Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 907: Đường của từng người

Dịch: Ngân

Biên: ronkute

Sâu trong hang cổ, bảo quang cuồn cuộn, khí lành trong vắt, thiên tài địa bảo thành đống liên miên.

"Đây là gì, không phải là... loại đất kia đấy chứ?" Tiếng Thỏ nhỏ run run, ngay cả ngón tay cũng thế, cố gắng sờ sờ một chậu sành.

Đó là một cái chậu bằng gốm không lớn lắm, hiện màu tím nhạt, đất trong chậu rất kỳ lạ giống như cát, từng hạt óng ánh, tỏa ra từng tia sương mù mông lung.

Đó là tinh hoa của đất trời, tuy nhiên cũng không phải do đất tỏa ra mà là hội tụ từ bốn phương tám hướng lại rồi tiến vào trong đám đất như cát đó, dẫn tới nó tỏa ra ánh sáng lung linh.

Cả đám đều chạy tới, thấy dáng vẻ kích động kia của thỏ nhỏ đều cảm thấy kỳ quái, không biết đây là thứ gì.

Thỏ nhỏ duỗi ra một đầu ngón tay đặt vào đám đất rồi cẩn thận cảm ứng, trong nháy mắt nơi này sáng rực, đám đất tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ, làm cho cánh tay nàng trong suốt và nổi bật vô cùng.

"Ui da!" Nàng sợ hãi kêu thất thanh.

Mập mạp lao tới cứu, hắn phóng ra một cước muốn đá bay chậu gốm ấy thế nhưng Thỏ nhỏ lại nhanh chân hơn... đá bay hắn ra xa!

Mọi người: "..."

Tào Vũ Sinh tức giận la hét, hắn có ý tốt cứu nàng, kết quả lại trúng một chiêu Thỏ duỗi chân.

"Đây là chí bảo, ngươi muốn phá hủy thứ này à?" Thỏ nhỏ trừng đôi mắt đó dữ dằn nói, nhưng cũng khó nén nổi hài lòng và vui sướng.

"Đây là thánh vật thành Đạo sau này của ta, là kỳ trân trong thiên hạ, nó là -- Vạn Vật thổ!" Thỏ nhỏ ôm lấy chậu gốm, dáng vẻ dù chết cũng không buông tựa như sợ người khác tranh giành với nàng.

Vạn Vật thổ, nói là đất còn không bằng nói là một loại bản nguyên thiên địa, có thể tẩm bổ vạn vật, rất thần kỳ!

Dù đặt thứ gì vào đó cũng có thể duy trì bất diệt, trông rất sống động.

Thậm chí có người nói đây là đất chỉ khi mai táng Tiên Vương mới dùng, thế nhưng Tiên lại trường sinh thì sao sẽ chết đây? Không ai biết được.

Có truyền thuyết nói, khi sinh linh vô thượng chết đi và nếu được chôn trong loại đất này thì vô tận năm tháng sau sẽ có một ngày có thể thức tỉnh, sống lại lần thứ hai.

Tất nhiên, dùng loại đất này để trồng các loại cây còn sống thì hiệu quả càng tốt hơn nữa!

Từ ghi chép trên một ít cốt thư, dùng thứ này để trồng dược thảo thì hơi như dùng dao mổ trâu để giết gà rồi.

Chỉ có điều, Thỏ nhỏ lại có ý định này, nàng phải đi theo con đường tự nhiên, theo con đường của các loại kỳ hoa dị thảo, Vạn Vật thổ này có thể tẩm bổ ra "vật linh", chính là linh tính của từng loại vật chất.

Vạn Vật thổ còn có tác dụng khác, thí dụ như luyện đan, nếu cảm thấy không đủ thì vùi vào trong đất một đoạn thời gian thì cũng có thể tu bổ và trở thành bảo đan hoàn mỹ.

Tóm lại, vật này vô cùng nghịch thiên.

Tuy thế, xưa nay nó đều chưa từng được tìm ra, chỉ có ghi chép trong cốt thư có liên quan, trên thực tế không cách nào gặp được.

