Đi tới dưới chân núi vừa khéo gặp phải thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn Lâm Côn, ông ta cứ như là gặp phải ma, bởi vì Thạch Hạo chẳng chút thương tích gì, vẫn không có bị giết chết.

"Ngươi... còn sống?" Lời nói của ông ta chẳng chút lưu loát, linh cảm có chuyện không ổn nên xoay người rời đi.

Nhưng, dù có nhanh thì có thể qua được pháp môn Côn Bằng? Một luồng cầu vồng màu vàng vắt ngang trời ngăn lại đường đi của ông ta, tiếp đó một nắm đấm màu vàng ập tới, một tiếng vang ầm ầm xuất hiện khiến cho cả hư không nơi đây bùng phát ra hàng loạt ký hiệu, cứ như là sấm chớp nổi giận.

Lâm Côn bay ngược ra sau, nơi ngực phát ra ánh sáng, một chữ "Ngự" hiện lên cứ như là một tấm lá chắn hình thành nên một màng ánh sáng, ngăn cản lại toàn bộ sức lực của Thạch Hạo.

Nhưng dù như thế, thân thể của Lâm Côn cũng chấn động, lực trùng kích kia khiến cho trái tim ông ta lạnh buốt, nếu không có ký hiệu này thì hiển nhiên ông ta đã tắt thở dưới một quyền này rồi.

Đây cũng chỉ là một thiếu niên nhưng lại khiến cho một vương giả đỉnh cao như ông ta không tài nào chống lại được, cơ bản chẳng có chút uy hiếp nào!

"Người thiếu niên, xin bớt giận." Lâm Côn sợ hãi, vốn ông ta ngồi chờ ở đây chính là muốn xem Thạch Hạo bị giết chết, nhưng không nghĩ rằng tiểu ma thần này lại thong dong xuống núi như vậy.

Đáp lời của ông ta chính là một tia chớp càng hung mãnh hơn, một con Toan Nghê màu tím nhào tới, tia điện sẹt sẹt nhấn chìm cả Lâm Côn, khiến cho thân thể lão phát lạnh.

"Dừng tay, lão hủ biết sai rồi, đồng ý trả giá đắt." Lão rất thẳng thắn, trực tiếp nhận thua, bởi vì lão biết tuy trên người có ký hiệu kia nhưng sớm muộn cũng sẽ có ngày biến mất.

Mà thiếu niên này lại chưa chết, chiếu theo phong cách "Nhân thần cộng phẫn" của Hùng Hài Tử thì chắc chắn sẽ không để yên cho lão, không giết chết tuyệt không bỏ qua.

Thạch Hạo ngừng tay, nói: "Nói đi, ông muốn trả giá thế nào?"

"Lão hủ có vài cây linh dược, muốn dùng thứ này để bồi thường..." Lâm Côn vừa nói tới chỗ này thì liền bị chen ngang.

"Ta một hơi mua hết bốn mươi tám cây linh dược, chẳng lẽ lại cần vài cây của ông?!" Thạch Hạo làm bộ, thực tế nó rất cần những cây này.

Trên người nó còn có một vài thứ tốt, ví như Bất Lão Tuyền, một cái chén rượu thái cổ ở tổ Côn Bằng, những thứ này không thể lấy ra được, tất cả đều là vật hi thế, mà những pháp khí, tài luyện luyện khí khác đều đã tiêu xài sạch sẽ, cũng gần như là người không có đồng bạc nào.

Thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn Lâm Côn nhếch miệng, đối phương thật là biến thái, ai có thể một lúc mua tới bốn mươi tám cây linh dược chứ? Lần này đùng là hầu hạ không tốt rồi.

"Mấy cây linh dược của lão hủ không phải là vật thường, trên thị trường rất khó tìm thấy, cố gắng cũng coi là kỳ dược." Lâm Côn nói, trong lòng đau như cắt, lão biết lần này phải trả cái giá thật lớn.

Trong lòng lão muốn dựa hơi sức mạnh của Thần Dược môn, nhưng từ sau khi hiểu rõ Thạch Hạo thì lập tức bỏ ngay cái ý định này, ngay cả Tôn giả mà đối phương cũng dám diệt, các ai mà không kiêng kỵ chứ?

Nếu đổi lại là vương hầu bình thường thì lão sớm sai cường giả trong Dược đô đi giết chết rồi.

