Thạch Hạo ăn uống no nê, vừa mở miệng là dâng lên ánh đỏ do bổ xung quá nhiều, dựa vào tu vi cao thâm hiện tại của hắn nên mới thế này chứ người khác chắc thất khiếu chảy máu, tinh huyết bốc cháy cả rồi.

Hắn đứng dậy nhìn về hoàng kim sơn, tâp trung về cây Lôi Kích mộc trên đỉnh núi, trên cây có hai chiếc lá xanh mơn mởn hắn liền nhớ tới Liễu Thần.

"Cây cổ thụ này có ý chí sinh mệnh sao?" Hắn xem tới xem lui, cảm thấy tựa như là pháp khí chứ chẳng phải là sinh linh mạnh mẽ gì cả.

Có quan hệ với lôi điện sao? Hắn ngờ vực, nếu như vậy thì hiện giờ hắn rất cẩn.

Nhưng mà, hiện tại vẫn hơi gấp gáp quá, dù sao vẫn còn bị vây ở đây, bốn đại cường giả lúc nào cũng có thể lợi dụng mệnh phù răng thú để quay lại giết chết hắn.

Hắn lấy ra lò luyện đan cao bằng nắm đấm rồi vuốt nhẹ nhẹ, chuẩn bị công kích hoàng kim sơn thì khiến cho bốn đại cường giả rơi ngày tình thế nguy cấp.

Bên trong cung điện hoàng kim, bốn đại cường giả thấp thỏm lo âu, khó có thể ngộ đạo được, đồng thời cũng dần hiểu rõ nơi này, thần âm kia rất mờ ảo khó mà hiểu được.

"Còn có cấm chế, cần phá tan."

Bọn họ phát hiện ra tình huồng khác thường, cảm thấy cung điện hoàng kim này tựa như cũng chỉ là tầng thứ nhất, còn có bí mật nữa nên bắt đầu thăm dò.

"Các ngươi tìm kiếm thật cẩn thận cho ta, không được bỏ qua bất cứ ngỏ ngách nào." Một cường giả của cung Hoả Ma ra lệnh cho đám tu sĩ tìm kiếm.

Mà bọn họ lại rất cẩn thận đứng ở nơi cửa đại điện như sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Đám tu sĩ cắn răng không ngừng nguyền rủa, mấy tên này quá đáng ghét, thấy Thạch Hạo thoải mái ăn uống thì trong lòng vui sướng, thế nhưng tiếc là trước kia không liên thủ với hắn, đã bỏ qua cơ hội.

Một chiếc đôn đá bị đụng phải liền dựng lên hào quang, âm thanh đại đạo đinh tai nhức óc vang lên trong cung điện.

"Có tình huống, nâng chiếc đôn đá lên." Xích Lăng Không nói, hắn vô cùng gấp gáp, rất muốn đạt lấy thần tàng rồi trở về giết chết Thạch Hạo.

Đôn đá được nâng lên, nơi đó xuất hiện một cái rãnh, sau khi thăm dò thì bốn đại cường giả cùng nhau khống chế thần lực đưa tay ấn vào.

"Răng rắc!"

Tiếng vang chói tai, phù văn sáng rực, sau đó trong hư không xuất hiện một thông đạo, bên trên hoàn toàn mờ ảo nối liền với bậc thang dẫn xuống bên dưới.

"Ồ, còn có tầng khác nữa, trên cung điện còn có trung điện." Mọi người kinh ngạc.

Đám tu sĩ bị ép phải đi trước, bốn đại cường giả đi sau.

Cung điện trên tầng trên rất trống trải, có một tượng thần có đầu là cổ thủ, giống như chó ngao thế nhưng rõ ràng thân đã tiến hoá thành rồng.

"Đây là Thiểm Điện khuyển!"

"Hẳn là sau khi niết bàn thì đã tiến hoá thành một con Long khuyển, nó lại xuất hiện thân chân long."

Bốn đại cường giả khá là giật mình.

Ở dưới tượng thần còn có một bồ đoàn, là đồ vật duy nhất trong cung điện, ngoài ra chẳng còn thứ gì cả.

Bốn người hết sức cẩn thận, thúc ép những người khác tiến tới lấy bồ đoàn, bởi vì nhìn nó rất bất phàm, có phù văn lưu chuyển.

"Răng rắc!"

Một người trong số đó vừa động thù thì nơi ấy lập tức xuất hiện một ánh chớp đánh hắn và mấy người xung quanh thành cho tàn.