"Không hổ là quái thai cổ đại, ngay cả thứ này mà cũng có thể phát hiện và thu lấy." Thanh Y cảm thán, thu thập của Quân Đạo quá phong phú mà.

Mấy người gật đầu, biểu thị tán thành.

Quái thai cổ đại, không chỉ có sư môn của bọn họ cung cấp đủ nhiều thần trân, mà ngay cả bản thân họ cùng là nhân vật chính của một thời đại, "thiên tàng" thu hoạch được vô cùng kinh người.

"Mức độ giàu còn vượt qua cả truyền nhân Tiên điện!" Ngay cả Thạch Hạo của cảm thán.

"Có thể cho ta hay không?" Thỏ nhỏ nhỏ giọng nói, mắt to chớp chớp, có chút đáng yêu, ôm chậu gốm không buông.

"Cho ngươi đó." Thạch Hạo vung tay nói, Vạn Vật thổ này tuy rằng thần kỳ và quý giá, nhưng đối với hắn mà nói lại là không có tác dụng gì nhiều.

"Tốt quá rồi!" Thỏ nhỏ lập tức nhảy lên, suýt nữa lại hôn Thạch Hạo một cái, Thanh Y duỗi cánh tay trắng như tuyết nhanh chóng kéo nàng lại.

"Ui da, suýt nữa lại chịu thiệt, cảm ơn Thanh Y tỷ tỷ."

"Này, ngụm nước trên mặt trước đây còn chưa khô đó nhen, không muốn chùi giúp ta à?" Thạch Hạo mặt dày ba thước nói thế.

"Chết đi!"

"Cót ca cót két..."

Xa xa truyền đến âm thanh rột roạt, mọi người đồng thời quay đầu lại thì thấy Đả Thần Thạch đang trốn trong góc và lén lút nhai thứ gì đó.

Thạch Hạo thoáng cái nhận ra đó là gì, lúc này trợn tròn mắt, gấp gáp lao tới, kêu lên: "Tên khốn phá gia này!"

Đó là một khối Hoàng Văn thạch với hoa văn đẹp đẽ, tựa như một con Chân Hoàng ngủ đông, ẩn chứa khí tức "đại Đạo", vô cùng thần bí.

Tại hạ giới, hắn từng chiếm được một khối rồi dung hợp vào trong chiến y Kim thân Bất diệt khiến cho cấp bậc tăng lên, từ mức tổn hại rồi từ từ mạnh mẽ dần, lúc bảy thần xuống hạ giới đã phát huy tác dụng lớn.

Đây là một loại kỳ thạch vô thượng, khi dung hợp vào trong bảo cụ thì có thể làm cho bảo cụ lột xác và tiến hóa, rất kinh người.

Nơi đây lại gặp được một khối, nhưng giờ bị Đả Thần Thạch... ăn mất!

"Ta chắc chắn sẽ trở thành chí bảo... ăn thứ này cũng có thể tiến hóa, không tính là lãng phí mà!" Đả Thần Thạch vừa nhai vừa hàm hồ nói.

Thấy Thạch Hạo tranh giành với mình, nó lập tức hóa ra một đôi cánh tay bằng đá rồi bịt miệng lại nói: "Không được giành, chờ ta lột xác thì đến lúc đó cũng sẽ bước ra bước kia, tu ra một tia tiên khí, tương lai không những có thể đánh thần mà còn có thể đánh tiên!"

"Ngươi là bảo cụ, còn muốn bước ra bước kia... " Mấy người đều không còn lời gì để nói, tự nhiên là không tin lời vớ vẩn của nó, chỉ là cũng hết cách, đồ vật này đã bị nó ăn sạch rồi.

"Tìm kỹ một chút, coi còn sót gì không." Tào Vũ Sinh nói.

Thu thập của quái thai cổ đại vô cùng kinh người, sơ sẩy một chút là có thể sẽ bỏ qua thứ gì đó vô cùng may mắn.

Cuối cùng, sau khi bọn họ thu hoạch một đống lớn thì rời đi, vô cùng vui sướng.

