Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1554: Chiến ý ngút trời

Đại chiến bắt đầu, Mạnh Thiên Chính tay cầm kiếm thai, kiếm khí tung hoành, trăm ngàn luồng thần mang xé rách vòm trời, bổ lìa sa mạc vô ngần, cảnh tượng làm người sợ hãi.

Dị vực có tồn tại tựa như ma tôn tiến lên nghênh chiến, thực lực cũng mạnh mẽ dọa người, nơi đây tựa như là Bá vương cái thế phục sinh giao thủ với Mạnh Thiên Chính.

Kiếm khí biến ảo, sóng gió cuộn trào, cuộc quyết chiến của đỉnh cao nhất ở nhân đạo!

Ai cũng không nghĩ tới Mạnh Thiên Chính sẽ đuổi thẳng ra ngoài, tay cầm kiếm rời khỏi Đế quan truy sát vô tận đại quân dị vực, ngông cuồng xuất thủ, đánh đâu thắng đó.

Vừa nãy, lần đầu tiên kiếm khí xuất hiện thì ánh máu liên miên, đầu người lăn lốc, vô số tu sĩ dị vực bị Mạnh Thiên Chính chém bay đầu, khí sát phạt ngập trời.

Ngay cả vị Chí Tôn đầy mạnh mẽ tới từ Đế tộc kia cũng đã bị kiếm khí ấy chém bay chiến xa cổ xưa bằng kim loại màu đen, khung chiến xa bị chém thành bốn mảnh bay vút lên cao.

Cảnh tượng khiến người người ngây dại, không cần nói tới những người bên trên Đế quan, dù cho là binh sĩ dị vực cũng ngạc nhiên không thôi, thân thể lạnh run, lại có người dám chủ động rời khỏi thành để đuổi giết bọn chúng!

Nên biết, trước kia dị vực ngông nghênh không ai sánh bằng, nắm thế chủ động trên chiến trường Biên Hoang, mà xưa nay Đế quan vẫn luôn tuân theo sách lược phòng thủ, ấy vậy mà hôm nay lại hoàn toàn thay đổi.

"Giết!"

Âm thanh uy nghiêm truyền vang dưới trời cao, hư không tỏa ra hoa sấm, từng ánh sáng đỏ đậm còn chói lòa hơn cả tia chớp xuất hiện.

Vị Chí Tôn tới từ Đế tộc kia xuất thủ, hắn khống chế một môn tổ thuật vô cùng huyền diệu giết thẳng về phía đại trưởng lão, từ trên bả vai chạy thẳng tới khớp khuỷu tay đều lan tỏa ra hào quang đỏ đậm, rất nhiều vị trí trên thân thể đồng loạt chuyển động, sát khí cuồn cuộn.

Boong!

Tiếng vang đinh tai, nắm đấm của vị Chí Tôn Đế tộc này cứng rắn tới kinh người, khiến cho tất cả mọi người đang đứng quan chiến trên Đế quan đều biến đổi sắc mặt, một quyền ấy đáng sợ tới dường nào?

Quá óng ánh, sợ còn chói lọi hơn cả mặt trời nổ tung, nó lan tỏa nơi ấy, ép sụp thiên địa, đánh thẳng lên mặt trên của kiếm thai và rồi bùng phát ra tiếng leng keng đầy đáng sợ.

Có mấy ai dám cứng rắn đỡ lấy kiếm thai? Thế nhưng vị Đế tộc này lại dám làm như thế.

Quyền ấn va chạm với kiếm thai lập tức bùng phát ra gợn sóng cực lớn, đều là do hào quang chói lóa lan tỏa mà thành.

Đương nhiên, đó cũng không phải là thứ đáng sợ nhất, làm người kinh sợ nhất chính là, nơi bả vai khớp khuỷu tay của cường giả Đế tộc lan tỏa ánh đỏ tựa như là dung nham vậy.

