Hoàng Đô rất lớn, khí thế hào hùng, đường phố trong thành ngang dọc giao nhau, mỗi một con phố chính đều được lót đường bằng những tảng đá, nhiều xe cộ đi song song với nhau cũng không có vấn đề gì.
Trên đường chính, thỉnh thoảng lại có hung thú gào thét, chạy chồm rít gào tới khiến cho những chiếc xe mà nó đang kéo rung lên ầm ầm, khí thế phi phàm.
Đối với việc này mọi người cũng chẳng lấy làm kinh ngạc, một vài vương hầu hay là con cháu quý tộc khi xuất hiện tất có mãnh thú mở đường, bảo xa ầm ầm tỏa ra ánh sáng lung linh.
Thậm chí vì thế mà tạo nên rất nhiều lời bàn luận, ví như khí thế của chiếc thanh đồng xa* kia không biết là của nhà ai, hung thú uy mãnh kia là nhà của người nào, tất cả đều trở thành những đề tài chém gió của những người trong giờ rãnh rỗi.
(*): Xe đồng thau.Đương nhiên, thương gia, những người có gia cảnh giàu sang cũng có thể có những chiếc thanh đồng xa riêng cho mình, chỉ là người bình thường thì không thể nuôi nổi hung thú và phải dùng những súc vật tầm thường để kéo xe mà thôi.
Hôm nay, trên đường phố rất náo nhiệt, bởi vì hết chiếc này đến chiếc chiến xa khác ầm ầm chạy qua, còn những con hung thú thì vô cùng cao to, khí tức hung sát kinh người, vô cùng khủng bố.
Người trên đường mau chóng tránh né, không dám trêu chọc, mọi người biết những người này đều là quý tộc nên không dám mạo phạm.
Trong đó có một con phố lớn náo nhiệt nhất, thanh đồng xa, thậm chí chiến xa hoàng kim không ngừng vụt qua, hung thú gào thét, vảy da chi chít, tất cả đều hướng về một phương.
"Sao lại nhiều xe qua lại như vầy, chiến xa này giống như là của vương hầu. Sẽ không phải diễn ra đại sự gì đấy chứ, những xe này chạy quá nhanh, phải làm sao đây?"
"Các ngươi không biết hả, các vương hầu phủ đệ còn có cả những thiên tài của những quý tộc nổi danh sẽ trở về, đến chúc thọ Nhân Hoàng, nhân chuyện này đám người này sẽ tề tụ với nhau."
"Những thiên tài này đã nhiều năm rời khỏi Hoàng Đô, có mấy người giao tình hòa hợp với nhau, cũng có những người lớn tuổi thân thiết đã nhiều năm chưa gặp lại, đương nhiên phải tụ hội với nhau rồi."
"Không chỉ như thế, có một vài gia tộc và thiên tài không hợp nhau, tụ hội lần này sẽ không thể tránh khỏi cạnh tranh thậm chí đối chọi gay gắt nữa. Nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Rất nhiều người đều ao ước, chiến xa ầm ầm tỏa ra bảo huy, phù văn dày đặc, giống như là từng dòng lũ lớn vậy.
"Thật sự quá phô trương mà." Thạch Hạo tự nhiên cũng đi tới chỗ tụ hội kia, dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều thanh đồng xa bay vút qua, tạo nên từng trận cương khí, phù văn lấp lánh mạnh mẽ và kinh người.
Rất nhiều người đều là con cháu vương hầu, còn là những thiên tài trong quý tộc, cũng có hoàng tử và công chúa, mỗi người khí thế phi phàm.
Dù sao, một khách mới như nó cứ bước từng bước như vậy không nói là không có nhưng cũng sẽ không quá nhiều, có chút khác người. Đương nhiên, ở trên đường không có ai biết nó sẽ tới nói đó.
Thanh Lâm viên, thuộc phía Tây Bắc Hoàng Đô, chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ cung điện san sát thì còn có những lâm viên lớn, sinh cơ bừng bừng, cây xanh xum xuê.
Trong Hoàng Đô đầy phồn hoa mà có một lâm viên lớn như thế, thật sự không dễ chút nào, bởi vì tấc đất tấc vàng. Mà nơi đây cũng không chỉ có cổ mộc lâm viên, còn có hồ nước, thậm chí là mấy ngọn núi nữa.
Có thể nói, ở Hoàng Đô nơi đây chính là chổ ngắm cảnh lý tưởng nhất, mà một vài cuộc tụ hội cỡ lớn thường tổ chức ở đây.
