Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1628: Liễu Thần xuất hiện!

Liễu Thần, tại sao nó lại ở chỗ này?

Dù cho đang ở bước ngoặt sinh tử nhưng tâm trạng của Thạch Hạo cũng chấn động vô cùng, hắn nhanh chóng xông về phía trước và gọi to: "Liễu Thần!"

Ầm ầm!

Phía sau, sấm sét như biển, lăn lộn, gào thét nhấn chìm tất cả, hoàn toàn chôn vùi đường mòn này và tiếp tục đánh về phía trước.

Bọn họ đã trốn mất dép!

"Liễu Thần là ai?" Tam Tạng nghi hoặc trong lúc lưu vong, hắn cũng đã nhìn thấy cái cây liễu màu vàng kia, trong lòng chấn động không hiểu vì sao Hoang lại biết cây cổ thụ này.

Dưới cái nhìn của hắn, thân cây này hẳn là từ lôi điện biến thành, bởi vì ở nơi này không thể có sinh linh.

Lẽ nào đây là một cái cây thực sự mà không phải do tia chớp hóa thành? Điều này làm cho Tam Tạng ngẩn ngơ.

"Tên nhóc Hoang kia, ngươi gào thét loạn xạ gì hả, ngươi đang cản đường của bà cô nè!" Thần Minh kêu lớn, vóc người thon dài, đôi chân dài đang nhanh chóng đong đưa.

Tuy rằng gặp phải lôi kiếp, Thạch Hạo và Tam Tạng đều bị đánh không ra hình thù gì, đen kịt như mực, thế nhưng Thần Minh thì không, bởi vì vừa nãy nàng đã lấy ra một bảo y ngăn chặn lại lôi kiếp.

Bộ bảo y này mỏng như lụa, rất mỏng thế nhưng lại rất chắc chắn không ngừng bảo hộ ở ngoài cơ thể nàng, đảm bảo hình dạng nàng không thay đổi, đường cong mông lung như ẩn như hiện, vô cùng ưu mỹ.

"Sẽ không đâu, đây không phải lôi điện, chắc chắn là Liễu Thần, khí thế đó không có sai!" Thạch Hạo lầm bầm, sau đó nhanh chóng lao tới trước.

Kỳ thực, trong lòng hắn cũng không chắc chắn cho lắm, ở đây có thể nhìn thấy Liễu Thần sao? Hơn phân nửa có lẽ là do tia chớp biến thành, tuy nhiên có thể là dấu ấn ngày xưa của nó lưu lại.

Hắn biết, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều!

Nhưng mà hôm nay hắn vẫn không thể ngăn cản được sự kích động trong lòng, hô to, kêu to, ước ao đó chính là Liễu Thần.

Ánh chớp khủng khiếp từ phía sau phóng tới đập vỡ trời cao, quét bay toàn bộ ba người rồi đập thẳng trên ngọn núi sấm sét kia, bọn họ ho ra đầy máu, toàn thân đau nhức.

Ngọn núi này rất nặng và cũng rất hùng vĩ, tựa như một con sư tử màu đen đang nằm dài ở đây với hơi thở ác nghiệt, có điều đã ẩn vào trong.

Khi bọn họ va vào trên núi thì bùng phát những tiếng răng rắc!

Đó là tia chớp, từng tia từng tia xuyên thủng thân thể của bọn họ, máu tươi đầm đìa tưới đẫm nơi đây. Lôi sơn này quá khủng khiếp mà, chạm vào là bị tai nạn ngay.

Loại sức mạnh này hết sức mênh mông!

Cũng may là ba người bọn họ chứ nếu đổi lại là những người cùng cấp khác đến đây thì nhất định đã bị đánh thành tro bụi, chẳng còn sót lại gì dù là những mảnh xương.

"Liễu Thần!"

Sau khi Thạch Hạo bị tia chớp bắn trúng thì nhanh chóng đứng dậy rồi phóng về phía trước, vẫn đang tiến gần đến thân cây kia, để xem đến cùng có phải là do lôi điện biến thành hay không?

Dù gì thì cũng cẩm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc!

"Hả?"

Đây là... thân cây, thật sự là sinh linh ư?

Tam Tạng kinh ngạc, bởi vì hắn cũng cảm thấy hơi đặc biệt, thân cây kia hình như có sóng sinh mệnh, không phải là do lôi điện tầm thường biến thành.