Những luồng ánh đỏ này bao trùm lấy đại trưởng lão, chúng không ngừng biến hóa trạng thái, lúc thì như miệng cự thú ngập tràn răng nhọn, lúc lại như ánh lửa cuồn cuộn không dứt.

Keeng!

Cuối cùng, những luồng ánh đỏ này ngưng tụ lại cùng một chỗ và hóa thành một chiếc lò to lớn và cổ xưa, nó hiện ra màu đỏ thẩm và mang theo ánh kim loại đầy lạnh lẽo.

Nhưng mà, nắp lò thi thoảng sẽ bị nhấc lên và xuất hiện ánh lửa cuồn cuộn, uy lực khiếp người.

Ầm ầm!

Lò lửa hóa lớn rồi đập mạnh xuống trấn áp Mạnh Thiên Chính, uy thế rất dọa người.

Nó không ngừng phun nuốt tinh hoa thiên địa, đạo tắc bát hoang tựa như bị nó nung nấu, toàn bộ bị hiệu lệnh tiến tới, nhận sự sai khiến từ nó.

Boong!

Mạnh Thiên Chính vung mạnh kiếm thai, quyết chí tiến tới, không hề sợ hãi gì cả, một chiêu kiếm bổ thẳng lên trên thành lò, kiếm khí như cầu vồng, óng ánh tới dị thường khiến hoa lửa tung tóe.

Trên tường thành Đế quan, con ngươi của một vị Vô Địch giả co rút nhìn chằm chằm chiếc lò lớn màu đỏ kia, đồng thời lộ vẻ khiếp sợ không thôi.

Dù cho là Vương Trường Sinh cũng phải thay đổi sắc mặt không cách nào bình tĩnh được, bởi vì hắn nhận ra được lai lịch của chiếc lò lớn ấy.

"Lò Xích Vương!" Kim thái quân hoảng sợ.

Ở trong quá khứ, nếu như bàn về những hung binh lợi khí thì Lò Xích Xương chắc chắn có tên tuổi rất lớn, nghe đâu, vào những năm cuối của Tiên cổ đã có Tiên vương bỏ mạng, về sau thì máu huyết của người đó bị chiếc lò này luyện hóa.

Từ đó trở về sau, toàn thân chiếc lò trở thành màu đỏ đậm, và được mệnh danh là Xích Vương!

Xích*, đồng âm cũng là ăn, từng giết qua vương, danh chấn tiên hạ, hung uy to lớn!

(*): Màu đỏ nhạt, đỏ son.

Đương nhiên, binh khí mạnh mẽ sẽ có quan hệ với người sử dụng nó.

Dù nói gì đi nữa, từng khiến Tiên vương đẫm máu và nhuộm đỏ cả chiếc lò này, chứng tỏ nó vô cùng đáng sợ, hung uy cái thế.

Sau đó, chiếc lò ấy cũng không hề xuất thế lần nào ở dị vực nữa, từ trước tới nay không hề được người thấy qua. Nghe đồn, chủ nhân của Lò Xích Vương này đã không còn thấy đâu nữa sau trận chiến ấy.

Có người nói hắn đã chết đi, cũng có người nói hắn đang ngủ đông, khát khao có thể nung nấu được tinh túy của Tiên vương hòng lột xác bản thân.

Nhưng mà, đời sau của dòng dõi ấy lại có thêm một loại năng lực nữa, trời sinh đã có một loại tổ thuật có thể ngưng tụ ra chiếc lò lớn đỏ thẫm ấy trong giây lát.

Việc này cũng không phải là "Hoán tổ", mà trở thành một môn thần thông kỳ dị, được truyền thừa bên trong các dấu vết vỡ vụn của huyết dịch.

Chí Tôn Đế tộc tự mình thi triển, tất nhiên uy lực của thứ được gọi là Lò Xích Vương kia sẽ mạnh mẽ không gì sánh được.

