Trong lòng núi, Thạch Hạo đứng thẳng, động thiên duy nhất cũng không phải rất lớn mà chỉ bao phủ đủ bản thân hắn, ánh sáng lấp lánh như ánh bình minh khiến mỗi sợi tóc đều nhiễm phải ào quag óng ánh.

Lúc này, hắn trong sáng thánh khiết, huyết nhục sáng rực, xương cốt lấp lánh, lưu chuyển một luồng khí chất xuất trần, cứ như là một vị "trích tiên" xuất thế vây!

Thế nhưng, khi hắn hơi vận thần lực thì lập tức có vô tận tinh lực dâng lên, cuồn cuộn trào ra ngào, chấn cho cả ngọn núi rung động nhanh chóng rạn nứt.

Tĩnh thì như cây sen cắm rễ dưới mặt hồ, động thì như thần ma nhảy múi giữa trời cao, mọi cử động đều có một uy thế lớn lao kinh sợ bốn phía.

"Vèo!"

Thạch Hạo bước ra một bước, cứ như là tên rời cung biến mất ngay tại chỗ, nhanh tới mức khó mà tin nổi.

Sau một khắc, núi lớn rạn nứt, một thiếu niên dùng hai tay tách ngọn núi ra, từ trong khe hở xuất hiện, thanh tú và linh động, không phát uy thì cũng chẳng ai biết, hắn cứ như là một con khủng long đang ngủ say vậy.

Một tiếng hót vang, một con ác điểu từ không trung lao nhanh xuống, cánh chim tỏa ra ánh đen cứ như được tạo thành từ kim loại vậy, nó mang theo vẻ hung ác lao nhanh xuống, lông cánh kích nát rất nhiều ngọn núi.

Thạch Hạo ngửa đầu, nhìn con ác điểu từ thái cổ đầy hung ác đang lao về mình thì chẳng hề nhúc nhích, đứng yên nơi đó.

Động thiên duy nhất phát sáng bao phủ nó bên trong, tiên hà lấp lánh, ráng lành lưu chuyển khiến hắn thần thánh và siêu nhiên, ánh mắt trong suốt, tóc đen phấp phới theo gió.

Ầm!

Núi rung đất chuyển, con ác điểu kia lao nhanh xuống mang theo uy thế có thể phá nát núi non, lực lớn vô cùng khiến cho ngọn núi nhanh chóng nứt thành bốn, thế nhưng bóng người bên dưới kia lại bất động như thường.

Đồng thời, nó rơi vào trong vòng sáng của động thiên cứ như là sa vào đầm lầy không cách nào thoát khỏi, bị trói buộc và giam cầm.

Con ác điểu này hoảng sợ, nó là cầm vương quanh khu này, tu hành đã mấy trăm năm, đạo hạnh cao thâm, có thể giết chết các mãnh thú thánh cầm, nhưng giờ lại bị cố định như thế.

Thạch Hạo xách cổ nó lên, nói: "Muốn ăn ta?"

Con ác điểu màu đen sợ hãi, nhẹ giọng gào thét, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, run hết cả người, tên này quá kinh khủng!

Thạch Hạo liếc nhìn nó, sau đó ném thằng lên trời cao, nói: "Tránh xa ta một chút."

Con hung cầm màu đen cứ như được ân xá, thân là cầm vương trong khu vực này nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, nhanh chóng giương cánh kích thiên chớp mắt đã chạy trốn không thấy bóng hình.

Thạch Hạo cất bước, một bước là mấy trăm trượng, biến mất trong dãy núi này.

"Gào..." Trên đường, cự nhân màu vàng xuất hiện cao tới mười trượng, bên ngoài thân thể là lớp lông vàng rậm rạp, vô cùng hung ác, trong tay cầm thạch bổng đạp mạnh về phía Thạch Hạo.

Thạch Hạo ngẩng đầu, chỉ ra một chỉ chặn lại thạch bổng dài sáu bảy trượng kia lại, khiến nó không thể tới gần được.

Cự nhân màu vàng ngạc nhiên, sức mạnh này lớn cỡ nào? Sợ còn mạnh hơn kim thân của Tôn giả cảnh không biết bao nhiêu lần khiến nó run rẩy cả người.

"Ầm!"