Cổ thụ màu vàng kiên cường, cực kỳ mạnh mẽ, trên cây đầy ắp lá, phát ra ánh vàng, thân cây cứng cáp, tráng kiện, tựa như thật sự muốn đẩy bầu trời lên.

Bọn họ cảm giác, khu vực gần thân cây có chút quái dị, ở đây sấm sét không ổn định, lúc mạnh lúc yếu.

Có thể cảm nhận được tinh khí của cây!

"Liễu Thần!" Thạch Hạo kêu to, thế nhưng vì sao không nhận được câu trả lời, không một tiếng nói dù cách rất gần rồi.

"Cẩn thận, nơi này rất nguy hiểm!" Thần Minh quát lên.

Gần chỗ Liễu Thần có một lối đi nhỏ, tia chớp tỏa ra cực kỳ kinh khủng, hơn nữa biển sấm chớp ở phía sau đã lao đến và sắp sửa đổ xuống.

Những tia chớp đáng sợ này rõ ràng đã vượt qua năng lực chịu đựng của thân thể bọn họ, mang theo sát kiếp.

Ầm!

Lối nhỏ phía trước đột nhiên nổ tung và phát ra ánh chớp vô biên, biển sấm sét phía sau thì lại sôi trào, toàn bộ đổ ập tới đập lên trên người bọn họ.

Trong tích tắc, ba người lần nữa bị thương, phun ra đầy máu.

Nơi này cực kỳ nguy hiểm, bọn họ vô cùng chật vật.

Phụt!

Thế nhưng lần tấn công này cũng đã làm cho bọn họ đến gần dưới thân cây liễu, ngửa đầu nhìn lên cổ thụ màu vàng này quá xán lạn rồi.

"Đây là... " Thần Minh xoa xoa, nàng đã chạm được vào thân cây, đó thật sự là một cái cây chứ không phải là lôi điện, điều này làm nàng khiếp sợ.

"Nhóc Hoang, sao ngươi lại biết nó, trước đây từng gặp ư?" Thần Minh đột nhiên nhìn về phia Thạch Hạo, bởi vì cái cây liễu cắm rễ ở đây chắc chắn không đơn giản, hơn nữa lại còn là màu vàng.

"Liễu Thần, ngươi làm sao rồi?" Thạch Hạo hỏi, âm thanh có chút run run, đây là biểu hiện của sự quan tâm quá sẽ bị loạn.

Cổ thụ cắm rễ ở đây, không nhúc nhích.

"Hơi quái lạ, một cây cổ thụ khổng lồ như vậy lại chỉ có một ít tinh khí sinh mệnh, không hề dồi dào như tưởng tượng!" Tam Tạng nói.

Thạch Hạo tỉnh ngộ, quan sát kỹ xem Liễu Thần làm sao thành ra thế này?

Hắn nhanh chóng đi quanh cây cổ thụ một vòng, bởi vì cái thân cây quá to lớn, dù có nhiều người cũng ôm không xuể.

"Đây là... bị thương nặng!" Thạch Hạo đã thấy được, ở một bên khác của thân cây hầu như trống rỗng, chỉ còn lại một lớp vỏ cây khô, bên trong bị sâu đục rỗng.

Lúc nãy đứng ở bên kia thân cây không thể nào nhìn thấy, kỳ thực thân gỗ đã mục rỗng, nhưng cành lại còn không ít, giống như những sợi dây thần xõa xuống.

"Đã chết rồi sao?" Thần Minh kinh ngạc.

"Thân cây này đã lưu lại không biết bao nhiêu vạn năm rồi, nguyên thần của nó đã biến mất từ lâu!" Tam Tạng cho ra phán đoán như vậy.

Sau khi nghe vậy thì Thạch Hạo lặng lẽ một lúc rồi than nhẹ.

Bởi vì hắn biết thân phận của Liễu Thần, là Tổ Tế linh của thời đại Tiên cổ, thực lực mạnh mẽ, nhưng vận mệnh lại nhiều thăng trầm, gặp nạn mấy lần.

Nó đã từng bị đứt rễ cây, cũng từng hóa thành hạt giống, lại cũng từng mất đi đạo hạnh của chính mình mà phải làm lại từ đầu!

Nói chung, trải nghiệm của Liễu Thần rất phức tạp, từng lưu lại một phần thân thể tàn phế ở khắp nơi.

Di hài của Liễu Thần, đã từng lột xác ư?

