Bầu trời của sa mạc vô ngần, một con rắn dạ xoa xuất hiện và xoay tròn nơi ấy, bởi vì khoảng cách quá xa nên tựa như là một điểm sáng bạc, nó đang ngó chừng về phía Đế quan này.

Thạch Hạo nhạy cảm tới dường nào, trong lòng hắn nặng nề, cảm nhận được một luồng sát ý nội liễm, đó chính là Vương tộc của dị vực, là chủng tộc có khả năng phi hành cao cường đang giám thị Đế quan.

Trên vòm trời, rắn xạ xoa chấn động trong lòng, nó đã nhìn thấy Hoang, người thiếu niên đã chạy trốn từ dị vực, việc này khiến nó kích động và hưng phấn!

Nó có thân hình loài người, hai tay hai chân, thế nhưng đầu lại là đầu rắn bạc, đồng thời phía cuối đốt sống cụt có một chiếc đuôi rắn to lớn, ngoài ra có cặp cánh bạc của dạ xoa, tộc này hung mãnh dị thường.

Trước tiên nó phải truyền tin tức này về mới được, bởi vì, có đại nhân vật cách đó không xa đang thử nghiệm xông qua Thiên uyên!

Đây tuyệt đối là công lao lớn, nếu như có thể nhanh chóng bẩm báo thì xà dạ xoa nhất định sẽ được trọng thưởng.

"Hoang, hi vọng ngươi sẽ trì hoãn đôi chút vì quá trình nhập quan rườm rà kia!" Xà dạ xoa cười khẩy một tiếng rồi giương cánh nhằm thẳng về một phía khác của sa mạc vô ngần.

Keeng!

Một tiếng xé gió truyền tới, tiếng sấm nổ vang rền lao nhanh tới nó, quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của nó.

Phập!

Một cây trường thương màu vàng được gây dựng từ lôi điện đã đâm thủng thân thể của nó, máu tươi phun trào và đồng thời cũng nổ tung.

Bỏ mạng!

Xà dạ xoa trong giây phút cuối cùng liếc mắt nhìn thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng đứng ở trong sa mạc kia, khi thu tay lại thì ánh điện trong lòng bàn tay liền biến mất.

"Gào..."

Một tiếng gầm rú lan ra, đây là ý thức yếu ớt cuối cùng của nó chấn động cả vùng trời này.

Vèo vèo vèo...

Từng bóng người xuất hiện, có ưng lớn màu máu, có ma cầm với ngọn lửa màu đen chập chờn, có chim thần với ánh lửa xanh lam cuồn cuộn, còn có rồng bay ba chân...

Tổng cộng có mười mấy cường giả với năng lực phi hành cao cường xuất hiện, rất mạnh mẽ, đều là đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất.

Sinh linh ở tầng thứ này lại được phái tới chỉ để giám thị Đế quan thì đủ chứng minh bọn họ sắp có động tác lớn nào đó, trước giờ những cường giả này khi xuất hiện đều là thống lĩnh của các tộc.

"Gào..."

Tiếng gầm rú vang vọng bốn phía, chấn động cả sa mạc vô ngần, đám quần thám của dị vực đã phát hiện ra Hoang nên phát ra báo động, báo cho đại nhân vật ở nơi sâu trong sa mạc vô ngần.

Ầm ầm!

Một lát sau có khí tức Bất hủ ngập tràn, có gợn sóng chí cao cuồn cuộn đè ép cả bầu trời, bao phủ cả sa mạc vô ngần, thế nhưng đã bị Thiên uyên ngăn cản.

"Để bọn họ vào thành!" Mạnh Thiên Chính quát lên.

Thần quang chiếu rọi sớm đã quét qua đám nhóc kia, vẫn chưa hề phát ra điểm dị thường nào.

Xoẹt!

Giữa bầu trời chợt có từng thanh cốt mâu bay tới, chúng to lớn có thể xuyên thủng đất trời, có thể đâm nát vô số thần sơn.

Mục tiêu chính là Thạch Hạo, còn có những đứa nhỏ kia nữa.

Ánh mắt Thạch Hạo lóe lên, giữa lòng bàn tay đan dệt trật tự, lôi điện nổ vang hóa thành một vết ấn lôi đình to lớn, ầm ầm đập thẳng về trời cao, toàn bộ phù văn và ánh sáng bên trên thương vũ đều nát bấy.

Nơi đấy, phát sinh ra vụ nổ to lớn đầy kịch liệt.

"Hay!"

Trên tường thành, rất nhiều người khen ngợi, thực lực của Hoang lại tăng nhanh như gió rồi.

"Xoẹt!"

Thạch Hạo giơ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh đao lớn do tia chớp biến thành, bỗng nhiên chém ra nối thẳng với phía chân trời!

Phụt!

