Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1410: Giết tới chín tầng trời

"Gào..." Tiếng hét chói tai, một con quái vật mặt người thân sư tử vọt tới, cả người nó tỏa ra kim quang, tốc độ càng lúc càng nhanh vượt qua những sinh linh khác.

Ầm!

Tới cuối cùng, nó hóa thành một tia chớp vàng óng cả ngàn dặm vắt ngang trời cao, móng vuốt to lớn vỗ mạnh xuống, kim quang vạn sợi, hư không tan nát, khe hơ đen ngòm lan tràn, cảnh tượng đáng sợ.

Boong, Thạch Hạo dùng tay không đỡ trực diện đòn đánh này của nó, tiếng vang đinh tai tựa như kim loại va chạm, tia lửa tung tóe khắp nơi.

"Giết!" Thạch Hạo khẽ quát, tiếp đó cong người bậc nhảy lên trên, né tránh những sinh linh khác và công kích thẳng về con quái vật này.

Ầm ầm!

Tốc độ của con quái vật mặt người thân sư tử rất nhanh, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của rất nhiều người, chớp mắt đã phóng đi thật xa, hơi lật người là hơn ngàn dặm, quả thật khó có thể truy kích.

Đây là tốc độ của tia điện!

Vèo!

Một lát sau thì nó lần nữa vọt tới, giương nanh múa vuốt, kim quang ngàn vạn, sóng nhiệt úc vạn, quá óng ánh, tựa như là một con thần chủ khổng lồ xuất kích vậy.

Hoàn toàn chính xác, nó là thủ lĩnh ở khu vực này, chỉ huy rất nhiều đại quân đang bò dậy từ trong núi thi biển xương và công kích thẳng về phía Thạch Hạo.

"Giết!"

Cũng trong lúc đó, rất nhiều sinh linh tới từ dị vực cũng gầm lớn, âm thanh kinh thiên động địa, tiếng giết vang trời, càn khôn như rung lắc!

"Gào..." Quái vật mặt người thân sư tử tiến công đánh thẳng về Thạch Hạo trước tiên, một cái bật nhảy là cả ngàn dặm, tốc độ quá nhanh.

"Chém!" Thời khắc này, con mắt của Thạch Hạo mở to, quyết định dùng một đòn để đánh gục, vận dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình, nếu không con đường phía sau sẽ càng khó tiến hơn.

Bởi vì, theo như tình cảnh lúc này thì hắn bắt buộc phải xông qua cửu Thiên thập Địa, hiện tại cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!

Nắm đấm của hắn phát sáng, tích tụ sức lực, vận dụng một thân sở học, cốt văn tỏa sáng đan dệt dày đặc trên nắm đấm, vận dụng bảo thuật Thượng Thương chí tôn trời sinh của mình!

"Ầm ầm!"

Nắm đấm vung tới, thiên địa biến sắc, mấy gió nổ tung, quá khủng khiếp, nơi đây tựa như có một ngôi sao đang nổ tung vậy.

Ánh sáng ấy vô cùng lấp lánh chiếu rọi cả bầu trời, và cũng chiếu lên từng gương mặt trắng bệch của những tu sĩ trẻ tuổi đang quan chiến, ai nấy cũng đều khiếp sợ, sức chiến đấu của Hoang mạnh tới mức nào?

Khí thế quá bá đạo được thể hiện từ cú đấm ấy, dù là tu sĩ Trảm Ngã cảnh có tới thì cũng sẽ bị một quyền đánh bại, rất có thể sẽ bị đánh gục ngay tại chỗ!

Hiện tại, uy thế của Thạch Hạo hoàn toàn khác trước kia, bế quan nhiều năm, bản thân tự tiềm tu, lấy thân làm chủng, thực lực càng mạnh thêm. Đồng thời, hắn cũng càng hiểu rõ hơn về bảo thuật trời sinh của bản thân mình, vượt qua đạo quả trước kia!

Đòn đánh này, nắm đấm của hắn tựa như vầng thái dương nhỏ chói lòa tới cực điểm, quả thật không cách nào nhìn thẳng được.

"Gào..."

Con quái vật mặt người thân sư tử kia rít lớn, nó đối công với nắm đấm của Thạch Hạo, vung móng vuốt lớn màu vàng của mình tới, cái miệng lớn như chậu máu cũng mở rộng, ứng phó toàn lực.

Đồng thời, những sinh linh khác ở xung quanh nó cũng vọt tới, chúng nâng cao binh đao công kích về phía Thạch Hạo.

Ầm!

