Lỗ máu trong suốt chảy ra cuồn cuộn máu tươi, may mắn duy nhất là đầu cùng trái tim không bị thương nếu không chắc chắn là một đòn mất mạng. Cả người nhóc tỳ nhuốm máu, dù đây là trận chiến rất gian nan nhưng nó không hề sợ hãi mà nhìn chằm chằm về phía trước.

Mặc dù tức giận do liên tục bị thương nhưng ánh mắt nhóc tỳ vẫn rất trong suốt, nó chưa mất đi bình tĩnh mà đang tìm kiếm nhược điểm của Xuyên Sơn Giáp và nắm được thời cơ tốt nhất.

Ánh sáng màu vàng dày dặc như mưa ngày càng lộng lẫy, giống như vẫn thạch từ trên trời lao xuống tuy rực rỡ nhưng lại khủng bố vô cùng.

Nhóc tỳ muốn tránh né nhưng mưa ánh sáng quá dày đặc, chúng tỏa ra khắp nơi, che ngợp bầu trời nhấn chìm và bao phủ nó.

Loại công kích này là đáng sợ nhất, làm người không thể tránh né, mỗi một điểm sáng đều là một miếng vảy màu vàng sắc bén, chúng cứng rắn vô cùng có thể phá núi xé vàng, nếu bị bắn trúng chắc chắn sẽ xuất hiện vài lỗ máu.

"Vù vù..." Nhóc tỳ thu về vòng xoáy bạc, bày ra một loại phòng ngự hết sức bị động, ánh sáng màu bạc bao phủ toàn thân hình thành một vầng Thần Nguyệt đặc biệt ở sau lưng.

Thần Nguyệt giống như một cái khay bạc đang thiêu đốt lên một ngọn lửa màu bạc vô cùng thần thánh, nhóc tỳ đứng ở trung tâm cứ như một vị thần linh nho nhỏ thần thánh và uy nghiêm.

"Xoạt", "Xoạt"...

Vô vàn chiếc vảy lóng lánh tạo thành mưa ánh sáng từ trên cao trút xuống, muốn phá tan vầng Thần Nguyệt này đâm thủng nhóc tỳ thành cái sàng.

Thần Nguyệt lơ lửng, nó cũng không quá lớn, vừa vặn bao phủ toàn thân nhóc tỳ, tỏa ra ánh sáng màu bạc rực rỡ ngăn cản tất cả mưa ánh sáng tới gần.

Đỡ được rồi!

Nhưng mà loại phòng ngự bị động này cực kỳ tiêu hao tinh khí thần, cứ như vậy chắc chắn nhóc tỳ sẽ bị dây dưa đến chết, cho dù có ba "Miệng núi lửa" cũng không bổ sung kịp, điều này quá mức bị động.

Trên người Xuyên Sơn Giáp không có lớp vảy màu vàng khiến cho nó cả người trơ trụi trông khá dữ tợn, lúc này nó cảm thấy yên tâm vì không mất bao lâu nó đã đánh nhóc tỳ nát bét. Nó hơi híp mắt lại, ánh mắt sắc bén, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Đột nhiên, ngay khi Tế Linh mới yên tâm trong chớp mắt một luồng chấn động đáng sợ bộc phát, vầng Thần Nguyệt kia nổ tung, ánh sáng thần thánh sôi trào đánh tan tất cả vảy sáng màu vàng, bay ra bốn phương tám hướng, tạm thời không cách nào tụ lại.

Sau đó, nhóc tỳ "Vèo" một tiếng vọt lên, nhanh chóng bay tới, nó mở ra mười ngón tay nhắm thẳng Tế Linh, nhất thời làm hỗn loạn khí cơ của trời đất.

"Oanh" một tiếng, sương mù tỏa ra từ giữa lòng bàn tay, cũng từ đó xuất hiện một tia chớp màu vàng cực kỳ ác liệt, giống như ánh sáng hủy diệt đánh lên đầu Tế Linh, khiến nó lảo đảo, suýt nữa thì xương sọ cũng nứt ra, máu tươi cuồn cuộn tuôn ra, nó hầu như ngã lăn trên mặt đất.