Trong ánh điện chói mắt, chiến đao lôi đình kia thông thiên động địa, chém bay một con ma cầm màu đen, mưa máu tán loạn.

Mạnh như thế? Tất cả mọi người đều biến sắc đồng thời hít vào hơi khí lạnh, dù gì cũng là chủng tộc phi hành thuộc cảnh giới Độn Nhất, cứ thế bị Thạch Hạo đang đứng trên mặt đất chém giết!

Giữa bầu trời, hơn mười tên trinh sát mạnh mẽ thuộc cảnh giới Độn Nhất lùi về sau, không dám tới gần nữa.

Thế nhưng, ở phía sau lại có gợn sóng kinh khủng truyền tới, có cường giả của dị vực xuất hiện, có Chí tôn ra trận.

Cũng trong lúc đó, bên cạnh Thạch Hạo có bóng người lóe lên, Mạnh Thiên Chính đứng nơi ấy và nhìn về phía trước.

Ầm!

Hắn bóp một phát về hư không tựa như đang cảnh cáo, cũng như là ngăn cản một loại khí tức nào đó khiến sa mạc vô ngần chấn động.

"Về trước đã!" Hắn nói thế.

Bọn họ đã vào thành, mà hắn cùng Thạch Hạo đoạn hậu phía sau, ung dung và bình tĩnh lùi về Đế quan.

Rất nhanh, phía cuối sa mạc vô ngần có từng bóng người xuất hiện, tựa như là người khổng lồ đang vác cả thế giới, cao lớn hơn núi, nguy nga vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về nơi đây.

Quả nhiên, sau khi nghe được tin Hoang xuất hiện thì đã có Chí tôn tới, hơn nữa một lúc tới tận sáu người!

Có thể thấy được, bọn họ coi trọng và muốn bắt hắn trở lại như thế nào.

Bởi vì, Hoang đã đào tẩu từ dị vực, một sai lầm khiến bọn họ không thể nào chịu đựng được, là một sự sỉ nhục, chỉ một tên tu sĩ nhỏ bé lại tự bản thân bỏ trốn được.

"Giao Hoang ra, nếu không Đế quan sẽ diệt vong trong nay mai!"

Âm thanh nặng nề tựa như sét đánh rung động cả thiên địa, sa mạc vô ngần cũng ầm ầm rung động theo, đây là tiếng gầm nhẹ của Chí tôn, nếu như không có Đế quan bảo vệ thì rất nhiều người đã nổ tung rồi.

"Cút!" Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính chỉ đáp lại một chữ như thế.

Lúc này, bên trong Đế quan là tiếng hô vang, khắp nơi sôi trào, một đám trẻ tuổi vây kín lấy Thạch Hạo, thể hiện sự mừng rỡ chào đón hắn bình yên trở về.

Thái Âm ngọc thỏ kề vai với hắn tựa như huynh đệ, nói: "Chàng trai, làm hại ta lo lắng không công!"

Trường Cung Diễn tiến tới vỗ vỗ bả vai của Thạch Hạo, kích động nói: "Trở về là tốt rồi!"

"Haizz, đáng tiếc thật, ta đốt rất nhiều giấy vàng cho ngươi, lãng phí quá." Tào Vũ Sinh lẩm bẩn."

"Ngươi rất giỏi!" Dù cho là Thập Quan vương Thiên Tử rất ít khi lên tiếng cũng tiến tới, đập đập ngơi ngực hắn vài cái.

...

Đám người dùng những cách thức khác nhau biểu đạt sự vui sướng, Thạch Hạo có thể sống sót trở về đã là một kỳ tích rồi, khiến người khác thán phục và cũng khiến người người giật mình.

"Chút nữa chúng ta làm vài ly, ta có bình thần nhưỡng do đám lão già nhà ta giấu cả mấy vạn năm luôn!" Thác Cổ Ngự Long lên tiếng, những người trẻ tuổi thổ địa bên trong Đế quan lần lượt tiến tới đầy nhiệt tình.

Thạch Hạo đáp lại từng người một, ôm chặt chào hỏi một vài thanh niên trẻ tuổi, khi đối mặt với Thanh Y thì lại ôm chầm thật chặt.

"Ha ha..." Đám người cười lớn.

Nguyệt Thiền cảm ứng được từ Thanh Y, vốn một người hai thể và khoảng cách cũng không xa, cho nên cả người nổi hết da gà, nàng không thể nào chịu đựng nổi bởi vì đã cảm nhận theo.

Một đám trẻ con đứng sau Thạch Hạo không biết làm sao cả, trước nay chúng chưa thấy qua loại tình cảnh này, càng chưa từng thấy nhiều người cười nói như hiện tại.

Với chúng, điều này rất xa lạ, một số đứa nhỏ ngây ngốc, sắc mặt cứng đờ, đây là trải nghiệm hoàn toàn khác.

