Dịch: NgânBiên: ronkute
Hoang, một danh xưng tràn đầy sức mạnh kỳ lạ.
Sau khi thân phận bị tiết lộ thì tiếng người huyên náo, quần hùng khiếp sợ.
"Sao lại là hắn chứ, đệ tử của sơn môn nhỏ sa sút lại là Hoang?!"
Sóng lớn mênh mông tỏa ra, tiếng huyên náo điếc tai, tốc độ máu chảy của nhiều người tăng nhanh, ai cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm thiếu niên thanh tú phía trước.
Từ tu sĩ bình thường cho tới Tôn giả, nam nữ già trẻ đều chấn động không thôi, chuyện này thật khiến lòng người sục sôi, cảm xúc lao nhanh trong cơ thể.
"Trời ạ, hắn là Hoang, cuối cùng cũng gặp được, không ngờ lại có thủ đoạn thế này, quá nghịch thiên!"
Rất nhiều người hét lớn, cảm thấy không cách nào tưởng tượng được.
Tin tức quá kinh người, chân tướng bị vạch trần quá đột ngột, mọi người chưa có chuẩn bị tâm lý, khi biết được thì vô cùng kích động, khó mà tin được.
Hoang, quật khởi ở Ngũ Hành châu, đại chiến với các lộ sơ đại, danh chấn mấy chục châu. Sau đó dây dưa ân oán với Thiên Nhân tộc, nghe đâu còn có rất nhiều Giáo chủ tới cho nên mưa bão ngưng tụ ở Thiên Chi Thành.
Hiện giờ hắn lại tới đây, thân phận phơi bày ngoài ánh sáng cho nên sẽ thành tâm điểm, tất cả mọi người đều bàn luận trợn tròn mắt, cứ như xem một con quái vật vậy.
"Giết Minh tử, chém Thái dương Thần đằng, hầm rục Tử kim Chân hống, đối đầu với truyền nhân Tiên điện, giết Chiến vương... lần lượt từng người một, chiến tích quá huy hoàng!"
"Hiện giờ hắn đánh bại U Vũ, chém ngang hông thanh niên chí tôn đệ nhất của Thiên Nhân tộc, thật sự là thần dũng!"
Rất nhiều thiếu niên với ánh mắt nóng rực, nhiệt huyết sôi trào, tràn ngập vẻ kính nể nhìn thiếu niên trên cao kia, đây chính là cường giả tuyệt thế trong đồng đại.
"Ta đã nói rồi, hắn thanh tú như vậy, khí chất lại xuất chúng cứ như là "Trích tiên" thì làm sao có thể là tên bại hoại mà các ngươi gọi chứ, cũng chỉ là ở trong sơn môn nhỏ sa sút này mà thôi, hắn là Hoang!"
Thư viện Thiên Tiên, mắt của một vài nữ sinh phát sáng, nắm chặt nắm tay, vẻ mặt kích động không thôi, trước kia cũng vì vấn đề này nên các nàng đã từng tranh luận rất nhiều.
"Quá lợi hại, hắn chính là Hoang, dù là thần thoại Thiên Mệnh cũng bị hạ gục, thần nhân ngút trời nhen!"
Rất nhiều người hưng phấn, một vài người còn sùng bái, cũng có người sợ hãi nhìn về thiếu niên đầy mạnh mẽ giữa trường kia, trong lòng khó có thể bình tĩnh được.
Nếu như nói ai là người buồn bã nhất thì chắc chắn là Thiên Nhân tộc, lúc này bọn họ cứ như một bước đã vào vực sâu vạn trượng, trời long đất lở, trong mắt đều biến thành màu đen.
Kết quả này làm ai nấy run rẩy, cảm thấy vô cùng nhục nhã, không ngờ ngay cả U Vũ cũng đại bại, suýt nữa chết thảm tại chỗ.