Trước kia, khi nhìn thấy những sóng nhiệt cuồn cuộn đi kèm với ánh đỏ lao ra từ trong nắp lò, mọi người còn tưởng rằng đó là tinh hoa của ngọn lửa, thế nhưng hiện tại thì lại cảm thấy chính là do máu đỏ đang sôi trào.

Ầm!

Lúc Mạnh Thiên Chính một chiêu đánh lui chiếc lò này thì ánh sáng của nó cũng tăng lên dữ dội, bóng người cao lớn như ma sơn ở phía sau sừng sững đứng đó, hai tay kết ấn không ngừng đánh lên trên thành lò khiến nó càng ngưng tụ và càng lấp lánh hơn.

Nó như thực chất, không phải được ngưng tụ từ tổ thuật, phảng phất là Lò Xích Vương của ngày xưa tái hiện trên nhân gian.

"Thu!"

Cường giả của Đế tộc gào lớn một tiếng, hắn điều khiển chiếc lò lượn vòng rồi trấn áp về phía Mạnh Thiên Chính, đồng thời nắp lò cũng đã được nhấc lên.

Bên trong là chất lỏng màu đỏ cuồn cuộn chói mắt, nhiệt độ bỏng rát tựa như dung nham vậy, thế nhưng rất nhiều người tin tưởng đó hẳn là huyết dịch cực kỳ đáng sợ.

"Gào!"

Mạnh Thiên Chính của hiện tại đang ở năm tháng hoàng kim nhất, oai hùng kiên cường, độ tầm hai mươi mấy, khí khái anh hùng, chiến y hoàng kim tuy rằng rách nát thế nhưng lại càng tôn sự vĩ đại của hắn lên hơn nữa.

Tay phải của hắn phát sáng tựa như cầu vồng được ngưng tụ và gần như trong suốt, tiếp đó là bùng phát ra khí hỗn độn vạn trượng, tay cầm kiếm thai đâm thẳng về phía đỉnh của chiếc lò.

Keeng, ánh kiếm sắc bén chiếu rọi bầu trời, phá thẳng vào trong chiếc lò đỏ thắm, thành lò đã bị đâm xuyên.

"Hay!"

Một đám người đứng trên tường thành Đế quan vỗ tay phấn chấn cất giọng la lớn, từ cổ chí kim, có mấy khi bọn họ sẽ chủ động xuất kích đuổi giết kẻ địch chứ? Hiện giờ Mạnh Thiên Chính là quyết liệt như vậy, khiến cho rất nhiều người dâng trào cảm xúc.

Vù!

Lò Xích Vương chấn động, không ngừng nổ vang, đồng thời cũng có thể nhìn thấy được, từ trong miệng lò hiện lên một bóng người to cao nhưng lại mơ hồ.

Trên người hắn quấn chặt gông xiềng, xích sắt trói chặt, bị giam cầm bên trong chất lỏng màu đỏ kia, vừa mới xuất hiện thì toàn bộ đất trời tựa như đen tối đi không ít.

Ngay chính hình thể đỏ thắm của chiếc lò kia cũng tựa như bị sương mù bao vậy, không còn chân thực như trước nữa.

Hắn phát ra một tiếng gầm khẽ rồi nhanh chóng lao tới, hay tay giang rộng giết thẳng tới như muốn ôm gọn lấy Mạnh Thiên Chính.

Khí thế ấy quá khủng khiếp khiến nguyên thần người khác bất ổn, thần hồn run rẩy, không kìm nén được muốn quỳ lạy.

Trên tường thành Đế quan, một đám nhân vật già cả biến sắc, nơm nớp lo sợ, bởi vì bọn họ cũng nghe được một vài lời đồn và biết rõ kẻ này đáng sợ tới mức nào.

Ngay cả đại quân của dị vực nơi xa xa cũng đồng loạt hô lớn, hưng phấn và chờ mong, muốn chứng kiến một màn đầy truyền kỳ kia.