Lúc này, bên ngoài cánh cửa đá to lớn của Thanh Lâm viên khách mời nối liền không dứt, từng chiếc thanh đồng xa đều thể hiện ra thân phận chủ nhân của nó.
Thạch Hạo oán giận, đường đi quá xa, cũng bởi vì Hoàng Đô quá lớn, nó từ khách sạn đi tới đây cũng chưa từng triển khai bảo thuật, chưa từng vận dụng cốt văn cho nên tốn rất nhiều thời gian.
Thế nhưng nó vẫn còn chưa tới nơi, vẫn còn một đoạn đường nữa.
"Ầm ầm ầm"
Chiến xa rung động ầm ầm, sáu con hung thú kéo xe, tất cả đều là những di chủng mạnh mẽ, mỗi con đều to cao cường tráng, thể phách dũng mãnh khổng lồ, vảy da chi chít, nghiền ép tiến tới.
Gần như trong lúc đó, một chiếc chiến xa màu bạc cũng vọt qua, hai chiếc đồng hành cùng nhau, tiếng thú hống rung trời.
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh truyền tới, hai chiếc này bỗng nhiên đụng vào nhau, sau đó tiếng va chạm phát ra vô cùng đáng sợ, ầm một tiếng phù văn vọt lên, ánh sáng lấp lánh giống như là tiếng sấm nổ vang.
Chiến xa màu bạc lõm xuống tựa như đã bị hư hại, phù văn không đầy đủ lập tức hướng sang một bên.
Mà chiếc thanh đồng chiến xa kia lại hoàn hảo không chút tổn hại nào, hào quang hừng hực léo lên rồi chậm rãi thu lại tiếp tục hướng về phía trước, đồng thời bên trong truyền ra, nói: "Xe của Tử Uy Hầu phủ quá tồi, nên sửa lại đi."
"Chớ có đắc ý, lát sau gặp lại trong Thanh Lâm viên!" Bên trong chiến xa màu bạc cũng truyền tới tiếng hừ lạnh.
Hiển nhiên bọn họ rất ghét nhau, vừa nãy là đang tiến hành so đấu một phen, mà tình huống như thế này cũng rất phổ biến, hôm nay đến tham gia cuộc tụ hội này có rất nhiều người không hòa thuận với nhau cho nên sẽ tồn tại quan hệ cạnh tranh với nhau.
Mà chuyện này cũng chả tính là gì, có thể nhìn thấy được ở phương xa đang có vài chiếc chiến xa đang quay lại, trên đất có những đám máu lớn, trước đó từng xảy ra huyết chiến.
Thạch Hạo khá là kinh ngạc, hỏi một người đi đường: "Bọn họ lại trắng trợn không kiêng dè như vậy, không có ai xử lý sao?"
Một người đi đường lắc đầu, liếc mắt nhìn nó, nói: "Chắc ngươi mới tới Hoàng Đô nên cũng không biết điều này, những người này không phải là con cháu quý tộc thì cũng là thiếu niên cường giả một phương, từng người đều rất kiêu căng khó tuân, ai xử ai đây, chuyện xảy ra như thế rất ư là bình thường và cũng chả ai thèm quan tâm cả."
Thạch Quốc lấy võ lập quốc, từ xưa đến nay đều có nếp sống dũng mãnh, trên thực tế những vương hầu hay các dòng dõi đều cổ vũ sự cường thế, ngay cả Nhân Hoàng cũng đã nói lời tương tự, không hy vọng con cháu nhu nhược.
Đặc biệt là loại tụ hội như thế này, nói rõ ra là lần tụ hội này phải có tranh đấu, phát sinh những chuyện máu me thì cũng sẽ không có ai đi tra sét, từ lâu đã trở thành thông lệ rồi.
"Ta rất thích!" Thạch Hạo gật đầu, ở trong Đại Hoang nó đã quen với sự tự do, có thể nói sợ nhất chính là sự ràng buộc, bị các lễ tiết rườm rà của các giáo phái gò bó.
Bây giờ nhìn lại, buổi tụ hội như thế này thì ngược lại rất tốt, rất buông thả, rất thô lỗ, chỗ nào không ưa mắt là có thể ngay lập tức đánh chém.
"Nè, ta nói cho tiểu huynh đệ ngươi biết, phải đi đúng đường, chớ nên đi sai, đó chính là phương hướng để tới Thanh Lâm viên." Có người nhắc nhở.
Bởi vì, hôm nay con đường kia rất nguy hiểm, hầu như không có một người nào đi đường đó cả ngoại trừ một vài thiên tài cùng với con cháu vương hầu, nếu như người khác đi vào thì chỉ có con đường chết.