Cao thủ cấp Thần đều đang phát sáng, ánh lửa hừng hực, sát khí ngập trời, vừa nãy bọn họ đã đánh hụt không cách nào theo kịp thiếu niên kia, trơ mắt nhìn hắn chém xuống một đao.
"A..." Có thần linh gào thét, mái tóc rối bời, hắn tức giận không thôi, tỏa ra sát khí vô biên khiến vô số lá cây rơi lã chã.
Có người ôm lấy U Vũ và giúp hắn chữa thương, ngăn cản cốt văn tia chớp kia ăn mòn thương thế, phòng ngừa hắn chết đi.
U Vũ đã mất đi nửa thân bên dưới, máu tươi văng tung tóe, vẻ mặt trắng xám, một thanh niên cường giả tuyệt đại, vốn là khí thôn sơn hà, có thể ngạo thị kiệt xuất các tộc nhưng giờ đại bại, rơi vào một bước này.
Chuyện này cứ như là một cú đánh cực mạnh vào thế hệ tuổi trẻ của Thiên Nhân tộc, một đao kia đã chém sạch tự tin của bọn họ, hủy đi sự kiêu ngạo của Hoàng tộc, phá tan huy hoàng của thái cổ!
Sơ đại trong tộc, dung hợp Thiên Mệnh thạch và đã mở ra thần thoại Thiên Mệnh, đạt tới sự mạnh mẽ nhất thế nhưng vẫn bị người chém ngang hông, việc này đáng sợ tới chừng nào.
U Vũ không phải là người bình thường, đại biểu cho sự mạnh mẽ của Thiên Nhân tộc, ở đỉnh cao nhất nhưng lại bị người khác chém một cách nhẹ nhàng.
Đây cứ như bắn trúng vào nơi đau đớn nhất của toàn bộ bộ tộc, làm trọng thương tới niềm tin nào đó của bọn họ!
"A... đây không phải là sự thật!" Một vài người trẻ tuổi hét lớn, không cách nào tiếp thu được sự thật này.
Rất nhiều người nhìn về nơi đó tỏ vẻ cảm thông với Thiên Nhân tộc, chọc ai không chọc lại chọc phải một tên yêu nghiệt như vậy, trận chiến này đã đánh tan đạo tâm của thế hệ trẻ tuổi này rồi!
Trong Thiên Nhân tộc, Vân Hi ngớ người, tuyệt không nghĩ rằng người kia lại là Hoang, là Thạch Hạo tới từ hạ giới, thân thể mềm mại của nàng run rẩy, trong tâm rối bời.
Trước kia U Vũ từng bí mật truyền âm nói cho cao thủ cấp Thần trong tộc biết, đối thủ của hắn là Hoang thế nhưng thế hệ trẻ tuổi kể cả Vân Hi đều không từng biết tin này.
Cho tới phút chót, đại chiến kết thúc, thân phận thật sự của Hoang lộ ra ánh sáng thì Vân Hi mới sáng tỏ nên khẽ run rẩy, nhìn về thiếu niên kia.
Quật khởi dưới hạ giới, cười đùa chinh phạt, từng là nhân thần cộng phẫn, từng ngang ngược như Ma vương, từng sân si như tên vô sỉ, từng là anh hùng hát vang bài ca bi thương khi đại chiến với bảy thần và ngăn cản cơn sóng dữ...
Thiếu niên này tính cách tùy ý, một đường đi tới, dựa vào chính bản thân để mạnh mẽ giết thẳng lên thượng giới, tạo nên cái tên Hoang khiến khắp nơi phải chú ý, kinh động tới các đại giáo.
Vân Hi yên lặng, trên dung nhan xinh đẹp ngập tràn vẻ phức tạp, vì bảo vệ nàng mà Thạch Hạo đã đổ máu mấy chục vạn dặm, thế nhưng lại trở thành tù nhân của Thiên Nhân tộc. Nay lại xuất hiện ở đây, gặp lại nhau dưới tình cảnh này, Thạch Hạo mạnh mẽ vô cùng, chém chết tuyệt đại thiên kiêu U Vũ của Thiên Nhân tộc khiến lòng Vân Hi nổi lên sóng lớn...