Chuyện này quá đột ngột, rõ ràng nhóc tỳ ở thế bất lợi, lại đột nhiên triển khai phản kích mạnh mẽ như vậy, lệch khỏi dự đoán của Tế Linh khiến nó suýt chết.

Nhóc tỳ sử dụng bảo thuật mạnh nhất, đây là có được từ trên bảo cốt của Toan Nghê, nó chuyên tâm nghiên cứu mấy năm, sớm đã có cảm ngộ kinh người, trình độ cực sâu.

Tế Linh nổi giận, vảy trên người nó đều bay ra ngoài, thân thể không được bảo vệ, bị tia chớp màu vàng đánh trúng khiến nó bị thương rất nặng, tỏa ra mùi cháy khét.

Lúc trước dưới cái nhìn của nó, dù nhóc tỳ còn có thủ đoạn khác thì cũng sẽ không quá mạnh mẽ, kể cả có nguy hiểm xảy ra, nó cũng có thể nhanh chóng triệu hoán vảy giáp về phòng ngự.

Nó quá tự tin. Nhóc tỳ một mực chờ đợi cơ hội, luôn luôn chuẩn bị bộc phát vào thời khắc quan trọng nhất, phát động một đòn trí mạng.

Vảy màu vàng như cơn mưa bay múa đầy trời, có lực sát thương kinh người, đối với nhóc tỳ đây vừa tai nạn lại cũng là cơ hội. Xuyên Sơn Giáp có vảy giáp hộ thân rất khó xuyên thủng, nó có sức phòng ngự kinh người. Nhưng nếu không có vảy thì chính là cơ hội ra tay tốt nhất.

Nhóc tỳ có cơ hội nên sẽ không chịu dừng tay!

"Răng rắc"

Tia chớp màu vàng bay múa, nhóc tỳ dũng mãnh xung kích, dùng hết khả năng, bộc phát ra thần uy của lôi đình, tia chớp dày đặc đánh lên người Tế Linh.

Rốt cuộc, tia chớp phát ra uy thế kinh người làm trọng thương Tế Linh, thân thể nó cháy đen, lắc lư không vững, máu thịt tróc ra từng mảng lớn thậm chí lộ ra xương trắng.

"G...à...o..."

Xuyên Sơn Giáp gào thét, kẻ địch nhỏ bé này lại xảo quyệt như vậy, lại ẩn dấu thủ đoạn như thế, bộc phát ở thời khắc mấu chốt nhất khiến nó vừa đau vừa hận.

Nó há mồm hét dài, phù văn đầy trời, triệu hoán những miếng vảy màu vàng kia. Thế nhưng nó có thể nhanh hơn chớp giật sao, trong nháy mắt, lại một loạt ánh chớp hạ xuống đánh bay nó, mấy cây xương của nó đều đứt đoạn, một mảnh cháy đen, thậm chí sắp làm bị thương đến nội tạng của nó.

Tế Linh cảm thấy lạnh cả người, nó không ngờ rằng nhóc tỳ khó dây như vậy, khó tin nhất là nó lại nắm giữ bảo thuật của Thái Cổ di chủng Toan Nghê, quang vụ cộng hưởng cùng lôi điện, thật là đáng sợ.

"Cheng"

Thấy Xuyên Sơn Giáp triệu hoán vảy giáp, nhóc tỳ lại sử dụng một loại bảo thuật chí cường khác, một vầng trăng bạc bay lên, bên trong thai nghén một con Thái Cổ Ma Cầm, chém về phía Tế Linh.

"Phốc" một tiếng, máu thịt tung tóe, cú chém này long trời lở đất, ánh bạc nổ tung, một con Ma Cầm quét qua suýt nữa chém Tế Linh thành hai nửa.

Cuối cùng, Xuyên Sơn Giáp gọi về mưa ánh sáng, âm vang rung động, ánh vàng chuyển động bao trùm, bảo vệ thân thể nó.

Sau khi đứng vững, nó gào lên một tiếng long trời lở đất, chấn động khiến cho dãy núi run lên, đá lớn lăn xuống, nó căm tức nhìn nhóc tỳ, lộ ra sát ý ngập trời.