Sau một khắc, Thạch Hạo để lại một chuỗi tàn ảnh sau đó xuất hiện ngay trước mặt cự nhân màu vàng, dùng sức mạnh dời núi lấp biển nhấc bổng nó lên rồi ném mạnh ra xa.

Cự nhân màu vàng va mạnh lên vách núi, đá lớn lăng ào ào, sắc mặt nó trắng bệch, thời gian rất lâu mới thở đều được, sau đó thì cứ như là con thỏ sợ hãi, như làn khói đào tẩu khỏi nơi đó.

Thạch Hạo trở lại cổ địa kia, nơi đó có rất nhiều bầy trùng.

Nhưng, nơi đây rất bừa bộn, tràn ngập vết tích chiến đấu, đông đảo tu sĩ đã rời đi chẳng thấy chút tăm hơi nào.

Có thể nhìn thấy, có chút tàn huyết đang phát sáng, đó chính là bảo huyết mà chí tôn sơ đại sở hữu, có người đã bị thương, hơn nữa còn có da lông của các hung thú đã nhen nhóm Thần hỏa lưu lại.

Đại chiến nơi đây rất kinh người, vô cùng khốc liệt.

Thạch Hạo tiến tới, đi tới gần ngọn núi tỏa ra hòa quang năm màu kia, phát hiện mấy tòa thần sơn đều đã bị phá hủy, chỉ còn sót lại nửa đoạn.

Trên đất, có những bảo cụ bị tàn phá, còn có trận pháp bị hủy diệt.

"Ồ?"

Thạch Hạo bất ngờ phát hiện được, nơi này có động phủ từ thái cổ, có cung điện dưới lòng đất còn có cả cổ cung, tất cả đều bị công phá, đồ vật bên trong đã bị mang đi.

"Đây là..." Ở trong động phủ thái cổ thì hắn phát hiện một vài quan tài, đều to bằng lòng bàn tay, nhỏ và cổ xưa, được điêu khắc từ đá.

Không nhiều không ít, vừa khéo đủ chín quan tài đá.

"To bằng lòng bàn tay, mai táng đồ gì vầy?" Thạch Hạo lộ vẻ khác thường.

Hắn đánh giá bốn phía, khu vực này vô cùng bất phàm, mặc dù đã bị đông đảo sơ đại trẻ tuổi cùng cới cường giả cấp Thần hủy diệt sạch thế nhưng vẫn có khí lành bốc lên, linh khí mịt mờ tràn ngập, quả là thần thổ hiếm thấy khắp thế gian.

Tu hành ở đây, làm ít mà hiệu quả nhiều.

"Ai?" Hắn quay đầu nhìn về nơi xa xa.

Vài tên tu sĩ hoảng sợ, đứng cách nhau cực xa mà đối phương có thể phát hiện ra, biết rằng đã gặp phải một vị chí tôn trẻ tuổi rồi.

"Chúng ta không có ác ý, cũng chẳng phải dò xét gì, chỉ là muốn tới đây tìm chút cơ duyên thôi." Bọn họ vội vàng giải thích.

Những tu sĩ này cũng coi như là cường giả, rất bất phàm thế nhưng nếu so sánh với sơ đại thì chẳng đáng chú ý, cuộc đại chiến trước đây không lâu đã khiến tim mật bọn họ đều run lên, chỉ dám đứng ở nơi xa quan sát.

Mãi tới khi tất cả mọi người rời đi, chờ sóng yên biển lặng trở lại thì mới dám tới đây.

Thạch Hạo cũng không vênh váo hung hăng gì mà ngược lại rất hiền hòa, thỉnh giáo bọn họ, nơi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Trùng đế đã xuất thế!"

Chỉ một câu như thế liền khiến Thạch Hạo hoảng sợ, vội vàng hỏi tiếp.

"Hay là, có thể xưng là chuẩn trùng đế, cũng không tính là vương vạn trùng, chỉ là tiếp cận mà thôi." Có người bổ sung.

Trong mảnh thần thổ này, cung điện hùng vĩ bên dưới lòng đất đều bị công phá, mọi người liên tục phát hiện ra chín quan tài, tất cả đều bị chôn trong băng đá, ở trong hoặc có "kén", hoặc có "nhộng".

Thạch Hạo nghe thấy thế thì kinh ngạc, hỏi: "Theo ý các ngươi, vậy là có tổng cộng chín thần trùng xuất thế à?"