Bên ngoài không thể yên tĩnh được, chuyện Thạch Hạo giết chết Đọa Thần tử, đuổi Quân Đạo truyền tới một ít tiểu thiên thế giới nên đã gợi ra sóng lớn.

Trong một nơi cực lạch, linh khí lượn lờ, sương mù mông lung.

"Ta cũng phải cố gắng thôi, bế quan ngộ đạo, muốn bước ra bước kia!" Mập mạp Tào Vũ Sinh nói.

Trước mặt hắn, cốt thư xếp hàng đống, đều là cảm ngộ của tiên hiền, cùng với các quyển sát trận phù văn, tất cả đều sáng rực, đều là kỳ thư hiếm có trên đời.

Những thứ này đủ để cho người người đỏ mắt, bở vì đều là bí điển của những đạo thống đáng sợ nhất thượng giới.

Đế Trùng, Đọa Thần tử, Quân Đạo, thu thập của ba người này đều nằm ở đây, bọn họ phân biệt đến từ Tiên điện, Đọa Thần lĩnh, Quân Thiên cảnh.

Bất kỳ thư tịch cảm ngộ của vị tiên hiền thuộc giáo nào truyền ra cũng đều sẽ gợi nên náo động lớn.

Hiện giờ, ba chồng tương ứng với của ba người được đặt ở nơi này, tất cả đều thuộc cấp độ kinh thế!

Ba đạo thống lớn, vì để bọn họ đột phá bước ra bước cuối cùng nên đã tận hết sức lực, những thứ này đều là tinh hoa tâm huyết của lớp người đi trước, ẩn chứa quá nhiều chân nghĩa đại đạo.

Thanh Y, Thỏ nhỏ cũng đang lật xem đầy mê say, những tâm đắc về lĩnh hội kinh điển của ba giáo này đều là thứ vô giá.

Hơn nữa cũng không thiếu cốt thư rực rỡ óng ánh được thu gom một cách bí ẩn của các kỳ tài nổi tiếng qua các thời đại, những thứ này ghi chép các lý giải của bọn họ khi bước ra bước kia, dùng để tham khảo tựa như "thể hồ quán đỉnh" (đột nhiên thông suốt). 

"Ta càng ngày càng tin chắc con đường của chính mình, đại đạo tự nhiêu, ta chắc chắn sẽ thành công." Thỏ nhỏ tiếp sức cho bản thân, nắm chặt tay sau đó chớp đôi mắt to nhìn Thạch Hạo tội nghiệp nói: "Ngươi có nhiều thánh dược bán thần quả như vậy, có thể cho ta chiết lấy một chút xíu, đảm bảo không tổn hại gì, nhiều nhất mỗi cây chỉ mất một miếng nhỏ thôi."

Nàng muốn trồng hàng vạn thảo dược để cảm nhận bản chất tự nhiên.

"Có thể." Thạch Hạo cười gật đầu, sau đó lấy ra rễ Hư Thiên thần đằng, nói: "Trồng nó vào Vạn Vật thổ đi."

"Thần dược hả?" Thỏ nhỏ khiếp sợ, sau đó cười ha hả lăn lộn trên cỏ.

Lúc đầu Hư Thiên thần đằng giật mình, muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng sau khi nhìn thấy Vạn Vật thổ thì nhào nhanh tới để đoạt lấy thứ này, dù chết cũng không từ.

Thanh Y than nhẹ, xem hết tất cả cốt thư, đọc rất nhiều cảm ngộ của thánh hiền, nên lúc này nàng nhíu mày có chút lo lắng.

"Sao thế?" Thạch Hạo hỏi.

Thanh Y với một bộ tuyết y, tóc đen mềm mại, đôi mắt long lanh, dung nhan tuyệt đẹp không chút tì vết, ngồi xếp bằng nơi đó tựa như pho tượng mỹ nhân tuyệt thế bằng bạch ngọc, chỉ là bây giờ nàng có chút lo âu, nói: "Ta muốn ra ngoài một chuyến, nên kết thúc với nàng."