Nhóc tỳ không sợ, như cũ dùng chớp giật mở đường, tia điện bay ra từ mười ngón tay, phù văn màu vàng đầy trời ép xuống.

Ầm!

Lôi Đình chấn động đinh tai nhức óc, gió lớn màu vàng bao phủ khắp nơi, uy thế không thể đỡ, thân thể bé nhỏ có lôi điện vờn quanh giống như Lôi Thần hạ phàm đại chiến Xuyên Sơn Giáp.

Tất cả vảy giáp trên người Tế Linh phát sáng, nhưng vẫn bị nổ tung rất nhiều, máu chảy đầm đìa.

Xa xa, đám hung khấu tê dại da đầu, chúng sợ đến run lên cầm cập, Tế Linh mạnh nhất lại bị chịu thiệt, điều này làm chúng cảm thấy không chân thực, khó mà tiếp nhận.

"Chết đi!"

Một luồng thần niệm vang lên, Xuyên Sơn Giáp nổi giận, đầu nó phát sáng, há mồm phun ra một chùm sáng chói lòa khiến người không thể mở mắt, thật quỷ dị và khủng bố, càng phát ra từng tiếng giao kêu rồng gầm.

Trời đất đều trở nên rét lạnh, quan trọng nhất là những cảnh tượng thê thảm ban đầu lại hiện ra, từng bộ lạc bị hủy, thây chất đầy đồng, mặt đất bị nhuộm đỏ thẫm.

"Đây là cái gì?!"

Khi tới gần, nhóc tỳ rốt cuộc nhìn rõ đó là cái gì, giống như hai mảnh xương hàm của Tế Linh, cũng là bộ phận cứng rắn nhất trên người nó, nếu không nó dùng cái gì đến đào núi?

Làm người giật mình là, hai mảnh xương màu vàng này liên kết tỏa ra chùm sáng quá kinh người, khiến cho mặt trời đều ảm đạm phai mờ, hơn nữa, chúng không đâm thẳng mà giống như một cái kéo cắt tới, muốn cắt ngang người nó.

Lông tóc nhóc tỳ dựng đứng, cảm thấy sự uy hiếp của cái chết, loại sóng sức mạnh này thật là đáng sợ. Nó không chống đỡ mà tránh né thật nhanh, chớp mắt đã thoát ra ngoài.

"Răng rắc"

Bảo tiễn* màu vàng vọt tới, dĩ nhiên cắt đứt ngọn núi đá cao hơn trăm mét phía trước, nửa đoạn trên ngọn núi rơi xuống ầm ầm.

*Tiễn: cái kéo

Uy lực kinh người!

Nhóc tỳ hít vào một ngụm khí lạnh, cái Bảo Cụ này cũng quá mạnh mẽ rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hơn nữa, mảnh xương màu vàng khiến người cảm thấy rất đáng sợ, càng đáng sợ hơn chính bản thân Tế Linh, cảnh tượng rất nhiều bộ lạc bị diệt, thây chất ngổn ngang chính là từ miếng xương này chiếu rọi ra.

"Cái này... Không phải là bảo cốt của nó, là xương của một con di chủng khác có lai lịch càng lớn hơn!" Nhóc tỳ nhạy bén phát hiện khác thường.

Bảo tiễn màu vàng này do hai mảnh xương màu vàng tạo thành, rực rỡ chói mắt, chúng có màu đậm hơn rất nhiều màu xương của Tế Linh, xương của nó chỉ là màu vàng nhạt.

"Nó đang tế luyện và chăm sóc mảnh xương này, nó muốn mảnh xương sống lại." Hai mắt nhóc tỳ lộ ra vẻ kinh ngạc, mảnh xương cốt màu vàng này rất siêu phàm, không phải người bình thường có thể có.

Nó cảm giác đây là một con Xuyên Sơn Giáp Vương có huyết thống thuần khiết lưu lại, không hiểu sao lại bị con Tế Linh này nhận được.

"Dã tâm của nó không nhỏ a, muốn mảnh xương sống lại, mọc lại trong cơ thể nó, có thể kết quả lại tổn thương mệnh nguyên căn bản của chính nó." Nhóc tỳ hiểu ra, cuối cùng đã biết tại sao con Tế Linh này có vẻ khác thường, rõ ràng rất khủng bố, nhưng lại có một phần sức mạnh không dùng được.

