Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1450: Có động thiên khác

Thứ dưới lòng đất này có sức hấp dẫn trí mạng với Thạch Hạo, chỉ ngay cả thủy khí cũng đã có thể tẩm bổ lớn mạnh bản thân, thật sự không thể nào tưởng tượng được.

Hắn hít sâu một hơi rồi hấp thu lấy kim dịch Tiên trấp, muốn bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất thế nhưng lại phát hiện hơn phân nửa tinh túy đều bị luồng thủy khí trong cơ thể cướp đi.

Nhưng dù sao thì hắn cũng rất hài lòng, bởi vì hắn ngồi xếp bằng nơi đây rất lâu rồi, nên thương thế của thần hồn cũng như thân thể đều đã hồi phục như cũ, không có vấn đề to lớn gì nữa.

Nửa canh giờ sau, Thạch Hạo ngồi xếp bằng bên trong ao nước màu vàng và lần nữa dò ra một luồng thần thức, lần này hắn muốn thâm nhập xuống dưới xem thử có thứ gì.

Khe hở rất nhỏ bên dưới đáy ao thế nhưng sẽ không trở thành chút ngăn cản nào đối với thần niệm, thần thức lan tràn tiến vào trong lòng đất tựa như chân thân của Thạch Hạo đang quan sát vậy.

Đá Hoàng Đạo quá nhiều, trong lòng đất này đâu đâu cũng là vách đá, một đường tiến xuống lần mò theo phương hướng mà chất lỏng màu vàng chảy xuôi thì hắn cũng đã tới được một khu vực bí mật.

Lòng đất rất tối tăm, nham thạch đá lớn đều là một thể thống nhất liên kết với nhau tựa như là những thạch nhủ, vô cùng kỳ quặc, tạo hình kỳ lạ.

Nơi đây cũng không phải rất rộng, đặc biệt nơi khe hở chảy xuống chất lỏng màu vàng kia thì lại càng chật hẹp hơn, sương mù hoàng kim mờ mịt ngập tràn, thần thánh và siêu nhiên.

Thạch Hạo cảm thấy trái tim đập càng rộn ràng hơn tựa như sốt sắng, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức Tiên gia, lần nữa tiếp cận nơi óng ánh kia.

Lần này, mi tâm hắn đau nhức hơn trước kia nhiều, tựa như bị tiên hỏa thiêu đốt, vô cùng đau đớn.

Thế nhưng, Thạch Hạo cố gắng nhịn lại và cứ thế tiến tới, thần thức như nước chậm rãi và chắc chắn tiến xuôi về trước, hắn gần như sắp chạm vào kim quang lóa mắt kia.

Vù!

Chân thân của Thạch Hạo rung động, cặp mắt tối sầm lại thiếu chút nữa thì hôn mê, thần thức cực kỳ đau đớn tựa như vừa bị chém một đao, có một loại sức mạnh khó tả nào đó ăn mòn muốn tiêu diệt nguyên thần của hắn.

Hắn hô hấp dồn dập, không thể không rút tia thần niệm này về, bởi vì nếu gắng gượng xông xuống nữa thì chính bản thân mình sẽ phải đánh đổi cái giá cực lớn, thậm chí nguyên thần sẽ bị chém nát!

Dù hắn rất hiếu kỳ, muốn biết bên dưới có thứ gì thế nhưng cũng không thể nào làm liên lụy tới tính mạng của mình được, dù cho có bảo tàng Tiên gia đi nữa thì cũng không thể nào dùng mạng để đổi được.

Yên lặng trong chốc lát rồi Thạch Hạo lấy ra chiếc vảy ngược Chân long, tiếp đó hắn dùng thần thức điều khiển, xem nó như là một tấm thuẫn rồi thử nghiệm lại lần nữa, nếu như vẫn thất bại thì cũng đành từ bỏ.

Hắn cảm thấy hi vọng này không lớn, bởi vì chiếc vảy này là vật chết nên không thể nào bảo vệ toàn vị trí được, mà chùm sáng kia lại chiếu khắp lòng đất, nếu như tiến lại gần thì xem như là nó ở khắp mọi nơi.

"Keeng!"

Quả nhiên, vảy ngược Chân long run bần bật còn Thạch Hạo thì như bị sét đánh khiến thần thức bị thương, hay nói là đã thất bại, chân thân của hắn chợt có một vệt máu nơi mi tâm chảy xuống.

Nhưng mà, trong chớp mắt vảy nghịch Chân long bị đánh văng ra thì hắn đã xuyên thấu qua được màn ánh sáng mờ ảo kia, và nhìn thấy được cảnh tượng mơ hồ bên trong.

