hình dáng của mình, đều mặc áo trắng, một vẻ linh động và siêu nhiên khó tả, dù đang chiến đấu nhưng vẫn có vẻ không dính khói bụi trần gian.
Cả hai dáng người tha thướt, thon thả duyên dáng, tựa như Chân Tiên giáng thế đẹp vô cùng, không tìm được chút tỳ vết nào.
Tuyết y phất phới, sợi tóc bay bay, mi dài lay động, đôi mắt tinh tế, mũi ngọc cao cao tinh xảo, môi đỏ hồng, cỏ thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Quan trọng nhất chính là hai nàng giống nhau như đúc, chiến đấu như thế lại có một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời, tựa như Chân Tiên đang múa, phong hoa tuyệt đại.
"Ầm!"
Tuy vậy, sức chiến đấu của các nàng cũng là kinh thế, ngạo thị cùng trang lứa, khẽ giơ tay nhấc chân là núi non bị phá hủy, từng sơn mạch bị một đầu ngón tay cắt đứt.
"Thanh Y, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, cần gì cố chấp, dung hợp cùng ta, chúng ta có thể lập tức bước ra bước kia, tu thành một tia tiên khí!" Nguyệt Thiền nói.
"Ngươi là chủ thân, ngươi muốn làm chủ, diệt trừ nhiều thứ trong lòng ta, ta sao có thể chịu được!" Thanh Y nói.
"Ý ngươi là, muốn đảo khách thành chủ sao?" Nguyệt Thiền cười nhẹ, trong vẻ điềm đạm còn có một loại mê hoặc kinh người, tuyệt diễm thế gian.
"Ta cũng không quyết tuyệt như ngươi." Thanh Y nói.
"Ta đã đi rất xa trên con đường đó, sắp bước ra bước kia, chỉ cần chúng ta dung hợp thì ngay lập tức có thể thành công." Nguyệt Thiền nói.
Thanh Y chỉ hừ lạnh một tiếng rồi triển khai đại thần thông.
"Ta biết trên đường này ngươi cũng rất siêu phàm, ngay cả tiên chủng của Thanh Nguyệt tiên tử để lại đều chiếm được, ngay cả khi đã nhen nhóm thần hỏa nó đều không rời đi, có thể thấy được cơ duyên sâu dày thế nào. Ngươi và ta nếu dung hợp thì đạo của ta kết nối cùng đường của ngươi chắc chắn lập tức dựng lên tiên khí." Nguyệt Thiền nói.
"Tốt, chúng ta có thể dung hợp, ngươi thả lỏng toàn bộ cơ thể và tinh thần đi." Thanh Y nói.
"Thanh Y, ngươi chỉ là thứ thân, yêu cầu quá cao rồi, tuy nhiên ngươi có thể yên tâm, một khi dung hợp, chúng ta ai cũng sẽ không bị tiêu diệt, chân thân duy nhất như thế mới thật sự là chúng ta." Nguyệt Thiền nói.
"Tốt lắm, vậy dung hợp ngay đi!" Thanh Y vọt tới, Thanh Nguyệt diễm cực kỳ rực rỡ, xuất hiện lần nữa.
Nguyệt Thiền cười mỉm, xuất trần tuyệt thế, áo trắng bay múa, mi tâm phát ra ánh sáng chói lọi, sóng linh hồn y hệt Thanh Y dẫn dắt Thanh Nguyệt diễm, muốn cướp đoạt.
"Ầm!"
Hai người đấu với nhau một chưởng, ngoài miệng thì nói dung hợp nhưng ai cũng không nương tay, không tin đối phương.
Trận chiến này, cả hai đều bị thương, cuối cùng đường ai nấy đi.
Trong nửa tháng sau đó, các nàng không ngừng giao chiến, trong đó có một lần xông vào nhau, hòa cùng một thể, lúc đó Thanh Nguyệt diễm óng ánh tỏa ra, lập tức phát ra một tia tiên khí nhàn nhạt.
"Thanh Y, đồ vật chúng ta chiếm được quả nhiên đều rất siêu phàm, chúng ta có duyên với Thanh Nguyệt tiên tử."
Ầm!
Nhưng trong một tiếng rung mạnh, các nàng lại tách ra, cả hai đều phun máu.