Xa xa, Thanh Y nở nụ cười nhạt, vẫn bộ tuyết y, mái tóc đen bóng, con mắt trong suốt, yên lặng và xuất trần, lẳng lặng nhìn bóng người giữa trường kia.
Nàng sớm đã biết, thiếu niên này tất có thủ đoạn mạnh mẽ nên sẽ không bị thua, mặc dù gặp phải thần thoại Thiên Mệnh thì cũng có thể tự vệ, bởi vì nàng rất hiểu tên này, quả nhiên kết quả nằm trong dự tính của nàng.
"Thanh Y sư muội, có phải ngươi sớm biết hắn là Hoang rồi?" Phượng Vũ hỏi.
"Cũng đoán được đôi chút." Thanh Y mỉm cười.
"Đáng tiếc quá, hắn vốn thành công xông thang trời, gần như nhập vào Thư viện Thiên Tiên ta, nhưng bất ngờ lại xảy ra." Một ông lão tức tối hối hận không thôi.
Thế nhưng giờ biết nói gì nữa, bị thằng cha xấu tính cướp đi, giờ còn hi vọng để cướp lại được sao?!
"Cái gì, hắn là Hoang, là người từng xông qua thang trời của Thư viện Thiên Tiên ta?" Một vài học sinh trong thư viện nghe được thì khiếp sợ, ai nấy cũng ngớ người.
"Ngươi này là đại sư huynh..." Rất nhiều người chẳng biết nói gì, bọn họ từng xem thường và còn muốn tổ chức mọi người đi chinh phạt trấn áp tên cuồng đồ này, sao có thể nghĩ ra thân phận của hắn lại nhiều tới vậy, cái gọi là đệ tử của sơn môn lụn bại cũng chỉ là để che giấu, thật sự không thể nào trêu nổi!
"Hắn từng bước qua thang trời của Thư viện Thiên Tiên sao?!" Sau khi tu sĩ các tộc nghe xong thì lần nữa ồ lên.
Bởi vì, Thư viện Thiên Tiên quá nổi tiếng, mà thử thách cao nhất của họ thì tự nhiên gợi nên sự hứng thú của những đệ tử các đại giáo khác, ai cũng từng tìm hiểu cả. Ai chẳng biết nó khó cỡ nào? Vô số thời đại qua đi thế nhưng không một ai thành công.
"Đúng rồi, bởi vì hắn là Hoang cho nên mới mạnh mẽ như thế, có thể thành công thì cũng hợp tình hợp lý!"
Vẻ giật mình qua đi, sự thoải mái quay về, dù gì người này cũng là Hoang nên vượt qua là bình thường.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, mọi người đều công nhận độ cao của hắn, cho rằng Hoang có thể đứng tóp đầu trong hàng tuổi trẻ kiệt xuất hiện nay.
Nhất thời, tất cả mọi người đều hướng về trước, nhìn chằm chằm bóng người kia.
Bên trên vùng núi, Thạch Hạo đứng sừng sững, tay cầm một khối kỳ thạch, thứ này phát ra ánh sáng chói mắt xông thẳng trời cao, lúc thì nó trắng mịn lúc lại đỏ đậm như nắng chiều rồi chuyển sang ánh tím mịt mờ.
Thiên Mệnh thạch chỉ to bằng nắm đấm thế nhưng tán phát ra sóng năng lượng vô cùng kinh khủng, cứ như là đại dương đang cuộn trào khiến cây cỏ khắp vùng núi này đều lay động theo.
Đồng thời ánh sáng của nó rất lấp lánh, ví như: Đỏ đậm thì nhuộm đỏ cả trời cao, khi hóa thành ánh tím thì như tử khí đông lai, như là cả đám mây lớn đổ ập xuống.