Một chiếc chiến xa đang đậu ở bên trong!

Vô cùng tả tơi, vô cùng cổ xưa, tựa như đã vỡ nát, đáng tiếc là không thể nhìn rõ ràng được.

Ngoài ra hắn còn thấy một con sinh vật càng mơ hồ hơn, không thấy rõ được hình dáng, nó nằm phục trên mặt đất và hơi tản ra chút ánh sáng.

"Không phải vật còn sống, lặng yên như tờ!" Lần này Thạch Hạo yên tâm hơn, không còn quá lo lắng như trước nữa, hắn quyết định phải nghĩ mọi biện pháp mạo hiểm tiến vào.

Không cần nghĩ nhiều thì cũng biết được nơi đó chắc chắn có thứ rất đáng gờm, một chiếc xe bị phá hủy mà lại có thể lộ ra ánh sáng bực này, tuyệt đối siêu phàm thoát tục.

Kiếm thai Đại La, Vạn Linh đồ, vảy ngược Chân long đều được Thạch Hạo vận dụng, thế nhưng... hắn bất đắc dĩ nhận ra rằng, những thứ này đều là chuyên về phòng ngự chứ bình thường sẽ không chủ động tiến công.

Mi tâm của hắn rỉ máu, kết thúc trong thất bại.

"Liều mạng!"

Thạch Hạo cắn răng, không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua, chỉ cần xác định rằng đó không phải là sinh linh vẫn còn sống thì động phủ như này sẽ mang ý nghĩa là vận may lớn, nếu như có thể đạt được thì chỗ tốt không tài nào tưởng tượng ra được.

Chỉ là, suy nghĩ thì rất dễ nhưng thực lực của hắn lại không đủ, cơ bản không có biện pháp để tiếp cận.

Có chút vui mừng chính là, chùm kim quang mờ ảo kia cũng không phải là đại sát khí, cũng không có chủ động công kích mà chỉ hình thành màn ánh sáng bảo vệ nơi ấy, nếu không thì hậu quả khó mà liệu được.

Ngay khi Thạch Hạo chẳng biết làm sao, không tìm được chút biện pháp nào thì đột nhiên hắn cảm nhận được sự khác thường, một ngọn lửa mờ ảo xuất hiện, là bắt nguồn từ cơ thể của hắn rồi sau đó tiến vào trong lòng đất.

Chùm lửa này rất thần bí, nó có thể hóa thành tấm gương khắc họa cũng như phản chiếu ra vết tích đại đạo, lúc này nó lại xuất hiện.

Không chút tiếng động, nó đốt cháy và xuyên qua kim quang, cứ thế tiến lại!

Thạch Hạo ngây ngẩn, với hắn thì đây là một chuyện khó khăn không tài nào làm được thế nhưng chùm lửa này thì lại có thể qua lại, lúc này hắn không chút do dự điều khiển tia thần niệm kia nhào vào theo cùng với chùm lửa này.

Sau khi hắn tiến vào thì khe hở bị đốt cháy kia được màn ánh sáng bảo vệ kia lấp kín.

Rốt cuộc cũng đã vào được, bên trong thần quang óng ánh ấy quả nhiên có một chiến xa tả tơi không ra hình thù gì, thứ này chỉ còn lại nửa phần và có màu vàng kim nhạt.

Chuyện này khiến hắn lộ vẻ kỳ lạ, chiến xa này không cao chỉ tầm một thước, có thể nói là không hề to lớn, vậy nó chuẩn bị cho sinh linh gì đây?

Nhưng mà khi nghĩ tới trâu vàng thì hắn trở nên thoải mái, con trâu kia cũng không lớn nhưng sức chiến đấu lại đáng sợ vô cùng, bất kỳ bộ tộc nào đó cũng không thể nào dùng kích thước to nhỏ của hình thể để phán đoán ra thực lực được.

"Đây là..." Đột nhiên, sắc mặt hắn cứng ngắt, thần sắc ngưng trọng, bởi vì sau khi cảm ứng thật cẩn thận thì hắn nhận ra được chất liệu của chiếc chiến xa nhỏ bé và cổ xưa này.

Nó... lại là tiên kim Hoàng đạo!

Tuy rằng động phủ ở nơi này không hề tầm thường thế nhưng nếu dùng tiên kim để luyện thành chiến xa thì cũng quá mức xa xỉ, Bất Hủ và Chân Tiên nhìn thấy cũng phải thèm khát.

