Dịch: Ngân

Biên: ronkute

Lá có màu xanh nhạt, cũng không biết đã qua bao lâu thế nhưng sinh cơ vẫn còn chứ chẳng hề biến mất.

Thạch Hạo nhặt những chiếc lá này lên, phù văn ở trong đã bị tiêu tán thế nhưng sinh cơ ẩn chứa bên trong vẫn ngập tràn, hắn không hề biết trận chiến đấu năm xưa đã diễn ra như thế nào.

Trầm mặc trong giây lát thì Thạch Hạo quyết định tiếp tục đi xuống dưới, phải nhìn cho rõ thứ gì đang kêu gọi hắn, không tìm hiểu ngọn ngành thì hắn khó mà buông bỏ được.

Đương nhiên, nếu như tình hình ở phía dưới quá nguy hiểm thì chỉ có thể quay lên mà thôi.

Vào lúc này, hắn lấy ra lò luyện đan để hộ thể.

Vực sâu càng lúc càng tối, vách đá lổm chổm tựa như là vảy rồng đang bung mở, bên trên có rất nhiều khe hở, thi thoảng những gợn sóng khiến lòng người kinh hãi kia lại khuếch tán.

"Rầm!"

Lò luyện đan rung bần bật, tiếng vang như sấm rền.

Phù văn nơi vách đá lấp lánh đánh lên trên thành lò, nếu như không phải có lò luyện đan hộ thể thì chắc chắn Thạch Hạo đã rơi thẳng xuống vực sâu bên dưới rồi.

"Mới hơn một ngàn rưỡi trượng mà đã như vậy rồi, không biết nơi đây có độ sâu bao nhiêu, ta có thể xuống dưới được không?" Thạch Hạo cau mày.

"Keeng!"

Khi leo dọc xuống vách đá cỡ hai ngàn trượng thì lò luyện đan gặp phải xung kích rất kịch liệt, trên vách đá hiện lên từng loại hoa văn tựa như là những cây búa đánh về phía hắn.

Lò luyện đan phát sáng, thi thoảng truyền ra âm thanh của phượng hót rồng gầm, ánh sáng vô cùng mãnh liệt bao phủ và bảo vệ thân thể hắn trong khu vực này.

Thâm nhập sâu xuống bên dưới, nơi đây đã không còn nhìn thấy những sinh linh khác nữa, ở độ sâu này thì coi như là cực hạn của cường giả khắp nơi rồi, nếu đi xuống nữa thì hơn phân nửa sẽ gặp những chuyện vô cùng kinh khủng.

Khi các gợn sóng kia tản đi thì vách đá khôi phục lại yên tĩnh, Thạch Hạo thoáng nghỉ ngơi, tiếp tục đi xuống nữa hay sao? Vực sâu này tựa như là động không đáy vậy.

"Lò luyện đan quả nhiên siêu phàm, sức phòng ngự kinh người thế nhưng càng xuống sâu hơn thì chắc chắn sẽ chịu không nổi, còn biện pháp nào khác nữa hay không?" Hắn suy nghĩ.

Rầm!

Thạch Hạo mặc bộ giáp trụ rách nát lên, đó là thứ đã đạt được từ bên trong bí cảnh Nguyên Thiên, khắp nơi trên bộ giáp trụ này đều là những lỗ thủng lớn, chỉ hơi rung là sẽ có những miếng gỉ rét bong xuống.

Thế nhưng hắn biết, thứ này rất siêu phàm, bắt nguồn từ khu vực không người rộng lớn kia, khả năng có lai lịch vô cùng lớn và có quan hệ với Lôi đế!

Nằm ngoài dự liệu của hắn là, khi vừa mặc xong bộ giáp trụ này vào thì lập tức cảm thấy được vẻ ấm áp, đồng thời bộ giáp trụ này phát ra ánh sáng vô cùng sáng rực.

Bộ giáp trụ này đang cộng hưởng cùng với nơi đây, tựa như là có cảm ứng nên trở nên trong suốt, dù là những lớp gỉ sét kia cũng đang phát sáng, cảnh tượng này vô cùng kinh người.

"Ồ, bên dưới xảy ra chuyện gì thế kia, sao lại có ánh sáng rực rỡ như vậy, chẳng lẽ có người khai quật ra Tiên khí?"

Bên trên vực sâu, rất nhiều người mơ hồ nhìn thấy một điểm sáng ở sâu bên dưới, việc này khiến mọi người đều giật mình.

