Nàng tên là Vũ Tử Mạch, tà áo xanh trên người bay lượn phất phơ trong gió, cơ thể đầy gợi cảm, lông mi cong vút, cặp mắt long lanh thâm thúy, nàng giống như người từ trong tranh bước ra, cực kỳ xinh đẹp lại có một loại linh tính hiếm thấy.

Mây người của Vũ tộc đều ngẩn ngơ, bọn họ biết rõ Vũ Tử Mạch là một trong song kiệt có thiên phú dị bẩm, có Thông Linh Thần Giác , đôi khi có thể hiểu một ít nhân quả.

Giác quan thần kỳ thông linh

Ai cũng không hiểu được loại thần năng này rốt cuộc ra sao nhưng mỗi người ở trong tộc đều rất kính phục nàng, nếu không có Thạch Nghị tồn tại thì chắc chắn nàng sẽ càng thêm tỏa sáng.

Nhóc tỳ cũng không biết những việc này, nó không thèm để ý mà cứ giữ bình tĩnh, ngồi ngay ngắn trên lưng Sư Tử chín đầu, yên lặng nhìn những người này để chuẩn bị một hồi đại chiến sắp xảy ra.

"Hắn cũng giống như Thạch Nghị, nhìn không thấu, không thể nhìn thấy được do có một luồng sương mù bao phủ lại." Vũ Tử Mạch mở miệng, âm thanh rất êm tai như viên ngọc trai rơi xuống dòng suối trong vắt bắn lên những bọt nước trắng xóa, nhẹ nhàng mà linh hoạt.

"Hắn giết hết mười tám vị cao thủ của Vũ tộc ta, Tử Mạch ngươi nhất định phải bắt hắn lại đấy." Ở bên hồ có vài người đồng thanh mở miệng, nhanh chân chạy tới như hi vọng có thể giúp nàng một tay.

Những thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi này cực kỳ tín phục nàng, biết nàng thực lực mạnh mẽ, chỉ cần giơ tay nhấc chân hoặc nhíu mày nở nụ cười thì đều có lực lượng thần quái, đây chính là một thiếu nữ Thông Linh.

"Ta tất nhiên sẽ xuất thủ, ngồi xếp bằng ở trước thông đạo chính là chờ hắn tới." Vũ Tử Mạch mở miệng, thân là một thành viên của Vũ tộc, trưởng bối đã có mệnh lệnh, để cho nàng tiến vào Bách Đoạn sơn toàn lực giết chết một người, tự nhiên là nàng phải tuân theo rồi.

Chỉ trong nháy mắt, khí chất của Vũ Tử Mạch liền thay đổi, một chuỗi văn tự màu xanh xuất hiện, dấu ấn trong khoảng không sau lưng nàng rất cổ kính, giống như là quyển sách cổ uốn lượn được mở ra.

Đây chính là ký tự Thông Linh, tỏa ra màn hào quang lờ mờ, cảm giác như mỗi một chữ đều là hình lập phương. Mà hình như nó có sinh mạng, thả ra một luồng sức mạnh khó có thể diễn tả được.

"Tốt, Tử Mạch mau xuất thủ, nhanh chóng bắt hắn lại!"

Mọi người đều vui mừng, biết được đường mụi của mình đã vận dụng đại thần thông, chuyện này bình thường rất hiếm thấy, một năm nửa năm chưa chắc có thể thấy được nàng thi triển.

Nhóc tỳ ngồi ở trên lưng Sư Tử chín đầu nhưng vẫn không nhúc nhích gì. Bình tĩnh mà nhìn nhưng trong con ngươi lại xuất hiện hào quang bức người, trong lòng nó đã là kẻ địch thì không có gì khác nhau, chẳng cần quan tâm tới thân phận hay là lai lịch gì của ngươi hết.

"Phong!" Vũ Tử Mạch quát nhẹ, âm thanh tựu như từ trên chín tầng trời truyền tới, rất nhu hòa nhưng lại mát lạnh, tràn ngập sát khí. Cánh tay phải mịn màng của nàng vung lên, những Phù Văn ở phía sau không ngừng chấn động, tỏa ra hào quang óng ánh. Sau đó nhanh chóng bay về phía trước!