"Đây là một cổ bảo, khả năng chính là bồ đoàn mà khi ngộ đạo tu hành thì Thiểm điện long khuyển đã sử dụng, bên trong ẩn chứa Đạo của nó." XÍch Lăng Không nói.

Sau đó, hắn lần nữa ép mấy tên tu sĩ tế lên thăm dò, kết quả những người này đều chết thảm.

"Liều mạng!" Rất nhiều người tuyệt vọng, nếu tiếp tục thì bọn họ chỉ có chết.

Nhưng mà lúc này bốn đại cường giả cũng không ép bọn họ nữa, bốn người này đã tìm ra được manh mối, bồ đoàn này có khả năng chính là thần vật quan trọng, khống chế nó là có thể khống chế được cung điện hoàng kim này.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau ngầm ra hiệu, sau đó là ngồi xuống muốn từ từ luyện hoá bồ đoàn này.

Lúc bắt đầu thì vẫn tính là thuận lợi, bốn đại cường giả đều có kinh nghiệm phong phú nên từ từ khống chế bồ đoàn này, thế nhưng tới cuối cùng thì đột nhiên bảo vật này lại phát ra một chùm sáng chói lọi đánh bay bọn họ.

"Cái gì?!"

Bốn người sợ hãi, cảm giác như có một luồng ý chí mông lung cực lớn xuất hiện, việc này khiến bọn họ sợ hãi.

Cùng lúc đó, âm thanh đổ nát của ngọn núi xuất hiện, việc này càng khiến bốn đại cường giả biến sắc hơn, đồng thời phóng nhanh về tầng thứ nhất.

Thạch Hạo đứng trong sơn cốc chuẩn bị ra tay thì phát hiện nơi đây phù văn phút chốc ngút trời, sau đó là sụp đổ, đại trận giải thể. Tiếp theo, hoàng kim sơn rạn nứt, Lôi kích mộc như muốn phóng lên khỏi mặt đất.

"Hỏng rồi!" Thạch Hạo kinh ngạc, cấm chế trong sơn cốc tự động tan rã.

"Ầm!"

Sau đó, cây cổ thụ cháy đen kia toả ra lôi điện đầy đáng sợ.

Trong cung điện hoàng kim, bốn đại cường giả biến sắc, lôi điện kia đang lao về phía họ cứ như là đang giáng tội vậy!

"Trốn, rút mau."

"Ồ, cấm chế bên ngoài đã biến mất, chính là cơ hội tốt!"

Bốn người vui mừng, mà Xích Lăng Không thì lập tức tập trung về phía Thạch Hạo lộ nụ cười gằn, giết thẳng tới trước.

"Rầm!"

Vượt qua dự liệu của mọi người, những tia điện mà Lôi kích mộc phun ra rất to lớn hoá thành dòng thác nước tàn phá bừa bãi, khoá chặt bọn họ lại, nhấn chìm nơi đây.

"Cái gì?!" Bốn đại cường giả biến sắc, bọn họ đã đụng vào thứ mà không nên đụng nên đã đưa tới đại hoạ này, lập tức họ bị tia chớp bao vây giữa không trung, khó có thể trốn được.

Thạch Hạo thèm thuồng, nước miếng chảy ròng, lôi kích mộc nếu là một pháp khí lợi hại thì khi tới tay chắc chắn sẽ là chí bảo diệt địch.

Hắn chẳng hề sợ hãi và cũng chưa từng trốn chạy mà đang khống chế lò luyện đan, pháp khí này rất thần bí, được ngâm trong thiên hà qua thời gian rất lâu nên sớm đã nhiễm một tia khí tức của lôi đình Tiên đạo.

Hắn thử nghiệm khai thông với Lôi kích mộc kia, xem hai bên có thể cộng hưởng với nhau được nhau không.

Kết quả, thật sự có tác dụng, trong ánh chớp xuất hiện một gợn sóng, hào quang óng ánh.

Nhưng mà việc này cũng làm cho bốn đại cường giả như nắm lấy một nhánh cây cứu mạng, thừa cơ hội này điên cuồng phá vòng vây dọc theo gợn sóng đó vọt tới.

Lúc này, Thạch Hạo kinh ngạc, sau khi khai thông thì hắn cảm thấy rất nguy hiểm, ầm một tiếng, một ánh chớp càng to lớn hơn đánh xuống.

"A..."

Bốn đại cường giả kêu la thảm thiết.

"Nhóc con, ngươi đã hại chúng ta!"

Trời đất chứng dám, Thạch Hạo tuyệt không có suy nghĩ như thế, đây chỉ là ngộ sát, chỉ trong nháy mắt thân thể bốn người bốc lên khói xanh, chống lại không nổi.