Trên vách đá dưới vực sâu, Thạch Hạo chấn động trong lòng, không nghĩ rằng sẽ có kết quả như thế này, lập tức hắn ổn định lại tinh thần rồi tiếp tục leo xuống bên dưới.

Lần này thuận lợi vượt quá tưởng tượng của hắn, ven đường đi những gợn sóng bên trên vách đá lổm chổm kia đều biến mất, cơ bản không có chút nguy hiểm nào.

"Có gì đó là lạ, tại sao bộ giáp trụ rách nát này lại thức tỉnh ở đây, chẳng lẽ có thứ gì đó do Lôi đế lưu lại?" Thạch Hạo giật mình.

Hắn tựa như là một con thẳn lằn mặc giáp trụ nhanh chóng bò xuống dưới, chỉ trong nháy mắt đã xuống ba ngàn trượng, trên đường đi chẳng hề gặp phải chút biến cố nào, trong vực sâu này yên tĩnh vô cùng, hắc ám vô biên.

Hắn từ bỏ những thứ khác, lợi dụng cơ hội này nhanh chóng leo xuống dưới.

Bốn ngàn trượng, năm ngàn trượng...

Trong nháy mắt đã xuống tới tám ngàn trượng, nếu như để người khác biết được thì chắc chắn sẽ sợ hãi, có mấy ai có thể đi xuống tới đây? Quả thật không cách nào tin được.

Rốt cuộc, Thạch Hạo nghe thấy tiếng đùng đùng và nhìn thấy một vòng đốm lửa rực rỡ bên dưới.

Mà vào lúc này, giáp trụ trên người hắn lại càng sáng hơn và khí tức tỏa ra càng dồi dào hơn nữa, đồng thời tiếng sấm nổ vang lên, từng luồng ánh điện xẹt xẹt.

"Hả?"

Thạch Hạo mở Thiên mục và nhìn thấy được cảnh tượng ở nơi đó, cũng không phải là đáy của vực sâu mà những cảnh tượng đó đều đang ở trên đường đi.

Trên vách đá, có một vài tia chớp tuy rất yếu thế nhưng lại không hề tiêu tán mà uốn lượn bên trên vách đá lổm chổm kia, việc này khiến người khác sợ hãi, dù là thần hồn cũng phải chấn động.

"Ánh điện lợi hại thật, là dư âm của tia chớp." Thạch Hạo biến sắc.

Ở nơi đó, rõ ràng tràn ngập khí tức Tiên đạo, ánh điện kia cũng rất kinh người, chúng ngưng tụ lại một chỗ, dù năm tháng dài đằng đẵng qua đi nhưng cũng không hề biến mất.

Ngoài ra, còn có những vết máu, tuy rằng đã khô thế nhưng vẫn tản ra khí tức khiến lông tơ của kẻ đối diện dựng đứng.

Đây là hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau, một loại thuộc về lôi điện, còn một loại khác mang theo vẻ u ám và tiêu điều, chủ nhân của nó đã bị lôi điện giết chết.

"Lôi đế, hắn từng xuất hiện ở đây, từng giết qua sinh linh đáng sợ!" Thạch Hạo phán đoán như thế, chẳng trách giáp trụ trên người hắn lại phát sáng.

Xuống nữa hay không, đã tám ngàn trượng rồi, hắn nhìn thấy được sức mạnh còn sót lại do Lôi đế gây ra, đây rốt cuộc là nơi nào?

Tuy rằng cảm thấy nơi đây rất nguy hiểm thế nhưng Thạch Hạo càng lúc càng hiếu kỳ, trong lòng khó giữ được bình tĩnh, rất muốn quan sát thật kỹ bên dưới đáy vực sâu này có thứ gì.

"Liều thôi!"

Giáp trụ phát sáng bảo vệ thân thể của hắn, Thạch Hạo lần nữa leo xuống dưới, tốc độ lần này càng nhanh hơn trước tựa như là rơi tự do, hắn hóa thành một vệt sáng di chuyển dọc xuống phía dưới theo vách đá.

Chớp mắt mà đã xa mười ba ngàn trượng, thế nhưng vẫn chưa hề tới đáy!

"Sâu bao nhiêu đây?" Thạch Hạo kinh ngạc.

Trong lúc này, hắn lại cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, pháp môn Côn Bằng tự động vận chuyển, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh đang cộng hưởng với nơi này.