Những chiếc xem này quá hung hăng, gào thét đi qua, có lúc có vài chiếc đi cùng với nhau, thanh âm kim loại va chạm, hàn quang lấp lánh có chút dọa người.
"Ta cũng đi tụ hội." Thạch Hạo đáp.
Người ở ngay ngã ba nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, ngay cả chiến xa cũng chả có, đi như vậy không phải sẽ bị người chê cười hay sao, những thiên tài đó rất coi trọng thể diện đấy.
Quả nhiên, ở phía sau mấy chiếc chiến xa chạy tới hơi muộn thì đều chú ý tới nó, lộ ánh mắt kinh ngạc, người chân trần tới không phải là không có thế nhưng tựa hồ cũng không có nhiều.
"Tỷ tỷ ngươi xem, lại là một tên lập dị nữa, hắn tưởng mình là Lăng Ba tiểu Hầu gia hay sao, ta đây thật sự mạnh mẽ không gì sánh được, từ xưa đến nay không ngồi chiến xa, hắn cũng muốn học theo."
Một chiếc chiến xa màu bạc chạy qua thì âm thanh của một tiểu nha đầu truyền tới, tấm màng nhấc lên nơi đó lộ ra hai khuôn mặt xinh đẹp, to nhỏ bàn luận với nhau.
Thạch Hạo buồn phiền, giản dị một chút mà cũng chả xong.
Cứ như thế mấy chiếc chiến xa đi ngang qua, người ngồi trên xe đều lộ ánh mắt khác thường khi nhìn nó, làm cho nó cảm thấy khó chịu, mình thật sự đã tính sai mà, chưa gì đã trở thành quái vật cho người bàn luận.
"Hì hì..." Tiếng cười khẽ truyền tới, say mê tới tận lòng người, một chiếc xe kéo chạy tới, lấp lánh trong suốt, thụy thú kéo xe tạo nên từng trận sương mù, trông vô cùng mông lung và mạnh mẽ.
"Để hấp dẫn sự chú ý của cô gái đó cho nên mới cố ý nói như thế, ngươi muốn trở thành khác người hay sao hả, thế nhưng có chút muộn rồi, ta đây không chơi đùa nữa." Trên xe kéo có một tiểu nha đầu bĩu môi nói, đây chính là Tiểu Hồ Ly.
Xe kéo dừng lại, cô gái Thiên Hồ tộc thò đầu ra ngoài, khuôn mặt trắng mịn khiến người khác nghẹn thở, cặp mắt to long lanh như nước, nói: "Lên đi, tỷ tỷ chở ngươi một đoạn đường."
"Quên đi, ta vẫn muốn tự mình đi thôi." Thạch Hạo vội vàng từ chối, dựa vào bản năng nên nó biết cô gái Thiên Hồ tộc này vô cùng nguy hiểm, vô cùng mạnh mẽ, tuy có phong thái mê hoặc chúng sinh thế nhưng rất khó dây dưa.
"Tiểu thư, ngươi không biết hắn xấu xa đến cỡ nào đâu, ta bán cho hắn một tiên tử thánh khiết vậy mà còn đòi mua một tặng một nữa chớ, làm liên lụy đến ngươi." Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh tố cáo.
"Tốt lắm, khi tới tới Thanh Lâm viên thì nói cho những tiên tử thánh khiết khác biết, ta đây không muốn mua một mình nàng." Cô gái Thiên Hồ tộc cười hi hi.
Thạch Hạo đau cả đầu, nó càng phát hiện rằng Hồ Ly Tinh này chẳng dễ chọc chút nào, đi chung với nàng nhất định sẽ bị lợi dụng để đối phó với người tiên tử kia, tốt nhất là đừng trêu trọc là hơn.
"Ngươi không muốn đi nhờ xe hả? Vậy chúng ta đi thôi." Hồ Ly Tinh cười nói, cơ thể trắng mịn di chuyển mê hoặc đến cực điểm.
Xe kéo đi xa, Thạch Hạo sờ sờ mũi, nó cảm thấy nữ nhân này rất khó đối phó, đường mơ có thể lôi mình xuống dưới nước được, vạn nhất mà gặp phải chuyện này thật sự là không ổn nhen.
"Tránh ra!"
Phía sau có tiếng quát tháo, tiếng chân điếc tai truyền tới, tám con hung thú đang kéo một chiếc chiến xa mạnh mẽ vọt tới, khí tức hung sát phả vào mặt, vô cùng mãnh liệt.
