Dịch: Ngân

Biên: ronkute

Thạch Hạo tiến lên, từ trong đất chui ra ngoài, thời cơ vừa tới liền đi hái quả Kim Bồ.

Kim quang như ngọn lửa chiếu ra ngoài, hương thơm ngát đắm say lòng người, thấm tận xương cốt người khác, chỉ trong nháy mắt đã khiến tinh thần sảng khoái như muốn vũ hóa phi thăng.

"Hả?" Trong lòng hắn kinh dị, hái không được!

Cây nhỏ này mặc dù đang khô héo thế nhưng lại vô cùng cứng chắc cứ như được đúc từ thần kim vậy, cuống của quả này cũng là như thế cũng không cách nào vặt xuống được.

Hắn từng nghe Vân Hi nói nói, cây Kim Bồ là một tài liệu luyện khí hiếm thấy, hoàn toàn chính xác, cơ thể mạnh như hắn mà cũng không cách nào bẻ gẫy được.

"Xuống đây nào." Hắn hơi dùng sức, cây Kim Bồ phát sáng, cuống quả bị vặt đứt.

Nhưng lúc này lại xảy ra kinh biến, lông tóc cả người Thạch Hạo dựng đứng, một luồng sức mạnh kinh khủng từ dưới đất lao lên chấn hắn bay sang ngang, máu tươi phun xối xả.

Nếu không phải năng lực của miễn dịch pháp lực tác dụng thì hắn chắc chắn đã bị đánh gục rồi! Đó là một chùm ký hiệu sáng rực đánh lên trên người hắn.

Người đàn bà trung niên của Chiến tộc xuất hiện, tóc mây kéo dài, chân vàng đong đưa phát sáng, tay ngọc vung lên lao ra từ trong lòng đất, nhanh chóng cướp lấy quả Kim Bồ ngập tràn hương thơm kia.

Thạch Hạo đại hận, vào thời khắc sống còn lại bị người khác cướp mất, việc này khiến hắn tức giận.

Đây cũng chỉ là linh thân của người đàn bà Chiến tộc đuổi theo Thạch Hạo vào sâu trong lòng đất, tuy rằng bị kích thương ở huyết trì thế nhưng cũng không đáng ngại, bà ta ẩn mình tiến về nơi này.

Có thể nói, mục đích của bà ta giống như Thạch Hạo, là muốn bên dưới lòng đất xảy ra biến cố để rồi đi hái quả này, đồng thời làm chim sẻ, đứng sau chờ bọ ngựa bắt ve.

"Bà..." Thạch Hạo suýt nữa thổ huyết, vốn là tính toán người khác thế nhưng giờ mình lại trở thành con mồi, làm việc không công.

Vù một tiếng, thiên địa rung động, một tràng năng lượng đáng sợ tỏa ra bao phủ khu cổ địa này.

Thạch Hạo biến sắc, tuy rằng không cam lòng thế nhưng cũng lập tức triển khai đại thần thông Súc địa thành thốn trốn về nơi xa, bởi vì thứ tồn tại được thai nghén trong huyết trì tựa như đang thức tỉnh.

Hiện tại chạy trốn là quan trọng nhất, chuyện khác không còn quan trọng.

"Muốn đi à, không dễ vậy đâu, lưu mạng lại." Người đàn bà trung niên Chiến tộc tiếp tục truy kích, muốn giết hắn cho bằng được.

Thạch Hạo vẻ mặt rất khó coi, cái gọi là miễn dịch pháp lực cũng có hạn, hiển nhiên với cảnh giới Tôn giả trước mắt thì không cách nào có thể đối kháng lại được Chân Thần.

Lần này đã chịu thiệt lớn, bản thân lại bị thương, đánh mất quả Kim Bồ là tổn thất nặng nề nhất.

Ầm!

Đại địa nứt toác, một thanh cốt đao vọt tới, ánh trắng hừng hực, tên Cốt thần kia vụt lên phát ra tiếng rít chói tai, nói: "Muốn trộm thần quả của ta thì lưu lại mạng đi."

Xoẹt một tiếng, ánh đao như cầu vồng dài tới ngàn trượng, chém về người đàn bà trung niên của Chiến tộc kia, sát khí ngập trời!

