"Cơ duyên ở ngay nơi đó, có thể lấy được hay không thì phải xem chính bản thân hắn thôi." Huyết Hoàng lên tiếng, thân thể của nó thu nhỏ lại, từ cao lớn như một ngọn núi khổng lồ hóa thành dài hơn ba thước, sau khi giương cánh thì rơi lên trên vách núi.

Nhiệt độ nóng rực, vách núi cũng đang phun lửa, người bình thường chỉ hơi tiếp xúc thôi thì chắc chắn sẽ bị thiêu cháy thành tro bụi.

Nói ra cũng kỳ quái, những vách núi ấy đều chịu lấy nhiệt độ cực cao thế nhưng cũng không hề nóng chảy thành dung nham, rất là đặc thù.

Ở trong ngọn lửa, hai mươi mấy bình chứa treo bên trên sườn dốc chính đều đang phát sáng, tuy rằng rất cổ điển thế nhưng vừa nhìn thì biết ngay không phải là vật bình thường, đều nhận lấy khí tức của thời gian.

Là được lưu lại từ vô số năm trước đây?

Bộ tộc Huyết Hoàng đang làm gì thế này, vì sao lại bảo vệ máu ở đây, lại treo bên trên vách núi cheo leo ấy?

Hoàn toàn chính xác, máu này rất qúy báu, bất kỳ một bình nào cũng khiến ngoại giới trở nên điên cuồng, đây là máu bất tử, có thể giúp người khác tái sinh sau khi tắm dội qua.

"Phía sau sườn dốc chính là trọng địa của bộ tộc ta, có vị tiền bối đại hiền đang tọa quan, bất luận người nào cũng không được tiến vào quấy rầy." Lời nói của con Huyết Hoàng này phát ra khiến cho mấy vị Chí Tôn đều hoảng sợ

Vách núi vây kín lại thành một khu vực cấm, người ngoài không được tiến vào trong, có cao thủ vô thượng đang bế quan.

Năm xưa, khi cuộc đại chiến giữa hai giới qua đi và Huyết Hoàng bay tới dị vực, cuối cùng nó đã dừng lại ở đây và có rất nhiều sinh linh tới bái phỏng, đều là những chủng tộc mạnh mẽ, thậm chí còn có Vương Bất hủ tới làm khách và dành cho tộc này vinh quang cao cấp nhất.

Huyết dịch của tộc này rất đặc thù, vì vậy, cũng có người tới chào hỏi và xin lấy đôi chút chân huyết.

Lúc đó, bộ tộc Huyết Hoàng chỉ vừa mới tới dị vực nên cũng không tiện cự tuyệt các tộc, cho nên đã phong ấn một vài chân huyết và treo lơ lửng ở nơi ấy, rồi để mặc cho một số tộc mạnh mẽ có duyên tới lấy.

"Nếu như muốn thì đều có thể tới lấy?"

Sau khi nghe Huyết Hoàng lạnh lùng chẳng chút cảm xúc nào kể về một vài chuyện xưa kia thì mấy vị Chí Tôn đều kinh dị, và có người hỏi như thế.

"Tiền đề là, ngươi phải mang được huyết đi!" Huyết Hoàng đáp.

Bởi vì, không phải tất cả mọi người đều có duyên cả, máu của Huyết Hoàng sa đọa sớm đã biến dị, không còn là máu phượng hoàng thuần túy nữa, có thể với một vài người thì đó là bảo dược vô thượng thế nhưng với một vài chủng tộc khác thì có thể lại là kịch độc.

Cường giả tới cầu máu huyết này, chỉ cần chạm tới chiếc bình bên trên vách núi là có thể phán đoán được có duyên hay không rồi.

Nếu không, xưa kia cứ cung cấp hết cho những cường giả có nhu cầu, cứ đưa thẳng một vài chân huyết, sau đó có vài người không thể dùng được thì chính là sự lãng phí vô cùng lớn.

Hiện giờ thân thể của Thạch Hạo không tài nào động đậy nổi, hắn bị mấy vị Chí Tôn thi pháp, quan tài băng bay lên và xuất hiện gần sườn dốc, từ từ tới gần những chiếc bình cổ xưa ấy.

"Năm tháng dài đằng đẵng qua đi, và một vài hoàng huyết vẫn chưa có bị mang đi?" Dù là Chí Tôn cũng lộ vẻ khác thường.

Rất rõ ràng, chân huyết của Huyết Hoàng sa đọa này có vấn đề, quả nhiên cũng không phải hoàn toàn thích hợp cho các sinh linh, thậm chí có thể nói, chỉ có số ít người mới có thể sử dụng được.

Nếu không, máu huyết quý giá như vầy thì làm sao có khả năng sẽ vẫn được lưu lại ở đây chứ!

Nếu như là Phượng Hoàng thì chắc chắn sẽ không có vấn đề này, nó rất an lành, là thụy cầm! Mà Huyết Hoàng sa đọa thì sớm đã dị biến, huyết dịch cũng đã khác xưa.