Mấy người đều ngẩn ra, sau đó chợt hiểu nàng đang nói cái gì, nàng muốn kết thúc với chủ thân.

"Ta đi giúp ngươi." Thạch Hạo nói.

"Các ngươi không giúp được." Thanh Y lắc đầu, nàng muốn bước ra bước kia, nhất định chân thân phải đầy đủ, sau khi xem qua rất nhiều kinh văn của thánh hiền nên càng ngày càng xác định phải kết thúc với chủ thân.

"Thanh Y tỷ tỷ, chủ thân lợi hại hay không? Để Thạch Hạo đi trấn áp, thu phục!" Thỏ nhỏ ác ý kêu lên.

"Thoát." Thanh Y liếc nàng một cái, lấy ngón tay trắng nõn ấn vào trán nàng.

"Các ngươi không cần lo lắng, ta có Thanh Nguyệt diễm, dù gặp ai cũng có thể tự bảo vệ mình." Thanh Y nói tiếp.

"Nhưng mà... " Thạch Hạo cau mày.

"Chuyện này ta phải tự giải quyết, dù sao đó cũng là một ta khác, mà không phải là địch thủ khác." Thanh Y đã có quyết định.

"Uhm, xem ra chúng ta đều phải tự đi trên con đường của chính mình thôi, ta phải đi "Trận giới" cảm ngộ vạn trận, chắc chắn phải bước ra bước cuối cùng!" Mập mạp nghiêm túc đầy hiếm thấy, hắn cũng phải rời đi, đồng thời nhìn về Đả Thần Thạch hỏi: "Ngươi có muốn đi cùng ta không?"

"Không, ta đã ăn Hỗn Nguyên thạch, Hoàng Văn thạch, Thiên Mệnh thạch, còn muốn tiếp tục ăn Thiên Khuyết thạch, Thế Giới thạch nữa, ta lấy đá thành đạo, cách bước kia không xa rồi!" Đả Thần Thạch "hùng hồn" nói.

Mấy người lập tức bỏ qua nó.

"Úi chà chà, nhắc đến ăn, ta lại đói rồi, trên người Thạch Hạo ngươi không phải có thật nhiều đồ ăn ngon đó sao, ta thèm ăn chay quá." Thỏ nhỏ nói.

"Muốn ăn mặn thì nói thẳng cho rồi!" Mập mạp khinh bỉ.

"Ngươi không muốn đi "Trận giới" sao, đi đi, ta sẽ chôn ngươi ngay lập tức, sư phụ của ngươi cũng đã nói, sớm muộn gì ngươi cũng bị người vùi trong đất thôi."

"Sư phụ ta nói rồi, ta chắc chắn thành Tiên, cái gọi là bị chôn chẳng qua là một giấc ngủ mà thôi. Nhưng trước đó ta chắc chắn phải vang danh thiên cổ, vô địch thiên hạ. Vì vậy, dù cho là một tia tiên khí cũng không là khó được ta, sẽ tu thành." Tào Vũ Sinh tiếp thêm tự tin cho mình.

"Đừng đi vội, lát nữa ăn một bữa no nê rồi còn phải chia thi thể của Tiên nữa, sau đó quay về tu luyện một thời gian, ta nghĩ sẽ có ngạc nhiên vui mừng." Thạch Hạo nói.

"Hay lắm, ta đói meo rồi đây." Thỏ nhỏ tán thành cả hai tay, hứng thú ăn uống còn lớn hơn thi thể của Tiên kia.

Tên Béo, Đả Thần Thạch thì lại hai mắt sáng rực, đặt hi vọng rất nhiều vào Tiên thể, nếu dùng thân thể bình thường hấp thu một ít khí tức Tiên đạo thì trời mới biết sẽ phát sinh cái gì.

Thanh Y cũng thay đổi sắc mặt, dung nhan xinh đẹp cũng hiện vẻ mong chờ.

Ngay cả Thạch Hạo, lúc quyết định tu ra tia tiên khí thứ hai thì hắn muốn căn cứ vào Tiên thể để phỏng đoán một vài chuyện, những gợn sóng Tiên đạo kia có ý nghĩa lớn với hắn.