Đây có lẽ là cơ hội, mảnh xương này bao hàm quá nhiều hơi thở giết chóc, đã tạo quá nhiều đại sát kiếp, Xuyên Sơn Giáp vì luyện hóa nó làm cho mệnh nguyên của mình gần như nứt vỡ, thiếu chút chết đi.

Hiện tại nó tổn thương nguyên khí, còn lâu mới mạnh mẽ bằng ngày xưa, nếu nắm chắc cơ hội tốt này không chừng có thể diệt trừ nó, so với bình thường dễ dàng hơn nhiều.

"Quyết một trận tử chiến đi!" Nhóc tỳ quát lên, mặc dù khuôn mặt non nớt nhưng chiến ý dâng cao, khí thế cường thịnh.

Nó muốn liều mạng, không tiếc huyết chiến, chỉ cần đánh chết con ác linh này thì cốt tiễn cường đại và thần bí kia sẽ đổi chủ, nó sẽ có một Bảo Cụ khó lường.

Nhưng là Xuyên Sơn Giáp thật sự quá mạnh, làm sao có khả năng dễ dàng đối phó? Nó há mồm hét to một tiếng, phù văn đầy trời, cốt tiễn màu vàng xoay tròn, lần thứ hai cắt tới.

Mơ hồ có tiếng giao kêu rồng gầm, thanh thế kinh người, bất luận là đá lớn, vẫn là cây cỏ đều bị cắt thành hai đoạn, không hề ngoại lệ.

Xương vàng phát sáng, hiện lên Long văn, bởi vì Xuyên Sơn Giáp vốn có Cầu Long huyết thống, truyền thừa từ thời Thái Cổ, chủ nhân cũ của bảo cốt chắc chắn rất khủng bố, hiện lên Long văn như vậy ấn ký của nó thật kinh người.

"Ầm ầm" một tiếng, nhóc tỳ biến mất khỏi chỗ cũ, nó đương nhiên sẽ không mạnh mẽ chống đỡ, món Bảo Cụ này quá đáng sợ rồi.

Toàn bộ vùng núi đột nhiên xuất hiện sương mù, nhanh chóng bao phủ nơi đây, đến cuối cùng mơ hồ không nhìn rõ năm ngón tay.

Nhóc tỳ thi triển bảo thuật của Toan Nghê, không chỉ có chớp giật mà còn có sương mù, đây là thần thông mà Toan Nghê sinh ra đã có, có thể ẩn núp bản thân, dùng sấm chớp đối địch.

Trong sương mù dày đặc, Tế Linh phát điên, nó không ngừng điều khiển cốt tiễn cắt phá núi rừng, cắt nát đá lớn, cây to, mấy ngọn núi nhỏ xung quanh đều bị cắt rơi nửa đoạn trên.

Điều này khiến người run sợ, cốt tiễn quá kinh người, liền ngọn núi nó đều có thể cắt đứt, không hổ là Bảo Cụ thần bí.

Nhóc tỳ rất bình tĩnh, núp trong sương mù, không ngừng di chuyển, thay đổi vị trí chờ cơ hội.

Hiển nhiên, cốt tiễn tiêu hao kinh người, con Tế Linh màu vàng này cường đại như vậy mà cũng không chịu nổi, chỉ vận chuyển mấy lần nó đã run lên, có một lần suýt thì ngã xuống.

Nó rất phẫn nộ, rõ ràng cảm giác được nhóc tỳ ở ngay phía trước, chuẩn bị dùng bảo tiên một đòn giết chết, nhưng mỗi lần đều thất bại.

Tế Linh ngừng lại, cảm ứng tỉ mỉ, cốt tiễn ở trên đỉnh đầu, thời khắc chuẩn bị lấy ra. Từ trên Bảo Cụ rủ xuống từng sợi ánh sáng thần thánh, sát khí chấn động khắp nơi.

Bóng người lóe lên, xuất hiện ở sau lưng, ánh mắt Tế Linh rét lạnh, cũng không xoay người, bảo tiễn trên đầu trực tiếp bay qua xoắn đứt thân thể người đó, máu tưới phun ra, tiếng kêu thảm vang khắp núi rừng.