Thạch Hạo không nói gì cũng nép vào bên ven đường vẫn không có ngăn cản đường đi, tự dương lại bị người khác quát mắng, đây có phải hơi bá đạo?
Nó lại lui về phía sau một chút cũng không muốn gây sự gì, kết quả chiếc chiến xa đó chạy vụt sát vào ven đường, đây chính là đang lao thẳng vào nó mà.
Thạch Hạo lại lui nữa thế nhưng một trong số con hung thú đó gào thét, móng vuốt to như cái mâm vung lên đạp mạnh về phía nó, khí tức âm u lạnh lẽo đập vào mặt.
Nó tức giận, chuyện này thật sự là khinh người quá đáng, nó lại lùi nữa kết quả đối phương như được nước lấn tới, móng vuốt to như cái mâm quơ đến gần gương mặt của nó, vô cùng hung cuồng.
Đây cũng quá ngang ngược, chỉ cần bị dậm trúng ắt bị thương tàn, hung hăng bá đạo đến cực điểm.
"Các ngươi bị bệnh hả?" Thạch Hạo quát lớn, bay lên trời né qua đòn đánh này rồi rơi xuống cách đó không xa.
Chiếc chiến xa này nhanh chóng dừng lại, phu xe liếc chéo nó, quát hỏi: "Chủ nhân nhà ta hỏi ngươi, chiếc xe kéo vừa nãy vì sao lại dừng lại, Thiên Hồ tiên tử đã nói gì với ngươi?"
"Nín cm chủ nhân ngươi lại đi." Thạch Hạo lên tiếng, chẳng chút nể mặt gì cả, dùng từ ngữ cũng chẳng hay ho gì.
"Ngươi lớn mật thiệt, biết đang nói chuyện với ai không hả?!" Phu xe quát hỏi.
Thạch Hạo tự nhiên nhìn ra được, chủ nhân của chiếc xe này rất để tâm tới Thiên hồ tiên tử, không phải theo đuổi thì cũng có ý khác, nó lắc lắc đầu, Hồ Ly Tinh quả nhiên là mầm tai họa, chỉ nói với cô ta vài câu mà đã rước đến phiền phức như vậy rồi.
"Đang hỏi ngươi đó, điếc hả?" Phu xe không có đè ép Thạch Hạo mà chủ nhân ở bên trong xe thấy thế mở miệng.
Trong xe có mấy người cùng đồng hành với nhau, thân phận cũng chẳng tầm thường chút nào, tuổi tác xấp xỉ như nhau đều là thiếu niên cả.
"Các ngươi mắc bệnh thì phải, cần chữa!" Lời nói của Thạch Hạo đầy hùng hồn, nhìn chằm chằm về phía trước.
"Ngươi muốn chết!" Phu xe vung roi ngựa lên rồi đánh về phía trước, vô cùng dũng mãnh, hơn nữa hắn cũng rất mạnh mẽ, trong hư không vẽ ra một chuỗi phù văn đánh về phía mặt Thạch Hạo.
Thạch Hạo là ai? Hùng Hài Tử hung tàn, chưa bao giờ nếm mùi vị thiệt thòi, lăng không bay lên một cước đã gãy cây roi đồng thời bàn chân đạo mạnh lên trên mặt phu xe khiến cho hắn bay ngược ra xa mấy chục trượng, hàm răng trong miệng bay phụt ra ngoài, rên rỉ không ngừng.
Nếu không phải Thạch Hạo lưu tình thì đầu của hắn đã nổ tung rồi, dù vậy cũng khiến cho xương gò má nứt ra, đau đớn khiến nước mắt của hắn lăn dài, quằng quại đầy đất.
"Ngươi muốn chết, dám đụng đến người của ta." Tiếng quát bên trong xe truyền ra, một thiếu niên lao ra ngoài.
"Giúp ngươi trị bệnh!" Thạch Hạo mạnh mẽ ra tay, một tiếng ầm vang lên, bàn tay phải hóa thành màu đen, bỗng nhiên một bóng mờ huyền quy xuất hiện rồi trấn áp người này, sau đó khiến cho hắn ngã lăn xuống đất!
"Ngươi..." Mấy thiếu niên trong xe giận dữ liền vọt lên, kết quả bị tia chớp màu tím đánh trúng cả người bốc khói đen.
Thạch Hạo một cước đá văng bọn họ xuống xe, sau đó nói: "Xe này thuộc quyền sở hữu của ta."
Dứt lời nó nghênh ngang rời đi.