Đồng thời, mấy vị Chí Tôn cũng có chút hoài nghi, thời gian dài trôi qua như vậy rồi mà máu huyết kia vẫn còn rất mới ư? Thần tính có bay đi hay không.

"Yên tâm đi, máu huyết của bộ tộc ta được phong ấn rất tốt, tinh túy sẽ không trôi mất dù chỉ là một chút đâu." Con Huyết Hoàng đứng trên vách đá nói thế.

Ánh lửa lấp lánh, vách núi cổ xưa hiện ra hình dáng, cùng với việc quan tài băng lại gần thì một vài ngọn lửa thối lui và hiện ra những chiếc bình cổ kia.

"Quan tài băng như muốn tan chảy rồi!" Có người nhíu mày.

Mấy vị Chí Tôn không xuất thủ không được, đồng thời phong ấn bảo vệ quan tài này.

Đây cũng không phải là chất liệu bằng băng theo nghĩa đen, mà là một loại thần ngọc lạnh giá và trắng như tuyết, là một trong những tài liệu làm quan tài cao cấp nhất, kết quả nó lại không thể chịu đựng nổi khi ở nơi này.

Nếu không phải như vậy thì Thạch Hạo cũng không cách nào tới gần được, quan tài băng đang bảo vệ hắn.

"Ngươi chính là người trẻ tuổi kia à, dù đã bị thương thành như vậy mà lòng dạ trả thù của Cô tộc vẫn trước sau như một, lại phế một tên hậu bối thành ra dạng này." Huyết Hoàng cúi đầu nhìn Thạch Hạo nằm trong quan tài.

"Làm sao để biết máu huyết này có thích hợp với hắn hay không?" Một vị Chí Tôn mở lời.

"Mở nắp quan tài, để hắn tiếp xúc trực tiếp với bình chứa." Huyết Hoàng noi.

"Với trạng thái của hắn hiện tại, nếu như mở nắp quan tài thì sẽ bị thiêu cháy thành tro bụi ngay." Một vị Chí Tôn lên tiếng.

Ầm ầm!

Huyết Hoàng há miệng hút một cái, toàn bộ sự nóng rực bên trên vách núi đều biến mất, từng ánh lửa từ từ tiến vào trong miệng nó, tạm thời phong ấn lại vách núi này.

Thạch Hạo không thể động thế nhưng dưới sự trợ giúp của mấy vị Chí Tôn thì cũng không gặp vấn đề nào cả, ngón tay của hắn bắt đầu đụng vào những chiếc bình chứa kia.

Bình cổ thứ nhất chỉ cao bằng nắm đấm, bên trong là huyết dịch đỏ dậm, lúc hắn chạm vào thành bình thì nó liền chuyển động.

"Có thể, hắn có thể sử dụng bình máu này." Huyết Hoàng nói.

Sự tình thuận lợi nằm ngoài dự liệu, chỉ vừa mới bắt đầu mà đã thành công.

"Màu sắc của những máu huyết này hoàn toàn khác nhau, công hiệu cũng khác nhau, hay có điểm gì đặc biệt không thế?" Một vị Chí Tôn lên tiếng, ngay cả bọn họ cũng kinh ngạc không thôi và có chút hứng thú với nơi này.

Huyết Hoàng trên vách núi gật đầu, nói: "Đúng thế, mức độ đậm đặc tinh hoa của những máu huyết này không giống nhau, vả lại cũng không phải tới từ cùng một Huyết Hoàng."

Thạch Hạo không thể nào di dộng thế nhưng thần niệm vẫn có thể truyền ra được, hắn muốn thử một chiếc bình chứa khác, vừa nãy khi biết những Chí Tôn của dị vực này muốn cứu hắn, muốn hắn phục hồi lại như cũ, thế nhưng hắn cũng chẳng hề lấy làm cảm ơn.

Bởi vì, những người này cũng chẳng phải xuất phát từ thiện ý của bản thân, mà chỉ muốn cứu hắn để sau này báo cáo kết quả cho Vương Bất hủ mà thôi.

Bình chứa thứ hai là một bình trong suốt bằng nắm tay trẻ nhỏ, thế nhưng bên trong chỉ phong ấn một giọt máu óng ánh tới dị thường, vẻ đỏ tươi khiến cho tâm thần của người người mê hoặc!

Có thể suy ra được, giọt máu này nhất định là do đại nhân vật lưu lại, là tinh hoa huyết dịch được cô đọng lại.

Sau khi Thạch Hạo đụng vào thì máu huyết này rung động kịch liệt, rất rõ ràng, nó cũng đã có phản ứng.

Việc này khiến cho Huyết Hoàng đang đứng trên vách đá ngạc nhiên không thôi, lại có thể sử dụng máu huyết này.

Mấy vị Chí Tôn cũng muốn nhìn xem thử Hoang không bình thường tới mức nào, cho nên, bọn họ thích thú cứ để mặc cho Hoang tiếp tục.