Những ký tự này cái nào cũng óng ánh, giống như được đúc từ tinh kim vậy, tỏa sáng rực rỡ, lấp lánh ánh kim loại mà lại có vô tận phong cách cổ xưa, uy thế kinh người.

"Ầm!"

Nhóc tỳ ra tay, nó đương nhiên sẽ không ngồi im mà chờ người khác đến công kích mình. Mười ngón tay vung ra lập tức xuất hiện mười tia chớp màu vàng thô to bổ ra, những Phù Văn này bay ngang đều vang vọng những âm thanh ầm ầm không ngừng nổ vang.

Không ít những Phù Văn bị tia chớp bắn trúng, ở trong hư không hóa thành những đám pháo hoa, chói lọi mà mỹ lệ, tản ra những gợn sóng năng lượng kinh người.

Nhưng mà, quyển sách cổ nhiều màu này như đang gánh chịu những lực lượng của năm tháng, nó gần như bất hủ. Hết thảy những Phù Văn sau khi bị tiêu diệt không ngờ lại tái sinh ngay tại chổ, tiếp tục trấn áp xuống.

Bốn phương tám hướng, Phù Văn không dứt giống như là những câu thần chú của Thần linh đang chậm rãi phủ xuống, một quyển sách cổ nổi lơ lững trên bầu trời như niêm phong cả bầu trời lại.

Một loạt chấn động khủng bố xuất hiện, tuy rằng nhẹ nhàng, không mấy dữ dội thế nhưng lại giống như biển lớn chầm chậm nhấp nhô, lúc nào cũng có thể bùng nổ ra cơn tức giận ngập trời, đánh tan đám mây đen kia.

Nhóc tỳ trong lòng giật mình, duỗi thẳng hai tay, dùng sức hợp lại với nhau, ở phía trước nó xuất hiện một cặp cối xay màu bạc đang gắn kết mà chậm rãi chuyển động.

Thanh âm "Răng rắc" không dứt bên tai, cối xay màu bạc không ngừng nghiền ép Phù Văn, làm tiêu tan những phù hiệu dày đặc kia, như muốn xuyên thủng màn ánh sáng phong ấn này.

"Nhất Thế Họa Quyển!"

Vũ Tử Mạch quát nhẹ, lúc này thanh âm trong trẻo vang vọng khắp đất trời, cả người nàng phát sáng, vô cùng mãnh liệt vang lên từng trận ầm ầm, trong nháy mắt làm cho toàn bộ nguyên khí nơi đây kịch liệt chấn động cả lên.

Ở trong hư không, ký tự xếp thành bức họa, một quyển sách cổ trải rộng ra, càng ngày càng ngưng tụ dần dần trở thành chân thực, giống như là Phong Ma quyển đến từ Trời xanh, nhất quyết phải phong ấn nhóc tỳ lại cho bằng được.

Sư Tử chín đầu biến sắc, bảo thuật của ả thiếu nữ này mạnh mẽ mà lại quỷ dị, không ngờ đặc biệt như thế, nó lắc đầu vẫy đuổi chuẩn bị tư thế vận dụng Bảo Cụ để tự vệ.

Nhóc tỳ khẽ quát, nó không giám khinh thường, tắm rửa hào quang màu bạc, được một vầng trăng tròn bao phủ, hai bàn tay chậm rãi thúc đẩy đôi cối xay màu bạc kia, cố gắng phải nghiền nát bức tranh, làm tan vỡ phong ấn. Nguồn tại http://Truyện FULL

"Oanh"

Cối xay màu bạc đánh thẳng lên trời va chạm vào bức tranh, những phù hiệu thần bí lóng lánh giống như đầy trời sao sáng.

"Phong! Phong! Phong!" Thiếu nữ liên tục quát nhẹ, toàn thân óng ánh, các loại chữ cổ lượn lờ xung quanh gần như muốn nhấc nàng lên khỏi mặt đất.

"Mở!" Nhóc tỳ cũng rống to, khí thế xông thẳng trời cao, mắt tỏa ra kim quang, toàn bộ mái tóc dựng thẳng, khí chất biến đổi kinh khủng, ác liệt và cực kỳ mạnh mẽ.