Nơi xa, tam đại Chân Thần đều dừng lại, bọn họ cũng chưa hề rời đi xa, phóng mắt nhìn tới vùng đất cổ kia thì thấy cảnh tượng ấy liền giật mình và lộ nét mừng.

"Quả Kim Bồ đã đoạt được, mau tới giúp!" Chân Thân của bà trung niên Chiến tộc vui mừng, vòng qua cốt sơn rồi nhanh chóng đuổi theo, bà ta vô cùng kích động, linh thân đã thành công.

Trên thực tế, bọn họ cơ bản không muốn rời đi, quả Kim Bồ quá mê người, mặc dù biết nơi đây nguy hiểm thế nhưng cũng muốn xem tình hình thế nào rồi hành động.

"Keeng!"

Bên trong chiến trường, cốt đao như cầu vồng chặt đứt pháp khí mà linh thân của bà trung niên Chiến tộc lấy ra chống đỡ, sau đó thúc ép về trước, ánh đao trắng xóa như là đại dương tàn phá bừa bãi, vô cùng khiếp người.

"Chớ có ngông cuồng!" Phía sau, ba đại cao thủ đã tới, bùng phát đại chiến.

Thạch Hạo thoát khỏi chiến trường, hắn không những ói máu, lần chịu thiệt này khiến lồng ngực hắn khó chịu, lại bị người đánh lén phía sau và cướp đi bảo dược, cơn giận này khó mà nuốt trôi được.

Hiển nhiên, trong mắt ba đại Chân Thần thì quả Kim Bồ quan trọng hơn hắn nhiều, không người nào đuổi theo hắn, tất cả đều ở lại đại chiến với Cốt thần.

Khiến người khác kinh ngạc chính là, tòa cốt sơn cách đó không xa chấn dộng một lát rồi bình tĩnh trở lại, tràng vực sâu trong lòng đất đã biến mất.

"Thiên Thần niết bàn sao?" Thạch Hạo khẽ nói, hắn biến mất khỏi nơi đó, không muốn trở thành con mồi bị đuổi giết sau khi đại chiến kết thúc.

"Pháp đao Thiên Thần, xin hãy phát uy!"

Đúng lúc này Cốt thần mở miệng, cứ thế hét lớn cùng với ngâm tụng một đoạn thần chú, cốt sơn liền phát sáng, thần mang mãnh liệt.

Ba thần đồng loạt biến sắc, đầu tiên là xoay người bỏ chạy, sát khí lạnh lẽo đang áp sát tới khiến họ run rẩy.

"Xoẹt!"

Ánh đao ngút trời, nơi đó có một thanh cốt đao cứ như là mặt trời trên cao từ trong cốt sơn vọt lên, nhanh chóng chém tới.

"Bụp!"

Máu tươi tung tóe, Long tước kêu thảm hóa ra bản thể, một cánh đã bị chém đứt máu tươi lai láng, hoảng sợ bỏ chạy.

"Chạy đi đâu!"

Cốt thần hét lớn, một chưởng đập tới, bịch, Long tước bị đánh trúng, lông vũ tung bay, gào thét rồi bay ra sau.

Cùng lúc đó, đao mang của pháp đao Thiên Thần ép tới, không gì không xuyên thủng, lượn lờ phù văn sáng rực, một đao chém qua bổ đôi linh thân của bà Chiến tộc kia.

Người đàn ông trung niên Chiến tộc cùng với chân thân của bà ta thấy thế thì ngẩn ngơ, thế nhưng cũng không thể nào vứt bỏ được quả Kim Bồ nên nhanh chóng lao xuống, chụp vào quả vàng óng kia.

"Chém!" Cốt thần hét lớn, thanh pháp đao Thiên Thần cứ như sao băng kéo theo một đuôi sáng xẹt qua trời xanh, bùng phát ra gợn sóng không gì sánh được.

"Bụp!"

Hai người này đều bị trúng chiêu, người đàn ông thì mất tay trái, còn người đàn bà thì mất chân phải, bảo huyết Chiến tộc bắn tung tóe.

Thế nhưng, người đàn bà trung niên cũng đã nắm được quả Kim Bồ, nhẫn nhịn chịu đau rồi phóng nhanh lên trời.

