Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 776: Thần thoại Thiên Mệnh

Dịch: Ngân

Biên: ronkute

"Gió bão bất ngờ nổi, U Vũ sẽ bại ư!?"

Rất nhiều người trợn to mắt, cuộc chiến đi tới mức này đã vượt qua dự liệu của mọi người, biến chuyển quá nhanh.

Bất kể là thế hệ trẻ tuổi hay là nhân vật già cỗi đều khiếp sợ, U Vũ - vô địch mười mấy châu, thế nhưng lại ăn phải thiệt thòi lớn như thế, tựa như gặp nguy rồi!

"Khụ... phụt!"

U Vũ lảo đảo lùi về sau, lần nữa phun ra ngụm máu tươi, trên thân thể cường tráng cắm đầy lông chim vàng, máu me khắp người, cảnh tượng vô cùng dọa người.

Hắn thần dũng biết bao, từ khi xuất đạo tới nay thì đánh đâu thắng đó, một đường tiến mạnh, chưa ai có thể đỡ hơn mười chiêu của hắn, mạnh tới mức khiến thế hệ trẻ tuổi phải tuyệt vọng.

Nhưng hiện giờ, hắn lại bị thương nặng như vậy!

Đám sơ đại Kim lang, thánh nữ của Kiếm cung, Liệt Thiên Ma điệp, thiếu chủ Huyết hải, Tiêu Đồ đều lộ vẻ kỳ lạ, cuộc chiến đột nhiên biến đổi khiến bọn họ giật cả mình.

Thiên Nhân tộc tựa như vỡ tổ, thế hệ trẻ tuổi đều tái mặt, cao thủ trẻ tuổi số một trong tộc lại thảm như thế, bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng kết quả sẽ như vầy, trong lòng bọn họ U Vũ chính là vô địch.

Nhưng mà những gì trước mắt này lại khiến trái tim của bọn họ nguội lạnh một nửa, cảm thấy đã thất bại, U Vũ - người có hi vọng sẽ phục hưng Thiên Nhân tộc sẽ bại vong ư?

Ánh sáng trong mắt của cao thủ Thần Hỏa cảnh của Thiên Nhân tộc tăng mạnh, ánh lửa bên ngoài cơ thể ngút trời, sát khí tràn ngập, bọn họ muốn xuất thủ đánh chết tên thiếu niên thanh tú trước mặt này.

Một đệ tử của sơn môn nhỏ lại mạnh mẽ như thế!

"Không thể tha được!" Chân Thần trong Thiên Nhân tộc lạnh giọng nói, đây chính là lời nói từ trong tâm của hắn, dùng thần niệm để truyền âm cho mỗi tộc nhân của mình.

Kết quả như thế này chính là một sỉ nhục không cách nào tiếp nhận được, bọn họ không cho phép một thiếu niên giẫm đạp lên chí tôn trẻ tuổi số một của Thiên Nhân tộc mình!

Nhưng dưới mắt của mọi người, nếu như ra tay một cách thẳng thừng thì sẽ mang tới ảnh hưởng rất xấu, chắc chắn sẽ bị người đời phê phán, sẽ bị một vài đại giáo bỏ đá xuống giếng.

"Tạo nên hỗn loạn rồi giết hắn!" Có người nói nhỏ, chuẩn bị để thế hệ trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc phản kích, muốn khu vực này trở nên hỗn loạn rồi âm thầm ra tay.

Thế hệ trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc không ít người mắt đều đỏ ngòm, đây là bị áp bức và lăng nhục, tấm bia đá vĩ đại vô địch trong lòng bọn họ muốn sụp đổ nên khó mà tiếp thu được.

"Giết hắn!" Mấy người kêu gào, tay cầm bảo cụ muốn xông lên.

Vân Hi thì quần áo phất phới theo gió, áo quần dính sát vào người tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của nàng, mà mái tóc tím tung bay, mặt trái xoan trắng mịn, con ngươi như bảo thạch, chiếc mũi tinh xảo nhô cao, vô cùng xinh đẹp.