Bởi vì, đây chính là sự biến hóa đầu tiên từ khi Lò Xích Vương hiện ra, bên trong huyết tương màu đỏ của chiếc lò chợt có một người lao ra và ôm chầm lấy địch thủ, muốn luyện hóa ngay trong chiếc lò này.

Trước kia, chiếc lò này đã từng luyện chết cường giả mạnh mẽ nhất, có rất nhiều chiến tích đầy đáng sợ.

Ầm!

Mạnh Thiên Chính chẳng hề sợ hãi mà hét dài một tiếng, cố gắng rút thanh kiếm thai khỏi thành lò đồng thời cánh tay còn lại phát sáng, sử dụng tới thần pháp chí cao, bàn tay phát sáng, kinh văn Bất Diệt lưu chuyển nện mạnh về trước.

"Lại là oan hồn tiên hiền của cửu Thiên từng bị giam nhốt, còn không mau tỉnh lại!" Mạnh Thiên Chính quát lớn.

Việc này khiến người khác biến đổi sắc mặt đồng thời cũng rất kinh ngạc, bởi vì Lò Xích Tiên từng giết qua Tiên vương, nếu như giam cầm thì sẽ giam ai đây? Khi nghĩ thật kỹ thì toàn bộ mọi người đều tê dại da đầu.

Có thể đoán được, nếu như bản thể thật sự của Lò Xích Vương xuất thế thì sẽ khủng khiếp vô biên, không ai có thể địch lại.

Cũng may là, đây chỉ do quy tắc biến thành, là một môn tổ thuật, nếu không sẽ vô cùng phiền phức.

Boong!

Kiếm thai chấn động cắt đứt vách lò, đồng thời một chưởng kia của Mạnh Thiên Chính cuồn cuộn thần quang đánh lên trên thân thể bóng đen đang bị gông xiềng khóa chặt.

"Tỉnh lại đi!" Đại trưởng lão hét ớn.

"Tỉnh lại đi!" Cùng lúc đó, con mắt của rất nhiều người đang đứng trên tường thành Đế quan đều đỏ bừng, bởi vì nếu như nghĩ sâu xa hơn, khả năng đó có thể là oan hồn của một vị Tiên vương.

Từng thuộc về cửu Thiên thập Địa, từng chém giết dị vực, bỏ mạng vì bảo vệ quê hương, thế nhưng lại rơi vào kết cục như vậy.

Hoàn toàn chính xác, trong Biên Hoang lưu lại quá nhiều truyền thuyết, còn có cả những dấu vết chiến đấu của các vị Tiên vương năm xưa được lưu lại, từng người không ngừng gầm lớn lay động bóng đen kia.

Bỗng dưng, hắn mở mắt, tựa như cảm nhận được khí tức quen thuộc.

Sau đó thì hắn gầm lớn một tiếng, hắn tan biến cũng như Lò Xích Vương kia cũng giải thể theo, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.

Đại quân của dị vực trở nên yên lặng, khiếp sợ vô cùng, không ngờ Mạnh Thiên Chính lại mạnh mẽ như vậy, có thể phá giải Lò Xích Vương của Đế tộc?

"Cũng chỉ là thủ thuật tinh xảo chút mà thôi, lợi dụng khu chiến trường cùng với lòng người bên trong Đế quan để đánh tan chiếc lò cổ mà thôi." Có người dị vực đứng phía sau không phục nói.

"Không phải, người này mạnh vô cùng, vượt qua lẽ thường, dù cho không dùng tiểu xảo thì hắn cũng có thủ đoạn khác để phá giải, dù gì đó cũng không phải là Lò Xích Vương chân chính mà chỉ là một môn tổ thuật mà thôi." Một vị Chí Tôn lên tiếng.