Bởi vì, cũng không phải mỗi một vị cao thủ Tiên đạo nào cũng sẽ có pháp khí tương xứng với thực lực của bản thân, nguyên nhân là do không tìm được tiên kim nên không cách nào tế luyện được Tiên khí.

Một khi tới cấp độ cảnh giới ấy thì vật liệu trên thế gian đã không thể nào chịu nổi uy năng của bọn họ nữa, nếu cưỡng ép rèn luyện, khắc họa xuống hoa văn đại đạo vô thượng thì cũng chỉ khiến binh khí này hủy diệt mà thôi.

Thứ này quá xa xỉ, nhưng mà... nó lại bị đánh nát, chia năm xẻ bảy và nằm ở nơi ấy, đặc biệt thùng xe đã thiếu khuyết đi một nửa.

Sau đó thì Thạch Hạo ngồi xổm xuống và dùng tay móc móc, ngoại trừ những hạt cát ra thì xuất hiện một đồ vật khác nữa.

"Sừng màu vàng, còn có cả đầu trâu..."

Thạch Hạo giật nảy cả mình, vừa mới tiến vào đây thì hắn đã phát hiện được, cách chiến xa không xa có một sinh vật đang nằm bên dưới, chỉ có điều những mảnh vỡ của đá Hoàng Đạo đã đè lấp bên trên.

Sau khi hắn đẩy ra thì liền thấy được khúc sừng trâu bị gãy vỡ, sát theo đó là nhìn thấy được đầu trâu, tất cả đều rất u tối, chỉ có mỗi màu vàng chanh ẩn hiện một cách yếu ớt.

Nó đã bị năm tháng ăn mòn, bị bụi trần bao trùm, không đáng chú ý chút nào.

Thế nhưng, trong lòng Thạch Hạo chợt dâng lên cơn sóng dữ dội, quá chấn kinh lòng người, đây cũng là chất liệu tiên kim Hoàng đạo, là thiên tài địa bảo vô thượng.

"Sao lại có thêm một con trâu nữa vầy?" Thạch Hạo ngây ngẩn.

Ở bên ngoài, một con trâu vàng dài tầm một thước đã từng đuổi giết hắn, mà bên dưới lòng đất này lại phát hiện thêm một con nữa, nơi đây là chuồng trâu ư?!

Một con cũng dài chừng hơn thước, chỉ có điều đã chia năm xẻ bảy, đầu lâu, sừng, tứ chi... đều bị chia lìa rải rác ở khu vực này, nếu quan sát kỹ thì có thể thấy được, thân thể tàn tạ của nó có những lỗ thủng bởi mũi tên, vết hằn của búa rìa đao kiếm, đã từng trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt, kết quả là bỏ mạng.

Tiên hỏa to bằng nắm tay bay tới và chiếu rọi lên trên hài cốt của trâu vàng, ghi chép lại toàn bộ những vết tích đao kiếm hàm chứa chân nghĩa đại đạo kia lại.

"Chuyện này... không phải là sức mạnh của thế gian, dính dáng tới lĩnh vực Tiên đạo?!" Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh.

Con trâu vàng này năm xưa đã đạt tới cảnh giới như thế nào, những vết thương tích đao kiếm trên người nó lại ẩn chứa Tiên, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, chẳng lẽ là một con Tiên ngưu ư?

Nhưng mà, nó lại được dùng để kéo xe!

Thạch Hạo không biết nói gì nữa, việc này là xa xỉ đến cỡ nào chứ? Có chút vượt quá tưởng tượng.

"Tiên cổ ngập tràn những điều không biết, chẳng trách sinh linh của dị vực lại rút đi trong phút cuối, có một ít sức mạnh thần bí nào đó, không thể nào suy đoán được!" Thạch Hạo thở dài.

Ở ngay bên dưới lòng đất của Biên Hoang thì hắn lại thấy được tình cảnh như vậy.

Chiến xa tiên kim Hoàng đạo cao tầm một thước, trâu vàng Tiên gia dài hơn một thước... bộ đôi này khiến người khác run rẩy.

Hoàn toàn không có sai, chiếc chiến xa cùng với con trâu vàng này vô cùng đồng bộ, là một thể, tựa như bị thương nặng và trốn vào nơi này, sau đó cả hai trở thành thi hài và cùng tan rã ở nơi đây.

Chủ nhân của nó đâu? Vật dụng di chuyển của hắn năm đó bị tổn hại như vầy mà vị chủ nhân kia sẽ không ra tay, không để lại chút manh mối nào ư?