"Lăng Không, chúng ta bảo vệ ngươi, giết hắn đi!" Một trong bốn người lên tiếng, thiếu chút nữa thì hắn đã bỏ mình nên rất tức giận Thạch Hạo, không tiếp tục bảo vệ bản thân mà khống chế phù văn bảo vệ Xích Lăng Không, muốn hắn phá vòng vây tới giết chết Thạch Hạo.

Hai người khác thấy thế thì cũng quyết định như vậy, tiếp tục như vậy sẽ chết không bằng cứ để Xích Lăng Không thử một lần xem sao.

Ầm!

Ba trong bốn người bị đánh bay, lẽ ra sẽ hoá thành tro tàn thế nhưng được phù văn bao phủ truyền tống về phía tế đàn.

Xích Lăng Không bước ra, nửa thân thể đều cháy đen gần như bị nướng chín thế nhưng cũng chưa có chết.

"Trời đất chứng giám, ta cũng không có ý đồ ỳ với các ngươi." Thạch Hạo làm bộ "thành khẩn".

"Ngươi chết đi cho ta!" XÍch Lăng Không hét lớn, còn nói có trời đất chứng giám nữa chứ, hắn tức muốn nổ phổi rồi.

Thạch Hạo vẫn chưa động, chỉ là nâng lên lò luyện đan rồi mở nắp ra.

"Chuyện gì xảy ra?"

Xích Lăng Không thất kinh, hắn đã trọng thương, tuy có thể ra tay thế nhưng phản ứng lại chậm một bước, nắp lò vừa mở thì ánh chớp dâng lên, khí tức Tiên đạo tràn ngập.

Đây cứ như là chọc vào tổ ong vò vẽ, lôi kích mộc nổ vang liên tiếp bổ lôi điện xuống dưới.

"Ngay cả ta cũng thành mục tiêu à?" Thạch Hạo cùng rùng mình, dùng nắp lò luyện đan chen chắn trên đầu mình rồi nhanh chóng trốn xa, không còn dám đối phó với Xích Lăng Không nữa.

"A..."

Hiển nhiên, Xích Lăng Không là một mục tiêu lớn, bởi vì hắn từng tiếp xúc qua bồ đoàn, hiện tại ánh chớp dâng lên phần lớn đều nhằm về phía hắn.

Hắn kêu rên thảm thiết, cả người bị cháy khét, da thịt bong tróc, xương cốt đều bị cháy đen.

Tuy Thạch Hạo bị đánh tới mức tóc tai dựng đứng thế nhưng may là tốc độ của hắn rất nhanh nên cũng chưa dính phải đòn nghiêm trọng nào, hắn thu lại lò luyện đan rồi quay đầu liếc nhìn, lập tức nở nụ cười.

"Lão quỷ, ngươi cũng quá kém đi mà, ta còn muốn quyết chiến với ngươi vậy mà chưa gì đã bị lôi đình đánh thành chó chết rồi?" Thạch Hạo bay trở lại.

XÍch Lăng Không tức giận, thân thể co quắc, bọt máu không ngừng ứa ra nơi miệng, sinh cơ gần như cắt đứt thế nhưng vẫn chưa có chết, cho nên "mệnh phù" cũng không có kích hoạt.

"Nhãi con, ngươi chờ đó, ta sẽ trở lại giết ngươi!" Xích Lăng Không tức giận, ánh mắt đầy nham hiểm.

"Vậy thì để ta giết ngươi trước đã, sau khi ngươi trở lại đây thì sẽ chém toàn thân ngươi." Thạch Hạo nói rồi nhặt một tảng đá cực lớn nện về phía hắn.

"Ngươi..." Xích Lăng Không tưc giận không thôi.

Quá sỉ nhục, đường đường là một cường giả nhen nhóm THần hoả thế nhưng lại bị một tên du côn vô danh đánh thương như vậy.

"Ngươi chờ đó!" Hắn rắn răng rồi tự chém mình một cái.

Nhưng mà, Thạch Hạo nhanh hơn hắn, một chân đạp mạnh thẳng vào mặt hắn, sau đó đạp tới tấp ngăn hắn tự sát.

"Bụp!"

Xích Lăng Không bực tức tới thổ huyết, muốn tự bạo luôn cho xong.

Thạch Hạo rất quyết đoán, một chưởng cắt rời đầu lâu của hắn, sau đó là đá hắn thẳng vào trong tia chớp, bụp, hoá thành tro tàn.