"Chém!"

Cốt thần quát lên, thanh pháp khí Thiên Thần này bay lên cao thế nhưng ánh sáng lộng lẫy đã mờ đi, uy lực lần này giảm mạnh.

Đây là binh khí của Thiên Thần, Cốt thần chỉ dựa vào một đoạn thần chú để khống chế, nhưng tiếc là đã hết giờ, lần này không thể đả thương được địch thủ và chính mình cũng tiêu hao quá lớn.

"Vèo!"

Cặp nam nữ của Chiến tộc này thấy thế thì không ham chiến nữa liền xoay người bỏ chạy, chỉ cần có thể mang đi quả Kim Bồ thì đều quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

"Đồ của ta, các ngươi cũng muốn trộm, để lại!" Khô lâu trắng như tuyết cầm cốt đao của mình trong tay đuổi theo, bùng phát sát khí ngập trời.

Xa xa, Long tước bay vụt lên, nó đã bị thương, cùng một chỗ với hai đại cường giả của Chiến tộc chạy trốn, hiển nhiên là muốn cùng nhau đi chung, sợ tách ra dễ bị đánh giết.

Cốt thần cười gằn, hắn chỉ thiếu chút nữa thì sẽ siêu thoát cảnh giới này, mạnh hơn ba người này nhiều nên cũng chẳng hề sợ bọn họ liên thủ.

Đây là một trận hỗn chiến, một đường truy sát, không ngừng liều mạng, ba thần phải chịu thiệt dưới pháp khí Thiên Thần kia, sức chiến đấu bị giảm mạnh cho nên không cách nào địch lại.

Lúc sau, ba người đứt gân gãy xương, không chỉ trúng đao mà còn dính phải rất nhiều chưởng, thân thể rạn nứt nhiều chỗ, gần như giải thể.

Long tước thê thảm nhất, sau khi hóa ra bản thể thì hai cánh đều bị chặt đứt, một móng vuốt cũng bị nổ tung, mà thân thể tràn ngập lỗ máu gần như bỏ mạng.

Cuối cùng, nó chạy thoát, lảo đảo bay về nơi xa.

Đám thủ hạ của Long tước đã sớm rút đi, Chân Thần đại chiến khiến chúng nó sợ hãi, tất cả đều rời khỏi khu cổ địa này.

Cốt thần cũng bị thương, nơi ngực bị gãy mấy khúc, hắn liếc nhìn Long tước có chút không cam thế nhưng cũng không có phân ra linh thân đuổi theo mà tiếp tục tập trung tinh thần đại chiến với hai cường giả Chiến tộc này.

"Liều mạng!" Người đàn ông trung niên của Chiến tộc hét lớn, triệu hoán bộ linh thân của mình lại tham chiến, đồng thời thiêu đốt pháp khí đại chiến với Cốt thần.

Kết quả vẫn không khả quan, linh thân bị đánh giết, hắn rơi xuống mặt đất, nằm trong vũng máu.

"Chỉ còn lại mình ngươi!" Cốt thần nói, nhìn chằm chằm bà này.

Xoẹt!

Lúc này, người đàn bà trung niên của Chiến tộc chỉ có biết chạy trốn, thiêu đốt tinh huyết điên cuồng hướng về nơi xa, bà mất đi một chân, chỉ dựa vào pháp lực để chống đỡ.

Trong chớp mắt hai người rời đi xa, người đàn ông trung niên Chiến tộc nằm trong vũng máu dưới mặt đất kia bò dậy, sắc mặt âm trầm, hơi chút do dự rồi nhanh chóng rời khỏi chiến trường này.

Hiển nhiên, tuy rằng bị thương thế nhưng tuyệt đối không hề nghiêm trọng như thế, vì sống sót nên ông ta không ngại chịu nhục làm bộ chống đỡ không nổi nữa mà ngã vào trong vũng máu này.

Không thể không nói, tốc độ của người đàn bà Chiến tộc này rất siêu phàm, Cốt thần tuy truy sát phía sau, thi thoảng ra tay thế nhưng vẫn khó mà chặn đứng được bà ta lại.