"Côn bằng!"

Sau khi Thạch Hạo di chuyển xuống dưới thêm chút nữa thì Thiên mục của hắn nhìn thấy được một khu vực, bên trên vách đá ấy có vài chiếc vảy bị phá nát cùng với hai cọng lông chim, đều của Côn bằng cả!

"Nó từng chiến đấu ở nơi này?!"

Thạch Hạo biến sắc, càng ngày càng phát hiện sự đáng sợ và kỳ lạ của nơi này.

Còn có một bãi máu tím nhuộm bên trên chiếc vảy Côn bằng, máu tím này là do một tên sinh linh bị giết chết lưu lại.

"Một bãi máu đặc quánh?!"

Côn bằng từng chiến đấu ở đây và giết chết một con sinh linh như thế?

Thạch Hạo quan sát rất kỹ, tuy máu tím kia gần khô cạn thế nhưng lại có sát ý vô tận, hắn nhìn chằm chằm bãi máu này thế nhưng không hề tiếp cận.

"Chiến đấu này xảy ra hơn một kỷ nguyên trước, nơi đây là một chiến trường vô cùng đáng sợ." Thạch Hạo khiếp sợ và suy nghĩ không thôi.

Tại sao những sinh linh mạnh mẽ nhất đều giết thẳng xuống bên dưới vực sâu này? Hơn nữa, lại không hề hủy diệt nơi này, xem ra phù văn vô thượng ẩn chứa bên trong vách đá này là một trận pháp cái thế!

Trong lòng hắn bất an thế nhưng vẫn đi xuống tiếp.

Lần này càng nhanh hơn nữa, hắn dán chặt vào vách đá rồi leo xuống dưới, trên đường đi hắn nhìn thấy một vài tàn tích đều do chiến đấu lưu lại, thậm chí còn có những bãi máu chưa hề khô cạn với sát khí kinh thế, dù không có tới gần thế nhưng lại khiến thân thể của người đối diện muốn nổ tung.

Thạch Hạo né qua khu vực kia rồi nhanh chóng lao xuống.

Lúc hắn xuống tới độ sâu năm vạn trượng thì thấy một những vết tích chiến đấu, nơi này có những cọng lông gãy nát nên đã thu hút được sự chú ý của hắn, việc này khiến hắn kinh hãi.

Cọng lông kia có thể là lông Phượng!

Nhưng mà, phù văn của cọng chân vũ này đã hủy diệt, nó cắm chặt trên vách đá, xung quanh là một vũng máu đỏ sậm rất lớn đã khô cạn, đã bị chân văn Phượng vũ tiêu diệt sạch sinh cơ.

Tại sao lại như vậy, vực sâu cổ này là như thế nào đây?

Hắn cảm thấy, đây tựa như là một con đường mà các cường giả vô thượng vừa chạy vừa chiến đấu, cho nên mới tạo nên những dấu vết như thế, nếu không tại sao tất cả đều chạy tới đây.

Lúc tới chín vạn trượng thì Thạch Hạo nghe thấy những tiếng nghẹn ngào, rất có thể sắp tới đáy vực sâu rồi.

Mà cũng chính ở nơi này, hắn lần nữa lại cảm nhận được khí tức của Liễu Thần, sau đó không lâu thì phát hiện ra một cành cây màu vàng có mọc ra một vài phiến lá hoàng kim.

Thứ này là của Liễu Thần và sóng thần lực vẫn còn tới tận bây giờ, thế nhưng lại rất suy nhược, gần như bị xóa tan.

Nhưng việc này lại khiến người khác khiếp sợ, dù sao cũng đã trải qua hơn một kỷ nguyên, một đoạn cây trong cuộc tranh đấu liều mạng lại có thể như thế này thì đã là quá nghịch thiên rồi!

Cành cây này dài một trượng ghim chặt trên vách đá, nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

"Cái gì?!"

Đột nhiên Thạch Hạo chấn động, vách đá nơi đó lại lõm vào trong, sau khi tới gần thì hắn nhìn thấy một sinh linh không toàn thây và bị cành cây này ghim chết.

"Đây là kẻ địch sao?"

Đây là một khung xương không toàn vẹn và to lớn dị thường, thế nhưng tiếc rằng chỉ còn lại mỗi xương ngực, những bộ phận khác đã biến mất, thứ này bị đóng chặt trên vách đá.