"Chính xác, chín quan tài đều tỏa ra thần hà sáng rực, loại dị tượng đó đã kinh động toàn bộ bí cảnh." Có người than thở.

Cuối cùng, bên trong mỗi một bộ quan tài đều có một con thần trùng tỉnh dậy, thánh huy tràn ngập, bò ra khỏi quan tài gọi nên đại chiến giữa mọi người.

Nghe đồn, đây chính là thần trùng do chính tay chí tôn Nguyên Thiên đào tạo, chín con trùng vương sẽ quyết chiến với nhau để tạo nên một con trùng đế cuối cùng!

Đáng tiếc, năm đó chí tôn Nguyên Thiên niết bàn thất bại, không có thời gian để chúng nó cắn nuốt tiến hành dung hợp cuối cùng mà vội vàng phong ấn chín con kỳ trùng này lại.

Hiển nhiên, hắn cũng ý định để cơ duyên lại cho hậu nhân, dù sao hắn cũng sắp chết.

"Chín chiếc kén, con nhộng, tất cả đều là ấu trùng, tương lai có thể sẽ trở thành trùng vương vô địch, cũng có tiềm năng thành trùng đế." Một người than thở, vô cùng hâm mộ.

"Đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện đạt được một con, Tần Hạo sở hữu hai khối tiên cốt cũng cướp được một con..."

Những người này nghị luận, đạo thống bất hủ có bí pháp, dốc hết các bảo dược thì cũng có thể bồi dưỡng, không cần chúng phải cắn nuốt lẫn nhau cũng có thể khiến chúng tiến hóa thành trùng đế.

Chỉ là, sẽ đánh đổi rất lớn!

Sau khi nghe nói xong thì Thạch Hạo yên lặng một hồi, tương lai có thể sẽ xuất hiện một vài con trùng đế đáng sợ.

"Bọn họ đi nơi nào rồi?" Thạch Hạo hỏi.

"Những người kia có khả năng tới tiên trì của chí tôn niết bàn." Có người đáp.

Mỗi lần bí cảnh mở ra thì tất cả mọi người đều chạy tới nơi đó, tương truyền tiên trì là nơi chí tôn Nguyên Thiên niết bàn thất bại, lưu lại chân huyết vô thượng, lưu lại cho người hữu duyên.

Từ các đời tới nay, chỉ có một ít người đạt được. Mỗi một giọt chân huyết đều là bảo dược đồng thời cũng ẩn chứa phù văn thần bí, nếu như có thể luyện háo thì chính là một vận may lớn.

Ngoài ra, muốn có được truyền thừa cấm kỵ của bí cảnh, mở ra cung điện của vị chí tôn kia thì cũng phải tới tiên trì kia, là nơi nhất định phải tới.

Thạch Hạo không có nán lại lâu, sau khi tìm hiểu thêm một vài tin tức khắc thì nhanh chóng về nơi xa, hắn đuổi theo những sơ đại kia.

"Gia gia, người sẽ xuất hiện sao?" Hắn nhẹ giọng nói.

Sương mù trắng noãn lượn lờ bao phủ ở gần tuyền trì, đây là một chốn cực lạc. Hồ nước liên miên, vô số núi cao, quanh năm được hơi nước bao phủ nên rất mông lung và quyến rũ.

Cái gọi là tiên trì được đặt trong khu vực này nhưng cũng không biết trong hồ nước nào.

Đồng thời, khu vực này bao la rộng lớn, phạm vi phải hơn vạn dặm, bởi vì địa hình tương tự như nhau nên không ít người bị lạc nơi này.

Thạch Hạo đi vào đã được mấy ngày, cũng mấy lần bị tập kích thế nhưng đều bị hắn phá giải, nơi này rất nguy hiểm, không chỉ có sơ đại, thiên kiêu tuổi trẻ mà còn có những sinh linh cấp Thần ở trong bí cảnh.

Phía trước, một hồ nước trong vắt như bảo thạch, đồng thời cũng bốc lên hơi nước, bên hồ có vài tảng đá, hai bóng người đang ngồi xếp bằng bên trên.

"Đứng lại!"

Thạch Hạo vừa mới tới gần thì hai người này liên đứng dậy, vô cùng nghiêm túc, con ngươi băng lãnh cứ như là lưỡi đao.