Nàng không bình tĩnh nổi, mạnh như U Vũ mà cũng thất bại, chuyện này nằm ngoài dự liệu khiến nàng thay đổi sắc mặt, sự vinh quang của thế hệ trẻ tuổi Thiên Nhân tộc sẽ lu mờ trong trận chiến này ư?

Chỉ là một sơn môn nhỏ đã sa sút thì làm sao có thể xuất hiện một đệ tử mạnh mẽ như thế? Trong lòng nàng nổi sóng chập chùng nhìn về U Vũ rồi nhìn về thiếu niên thanh tú kia.

"Vân Hi, ngươi cũng ra tay." Có Chân Thần bí mật truyền âm, bảo nàng lấy ra bí bảo được cao tầng trong tộc ban tặng.

Vân Hi nghe thế thì thần sắc ngưng lại, nàng do dự thế nhưng tộc nhân lại không ngừng giục nàng, nói rằng nhất định phải ra tay thật nhanh quấy nhiễu sự yên tĩnh nơi chiến trường này.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện vẻ chần chờ, tuy rằng thân là thành viên của Thiên Nhân tộc thì chắc chắn phải phục tùng mệnh lệnh, ra tay nhanh chóng, thế nhưng làm như thế thì không quang minh chính đại gì cả.

"Nhanh lên, thời gian không còn kịp nữa!" Có tộc lão khẽ quát.

Lòng bàn tay của Vân Hi phát sáng rồi hiện ra một vật, điềm lành dâng lên, thứ này cứ như là đóa hoa sen đầy lấp lánh được nàng kẹp ở ngón tay, đây chính là thánh vật mà Thiên Thần ban tặng!

Nàng biết, bí bảo này mạnh tới cỡ nào, nếu như đánh ra thì chắc chắn có thể giết chết một vị Chân Thần.

Bỗng nhiên, cách đó không xa có gợn sóng thần bí tràn ra, nơi đó có một cô gái đang nhìn về phía này, nàng xinh đẹp tuyệt trần, áo trắng phất phới cứ như là tiên tử từ cung trăng giáng trần.

Vân Hi nhìn Thanh Y, trong lòng nàng hiện lên sóng lớn, nghĩ tới cuộc đối thoại ở Thư viện Thiên Tiên trước đây không lâu thì hơi xuất thần, tâm tình phức tạp, lúc ấy chính thiếu nữ áo trắng này đã can thiệp hỏi rõ chuyện của Thạch Hạo.

Mà hiện tại, thiếu nữ áo trắng này lại khẽ mỉm cười, mi tâm xuất hiện một ngọn lửa màu xanh cứ như là một dấu ấn rạng ngời, tỏa ra gợn sóng thần bí và đáng sợ.

Ngoài ra, Thanh Y còn kéo lấy Phượng Vũ và mấy ông lão của Thư viện Thiên Tiên.

Vân Hi ngẩn ra, đối phương muốn ngăn cản Thiên Nhân tộc ra tay sao.

"Trưởng lão..." Vân Hi quay đầu nhìn về vị Thần trong tộc.

"Còn do dự gì nữa, lẽ nào ngươi muốn nhìn U Vũ chết trận à, không hổ thẹn với Thiên Nhân tộc ta?" Một vị cường giả Thần Hỏa cảnh sắc mặt vô cùng khó coi.

Đột nhiên, toàn bộ thân thể cao thủ cấp Thần của Thiên Nhân tộc đều chấn động, tất cả đều biến sắc sau đó là trợn tròn mắt nhìn về trong chiến trường.

Bởi vì, đúng lúc này thì bọn họ nghe được một tin tức động trời, cứ như là sấm sét nổ vang, là U Vũ đang bí mật truyền ầm bẩm báo cho bọn họ.