Một quyền của Thạch Hạo đánh gãy móng vuốt màu vàng của con quái vật này, đồng thời nắm đấm cũng xuyên thẳng qua cái miệng lớn như chậu máu ấy rồi khẽ chấn động, đầu lâu của nó bị phá nát.

"Gào!"

Con quái vật này gào thét rồi nhanh chóng lùi lại, thế nhưng thương thế nơi đầu lâu vẫn không cách nào ngăn cản nổi, tiếng răng rắc lan truyền và rồi hoàn toàn nổ tung.

Vào thời khắc sống còn, con quái vật này công kích tới trước, nó ngang dọc ngàn dặm, hóa thành một tia chớp vàng óng vô cùng to lớn bổ thẳng phía Thạch Hạo.

Tia chớp nổ vang, sấm chớp giao kích, thanh thế kinh người, thế nhưng đã bị Thạch Hạo đánh tan.

Những sinh linh này không chỉ có sức chiến đấu chân thực, tất cả đều là do tia chớp biến thành, cho nên sau khi bại vong thì đều trở thành lôi kiếp, tựa như có thể công kích lần thứ hai!

Con quái vật màu vàng vô cùng mạnh mẽ, không hổ là thủ lĩnh thế nhưng vẫn bị đánh gục!

"Giết!" Khắp nơi đâu đâu cũng là bóng người, mênh mông vô bờ, nhìn đâu cũng là sinh linh, đều giơ cao binh khí đánh về nơi đây.

Mâu sắt màu đen, trường đao sáng như tuyết, lợi kiếm màu đỏ thẫm, chiến kích đầy máu tươi...

Ánh kim loại đầy lạnh lẽo, sát khí ngập trời, đây là thiên quân vạn mã cùng lúc vọt tới, tốc độ của bọn chúng quá nhanh, cơ bản không cách nào tránh né được, bởi vì tất cả đều do tia chớp biến thành.

"Giết!" Thạch Hạo hét lớn, hắn bắt đầu liều mạng, lòng bàn tay phát sáng và rồi một cây trường thương màu vàng óng xuất hiện, nó được ngưng tụ từ thần lực đầy óng ánh, cứ thế đâm giết về trước.

Phụt!

Chỉ một thương liền đâm xuyên mấy sinh linh rất mạnh mẽ, ánh thương lan tỏa xoắn nát binh khí của chúng, đâm nứt trời cao!

Két!

Tia chớp đan dệt, những sinh linh ấy nổ tung, ánh chớp ngàn tia đánh hết lên trên người Thạch Hạo, tất cả đều bị hắn đỡ gọn.

"Xông lên!" Vô số sinh linh chẳng hề sợ chết cứ thế xông thẳng về trước.

Chân mày của Thạch Hạo nhíu chặt rồi xoay chuyển trường thương, thanh binh khí này bắt đầu phóng lớn tựa như là dãy núi, nó quét sạch bốn phương, ánh sáng lan tỏa, sát khí ngập trời!

Phụt!

Máu tươi tung tóe, rất nhiều sinh linh kêu la thảm thiết vì bị cây trường thương màu vàng to lớn ấy quét trúng, có đứt chân gãy xương, có nổ tung thành thịt nát và hóa thành ánh chớp.

Là một cuộc chém giết, Thạch Hạo thi triển thần uy đại chiến cùng với sinh linh của dị vực, chỉ trong nháy mắt là đoạn chi tung bay, huyết dịch nhuộm đỏ trời cao.

Đặc biệt, khi thấy những thi thể của các tu sĩ thuộc cửu Thiên thập Địa nằm dày đặc trên mặt đất thì chiến ý của hắn càng sắc bén hơn.

Dù cho là một trận lôi kiếp đi nữa thì hắn cũng xem như là cuộc chiến tranh chân chính, trong lòng sinh tức giận, ngửa mặt gào lớn, tay cầm chiến thương chém giết bát phương trong cơn liều mạng và cuồng nộ.

Thạch Hạo dũng mạnh không gì bì lại thế nhưng đại quân của dị vực lại quá nhiều, càng giết thì lại càng nhiều, vô biên vô hạn, dõi mắt nhìn khắp thì cả sơn hà đều là địch cả.

Thạch Hạo chém giết tới đỏ bừng hai mắt, không ngừng huyết chiến nơi ấy.

Thế nhưng dù có mạnh hơn đi nữa thì với sức một người không cách nào địch lại nhiều người như vậy được, hắn tựa như bị nhấn chìm trong đại dương, bị chiến binh dị vực vây nhốt, tranh giết không ngừng, mùi máu tanh nồng nặc.

Ầm!