Ngay khi Thạch Hạo suy nghĩ vu vơ thì chùm tiên hỏa kia di chuyển, nó như một chiếc đèn lồng mờ ảo bồng bềnh trôi nổi về phía trước, tiến nhập vào sâu hơn trong lòng đất.

Trong lòng Thạch Hạo hơi nhảy lên một cái rồi đi theo.

Lòng đất, mặc dù đều là bảo liệu hi thế Hoàng Đạo thạch, thế nhưng lại loang lổ như những hang động được hình thành từ thạch nhũ, hình thù đặc sắc với nhiều thể loại.

"Hả?"

Cơ thể Thạch Hạo chợt căng thẳng rồi dừng lại nhìn về phía trước.

Hắn nhìn thấy được nửa thùng xe bị vỡ nát nằm ngay ngắn ở trên một vách đá, nó sớm đã phân hủy, mang theo khí tức của thời gian cổ xưa.

Mà... đó là gì? Thạch Hạo chợt cảm thấy căng thẳng, bởi vì hắn nhìn thấy được bên trong nửa thùng xe ấy có thứ gì đó đang ngồi xếp bằng.

Nhưng dù hắn nhìn cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nhìn rõ, quá mơ hồ, dù cho có mở thiên nhãn thì cũng vô dụng, lập tức hắn biết được, đó là do đại đạo lan tràn tạo nên.

Thạch Hạo run sợ, lòng bàn tay ứa mồ hôi, hắn biết khả năng cao người ngồi xếp bằng trong thùng xe kia sẽ là chủ nhân của Tiên ngưu!

Khi ngọn tiên hỏa cao tầm nắm đấm lại gần thì đã chiếu rọi rõ ràng nơi đó, không còn mờ ảo mông lung nữa, ngọn lửa này có thể chiếu sáng tất cả, dù cho là hoa văn đại đạo cũng không cách nào che đậy được thiên cơ của nơi này.

Quả nhiên, trong thùng xe tả tơi ấy có một sinh linh!

Hắn cao không quá một thước, dáng ngồi xếp bằng lại càng lộ vẻ thấp bé của mình, thế nhưng một khi nhìn kỹ thì sẽ khiến người khác run rẩy, không kìm nén được phải quỳ rạp xuống đất.

Thạch Hạo sởn cả tóc gáy, sinh vật này chẳng chút bình thường, dù cho toàn bộ khí tức đã nội liễm thì cũng làm cho người khác không tài nào chịu đựng nổi, nó dường như khiến cửu Thiên thập Địa bị đổ nát, khiến vũ trụ phải phá diệt!

Vậy thì cần phải khủng khiếp tới mức nào?

Khi Thạch Hạo dời đi ánh mắt thì cảm giác trời sụp đất đổ ấy biến mất, tất cả khôi phục lại yên tĩnh.

Đây là một vị đạo nhân già nua tựa như ngồi xếp bằng ở tiền sử, cặp mắt nhắm chặt không hề nhúc nhích, trên người có dòng máu màu vàng óng vẫn không hề khô cạn cho tới hiện giờ.

Hắn mặc đạo bào màu vàng óng thế nhưng gần như đã mục nát.

Chỉ là Thạch Hạo biết được, nó không thể nào mục nát được, bởi vì thứ đó cũng được bện từ tiên kim Hoàng đạo.

Đạo nhân này có tóc vàng râu vàng, yên ắng không chút tiếng động, bên ngoài cơ thể mờ ảo có khí hỗn độn khuếch tán, ngoài ra còn có từng ngôi sao như là cả vũ trụ đang tô điểm xung quanh, hắn tựa như ngồi yên trước cả lúc khai thiên tích địa!

Thạch Hạo chỉ cần hơi nhìn kỹ hắn thì huyết dịch toàn thân sẽ trở nên điên cuồng đầy mãnh liệt, thân thể như muốn nổ tung, quả thật không thể nào tưởng tượng ra sự đáng sợ cùng với sự mạnh mẽ của sinh vật này.

Nên biết, lão đạo sĩ này hẳn là đã ngăn cách toàn bộ khí thế nhưng lại có thể tạo nên cảnh tượng như thế này, có uy thế là vậy, quá khó tin.

Quan sát kỹ thì thân thể hắn như đã khô cạn chẳng chút sinh cơ, thế nhưng lại có thể áp chế cả cổ kim!

Bên trên nửa chiếc chiến xa tả tơi kia, lão đạo nhân ngồi xếp bằng dựa lưng vào vách núi, nơi ấy có một hang động cổ đen kịt vừa hay là bị phần lưng của hắn che đi phân nửa.