"Hắn là Hoang, là Thạch Hạo tới từ hạ giới!"

Cả người U Vũ đều là vết thương, máu tươi đầm đìa, chân vũ màu vàng không chỉ xuyên thủng thân thể mà còn cắm thẳng vào trong xương cốt của hắn nữa.

Hắn nổi giận đùng đùng, tên này đã cướp đi tiên trân bất thế trong thần quáng của bọn họ, còn đánh giết anh kiệt trong tộc, là hạ nhục một cách trắng trợn.

"Không ngờ là hắn, không cần nói gì nữa, không cần kiêng kỵ gì hết, cứ thế tiêu diệt!" Có Chân Thần âm thầm nói, lập tức bùng phát ra sát khí, hắn không muốn ẩn nhẫn nữa, muốn giải quyết một cách nhanh nhất.

"Không!" U Vũ ngăn cản, hắn rất muốn tự mình giết chết Hoang, đạp chân lên xác của Thạch Hạo, không muốn bại dưới tay người này, muốn đòi lại tôn nghiêm của mình.

"Ngươi đang nói cái gì thế?!" Tên Chân Thần âm thầm cau mày mang theo vẻ không vừa lòng, đã biết được thân phận của thiếu niên kia thì làm sao có thể ngồi im chứ.

"Đây là chiến đấu của ta, ta không hi vọng các ngươi ra tay, ta muốn buông tay đánh một trận, một trận chiến đỉnh cao!" U Vũ nói, nếu hôm nay thất bại thì hắn còn mặt mũi nào nữa?

Hắn chính là cao thủ trẻ tuổi số một của Thiên Nhân tộc, dù chiến bại trong đại chiến thiên tài ba ngàn châu thì cũng không thể thua Hoang, kẻ chống đối với Thiên Nhân tộc được, hắn không nuốt trôi cơn giận này.

Dù thế nào thì hắn cũng muốn thắng, phải chém Thạch Hạo cho bằng được, dùng chân huyết đó để rửa đi sự lăng nhục vừa nãy!

Hơn nữa, cân nhắc tình hình chung nên hắn đã nói ra thân phận của Thạch Hạo cho tộc nhân mình biết, thế này đã đủ rồi, trước mắt hắn muốn chiến một trận với Hoang.

U Vũ sớm lui ra đủ xa, trong cơ thể lấp lánh phù văn vô cùng chói mắt, hắn đang đốt cháy chân vũ Côn bằng, muốn hóa giải đi thứ đau nhức này.

Thạch Hạo khá là kinh ngạc, nếu như Tôn giả bình thường thì sớm đã chết chứ đừng nói là hóa giải, nhưng U Vũ lại kiên trì nổi.

Nên biết, đây không phải là lông chim thật sự mà chính là cốt văn ẩn chứa lực Côn bằng, khi bắn trúng vào huyết nhục thì sẽ xé rách cả người đối phương ra.

Dù là sơ đại mạnh mẽ thì cũng khó thoát khỏi bại vong!

U Vũ quá đặc biệt, tuy thân thể xuất hiện vết rách thế nhưng vẫn áp chế thương thế bản thân, trong cơ thể sinh ra từng tiếng vang như chuông thần, đinh tai nhức óc.

Đây không phải là bí pháp kinh người mà là vì trong cơ thể hắn có thứ gì đó giúp hắn hóa giải tử cục, vượt qua cửa ải khó khăn này.

Thạch Hạo cất bước ép sát về trước.

U Vũ thì rút lui, thân thể mơ hồ từ từ biến mất trong thiên địa này, hắn đang sử dụng Hư không đạo, đây chính là thần thuật trời ban, nếu như cố ý tránh né và ẩn nấp thì khó mà tìm và tiếp cận được.

Ầm!

Đột nhiên, một luồng thánh quang lao ra từ trong cơ thể của U Vũ.