Đối với thiếu niên Chí Tôn dám chống lại Bất Lão sơn, Bổ Thiên giáo thì trong lòng lão đâm ra sợ hãi, không muốn kết nhân quả với người này, nếu không, ngày sau nếu quật hởi thì ai có thể địch?

Rất nhiều người đều hiểu, nếu Thạch Hạo sống sót thì sớm muộn gì cũng sẽ ngạo thị cả Hoang Vực, thiên hạ khó gặp được đối thủ!

"Kỳ dược? Cũng phải xem hiếm thấy cỡ nào đã." Thạch Hạo chẳng hề cảm xúc nói.

Ở phía sau, Đại Hồng Điểu không ngừng cười hà hà, đám Cửu đầu sư tử không nói gì, Hỏa Linh Nhi và Vân Hi bĩu môi, bọn họ biết tên quỷ này ngoài miệng thì nói không để ý nhưng trong lòng thì không ngừng nhảy nhót, vờ thả để chụp lấy, hơn nữa còn muốn chụp một phát thật lớn.

"Có một cây Hoàng Kim thảo." Lâm Côn cắng răng, gần như thổ huyết khi nói ra mấy chữ này, đây cũng không phải là linh vật tầm thường, đi khắp danh sơn đại xuyên chưa chắc đã tìm được một cây.

Loại cỏ này rất khó sống, mặc dù kết hạt nhưng trong tình huống bình thường thì không thể nào nảy mầm sinh sống được, cần phải ở trong linh nê đặc thù mới có thể này mầm, vô cùng quý giá.

"Chỉ một cây Hoàng Kim thảo mà cũng khống trao đổi mạng sống?" Thạch Hạo cười đểu.

"Còn có Lạc Nguyệt hoa." Lâm Côn lòng đau như chảy máu, nói ra từng chữ.

Phía sau, đám người Cửu đầu sư tử đều thay đổi sắc mặt, hiển nhiên sau khi nghe tên của loại linh dược này thì đều giật mình, đây chính là một trong những kỳ dược hiếm thấy trên thế gian.

Cái gọi là kỳ dược, chính là khác với những thứ khác, vô cùng hi hữu, thậm chí tìm khắp ngàn núi vạn biển cũng khó mà tìm thấy được vài cây.

Lạc Nguyên hoa, toàn thân trắng như tuyết, kỳ lạ nhất chính là hoa của nó cứ như là đĩa bạc, giống như vầng thần nguyệt, đặc biệt vào lúc đêm khuya thì phát ra ánh sáng, những tia sáng buông xuống như là ánh trăng, cộng thêm mùi thơm khiến cho lòng người không minh, dễ dàng ngộ đạo.

Lần này, Thạch Hạo nói: "Hai cây này chắc chắn không đủ, đi tới chỗ của ông, ta muốn nhìn xem sao."

Lâm Côn biết, việc thu gom linh dược nhiều năm như vậy hiện tại đã kết thúc, dù sao cũng là kỳ dược giá trị liên thành, hôm nay ắt đổi chủ rồi. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Thần Dược môn chiếm cứ ở trung tâm Dược đô, bởi vì tòa thành này là nguyên nhân tổ sư của bọn họ hưng khỏi, cho nên được thành lập xung quanh những ngọn núi thấp, Lâm Côn sống ở phía dưới chân núi.

Thân là thái thượng trưởng lão, địa vị của lão được tôn sùng, nơi sinh sống rất là rộng lớn, đồng thời linh khí nơi đây rất nồng đậm, ở đây có một vườn thuốc được bảo vệ bởi trận pháp tạo nên màn sương mù mờ mịt.

Trận pháp mở ra, vừa mới bước vào khu vườn thuốc nhỏ này thì con mắt của đám người Thạch Hạo đều trợn tròn.

Một cây cỏ toàn thân vàng óng, mọc ra sáu lá giống như được khắc từ hoàng kim, sáng chói rực rỡ, nhưng chỉ cao có một thước, ở nơi đó tản ra sương mù màu vàng, hương thơm ngây ngất.

"Thứ tốt!"

Ở bên cạnh có một cây toàn thân trắng như tuyết, đóa hoa như nguyệt bàn, hào quang thánh khiết chiếu rọi, mùi thơm ngát khiến ổn định lại đạo tâm của người khác, trong lòng không minh.

"Là kỳ dược Lạc Nguyệt hoa đây ư?!" Vân Hi kinh ngạc, nước miếng nuốt ừng ực, động tác này còn có cả Đại Hồng Điểu, nó hận không thể chạy tới ngắt lấy một đóa rồi nuốt thẳng vào trong bụng.