Nhưng mà, trong tiếng hoan hô ấy cũng có sự căng thẳng cùng với chút ngột ngạt.

Ngoài thành, từng bóng hình cao lớn sừng sững tựa như từng ngọn núi lớn đen ngòm che khuất cả mặt trời, hùng hồn và ngột ngạt khiến người khiếp sợ.

Mọi người linh cảm được, hơn phân nửa lần này dị vực sẽ có động tác lớn, sẽ có cuộc đại chiến kinh thế.

Sinh ở thời đại này thì ngươi tuyệt không thể tránh thoát, chỉ có thể chủ động đón đánh!

Tất cả đều nắm chặt nắm đấm, im lặng quan sát.

"Đế quan nhất định sẽ phá, ngay ngày hôm nay!" Bên ngoài, một tên Chí tôn lên tiếng, lạnh lùng tựa như từ sâu trong cửu u nơi xa truyền tới.

Sự tình khác với trước kia, hắn lại khẳng định đanh thép như vậy thì chắc chắn có chỗ dựa vào, chẳng lẽ bắt đầu công phá Đế quan rồi ư? Việc này làm cho mọi người run sợ.

Lúc này, trên tường thành chợt có người lên tiếng, là người của Vương gia, là Vương nhị thuộc chín con rồng, là con rồng thứ hai, đối mặt với Thạch Hạo rồi hỏi: "Ta muốn biết, vì sao ngươi lại trở về, dù là tường đồng vách sắt cũng khó mà sánh được với lao tù của dị vực, ngươi làm sao thoát ra được?"

"Vương nhị, ngươi có ý gì?"

Dám gọi như vầy cũng không có mấy ai, hiện giờ có người địa vị và bối phận cực cao trong Đế quan lên tiếng, tu vi không chắc vô địch thiên hạ thế nhưng địa vị vẫn rất cao.

"Không có gì, ta chỉ hiếu kỳ mà thôi, ta sợ Đế quan sẽ vì đó mà rước lấy kiếp họa." Con rồng thứ hai của Vương gia nói.

Lập tức, một số người trầm mặc, bởi vì cho dù có đồng tình với Thạch Hạo thì cũng luôn lấy làm khó hiểu vì sao hắn có thể chạy thoát được, nên biết bên dị vực có Bất hủ.

Nếu như có vấn đề thật, mối họa chắc không hề nhỏ.

Trong mắt rất nhiều người, từ khi Thạch Hạo bị đưa đi, ngồi lên xe chở tù nhân thì đã không thể trở về rồi.

Nhưng mà, mới bao lâu chứ, hắn lại bình an trở về!

Rất nhiều người nghi hoặc không tìm được đáp án.

"Không cần hỏi ta cũng tự nói thôi. Đồng thời ta cũng muốn bẩm báo, khả năng dị vực sẽ tiến công với quy mô lớn, cuộc đại quyết chiến thật sự sắp tới rồi!' Thạch Hạo trầm giọng nói.

Mọi người đều biến đổi sắc mặt, không hề cho đây là chuyện gật gân gì cả, bởi vì hàng loạt dấu hiệu cho thấy, sinh linh bên kia Biên hoang sẽ có động tác lớn.

Can hệ trọng đại, vô cùng gấp gáp, Thạch Hạo nói ra những trọng điểm, nói hết những gì mà ông lão cụt một tay ở Đế thành nguyên thủy từng nói.

"Muốn bắt đầu rồi ư... " Có người lẩm bẩm, càng cảm thấy sự ngột ngạt trong Đế quan.

Đồng thời, bọn họ cũng kính nể những người của Đế thành nguyên thủy kia không thôi, thậm chí còn thấy hổ thẹn, lại có một nhóm người che chắn ở phía trước, kiên định ôm lấy niềm tin, thành còn người còn, thành mất người vong.

Nhưng mà, cũng có một số người bán tín bán nghi nhưng không phản đối, dù sao chưa từng trải qua, chỉ là nghe lời nói từ một bên của Thạch Hạo.

Sau đó, Thạch Hạo bắt đầu nói về những việc mà mình đã trải qua.

"Cái gì, tiến vào Tiên vực?!" Đám người khó mà tin được.

...

Dị vực, yên lặng sau nhiều năm, một vài tịnh thổ bế quan của Vương Bất hủ, hôm nay tất cả đều tỏa ánh sáng!

Đồng thời, rất nhiều người nghe được những tiếng ầm vang, chiến xa của bọn họ đã thức tỉnh, ngọn núi nứt toác xuất hiện trên thế gian, cũng có thể thấy được những cổ thú to lớn đã ngủ say qua trong vô số năm tỉnh lại, đó là những con hung thú kéo xe.

Vương Bất hủ sớm đã trở về từ khu mai táng, vả lại, vắng lặng sau vạn cổ thì giờ đã muốn xuất sơn rồi!