"Có hình dáng ra sao đây?" Thạch Hạo nhìn kỹ.

Quan sát khúc xương ngực kia thì thân hình của tên sinh linh này ít nhất phải cao tới ba tượng.

"Bụp!"

Đột nhiên, khi sóng thần lực của Thạch Hạo lan tới thì khúc xương kia hóa thành bột mịn và vỡ nát.

Việc này khiến hắn khiếp sợ, đây tuyệt đối là sinh linh vô thượng, mặc dù vạn cổ qua đi thì cũng không hề hư hao, thế nhưng tại sao lại giải thể như vậy?

Đúng rồi, hắn liền hiểu ra, là do cành cây liễu vàng gây nên, trấn áp vạn cổ và hoàn toàn tiêu trừ thứ này.

Cành liễu vẫn còn, tuy rằng đã mất thần uy vô thượng thế nhưng hình dáng vẫn còn và khí tức Tiên đạo nhàn nhạt cũng lan tràn ra ngoài.

Thạch Hạo kích động, cẩn thận leo về trước, hắn thử nghiệm rút cành liễu vàng ra khỏi vách đá và đã thành công, cũng không hề gặp chút thương tổn nào.

Hắn thu cành liễu này vào trong túi càn khôn của mình.

Đây chính là Liễu Thần hơn một kỷ nguyên trước.

Đồn rằng, Liễu Thần hóa thành hạt giống, trải qua niết bàn rồi lần nữa nảy mầm mọc rễ, không biết nó còn nhớ quá khứ hoặc là sứ mệnh trọng đại của mình hay không?

Đáng tiếc, năm tháng quá xa xôi, rất nhiều chuyện đứt đoạn, không thể phán đoán được chuyện này.

"Đã xuống tới đáy!"

Trong lòng Thạch Hạo run lên, sau khi xuống tới mười vạn trượng thì rốt cuộc hắn cũng tới được đáy vực.

Dưới đáy vực là vô tận hài cốt, đâu đâu cũng có, sinh linh nào cũng thấy, dõi mắt nhìn tựa như là một quốc gia tử vong vậy.

Rất rõ ràng, đây đều là những cường giả tiến vào vực sâu này để thám hiểm và đã ngã từ trên vách đá xuống đây, nơi đây đã tích lũy trong vô tận năm tháng cho nên mới vô cùng vô tận như vậy.

"Là nó... đang kêu gọi ta sao?!" Thạch Hạo kinh ngạc.

Những hài cốt kia không cách nào có thể hấp dẫn được tâm thần của hắn thế nhưng lại có một vật khác. Ở trung tâm vực sâu này lại vô cùng sạch sẽ, nơi ấy không hề có một thi thể nào rơi trúng, quang huy êm dịu bao phủ.

Nơi đó có một tòa tế đàn rất lớn và cổ xưa đang tản ra khí hỗn độn, nó tựa như trường tồn cùng thiên địa, tuyên cổ vậy.

Tế đàn đã bị hư hao hơn nửa thế nhưng khí thế ấy, tang thương ấy vẫn khiến lòng người run rẩy, như muốn quỳ rạp xuống dập đầu khấn vái.

Trên tế đàn có rất nhiều máu, có màu bạc, có đen, có tím, có xanh lam, có đỏ tươi...

Tất cả đều chẳng hề khô cạn, cứ như vừa trải qua một trận đại chiến thê thảm nhất, mặc dù những huyết dịch kia bị ánh sáng dìu dịu của tế đan bao phủ thế nhưng lại tỏa ra sát cơ vô tận!

Linh hồn của Thạch Hạo rung động, lần đầu tiên hắn cảm giác được sự đáng sợ của sinh linh trong Tiên cổ, những phù văn trong huyết dịch kia vẫn còn, sát khí vẫn chưa hề biến mất cho nên mới kinh khủng như thế.

Đây không giống như chùm tiên huyết mà truyền nhân Tiên điện đạt được, sát khí ẩn chứa bên trong sớm đã diệt sạch.

Những thứ này đều là bảo huyết vô thượng nguyên thủy nhất, uy thế Tiên đạo của năm đó đều được bảo lưu toàn bộ!

Thạch Hạo cảm thấy, chỉ một giọt trong số những huyết dịch này xuất hiện ở bên ngoài thì dù là Giáo chủ cũng không cách nào sánh được.