"Hả?" Thạch Hạo để ý, bên trong hồ lấp lánh vảy bạc, mấy con "ngân long" dài bằng cánh tay bơi qua cực nhanh.

Đây cũng không phải là giao long, hắn nhớ tới một loại bảo dược hi thế - Ngân long liên, nó rất thần bí, rõ ràng là thực vật nhưng có thể hóa thành ngân long, bơi lội trong hồ.

Đồng thời, có cũng có tốc độ cực nhanh!

Loại linh dược này, trong tình huống bình thường mà nói thì có thể sẽ tiến hóa thành thánh dược, chính bởi vậy mới quý báu.

Hiển nhiên, nơi đây khả năng có một cây thánh dược.

Thạch Hạo ngược lại cũng hiểu được tâm tình của bọn họ, cũng không nghĩ tới sẽ xung đột nên nghe thế liền dừng lại, tỏ thái độ không phải là địch.

"Ngươi... lại đây!" Nhưng mà, chợt nơi xa truyền tới tiếng lạnh lùng, đồng thời đứng dậy, một luồng uy thế khiếp người tràn tới.

Hiển nhiên, hai người này cũng chỉ là người canh gác, đây mới chính là chủ nhân, hắn mái tóc màu tử kim, cứ như thần đăng khiếp người.

"Ngươi có chuyện gì à?" Thạch Hạo hờ hững nói.

"Ta thiếu chút nhân thủ, ngươi đi vào trong hồ, giúp ta đuổi mấy con ngân long kia đi đi!" Hắn nói giọng như ra lệnh, băng hàn và cay nghiệt.

Thạch Hạo cười cười, hắn không chủ động gây sự thế nhưng tuyệt không sợ phiền phức, cũng muốn tìm đối thủ để kiểm nghiệm lại thành quả của chính mình!

"Ngươi là cái thá gì mà bắt ta tới lấy thánh dược cho ngươi?" Hắn nói như thế.

Rất nhanh, hắn lộ vẻ sắc thường, bởi vì lại gặp được cặp nam nữ trẻ tuổi, một trong hai người thì hắn biết, chính là Trần Thanh, còn cô gái kia thì thực lực cũng khá.

"Hống huynh, ngươi không phải muốn tìm một tên hầu sao, người này được đó, thực lực cũng mạnh đủ sánh ngang với thần tử của các đại giáo, có thể xứng với ngươi đó." Trần Thanh nói.

"Đúng vậy không, ta cũng đang muốn tím một tên hầu đắc lực đây!" Chàng trai tóc tím kia lộ vẻ hứng thú nhìn chằm chằm Thạch Hạo, hắn là một con Chân hống, thực lực mạnh mẽ, đủ tranh đấu cùng sơ đại.

Cô gái kia nở nụ cười, trên đầu nàng có một nhóm linh vũ, vô cùng yêu diễm và xinh đẹp, cả người nàng toát ra loại mê hoặc, ánh mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng, nói; "Cẩn thận nha, người này không đơn giản, rất lợi hại."

"Lợi hại mới được chứ, ta là muốn một chiến phó như thế, nhìn dáng vẻ thì làm tọa kỵ hình người cũng không tệ đó." Con Thần hống tử kim cười lớn, tuy rằng nói thế nhưng hắn sớm đã đề phòng, cố ý chọc tức Thạch Hạo, muốn nhìn thử khí phách và lòng dạ của Thạch Hạo như thế nào.

Hắn âm thầm lấy ra một bí bảo, thứ này cộng hưởng cùng với trận pháp được bố trí bên cạnh hồ, hắn muốn một lần bắt gọn Thạch Hạo!

"Hống huynh, trước tiên cứ để ta tới cho, ta muốn bắt lấy hắn, coi như là lễ vật tặng ngươi." Trần Thanh mở miệng, hắn là đang cố ý làm nhục Thạch Hạo.

Trong mắt hắn tỏa ra ý lạnh, trước đây khi hắn bị Hắc lân trùng vây nhốt thì Thạch Hạo từng ra tay với hắn, dùng chân đạp thẳng lên đỉnh đầu, khiến hắn tức giận không thôi, vẫn ôm lòng trả thù.

"Nói xong chưa, các ngươi cùng lên đi." Thạch Hạo hờ hững nói, chủ động áp sát về trước.