Bên trong thân thể hắn có một khối kỳ thạch đang dâng lên ráng lành, có lúc đỏ đậm có lúc lại mờ mịt tử khí một lúc sau lại trắng mịn như ngọc, chiếu sáng cả vùng trời nơi đây.

"Xoẹt!"

Những chân vũ Côn bằng cắm trên người hắn đều bị ép ra bắn ngược trong không trung, tất cả hóa thành cốt văn, trở thành năng lượng rồi tiêu tán trong hư vô.

"Đó là... Thiên Mệnh thạch!"

Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, nhìn thấy thân thể của hắn phát sáng, một khối kỳ thạch đang dâng lên từng làn khí lành, nơi đây được chiếu rọi trở nên an lành thần thánh, có đại đạo đang cộng hưởng.

Rất nhiều người đều đỏ mắt, thứ này chính là vật hi thế, mỗi một khối sẽ tạo ra một cao thủ tuyệt thế, mọi người sẽ không bao giờ quên thần thoại của sáu đại Thiên Nhân thời thái cổ.

Chính là bởi vì có sáu khối Thiên Mệnh thạch cho nên mới tạo nên được một Hoàng tộc vô thượng!

"Đáng tiếc, một khi Thiên Mệnh thạch đã bắt đầu dung hợp với người khác thì dù có chiếm được cũng không tác dụng gì nữa, nó đã chọn chủ rồi."

"Thế nhưng, sau khi nghiền nát thì vẫn có tính chất của một vật thần thánh."

U Vũ xảy ra biến hóa kinh người, vết thương khép lại, xương cốt nối liền, những nơi bị chân vũ Côn bằng làm thương tổn thì nhanh chóng khỏi hẳn, đồng thời mỗi tấc trên da thịt xương cốt của hắn đều tỏa ra ánh sáng.

Mọi người thán phục, thứ kỳ thạch này quả nhiên là vật tạo hóa.

Thiên Mệnh thạch, cũng không phải đặt một cách tùy ý mà là có thâm ý bên trong, khi đạt được thì giống như đạt được sự công nhận của trời, đại biểu cho mệnh trời (Thiên mệnh).

Sở hữu một khối Thiên Mệnh thạch thì tương đương với thêm mấy cái mạng, chỉ cần thứ này còn thì có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, ngoài ra nó còn ẩn chứa chân nghĩa đại đạo đồng thời có vật chất kỳ dị có thể khiến người ta tiến hóa tới hoàn mỹ.

Cho nên, giá trị của nó không cách nào tưởng tượng được!

Bên trong vùng núi này trở nên rối loạn, ai cũng nhao nhao cả lên, âm thanh ồn ào vang trời.

Không chỉ vì sự quý giá của Thiên Mệnh thạch, mà bởi vì hai người bắt đầu giao thủ tiếp.

"Chỉ là một cục đá mà thôi, có gì hay ho." Thạch Hạo bình tĩnh nói rồi ép về trước, những lọn tóc trước và sau ngực, ánh mắt lấp lánh, phong thái tự tin.

"Một tên vô tri, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn." U Vũ lạnh giọng nói, âm thanh trầm thấp cứ như là sấm sét chấn động cả vùng núi này.

Thân thể hắn phát sáng khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất, đồng thời khí lành bốc lên, hoàn toàn khác với những người khác.

"Ồ, có gì đó không đúng, U Vũ... xảy ra lột xác nào đó." Ngay cả mọi người của Thiên Nhân tộc cũng lộ vẻ kinh sợ chứ đừng nói là những người khác.

"Các ngươi lùi lại hết, không nên ra tay nữa." Lúc này, Chân Thần của Thiên Nhân tộc lộ vẻ khác thường, ra hiệu cho Vân Hi và đám đệ tử trẻ tuổi đừng làm bậy, bởi vì hắn linh cảm được thứ gì đó nên ánh mắt nóng rực, tựa như chờ mong.