Tiếp đó, Thạch Hạo băng băng một đường, khi đối mặt với những bình chứa khác nhau thì đều sinh ra cảm ứng cả, khiến cho những chân huyết đã yên lặng trong nhiều năm kia đều thức tỉnh.

Có máu huyết rất đặc biệt, có màu vàng, tựa như là hoàng kim bị nóng chảy ra vậy, vừa nhìn thì đã biết rất đáng gờm rồi.

Có máu huyết lấp lánh ánh sáng năm màu, tựa như không hề bị sa đọa, là Phượng Hoàng huyết bình thường.

Còn có một chùm máu huyết khác, bên trong ẩn chứa tiếng phượng hót, vẻ tươi đẹp khiếp người, mang theo khí hỗn độn, vừa nhìn đã biết cực kỳ siêu phàm.

...

Chỉ là, về sau Thạch Hạo lại bị một bình máu hấp dẫn và bỏ qua những bình khác.

Đó là một chiếc bình nhỏ bằng xương trắng, chất liệu xương rất đặc biệt, bị huyết ngâm qua và trở nên trong suốt, có thể thấy rõ ràng máu huyết bên trong.

Máu huyết này không hề có bất kỳ ánh sáng lộng lẫy nào, cũng chẳng hề tản ra khí tức đại đạo, nó có màu đỏ sậm hoặc thậm chí có chút đen thui, tựa như là một bình máu thối rữa.

Thế nhưng, sau khi bàn tay của Thạch Hạo dừng lại ở đây thì không còn tiếp tục giơ lên nữa.

"Máu huyết này có gì đặc biệt thế?" Chí Tôn Đế tộc hỏi.

Bọn họ vẫn đang giúp Thạch Hạo tuyển chọn máu huyết, lúc có nghi vấn thì tất nhiên phải hỏi rõ.

"Bá đạo hơn so với những chân huyết khác." Huyết Hoàng đáp đầy ngắn gọn.

"Chính là nó rồi!" Thạch Hạo đưa ra lựa chọn.

Trong con ngươi của mấy vị Chí Tôn đều lóe lên thần mang, nếu như không phải muốn cứu trị cho Hoang thì bọn họ cũng sẽ tìm một vài lý do để mang đi chút chân huyết nơi đây.

Huyết Hoàng nghe thấy thế thì con ngươi co rút lại, thế nhưng về sau cũng gật đầu, thông qua vẻ mặt của nó thì có thể thấy được máu huyết này chẳng hề bình thường chút nào, việc này làm nó có chút không nỡ.

"Hi vọng sẽ không hại ngươi!' Huyết Hoàng nói.

Bình nhỏ bằng xương trắng được gỡ từ trên vách núi xuống, năm tháng dài đằng đẵng qua đi và cuối cùng cũng đã có người đạt được.

Nói là bình máu không bằng nói là một giọt máu, rất sệt, màu sắc rất thâm, đỏ đậm đã dần tiếp cận màu đen.

Mấy vị Chí Tôn mang theo Thạch Hạo rời khỏi vùng đất Phần Thiên này, bình nhỏ bằng xương trắng được đặt bên trong quan tài băng với Thạch Hạo, bọn họ cùng nhau bay về phía Tiên Đài sơn.

Có Chí Tôn bảo vệ đồng thời mở đường, cho nên trên đường đi rất là an toàn, cơ bản không một ai dám ngăn cản.

Sau khi bọn họ trở lại Tiên Đài sơn thì bắt đầu tu dưỡng giúp Thạch Hạo lột xác, thoát khỏi tình thế nguy cấp như hiện tại.

Trên ngọn Tiên Đài sơn, hậu nhân của Xích Vương là Xích Mông Hoằng cũng rất biết điều, ít nhất trên mặt không hề có chút biểu hiện gì, hắn biết mình đã không có cơ hội nữa.

"Ta không cam lòng mà!" Một vị Chí Tôn đứng bên trên Tiên Đài sơn rồi nhìn chằm chằm Thạch Hạo ở bên trong quan tài băng, tiếp đó nói chuyện với những người khác.

Bởi vì, hoàng huyết này rất nghịch thiên, hơn nữa còn có vùng đất có thể tẩm bổ nguyên thần như nơi này thì nhất định có thể giúp Thạch Hạo lột xác, lần nữa trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng đây không phải là đời sau của bọn họ, cũng không phải là sinh linh của giới này, là tới từ bên kia Đế quan, là đời sau của địch thủ của bọn họ, hiện giờ bọn họ lại đang giúp đỡ, thật sự là lãng phí, không nên như thế.

Có người không để ý lắm, nói: "Lão già Cô tộc kia nói rất đúng, sau khi cứu chữa xong thì vẫn còn có thể giết. Trước mắt, vẫn nên cứu hắn cái đã, miễn cho việc sẽ bị Vương Bất hủ trách tội."