Khí tức thánh khiết ngập tràn, hào quang vạn trượng tỏa ra từ lòng bàn tay của Thạch Hạo.
Không cần nghĩ nhiều, đây là vật thần thánh tuyệt thế!
Hoàn toàn chính xác, hiện tại Thạch Hạo được mọi người chú ý, trở thành tiêu điểm quan tâm của mọi người.
"Hoang, tính tình hèn nhác, thủ đoạn tàn nhẫn, mạo phạm nhiều lần Thiên Nhân tộc ta, nay không cho phép ngươi tồn tại trên thế gian!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên, đó là cao thủ của Thiên Nhân tộc, thần hỏa nhảy múa hừng hực vô biên, cũng có sát khí ngập tràn theo tới.
Trong lòng mọi người giật nảy, chung quy cái gì tới sẽ tới.
Hoang và Thiên Nhân tộc như nước với lửa, việc này ai ai cũng biết thì làm sao có khả năng bỏ qua dễ dàng chứ.
Toàn bộ Thiên Nhân tộc đều tức giận không nguôi, sát khí ngập trời, lúc nãy bọn họ cũng không có nóng lòng ra tay mà chỉ lạnh lùng quan sát.
Trước kia nóng lòng muốn xuất thủ cũng là lo lắng sợ U Vũ bị thua, nhưng hiện tại thì gạo đã thành cơm, giết sớm hay muộn cũng như nhau cả.
Không cứu được U Vũ, nhìn hắn bị chém lìa ngang hông và mất đi Thiên Mệnh thạch khiến đám cường giả Thiên Nhân tộc đau đớn trong lòng, tức giận cực kỳ.
"Còn tạt cả gáo nước dơ lên người ta, các ngươi còn muốn giữ thể diện không hả? Đừng đạo đức giả nữa, có thể đưa ra ví dụ dẫn chứng không, lúc đó ta sẽ xin lỗi các ngươi!"
Giữa trường, thiếu niên này vô cùng bình tĩnh, Động thiên duy nhất phát sáng cứ như là một ánh mặt trời vàng óng bao phủ hắn lại, cả người trông mạnh mẽ và rực rỡ, cứ như là Chiến tiên vậy.
"Ngươi trà trộn vào Thiên Chi Thành, tính cách đê tiện hòng trộm lấy chí bảo Phi Tiên thạch, sau khi bị phát hiện còn già miệng hãm hại tộc ta. Giờ còn đi tới Hỏa châu, giết chết cao thủ của bộ tộc ta, hủy đi thần quáng, hành động này nhân thần cộng phẫn, nhân tính mất sạch, chắc chắn sẽ bị trời phạt!" Một tên thần linh lạnh lùng nói.
Những ngày gần đây sục sôi cũng vì chuyện này, rất nhiều người đều hay tin cả.
"Ta từng nghe nói, Thiên Nhân tộc muốn chiếm lấy bảo thuật của hắn."
"Thật sự lần này Hoang vô cùng dũng mãnh, một mình đại khai sát gới, hủy đi thần quáng Thiên Nhân tộc, thủ đoạn kinh người."
Có người châm biếm, có người tán thưởng, sinh linh đông đảo nên cái gì cũng nói cả, nhưng chung quy lại là giấy không gói được lửa, chân tướng ra sao thì sớm muộn cũng lộ ra bên ngoài.
"Nực cười, ta cứu thiên nữ tộc ngươi, rồi còn bị bộ tộc các ngươi ép phải vào Thiên Chi Thành để chiếm lấy bảo thuật của ta nên đã giam vào hắc lao, những việc này vô liêm sỉ và vong ân phụ nghĩa tới cỡ nào?!" Thạch Hạo lớn giọng trách.