Xuyên Sơn Giáp nổi giận, nó biết giết nhầm người, đó là đối phương ném qua một tên hung khấu.

Nó nhanh chóng phòng ngự nhưng vẫn chậm, một chùm ánh sáng đánh sợ chiếu rọi tới, giống như một cái thần mâu từ trên trời đâm xuống, đâm thẳng vào ngực nó.

"Loạt xoạt"

Chỗ đó bốc ra mùi cháy khét, vảy cùng máu thịt rạn nứt, tróc xuống lộ ra xương trắng.

Xa xa, trong tay nhóc tỳ cầm một cái bảo kính lớn chừng bàn tay, bảo kính tỏa ra ánh sáng lung linh, nó được làm từ một miếng bảo cốt, có uy thế kinh người.

Chính là miếng bảo cốt năm đó lấy ra từ trên trán Toan Nghê, trải qua mấy năm ôn dưỡng nhóc tỳ đem nó mài thành một tấm bảo kính có thần uy đáng sợ.

Nếu đã nắm giữ cơ hội tốt đương nhiên không thể bỏ qua. Nhóc tỳ giơ tay lên, một tiếng ầm ầm vang lên, từ đó chiếu ra một luồng ánh sáng thần thánh giống như lưỡi kiếm sắc bén chém xuống nhược điểm của Tế Linh.

Lúc trước Xuyên Sơn Giáp công kích bằng mưa ánh sáng làm cho trên người nó không có vảy, từng bị nhóc tỳ nắm lấy cơ hội sử dụng chớp giật đánh gãy mấy cái xương, lúc này lại tiếp tục bị thương nặng.

Cốt kính óng ánh cũng phát ra một loại lôi đình rực rỡ và đáng sợ, giống như Lôi Thần ra trận.

Lại thêm mấy cái xương bị gãy, cùng với nội tạng bị thương, Tế Linh gào một tiếng long trời lở đất, nó không nghĩ tới tên nhân loại chỉ to bằng con sâu kia lại mạnh mẽ như vậy, chỉ cần bắt được cơ hội sẽ đánh tới như điên.

Nó nhanh chóng sử dụng cốt tiễn màu vàng muốn hủy diệt nhóc tỳ.

Một khi đã tấn công nhóc tỳ sao có thể phạm sai lầm, trên cốt kính hiện lên một cái phù văn phức tạp và cổ xưa, tỏa ra ánh sáng chói lòa, bắn vào trong cơ thể Xuyên Sơn Giáp.

"Phốc"

Nội tạng bị phá nát, Xuyên Sơn Giáp trúng phải một đòn nghiêm trọng nhất, nó khó mà giữ lại tính mạng.

Sau khi thành công nhóc tỳ nhanh chóng rút lui, nó không liều mạng mà lại ẩn nấp vào trong sương mù.

Trên trời cốt tiễn màu vàng run nhẹ phát ra tiếng vù vù, phá nát núi đá xung quanh. Tế Linh phát điên, nó dù có sức mạnh đáng sợ nhưng lại không tìm thấy nhóc tỳ.

Đôi mắt to của nhóc tỳ trong suốt, nó trốn trong bóng tối, chuần bị sử dụng cốt kính ôn hào óng ánh đánh ra một đòn cuối cùng.

Nhưng mà nó chưa kịp ra tay thì Tế Linh đã kêu lên thảm thiết, cơ thể nó rạn nứt, phù văn màu vàng lấp lóe, sau đó dĩ nhiên vỡ nát rồi.

Dã tâm của nó rất lớn, không ngừng tế luyện cùng chăm sóc bảo tiễn, hi vọng nó lại tỏa sáng sinh cơ, nó làm việc nghịch thiên nhưng bị thất bại, hơn nữa còn làm tổn thương căn cơ của bản thân, trải qua một trận chiến ác liệt mới toàn bộ bộc phát.

"Phốc"

Tế Linh chia năm xẻ bảy, chết thảm tại chỗ. Kim quang lóe lên, miếng cốt tiễn kia từ trên trời rơi xuống.