"Ồ, đây là Tử Tinh lan?" Vân Hi kinh ngạc, vườn thuốc ở Thiên Thần sơn của nàng cũng chỉ có một vài cây mà thôi, thứ này vô cùng hiếm thấy.

Hương thơm của hoa lan thơm lừng, đây là một cây toàn thân lấp lánh ánh tím, chỉ cao bằng lòng tay, phiến lá rất nhỏ, mỗi một chiếc lá cứ như là ngôi sao sáu cạnh, vô cùng kỳ dị.

Cứ như là một cây nhỏ cao bằng lòng bàn tay kết đầy những ngôi sao nhỏ màu tím, lưu chuyển ánh tím mờ mịt, hương thơm khác với tất cả các loại hoa khác, hơn xa những linh lan khác.

Nếu chỉ cần ngắt lấy một cọng lá của cây hoa này thì đủ để đổi những linh dược bình thường ở ngoại giới, như vậy đủ để chứng minh giá trị kinh người của Tử Tinh lan rồi.

Cây lan này cũng chỉ có thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn mới có được, nếu không ai có thể che giấu được kỳ dược bậc này chứ, muốn tìm thấy một cây cũng như lên trời vậy.

Trong vườn thuốc này còn có một cây nữa, cũng chính là một gốc dược cuối cùng khiến cho Vân Hi tỏ vẻ kinh ngạc: "Là 'Lưu kim tuế nguyệt' !"

Bởi vì, trên đời này cũng chỉ có đúng 2 cây mà thôi, khi lúc cần dùng nhất định chỉ hái một ít hoa với lá, quyết không được đụng và làm tổn thương tới rễ cây.

Lưu kim tuế nguyệt, có thể chỉ cao một thước, như là một cây nhỏ, bên trên mặt lá lờ mờ, mà khi gió thổi tới thì toàn bộ phiến lá đều xoay chuyển lại, mặt trái của phiến lá sẽ tỏa ra hào quang rực rỡ.

Khi nhìn tới, phiến lá như đang lưu chuyển những điểm vàng óng và cách một đoạn thời gian sẽ tự động chết đi, làm cho người khác cảm thấy một loại đạo vận khó hiểu.

"Ta nghe nói, Lưu kim tuế nguyệt này chính là trân vật hi thế đứng hàng đầu trong kỳ dược đó." Hỏa Linh Nhi than thở, Cửu đầu sư tử cũng gật gật đầu.

Bởi gì, lúc luyện dược chỉ cần thêm một chút Lưu kim tuế nguyệt cũng đủ khiến cho đan dược tăng thêm một chút khí tức đại đạo, đây là một biến hóa vô cùng đáng sợ, giúp tăng phẩm chất của đan dược lên cực lớn.

"Tổng cộng chỉ có bốn cây này?" Thạch Hạo không hài lòng.

Lâm Côn lệ rơi đầy mặt, bốn cây kỳ dược mà còn không hài lòng, nếu là người khác không cần nói là sở hữu mà ngay cả thấy cũng chưa từng thấy nữa, những đại sư luyện dược bình thường dù là một cây kỳ dược cũng khó mà đạt được rồi.

"Ta chính là thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn, dốc hết tâm huyết thì mới có thể đoạt được bốn cây kỳ dược này đấy." Ông ta lòng ứa máu nói ra những lời này.

Vì để đạt được bốn cây dược này ông ta đã tiêu hao tất cả những vốn liếng tích góp của mình.

Trên thực tế, trong lòng Thạch Hạo vô cùng hài lòng, nó rất muốn nhanh chóng tấn thăng làm Tôn giả, muốn luyện chế ra tiểu Niết Bàn đan, mà muốn làm được thì điều cơ bản nhất là phải đạt được những kỳ dược như thế này.

Bởi vì, đây chính là những chủ dược không thể thiếu được!

Hiện tại, một lúc đoạt được bốn cây, đây có thể nói là thu hoạch không hề nhỏ.

"Ông muốn lấy mạng ta, giờ lại dùng bốn cây mà đòi ta bỏ qua cho ah, chắc chắn không được!" Thạch Hạo hù dọa.

"Ta thật sự hết cách rồi, tất cả đều ở đây." Lâm Côn ủ rủ, sớm biết như vậy thì ông chẳng bao giờ đi làm việc đó, đây đúng là tự nâng đá tự làm dập chân mình.