Thời gian qua đi, Cốt thần thấy bất an, bởi vì khoảng cách đã quá xa cốt sơn, hắn có nhiệm vụ nên không thể tự ý rời đi khoảng cách xa được.

Với lại quả Kim Bồ cũng không có tác dụng lớn với hắn, hắn chỉ là không muốn tặng không cho người khác, thời gian trôi qua hắn không kiên trì được nữa nên đành trở về.

"Gào..."

Hắn tiến hành đợt thử nghiệm cuối cùng, phát ra tiếng rít bằng linh hồn, cả xương sọ phát sáng, một luồng sóng linh hồn bùng phát sau đó nhằm về phía trước.

"A..." Người đàn bà trung niên của Chiến tộc kêu thảm, tay ôm chặt đầu, thế nhưng cũng không có rơi khỏi không trung mà gia tốc bỏ chạy rời khỏi khu vực này.

Cốt thần sắc mặt âm trầm, nhấc trường đao trắng nõn rút lui, trận chiến này hạ màn.

Trên mặt đất, một bóng người hiện lên rồi đuổi theo phương hướng của người đàn bà Chiến tộc đã chạy thoát kia, cả người hắn lượn lờ đầy phù văn, cánh Côn bằng sau lưng, đồng thời hai chân tỏa ra hào quang.

Chỉ trong giây lát này, Thạch Hạo vận dụng hai đại thần thông là pháp môn Côn Bằng và Súc địa thành thốn khiến bản thân tựa như là một tia phù quang, xẹt qua đại địa.

Hắn vẫn âm thầm theo đuôi, âm thầm quan sát đại chiến, chỉ là đứng ở rất xa không hề tới gần. Mãi tới khi Cốt thần rời đi thật xa thì hắn mới bùng phát đuổi theo tung tích của bà kia.

Trên một ngọn núi đá, người đàn bà trung niên Chiến tộc hạ xuống, máu me khắp người, xương cốt đứt lìa gặp phải trọng thương khó mà tưởng tượng nổi, thân thể đầy vết rách gần như nứt cả ra, gắng gượng mới chạy thoát tới đây được.

Bà ta thật sự không cách nào kiên trì được nữa nên mới hạ xuống, lập tức ăn vào linh đan, đả tọa nghỉ ngơi ở nơi này.

Thạch Hạo không chút tiếng động lại gần, cả người tựa như hòa vào trong hư không, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt vô tình, chớp mắt tiến lên ngọn núi đá rồi đột ngột gia tốc.

"Ai?"

Người đàn bà Chiến tộc rất cảnh giác, phát hiện chuyện lạ liền mở to cặp mắt lập tức thấy một thiếu niên đang giết lại gần.

Chuyện này nếu là ngày thường thì khó mà tưởng tượng nổi, thân là Chân Thần nhưng lại bị người khác áp sát lại gần lúc này mới phát hiện ra, chủ yếu là hiện tại bà bị thương quá nặng, suýt nữa thì bỏ mạng.

Ầm!

Thạch Hạo xuất thủ, cả người bùng phát phù văn, thần thông Luân Hồi được thể hiện hoàn toàn bao phủ lấy thân thể đầy máu ở trước mặt.

"Hả, đây là bảo thuật gì?" Người đàn bà Chiến tộc kinh hãi, bà bị thương nặng, tinh khí sinh mệnh thiếu hụt vô cùng nghiêm trọng lúc này lại đang chuyển biến xấu dần.

Bà cảm thấy sức sống đang nhanh chóng giảm đi, quả thật như đang cướp đoạt đi tính mạng của mình nên lập tức phản kích, cả người bùng phát ra phù văn muốn đánh chết tươi thiếu niên này!

Thạch Hạo khá là giật mình, một đòn trí mạng, phù văn Luân hồi tác dụng lên huyết nhục của đối thương, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đã lão hóa, nhanh chóng suy kiệt rồi.

Bà trung niên này thật là mạnh, trận chiến vừa rồi dù trọng thương sắp chết nhưng lúc này vẫn có thể phản kháng, không hề chết đi trong đòn này.

"Nạp mạng đi!" Thạch Hạo hét lớn vồ về trước, muốn giết đi kẻ địch này để đoạt lấy quả Kim Bồ.