Thạch Hạo thất vọng mất mát, không nhìn thấy Liễu Thần, không phải thật sự là nó.

"Thế nhưng, hơi thở lại tương đồng, khí tức của thiên cổ và hiện tại sẽ giống nhau sao?" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, Thạch Hạo trợn tròn mắt đầy giật mình. Hắn phát hiện bên trong miếng gỗ trống không kia có một vệt ráng xanh, hắn nhanh chóng tiến vào bên trong chỗ ruột rỗng ấy và ngẩng đầu quan sát.

Một cành liễu tươi mới xanh biếc, non mơn mởn, hoàn toàn khác với những cành màu vàng kia.

"Khí tức của Liễu Thần, thật là đậm đặc!" Thạch Hạo chấn động.

Ở khoảng cách gần như thế, luồng khí tức kia lập tức nồng đậm gấp rất nhiều lần, phảng phất như Liễu Thần đang ở bên cạnh.

Trong lòng hắn rất kích động, cảm thấy nơi này có gì đó quái lạ, tuyệt đối không đơn giản chỉ là lột xác, hay đây... đúng là Liễu Thần!

"Lá liễu phát sáng rồi!" Thần Minh kinh ngạc thốt lên.

Lá xanh óng ánh phát sáng, mỗi một chiếc lá tựa như một vầng mặt trời nhỏ màu xanh lục phảng phất như đang bốc cháy, từng chiếc là lộ ra từng chữ viết.

Đồng thời những chiếc lá đang phát ra tiếng reo!

"Nếu ngươi có thể đến đây, những chiếc lá này sẽ tỏa ra."

"Một hàng vết chân, con đường chập chờn sáng tối."

Sau khi chắp vá lại thì chỉ có hai hàng chữ như vậy.

"Liễu Thần!"

Thạch Hạo kêu to, thế nhưng lại không có âm thanh nào đáp trả, chỉ có cành liễu kia phát ra ánh sáng óng ánh, mỗi một chiếc lá như là một vầng mặt trời nhỏ màu xanh lục, hiện ra những chữ kia.

"Đây là dấu ấn mà những người có đại thần thông lưu lại, đã đi lâu rồi, không thể nói chuyện đâu." Tam Tạng nói.

"Liễu Thần đã tới nơi này, đây là những lời nó muốn nhắn với ta!" Thạch Hạo kích động, nắm chặt nắm đấm, đây là những gì Liễu Thần muốn chỉ dẫn hắn ư?

Thần Minh nhìn cành màu xanh lục kia mà mê tít mắt, nàng muốn bẻ lấy thế nhưng vào lúc này, cái cành kia vang lên một tiếng ầm, rồi càng chói mắt hơn, ráng xanh ngập trời.

Tiếp đó, cả thân cây màu vàng khô héo rồi hóa thành tro bụi, toàn bộ ánh vàng đều tiến vào bên trong cành cây màu xanh lục và khảm nạm lên nó từng vệt viền vàng một!

Sau đó, cành cây này tự động rơi vào trong tay Thạch Hạo.

Đồng thời, Lôi sơn cũng đã sụp mà không hề phát ra một tiếng động nào, nó hóa thành điện quang và cứ thế tản ra, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng phía trước, đã không còn chướng ngại nữa rồi.

Có điều khu vực phía trước rất đặc biệt, đã thoát ly khỏi khu vực vực sâu sấm chớp, yên tĩnh đến lạ thường, vừa như là phần cuối của thế giới, lại như là nơi sâu trong sa mạc.

Trên vùng đất cát kia có một hàng chân mơ hồ đang phát ra ánh sáng yếu ớt, chập chờn mờ tỏ.

"Một hàng vết chân, con đường chập chờn sáng tối?!" Thạch Hạo run lên, nghĩ đến những chữ ghi trên những chiếc lá liễu, chính là con đường trước mắt này sao?

Liễu Thần, ngươi ở khu vực phía trước sao?!

Thạch Hạo hò hét trong lòng, đã chia cách rất nhiều năm rồi hôm nay rốt cuộc nhìn thấy tung tích của nó, nhìn thấy được manh mối nó lưu lại.

Đây là đang chỉ đường, muốn hắn theo vào sao?

Còn có tiểu Tháp, từ khi chia tay cũng đã không còn nhìn thấy, là một chí bảo, nó có thể tu bổ lại thân thể của mình hay không? Bây giờ đang ở cùng một chỗ với Liễu Thần ư?