Từng luồng ánh chớp nổ tung, mỗi khi giết chết một cường giả thì sẽ có một tia chớp bổ thẳng tới cơ thể hắn.

"Chuyện này... thật là đáng sợ!" Hết thảy những tu sĩ trẻ tuổi quan chiến đều sợ hãi, không ngờ rằng thiên kiếp này lại biến thái và khủng khiếp như thế.

Chuyện này tựa như chẳng hề có con đường sống này, chỉ vừa mới bắt đầu mà đã kịch liệt như vậy, về sau thì sẽ vượt qua như thế nào đây?

Nên biết, nơi đây có tới tận 'Chín vùng trời mười vùng đất', hiện tại hắn cũng chỉ vừa mới cất bước, vừa mới leo lên khối đại lục Ba ngàn châu kia mà thôi, con đường phía sau còn rất là dài!

"Tại sao lại có thiên kiếp như vậy chứ, xóa tan hi vọng sống sót, đẩy người khác vào con đường chết!" Mấy người thầm than.

Loại thiên kiếp này, không hề thấy hi vọng, chỉ có mỗi tuyệt vọng!

Chín vùng trời mười vùng đất, đâu đâu cũng có kẻ địch, một người phải chinh chiến toàn bộ, đây là chuyện tình đầy bất lực và đầy vô lực tới mức nào chứ, hoàn toàn là bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.

Thạch Hạo xung kích về trước, tiến sâu vào khối đại lục này. Sau đó không lâu, sau khi chém giết tới máu me đầy mình, chiến y tả tơi, ngay cả mái tóc cũng ướt nhẹp cả, đó là do máu huyết nhuộm thành.

Tới một mức này, lôi kiếp đã như là vô đối trong thiên hạ, giáng kiếp nạn như vầy xuống một tu sĩ như thế, thật sự quá đáng sợ.

"Đệ nhất kiếp cổ đại cũng chỉ tới như thế!" Có người thầm nói, linh cảm tới khả năng Thạch Hạo sẽ phải bỏ mạng, loại kiếp này căn bản không cách nào độ được.

"Ngươi sai rồi, thiên kiếp này hơn phân nửa là trước giờ chưa từng ai độ, sẽ không có thiên kiếp nào mạnh hơn thiên kiếp này." Có người than thở.

Bởi vì, ở trong thời đại không có thiên kiếp như vầy, tự bản thân khơi dậy thiên kiếp thì sẽ khiến cho uy lực càng tăng mạnh hơn, thiên kiếp sẽ chồng chất gấp mấy lần, phải một đòn tiêu diệt và giết chết người độ kiếp, dùng hành động này để đáp lại sự khiêu khích của người chủ động này!

Vốn là thiên kiếp chí cường, hơn nữa còn gia tăng thêm như vậy thì sẽ khủng khiếp tới mức nào chứ? Có thể gọi là mạnh nhất trong lịch sử, ít nhất là không hề có tiền lệ nào trong cảnh giới này!

Đây là chuyện vô cùng đáng sợ, Thạch Hạo giết thẳng về phía sâu trong đại lục, muốn mượn nơi đó để tiến về những địa địa khác.

Bởi vì, ở giữa Chín vùng trời mười vùng đất có những cây cầu chìm nổi bằng lôi điện đang liên kết chúng lại với nhau, chỉ có thể từng bước đi tới chứ không thể phóng một mạch lên cao được, là do bị một luồng sức mạnh đầy đáng sợ trói buộc.

Việc này đồng nghĩa với việc ép hắn phải một đường giết thẳng tới, con đường cửu Thiên thập Địa này không thể ngắt quãng dù chỉ một chỗ.!

Chỉ là, chém giết tới hiện tại mà khối đại lục thứ nhất, tương ứng với Ba ngàn đạo châu vẫn chưa thể nào vượt qua được, lúc này Thạch Hạo lảo đảo, vết thương chằng chịt, máu tươi đầm đìa.

Trên người hắn bị cắm chặt thanh chiến mâu cùng với mấy chục mũi tên, một thanh trường đao dính chặt nơi đầu vai... Vô cùng thê thảm, thương thế quá nghiêm trọng.

Đáng sợ nhất chính là, những thanh binh khí này đều do tia chớp ngưng tụ thành, có thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào!

"Phá cho ta!" Thạch Hạo hét lớn.

Cả người hắn lấp lánh ánh chớp, hắn đang vận chuyển bảo thuật Lôi đế, điều khiển lôi điện ép những binh khí này ra khỏi ngoài, khiến chúng nổ tung bên ngoài thân thể.

Đây là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu như nổ ngay trong cơ thể thì hậu quả khó mà lường được.