Hơn nữa, ánh sáng tràn ra từ Tiên thể cũng có thể tẩm bổ tiên khí của hắn.

"Anh bạn, ta cần Vạn Pháp thạch, Thế Giới thạch, Thiên Khuyết thạch, có thể giúp đỡ không?" Đả Thần Thạch làm bộ mặt "ngại ngùng" đầy hiếm thấy, tạo vẻ "tội nghiệp" trước mặt Thạch Hạo.

Thạch Hạo liếc xéo nó một chút rồi nói: "Đừng giả ngây, làm chút hành động thực tế đi, đi thu dọn sạch sẽ quái vật đầu rồng thân hạc này cho tao, rồi bắt nước hầm thịt."

"Ta... được rồi." Đả Thần Thạch âm thầm lý sự, mỗi lần nhìn thấy bọn họ ăn uống thì nó đều căm giận không thôi, bởi nó chỉ biết trơ mắt mà nhìn.

Mà lần này càng quá đáng hơn, lại muốn nó làm phụ bếp, giúp bọn họ làm sạch thân thể có sóng thần lực kinh người kia.

Vì suy nghĩ cho sau này nên nó vẫn đi làm, kéo bảo thể khổng lồ kia đến ven hồ linh khí và bắt đầu làm sạch.

"Uống rượu trước, đây là thứ mà quái thai cổ đại thu gom, hơn phân nửa là thần nhưỡng." Thạch Hạo lấy ra mấy vò rượu ngọn, tất cả đều là chiến lợi phẩm, chỉ là chưa kịp kiểm kỹ mà thôi.

"Thơm quá!" Tào Vũ Sinh thán phục.

"Ta muốn phá giới, cũng uống một chút." Thỏ nhỏ nhìn với vẻ tha thiết mong chờ.

"Ngươi còn nói phá giới, lần nào chẳng phải là người uống nhiều nhất, sau khi say xỉn thì lại đánh túy quyền, mượn rượu làm càn." Mập mạp khinh bỉ.

Rượu này rất kinh người, sau khi bỏ niêm phong, thần quang ngút trời, khí lành tỏa ra, mùi rượu thấm vào tận xương, say cả linh hồn.

"Tuyệt đối là rượu siêu phàm!" Thạch Hạo nói, hắn lấy ra mấy cái chén ngọc đặt trên thảm cỏ thơm, sau đó ngồi trên đất bắt đầu rót rượu.

"Rượu ngon!"

Mùi thơm nồng nặc, vô cùng kinh người, sau khi vào miệng liền hóa thành ráng lành tẩm bổ máu thịt của bọn họ, thực xứng danh là rượu tiên nước thánh.

"Choáng quá, sao mới một chén mà say rồi?" Thỏ nhỏ lắc đầu.

"Đây là tinh hoa thần đạo sao? Ta cũng chịu không nổi rồi." Tào Vũ Sinh cũng chóng mặt.

Tuy nói thế nhưng hắn vẫn giành rót rượu.

Sau khi uống vào ba chén, ngay cả Thạch Hạo cũng choáng váng, rượu này quá bá đạo, tuy hương thơm thuần khiết kinh người nhưng độ cồn quá lợi hại, liền thần cũng đều say ngất ngây.

Sau khi uống vào chén thứ tư, Thỏ nhỏ bắt đầu đánh túy quyền, ngồi nơi đó múa may, tư thế uốn éo, đông nghiêng tây vẹo, ngây thơ đáng yêu.

Mà Tào Vũ Sinh thì lại cong mông loay hoay bố trí sát trận trên mặt đất, la hét om sòm, hắn đã ngộ đạo rồi.

Riêng Thạch Hạo thì lại nhìn vào chiếc cổ đẹp đẽ trắng ngần như thiên nga của Thanh Y, cảnh tượng kiều diễm ập mặt mắt, hắn chạm cốc liên tục, phải tiếp tục uống nữa.