Mệnh phù răng thú rất thần kỳ, là thánh vật trong bí cảnh Nguyên Thiên này, lập tức gây dựng lại chân thân của Xích Lăng Không, mưa ánh sáng bao quanh hắn rồi nháy mắt rời đi.

Xích Lăng Không trước khi rời đi thì tràn đầy oán niệm, hận tới phát điên.

Đồng thời, hắn kinh ngạc phát hiện ra, hoàng kim sơn sụp độ, rễ cây của lôi kích mộc đang quán lấy một cự cung vụt lên khỏi mặt đất, ánh chớp và cấm chế đều biến mất.

Hắn rống lên một tiếng, tức tới run rẩy cả người, quá không cam lòng thế nhưng chỉ biết biến mất từ đây.

Lối ra nơi bí cảnh, mọi người không ngừng nghị luận, bởi vì ba trong bốn đại cường giả của cung Hoả Ma cùng lúc bị giết, chuyền này truyền ra khiến náo động không nhỏ.

"Xảy ra chuyện gì, không lẽ bọn họ bị thiếu niên Ma vương gia chém giết?"

"Trời ạ, nếu đúng như vậy thì lại có một chí tôn trẻ tuổi đầy đáng sợ quật khởi rồi, không hề kém các sơ đại danh chấn các châu kia!"

"Cung Hoả Ma thất bại nặng nề rồi..."

Nguyên lão cung Hoả Ma phụ trách việc canh giữ cửa bí cảnh suýt chút nữa thì ngất đi, chuyện này quá lớn, hắn hối hận vô cùng.

Ba đại cường giả vừa xuất hiện thì sắc mặt tái nhợt, được mệnh phù bảo vệ trở về đây, trước kia chưa hề bại trận như thế này.

Đúng lúc này, trên tế đàn loé lên, Xích Lăng Không xuất hiện.

Mọi người ồ lên, chuyện này có ý nghĩa rằng toàn bộ người của cung Hoả Ma đều bị diệt, không một ai may mắn thoát khỏi!"

"Lăng Không, ngươi... sao cũng quay về, cái tên nghiệt súc kia, ngươi đã bị giết chết?" Một trong ba đại cường giả hỏi, lời nói rất gấp gáp,

Lời vừa ra, người hoá đá.

Suy đoán là sự thật?!

Vẻ mặt của mọi người đầy quái lạ, còn mấy tên tôn giả của cung Hoả Ma bị giết trở về tế đàn thì sợ hãi, cô gái Tôn giả giọng run lên: "Tên Ma vương kia... cũng chém giết các sư thúc?"

Lời nói trước sau phát ra, cũng không có che giấu nên khiến mọi người kinh ngạc sau đó là sục sôi.

Người của cung Hoả Ma tỉnh ngộ, lúc này không nên nói lung tung, nói bậy thì sẽ mất hết thể diện, sau này họ sẽ trở thành trò hề, chiến tích như này thì là một thứ sỉ nhục của đại giáo.

"A..." XÍch Lăng Không kêu to, tóc đỏ tối tung, không thể kìm được cơn giận.

Bên ngoài lối ra bí cảnh, đâu đâu cũng có tu sĩ, tin tức này nhanh chóng truyền ra khắp nơi.

Một thiếu niên Ma vương quật khởi, chấn động bốn phía, hắn là ai, vì sao trước giờ chẳng hề có chút manh mối gì?

"Các ngươi nói thử, hắn có phải là "Hoang", thiếu niên thần bí lưu danh trên khối bia do Ma tôn lập, lực ép mười châu không?" Có người nhỏ giọng nói.

Lập tức sóng lớn dâng trào, rất nhiều người bắt đầu bàn luận.

"Thật sự chờ mong nghen, truyền nhân của Tiên được được cho là ngọn núi lớn không thể vượt qua, mà Tần Hạo thì sở hữu hai khối tiên cốt vô thượng, ngoài ra còn có những sơ đại khác nữa. Vị thiếu niên Ma vương kia nếu như gặp bọn họ thì sẽ phát sinh trận ác chiến chứ?"

Dù là một vài Giáo chủ cũng đã bị kinh động, bắt đầu quan tâm chuyện này.

Mà vợ chồng Thạch Tử Lăng cũng lộ vẻ khắc thường, không biết Tần Hạo ở trong như thế nào rồi, sẽ là đối thủ khi gặp phải Ma vương siêu phàm kia?

Đồng thời, bọn họ cũng không khỏi nhớ tới người con trưởng kia, có chút u buồn, nếu như hắn còn sống, chân thân tới nơi này thì sẽ có chiến tích như thế nào.