"Ngươi muốn xóa ấn ký của ta?" Đôi mắt đẹp của Thanh Y bắn ra tia sáng lạnh lẽo, đối diện với nàng.
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn thanh lý một ít ký ức loang lỗ không cần thiết của chúng ta." Nguyệt Thiền nói, đồng thời nhìn nàng nói: "Vừa nãy không phải ngươi cũng muốn xóa bỏ một phần dấu ấn của ta sao?"
Lần này hai người đều lui lại, bởi vì bị thương không nhẹ.
---------------------------------
Hàn giới.
"Tên kia không nhúc nhích, cứ đần độn ngồi xếp bằng thế sao?" Thỏ nhỏ lẩm bẩm, nhình chằm chằm ngọn núi tuyết giữa dãy núi, nơi Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở trên, từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì.
Mấy ngày nay, Thỏ nhỏ và Đả Thần Thạch vẫn đang tìm kiếm tiên trân, nhưng đáng tiếc vẫn chẳng có thu hoạch nào.
"Ầm!"
Đột nhiên, trên núi tuyết kia xuất hiện từng ngọn lửa, có ngọn đến từ hư không, có ngọn đến từ bầu trời, quá mức to lớn, nhanh chóng nhấn chìm nơi đó.
Băng tuyết ẩn chứa quy tắc và thần lực tan chảy đầu tiên, núi tuyết kia như muốn hóa thành dòng dung nham.
"Trời, nhiều đạo tắc như vậy, quy tắc chư thiên đều xuất hiện sao?" Thỏ nhỏ kinh ngạc thốt, trừng lớn đôi mắt đỏ hồng.
"Quá dữ, đừng ném bản thân vào trong đó luôn nghe." Đả Thần Thạch nói thầm.
"Ồ, thật kỳ lạ, băng tuyết lại xuất hiện rồi, dãy núi này đang phát sáng, có khí tức Tiên đạo." Thỏ nhỏ trợn to hai mắt, dãy núi này lần nữa bị đóng băng.
Nàng rất nhanh hiểu được, kêu lên: "Phát tài rồi, cái tên suýt chút thành Tiên kia quả nhiên có lưu lại thứ gì đó!"
Trên đỉnh núi tuyết, ngọn lửa càng cháy hừng hực, quả thật muốn thiêu rụi thiên địa, cách rất xa cũng khiến người ta khó có thể chịu đựng, đạo cốt và thần lực đều muốn mất sạch.
Điều này làm cho Thỏ nhỏ và Đả Thần Thạch khiếp sợ, sức mạnh này lớn đến đâu?
Thế nhưng, dãy núi tuyết này rất kỳ lạ, không ngừng tràn ra phù văn lạnh buốt da thịt, tuyết tan lại tái hiện.
Trong lúc nhất thời, Thỏ nhỏ và Đả Thần Thạch đều quên chuyện tìm kiếm tiên trân, chỉ biết ngơ ngác nhìn Thạch Hạo đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi tuyết, ở đó hắn đang tiếp nhận vô tận đạo hỏa thiêu thân.
"Biến thái mà, quá lợi hại rồi!"
Ngọn lửa này thiêu tới ba ngày, trong lúc này, các loại âm thanh đại đạo vang vang, nghe như tiếng tụng kinh, lại như chư thiên Tiên Ma đang ngâm xướng, chấn động lòng người.
"Ồ, Thanh Y tỷ tỷ, tỷ tới rồi sao?" Thỏ nhỏ kinh ngạc khi nhìn thấy Thanh Y tuyệt thế khuynh thành, toàn thân áo trắng hạ xuống nơi này.
"Hắn thành công rồi sao, lại có cảnh tượng kỳ dị như vậy, quả nhiên kinh người." Mỹ nhân tuyệt đại như Hằng Nga lộ vẻ kinh sợ, đôi mắt đẹp lấp lóe ánh sáng khác thường
"Vẫn con đang tiếp tục. Đúng rồi, Thanh Y tỷ tỷ, ngươi đi tìm chủ thân, đã trấn áp nàng rồi sao?" Thỏ nhỏ chớp đôi mắt to hỏi.