Trên một dãy núi khác, Thanh Y cũng thu lại thanh diễm nơi mi tâm, khôi phục lại vẻ yên lặng, cặp mắt trong suốt nhìn một cặp chí tôn trẻ tuổi giữa chiến trường kia.

"Ầm!"

Chuyện tình khiến người khác giật mình phát sinh, sau lưng U Vũ ngập trời ánh bạc cứ như là núi lửa dâng trào chấn động cả bầu trời, đánh tan toàn bộ những đám mây gần đó.

Sau lưng hắn xuất hiện một cặp Ngân dực* vô cùng to lớn, lượn lờ đầy thánh huy, thần dị vô cùng, hào quang trắng noãn vương xuống cứ như vô số ngôi sao đang sắp xếp vậy.

(*): Cặp cánh bạc.

"Thiên chi dực*!" Một cao thủ Thần Hỏa cảnh của Thiên Nhân tộc run run giọng nói.

(*): Cánh của trời.

"Ầm ầm!"

Trong cơ thể của U Vũ phát ra âm thanh như biển gầm, đó là do máu của hắn đang lưu chuyển tạo nên uy thế như vầy, chấn cho mấy người không cách nào đứng thẳng được.

Xoẹt!

Ở trên đầu sinh ra một cặp sừng rồng.

"Thiên chi giác!" Một vị Chân Thần của Thiên Nhân tộc kích động tới mức thân thể run rẩy.

"Keeng!"

Sau một khắc, trên người U Vũ xuất hiện từng mảnh giáp trụ lấp lánh hào quang, đó là do phù văn ngưng tụ, cũng không phải là vật chất hữu hình.

"Thần giáp trời ban hiển hiện, hắn lại đạt tới trạng thái như thế này!" Rất nhiều ông lão của Thiên Nhân tộc kích động và vui mừng.

Sau đó, bọn họ càng yên lòng chứ không còn sầu lo gì nữa, tất cả lùi lại để quan chiến.

"Đây chính là thần thoại Thiên Mệnh trong truyền thuyết ư?" Tu sĩ các tộc ban đầu thì không hiểu thế nhưng rất nhanh sau đó liền tỉnh ngộ, nghĩ tới truyền thuyết của Thiên Nhân tộc.

Đạt được Thiên Mệnh thạch và sau đó dung hợp, tương đương với việc được thiên địa đồng ý, mà nếu như kỳ tài có thiên tư siêu tuyệt thì sẽ tiến thêm một bước, tạo nên một vài lột xác thì năng lực sẽ tăng vọt.

Có người có thể chiếm được Thiên chi dực, cũng có thể sinh Thiên chi giác, cũng có người phủ thêm giáp trụ thần thánh, có thể chinh phạt thế gian!

Loại biến hóa này, gọi là - Thần thoại Thiên Mệnh!

Từ xưa tới nay, người có thể thể hiện ra Thần thoại Thiên Mệnh hiếm như lá mùa thu, thế nhưng ai nấy đều vô cùng mạnh mẽ!

"Nhận lấy cái chết!" U Vũ vọt tới, người mặc giáp trụ phát ra ánh sáng thần thánh, hắn giết thẳng về đại địch trước mắt.

"Mạnh hơn cũng là chỉ tái hiện lại chút huy hoàng của sáu đại Thiên Nhân thời thái cổ mà thôi, chẳng có gì to tát, nhìn ta trấn áp ngươi đây!" Thạch Hạo nói, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt sâu lắng không chút gợn sóng gì.

Hắn yên lặng, không sợ không vui, phong thái tự tin!

Mọi người chấn động, một Thần thoại Thiên Mệnh xuất hiện mà hắn lại còn phấn chấn tinh thần như thế, hắn là quái thai như thế nào đây?

Thạch Hạo đứng yên tại chỗ, bất động như núi, sau cùng vung mạnh quyền, chỉ trong nháy mắt kim quang vạn trượng, chấn động trời xanh!