Ngoài ra, trên tế đàn còn có một cành liễu bị gãy, có những linh vũ bị phá nát, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

"Là mày đang kêu gọi tao sao, vì sao vậy, liên quan gì tới tao?" Thạch Hạo kinh ngạc bước tới rồi nhẹ giọng hỏi.

Tế đàn mơ hồ, xung quanh xuất hiện những khe nứt không gian, trong lúc nhất thời Thạch Hạo có thể nhìn thấy thời không vặn vẹo, dòng sông thời gian tựa như đang đảo ngược.

"Nơi này..."

Thạch Hạo rút lui, một cảm giác kỳ dị khó nói rõ hiện lên trong lòng.

Âm thanh rầm rầm truyền tới, chợt tế đàn kia trở nên hoàn chỉnh không còn vặn vẹo nữa, khí tức cổ xưa tràn ngập khiến nơi này mơ hồ theo.

"Đó là... chín con rồng kéo quan tài?"

Thạch Hạo run rẩy trong lòng, hắn nhìn thấy một vài sinh linh đang đại chiến, sau đó tiến vào trong quan tài đồng, chín con rồng kéo một chiếc quan tài từ trên tế đàn này rồi phá tan phong ấn trốn về một thiên địa không biết tên.

"Đúng rồi, mấy người Liễu Thần đã thất bại, kỷ nguyên Tiên cổ đã bị diệt, đây là... một tiên lộ, bọn họ đã chạy trốn từ nơi này." Giọng nói của Thạch Hạo tựa như mơ ngủ, như nhìn ra được cảnh tượng mơ hồ kia.

Đó là cảnh tượng ngày xưa? Hắn lại ở nơi này.

Hắn từng nhìn thấy cảnh tượng nơi Tam thế đồng quan, toàn bộ kỷ nguyên Tiên cổ bị chôn vùi và không còn sót lại bất cứ thứ gì nữa, chỉ có chín con rồng kéo một chiếc quan tài trốn đi xa mà thôi.

"Thất bại, bọn họ thất bại..." Thạch Hạo lặp lại lần nữa.

Chấn động rung lên, nơi đây khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tế đàn lại không hoàn chỉnh, ánh sáng dìu dịu lại bao phủ.

Trên tế này, những vũng máu kia trông rất kinh khủng.

"Tại sao lại kêu gọi tao tới nơi này, chẳng hề có chút quy luật nào cả mà?" Sau khi Thạch Hạo tỉnh táo lại thì tự hỏi.

Đột nhiên, tế đàn lần nữa phát sáng, nơi này lại mơ hồ, hơn nữa thời gian tựa như hỗn loạn và xảy ra biến hóa kinh thiên!

Hư không trên tế đàn không hoàn chỉnh kia uốn lượn, toàn bộ thế giới tựa như biến mất theo.

"Không phải Tam thế đồng quan đã rời đi sao, chẳng lẽ còn có thứ gì nữa?" Thạch Hạo nhìn chằm chằm nơi tế đàn.

Bỗng nhiên hắn trợn tròn hai mắt đầy vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn tế đàn tàn tạ cổ xưa kia.

Lần này, cũng không phải có thứ gì rời đi từ con đường này mà là có vật ở lại!

Một chiếc đỉnh mơ hồ tựa như từ nơi rất xa tiến tới đây, nó dùng hết khả năng muốn hiện lên trên tế đàn này thế nhưng khó lòng hoàn thành được.

Loáng thoáng có thể thấy được, chiếc đỉnh này có ba chân hai tai, miệng đỉnh tròn trịa, bên trong dâng lên hỗn độn, bên ngoài tỏa ra từng tia mẫu khí thiên địa, có khí tức thần thánh chí cao.

Chỉ là, nó quá mơ hồ, không có hiện ra thật sự cho nên không cách nào dò xét hết được.

Rầm!

Tế đàn chấn động, Thạch Hạo nhìn thấy rõ hơn một chút, chiếc đỉnh này hiện ra chân thật thêm chút nữa.

"Có máu!"

Thạch Hạo nhìn thấy, bên trên chiếc đỉnh ẩy có dính máu, hơn nữa cũng không phải một hai vết máu, nó đỏ sẫm và chói mắt.

Thi thoảng hắn nghe được một lời gọi mời, như có người đang gọi hắn tới, muốn hắn tiến lên tế đàn và tham dự đại chiến!

"Ta... có thể làm gì đây?!" Thạch Hạo khiếp sợ và ngạc nhiên.