"Ta đã bị thương, nàng rất khó đối phó." Thanh Y lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.
"À, không nghiêm trọng đấy chứ?" Thỏ nhỏ giật mình, vội vàng lấy ra một cây thánh dược đưa cho nàng.
"Không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi." Thanh Y nói, sau đó dò hỏi nàng tình huống nơi đây, sau khi xong thì kinh ngạc nói: "Suýt nữa phi Tiên... nơi này có thần trân vô thượng?"
"Đúng!" Thỏ nhỏ tỉ mỉ nói một lần.
"A, các ngươi đi tìm tiên trân đi, ta đoán chắc là chôn dưới đất, ta ở đây bảo vệ, thuận tiện dưỡng thương luôn, cũng có thể từ quá trình tu hành của Thạch Hạo ngộ ra được chút gì đó." Thanh Y nói.
"Tốt!" Thỏ nhỏ sớm đã muôn đi tìm, Đả Thần Thạch thì không nói hai lời, đâm đầu vào dưới lớp tuyết.
Sau nửa canh giờ, trên đỉnh núi tuyết, lửa lớn rung động kịch liệt, phát ra tiếng nổ vang rền.
Ầm!
Bóng người xếp bằng kia ngã sấp xuống, vô tận ánh lửa biến mất, cả người Thạch Hạo cháy đen, đã bị thương nặng!
Lấy chư thiên vạn đạo làm lửa thì sao có thể là trò đùa, mặc dù hắn chuẩn bị kỹ càng, lúc này mạnh mẽ đến cực điểm, hơn nữa còn đã tu thành một tia tiên khí, vậy mà vẫn suýt chút chết đi.
Con đường này, quá gian nan rồi!
Thạch Hạo vô cùng suy yếu, cả người đau nhức, ngồi dậy cũng khó khăn, lần này quá khốc liệt, suýt chút "người chết đạo vong",tại thời khắc quan trọng cuối cùng cũng vượt qua.
"Thật là khó mà!" Hắn than nhẹ, muốn tu ra tia tiên khí thứ hai khó như lên trời, hắn cau mày đăm chiêu.
Một tiếng xẹt nhẹ, một tia sáng trắng xuất hiện, một vị giai nhân tuyệt đại hạ xuống đỉnh núi tuyết, áo trắng phần phật tựa như "trích Tiên", đẹp đến kinh tâm động phách, siêu phàm thoát tục.
"Thanh Y, sao ngươi đến rồi, chẳng lẽ đã có kết quả?" Thạch Hạo nói.
"Vẫn chưa, ta bị thương, tạm thời phải chữa trị." Thanh Y lắc đầu, sau đó ân cần hỏi hắn hiện tại thế nào.
"Có chút phiền phức, cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày." Thạch Hạo than nhẹ.
Lấy thực lực hiện giờ và thân thể đáng sợ của hắn mà nói thì mặc dù trọng thương, điều trị một hai ngày là có thể khỏi hẳn.
Thế nhưng bây giờ hắn lại cần phải điều trị mấy ngày, có thể thấy được thương thế này nặng đến đâu, đây gần như là vết tử thương đại đạo.
"Đã tu ra một tia tiên khí mà còn bị thương nặng như vậy sao?" Thanh Y giật mình, càng thêm thân mật hỏi han tỉ mỉ.
Đồng thời, nàng tiến tới trước, nắm một cánh tay của Thạch Hạo, tự mình kiểm tra, than thở: " Quả thật phải điều trị mấy ngày."
"Hửm!" Thạch Hạo đột nhiên thất kinh bởi vì hắn phát hiện mình không thể cử động.
Thanh Y ra tay, phong ấn lại thân thể trọng thương của hắn.
Ầm!
Hơn nữa, nàng không ngừng kết ấn, từ thân thế đến nguyên thần của Thạch Hạo toàn bị trấn phong.
"Ngươi... " Thạch Hạo nhìn nàng chằm chằm.
Thanh Y điềm tĩnh nỏ nụ cười, nàng đẹp đẽ đến tận cùng, tư thái thon thả, nhấc theo Thạch Hạo, vượt qua hư không mà đi, tựa như tiên tử đạp sóng, áo trắng phần phật, biến mất khỏi núi tuyết.