Bọn họ biết, rất nhiều biến hóa của Lò Xích Vương đánh đâu thắng đó kia không cách nào hiển hiện ra được, bởi vì chỉ mới biến hóa lần đầu tiên thì đã gặp phải bất ngờ rồi.

Không chút tiếng động nào có sáu bóng người áp sát lại, bọn họ vây quanh lấy Mạnh Thiên Chính, muốn giải quyết ngay tại nơi này!

Vừa nãy, chính những người này đã bảo vệ cho nên cuộc đại chiến của Chí Tôn mới không có lan tràn về phía đại quân ở phía sau, nếu không, hậu quả khó mà lường được.

Ầm!

Đột nhiên, ngay khi sáu vị Chí Tôn áp sát tới thì bên trong sa mạc vô ngần ở phía sau truyền tới gợn sóng mênh mông, có một lá cờ phần phật lao từ dưới sa mạc lên trên rồi quét ngang cả ngàn quân.

Nó rách nát, có màu đỏ sậm, còn có cả những vết máu chưa khô kịp, phất phới trong gió, thần uy đè ép cả thế gian!

"Chiến kỳ thiết huyết của ngày xưa!" Có người của dị vực kinh ngạc thốt lên.

Nó cũng chính là tấm vải liệm từng quấn lấy thi thể của hai vị Tiên vương và mang trở về, toàn bộ tinh huyết được lưu lại bên trên khiến cho chiến kỳ tả tơi ấy trở thành chí bảo.

Có thể nói, lá chiến kỳ này có ý nghĩa vô cùng to lớn, tích lũy trách nhiệm của cổ đại, xét từ khía cạnh nào đó thì nó đại biểu cho Tiên cổ, còn có cả sự thảm thiết của một trận chiến xưa kia.

Mạnh Thiên Chính mang nó bên người, trong tích tắc vừa mới rời khỏi Đế quan thì đã âm thầm lấy ra rồi đưa nó tiến vào dưới nền cát để chờ đợi cơ hội.

Chờ sáu vị Chí Tôn rời khỏi khu vực ấy thì hắn nhanh chóng khống chế quét ngang ngàn quân, muốn cứu đi Thạch Hạo.

Ầm!

Đại kỳ phấp phới phát ra thần uy mênh mông, tuy rằng nó rách nát thế nhưng lại khiến người khác phải kính nể, bởi vì từ bên trong đang truyền ra những tiếng la giết đinh tai nhức óc, cuộc đại chiến Tiên cổ tựa như được tái hiện lại.

"Giết!"

"Giết sạch đám nhãi con dị vực!"

Mơ hồ có thể thấy được từng bóng người từ bên trong đại kỳ lao ra ngoài, thân thể của bọn họ gần như đã bị phá hủy thế nhưng chiến ý lại rất kinh người, có người dìu đỡ lấy nhau, có người nhanh chóng lao tới, cuồn cuộn mênh mông giết thẳng về dị vực.

Phụt phụt phụt...

Đại kỳ phần phật, mặt cờ tựa như là thiên đao chém ngang đại quân dị vực, lập tức mấy vạn đầu lâu rơi xuống hoặc là thân thể chia lìa thành hai, sát khí cuộn trào.

"Giết!"

Trên tường thành của Đế quan, rất nhiều người xem tới mức sôi trào nhiệt huyết, từ khi nào bọn họ họ có thể mạnh mẽ như vậy, truy sát đại quân dị vực, đồng thời còn giết địch chớp nhoáng như vậy chứ.

"Mở cửa thành, chúng ta muốn xuất chiến!"

"Giết thẳng ra ngoài, giết sạch đám nhãi con này!"

Rất nhiều thống lĩnh hét lớn, phái chủ chiến cuồn cuộn chiến huyết, bọn họ muốn đi tham chiến, giết thẳng về vô số đại quân dị vực kia.

"Giết!" Ngay cả một vị Vô Địch giả cũng tỏ rõ thái độ ngay trước mặt mọi người.