Rốt cuộc thì Thạch Hạo lại gặp một sinh linh mạnh mẽ đặc biệt, đó là một sinh linh có đôi chút huyết thống của Vương tộc, là đầu lĩnh quản lý cao nhất ở nơi đây, nó rít lớn một tiếng rồi bổ nhào tới.

Sinh linh này ở Trảm Ngã cảnh, tóc đỏ tung bay, cặp mắt như chuông đồng, thân thể khổng lồ, vung mạnh Xích Cốt giản nơi tay, thần dũng không cách nào địch nổi!

"Xuất hiện Vương tộc có cảnh giới Trảm Ngã, quá biến thái mà, cục diện phải chết!" Rất nhiều người biến sắc.

Việc này thì làm sao chống lại được chứ? Thiên kiếp quá mạnh, không cách nào vượt qua.

Thạch Hạo chẳng hề có chút nhụt chí nào cả, hai mắt tựa như là sấm chớp không ngừng nhấp nháy thần mang, hắn giết thẳng về trước, tay cầm một thanh binh khí bằng lôi đình.

Đại chiến sinh tử, máu nhuộm chiến bào!

Thạch Hạo liều mạng, không hề lưu giữ gì nữa, huyết chiến cùng với tên Vương giả này, đồng thời còn phải nghênh chiến địch thủ mười phương, không ngừng chém giết trong đại quân.

Cảnh tượng này khiến người xem ngây dại, quá khốc liệt và cũng khiến không ít người phấn chấn sĩ khí! Bởi vì, Thạch Hạo, chỉ với một người lại đang xung kích trong thiên quân vạn mã, đánh đông rồi lại chém tây, từ tây lại giết ngược trở lại, dưới chân hắn là vô số hài cốt tựa như đang thu gặt lúa chín, từng bó từng bó một được gặt, máu chảy thành sông.

Nghĩ tới cảnh tượng tiên dân bị giết sạch sành sanh và chôn vùi hơn một kỷ nguyên trước, nghĩ tới đám sinh linh dị vực khó lòng địch nổi kia và rồi khi thấy cảnh tượng này, tu sĩ trẻ tuổi quan chiến kia đều sục sôi huyết dịch, chiến ý chạy khắp người.

Rốt cuộc, cũng vượt được ải!

Thạch Hạo từ trên khối đại lục này giết thẳng ra ngoài, tự chính tay mình chém bay đầu lâu của tên Vương giả kia, mặc cho trên người cắm chi chít binh khí thế nhưng hắn đã thành công.

"Giết tới rồi, đã bước tới một bước quan trọng nhất!" Có người than thở.

Thạch Hạo lảo đảo, thân thể bị thương quá nghiêm trọng, cả người chằn chịt vết chém của đao kiếm, vả lại rất nhiều nơi cháy đen, chiến y nhuộm đầy máu bị phá nát.

Hắn thông qua cây cầu lơ lững ấy tới khối đại lục thứ hai, vừa đi vừa chữa thương thế mình.

"Giết..."

Nhưng, kẻ địch quá nhiều, thiên quân vạn mã ấy không hề cho hắn thời gian để nghỉ ngơi, khi nhìn thấy hắn thì liền giết nhanh tới.

Thạch Hạo lại vùi đầu vào khu chiến trường mới, không màng sống chết, đã không có con đường lui nữa mà chỉ có một đường giết thẳng tới, nếu không, chờ đợi hắn ở phía trước chính là tử vong, thân hóa tro tàn!

Một đường huyết chiến, một đường chém giết, trên đường đi Thạch Hạo đã ngã xuống mấy lần, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã chết trận, thế nhưng hắn lại gắng gượng gồng mình bò dậy, tiếp tục tiến tới.

Cứ thế, hắn qua cửa này rồi lại tới cửa khác, gần như đã xông qua được mười vùng đất.

"Chuyện này..." Rất nhiều người thẫn thờ không dám tin tưởng vào mắt mình.

Bởi vì, ở thời điểm nghiêm trọng nhất, những binh khí được hóa từ lôi đình đang đan xen trong cơ thể của Thạch Hạo chợt nổ tung, khiến thân thể của hắn gần như đứt lìa.

"Thành công rồi, hắn đã xông qua được thập Địa, đang leo lên cửu Thiên kìa!" Có người reo hò.

Tiếng hô lớn này khiến mọi người phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía thân thể đầy uể oải cùng với đầy rẫy vết thương ấy làm cho ai nấy cũng khiếp sợ, cảm thấy khó có thể tin được.

Máu nhuộm đường đi, đại chiến một đường, Thạch Hạo đã giết tới chín vùng trời!