Cuối cùng, Lâm Côn bị ép tới mức cuống lên, rồi như sực nhớ ra cái gì đó, nói: "Ta biết tăm tích của Hoàng kim dược điệp."

"Thứ đó có tác dụng gì?" Thạch Hạo dửng dưng như không.

Ngoại trừ nó ra thì tất cả mọi người đều kích động muốn thổ huyết, bởi vì đây chính là thần trùng trong Dược giới, là chí thần chí thánh, là báu vật trong báu vật.

"Hoàng kim dược điệp có thể tìm kiếm linh chu, những nơi đi qua, phàm là linh dược thì khó mà thoát khỏi tầm mắt của nó, tất cả đều sẽ bị tìm thấy."

Chỉ dựa vào việc này cũng đủ đặt ngang hàng với Liệt thiên ma điệp đầy khủng bố kia rồi.

Thế gian còn có một đồn đại, nếu như có thể tìm được Hoàng kim dược điệp thuần huyết thì nhất định sẽ chìm đắm trong dược liệu.

"Ông biết nó ở nơi nào à?" Vân Hi hỏi, nàng đến từ Thái Cổ Thần Sơn nên biết rõ sự quý giá của thần trùng này.

Lâm Côn lòng đâu như cắt, ngậm ngùi gật đầu.

"Không phải chỉ là một con điệp thôi sao, nó quá yếu ớt sợ khi nuôi dưỡng sẽ chết mất." Thạch Hạo nói.

"Nếu thật sự là Hoàng kim dược điệp thì sức chiến đấu rất mạnh, thuộc về thần trùng thái cổ." Lâm Côn sửa lại, hơn nữa đặc biệt nhấn mạnh, nói: "Mà con mà ta nói khác với tất cả những loại khác."

Thạch Hạo cảm thấy hứng thú, không nói thứ khác chỉ cần là thần trùng đủ chứng minh giá trị của nó rồi, kém nhất cũng có thể làm thuốc, thứ này còn quý giá hơn cả Kim Chu của hồ Ma Linh nữa.

"Lý do sao lại khác biệt?" Đại Hồng ĐIểu hỏi.

"Vì đây là ấu trùng được Dược thần thượng cổ tìm thấy, tục truyền có khả năng là Hoàng kim tổ điệp, cũng có thể nói là đứng trên Hoàng kim, gọi là Hoàng điệp." Lâm Côn nói.

"Hoàng điệp, được cho là Hoàng kim thần điệp duy nhất, bất kỳ Hoàng kim dược điệp nào đều muốn bầu bạn cùng sinh trưởng với nó, và trở thành phó điệp bảo vệ nó." Lâm Côn nói.

(): Phó là người hầu, đầy tớ.

"Cái gì?" Hỏa Nha giật mình, không thể nào tin được, vữa nãy vị thái thượng trưởng lão này có nói là Hoàng kim dược điệp vô cùng hi thế, sợ là tuyệt chủng cả rồi, nhưng giờ thứ này cũng chỉ trở thành phó điệp? Giờ lại xuất hiện một loại quý giá hơn xa nữa.

"Hoàng điệp vô cùng hiếm thấy, ở thượng cổ chỉ xuất hiện có một lần, ngoại trừ có thể tìm kiếm linh dược thì sức chiến đấu cũng được xung là cái thế." Lâm Côn nói.

Vân Hi lên tiếng: "Ngược lại ta cũng từng nghe được, nghe đâu thời thái cổ từng xuất hiện một con Hoàng điệp màu vàng, chỉ cần hơi rung cánh là ma con Liệt thiên ma diệp cấp Thiên Thần cảnh hóa thành bột mịn ngay tại chỗ."

"Sao có thể chứ?" Tất cả mọi người đều chấn động, Liệt thiên ma điệp là sinh linh hung tàn tới cỡ nào, đánh đâu thắng đó chớ đừng nói là cấp Thiên Thần cảnh đủ để ngạo thị cả trời đất.

"Đúng là như thế, trong Thần Dược môn ta cũng có ghi chép nhưu thế." Lâm Côn nói, đồng thời giải thích, năm đó Dược thần đi tìm Hoàng kim dược điệp và đã đoạt được một ấu trùng Hoàng điệp.

Cuối cùng, Dược thần chết đi và con ấu trùng đó bị phong ấn trong bình Thần Băng, từ đó tới nay vẫn chưa hề xuất thế.

"Ông thật sự biết nó ở nơi đâu?" Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên nóng rực.