Trong mắt một số cao thủ, không cần nói nhiều chỉ cần dùng hành động là được. Nhưng Thạch Hạo lại tin chắc, bác bỏ phơi bày trước bàn dân thiên hạ thì đừng nói là chân tướng, dù là giả dối cũng sẽ khiến người liên tưởng tưởng tượng rồi bàn luận trái chiều, sau cùng sẽ khiến đám Thiên Nhân tộc mặt mày xám xịt, sứt đầu mẻ trán.
Xa xa, Vân Hi chỉ biết cúi đầu, sắc mặt nóng rực khó chịu trong lòng.
Thạch Hạo tiếp tục mở miệng, nói: "Thần quáng là do ta hủy, là thu lấy chút lãi mà thôi, nhưng Thiên Nhân tộc các ngươi quá yếu, uổng cho gọi là Hoàng tộc, thứ gọi là cao thủ thì cũng như chó gà làm cảnh, dù là chí tôn trẻ tuổi cũng quá kém cỏi, không đỡ nổi một đòn!"
Lời này vừa ra liền khiến mọi người của Thiên Nhân tộc tái nhợt sắc mặt, tức đến nỗi run lẩy bẩy cả người.
Mọi người ồ lên, thiếu niên mạnh mẽ này chẳng hề nể mặt nể mũi gì cả, chuyện gì cũng dám nói, đâm thẳng vào nỗi đau của Thiên Nhân tộc như vậy thì bọn họ còn trốn vào đâu được nữa? Không nể nang gì cả!
Hơn nữa, bọn họ rất khó phản bác.
Bởi vì, hiện giờ ai chẳng biết Hoang đại náo Hỏa châu, khuấy động thảo nguyên tới long trời lở đất, khiến Thiên Nhân tộc đại bại, mấy ngày gần đây dù là Thần cũng ríu rít tới cứu giúp.
Cho tới việc tuấn kiệt tuổi trẻ của Thiên Nhân tộc đại bại thì càng không cách nào cãi lại được, hàng trăm cặp mắt đổ dồn tới, tất cả mọi người đều chứng kiến.
Hoang kéo rách vết sẹo như thế thì vô cùng đau đớn, còn khó chịu hơn cả cái chết, khiến tộc này cảm thấy thất bại nặng nề cùng với việc bị áp bức và lăng nhục.
Trên thực tế, Thạch Hạo ở trước mặt mọi người nói đơn giản mấy câu này tựa như đã đại chiến mấy lần, lực sát thương đáng sợ hơn việc hủy diệt thần quáng, đánh bại U Vũ nữa!
Cặp mắt của rất nhiều người Thiên Nhân tộc đều đỏ kè, không cách nào chịu đựng được, tức tới phát điên muốn ngửa cổ hét dài!
Có lúc, chỉ mấy câu nói thế nhưng lại còn đau đớn hơn cả một đòn toàn lực của Giáo chủ, có thể khiến cả bộ tộc thấy thất bại, sỉ nhục, hiện giờ cả Thiên Nhân tộc đều run rẩy, nắm đấm nắm chặt.
"Tên nghiệt súc, ăn nói hàm hồ hãm hại bộ tộc ta, không cần nói những chuyện khác chỉ riêng việc vô cớ hủy thần quáng, giết tộc nhân của ta thì không cách nào để ngươi sống thêm giờ thêm phút nào nữa!" Có người quát lớn.
"Vân Hi, dùng pháp khí Thiên Thần của ngươi giết hắn đi!" Có cao tầng lạnh lùng truyền âm, bắt nàng động thủ.
Thân thể của Vân Hi run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu.
"Đây là sỉ nhục của bộ tộc ta, nếu như ngươi và thế hệ này đánh giết hắn thì còn có thể giữ chút mặt mũi." Âm thanh kia rất lạnh lùng.
Vân Hi run rẩy, ngẩng đầu nhìn về thiếu niên giữa trường kia.
Cùng lúc, Thạch Hạo cũng nhận ra được ánh mắt đó nên trông lại.