Như sao chổi tiến vào biển rộng, nơi đây bùng phát ra những ngọn sóng lớn ngập trời, điểm khác biệt chính là, sóng biển nơi đây toàn bộ đều do Phù Văn kết hợp mà thành, rất kinh khủng, bao phủ bốn phương.

Các thiên tài cái thế của Vũ tộc đều chạy trốn rời xa khỏi nơi đây, sợ bị cuốn vào bên trong vòng xoáy này.

Giữa bầu trời, ánh sáng lượn lờ, Phù Văn đan dệt, tiếng sấm ầm ầm. quyển sách cổ nhiều màu kia không ngừng trải rộng ra giống như là một dải ngân hà, càng ngày càng óng ánh.

Mà cối xay màu bạc cũng run rẩy dữ dội, sau đó hai tảng đá to tách ra không còn va chạm vào nhau nữa, tiếng vang ầm ầm phát ra tạo thành một chùm sáng màu bạc, giống như núi lửa đang phun trào nhắm về hướng trời cao.

Đất trời rung chuyển, hồ lớn cuộn trào, núi rừng rung động!

Cuối cùng, cối xay màu bạc nổ tung bùng phát vô tận điểm sáng, phá vỡ quyển sách cổ, làm cho giữa bầu trời đứt gãy, tất cả những ký tự đều biến mất hết.

"Bảo Thuật Thông Linh của Tử Mạch mất đi hiệu lực rồi!"

Mấy người của Vũ tộc đều ngây ngốc, sởn cả tóc gáy.

"Từ từ, chỉ là mới bắt đầu mà thôi."

Bọn họ cố gắng tự trấn an mình, tiếp tục xem trận chiến.

Sách cổ biến mất, sương mù bốc hơi, ngay chỗ Vũ Tử Mạch mưa to trút xuống biến thành những bọt nước óng ánh tung bay ở xung quanh nàng, ẩn chứa những hàm nghĩa của Phù Văn.

Hóa vũ thành binh*, nước mưa đầy trời xoay xung quanh, lượn lờ bên người của Vũ Tử Mạch, trở thành những cánh hoa lóng lánh, vô cùng rực rỡ, lấp lánh những hào quang kinh người.

: Biến mưa thành vũ khí.

Khóe miệng nhóc tỳ nở nụ cười châm biếm, nó rất hy vọng Vũ tộc sẽ triển khai công pháp có trình độ như thế này, trình độ này sẽ giúp nó sử dụng lôi điện, một khi đánh xuống, uy lực lôi đình sẽ tăng gấp bội!

Tiếng 'xoẹt xoẹt' vang lên, từng đám cánh hoa lóng lánh bay lượn đánh thẳng về phía trước, giống như là một rừng phi kiếm. Che kín cả bầu trời, vô cùng sắc bén.

"Phá!" Nhóc tỳ khẽ quát, điện mang hoành vũ, kim quang dày đặc cả hư không, xông thẳng về phía trước, phi thường đáng sợ.

Tiếng phá nát vang lên, toàn bộ cánh hoa lóng lánh đều nổ tung, Phù Văn bị tiêu diệt, hơn nữa mấy luồng thiểm điện vọt thắng tới bên cạnh Vũ Tử Mạch, khiến nàng phải nhanh chóng lùi lại phía sau.

"Răng rắc" vang lên, cánh tay áo của nàng bị rách nát, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, thon dài mịn màng như ngó sen, nhưng trên bàn tay đã có chỗ bị sưng đỏ do bị trúng một đòn rất nặng.

Đổi lại là người khác, cánh tay khẳng định sẽ bị vỡ nát rồi. Vào thời khắc mấu chốt nàng vận chuyển Phù Văn, dời đi lực lượng của tia chớp truyền xuống bên dưới mặt đất.

"Nó hiểu được bảo thuật Lôi điện. Vừa vặn khắc chế công pháp Vũ tộc ta, chuyện này xem ra không ổn rồi!" Người đang xem cuộc chiến tâm thần tập trung cao độ, tất cả đều bất an.

Mưa to như trút nước, nhấn chìm cả thiếu nữ vào bên trong, nơi đó hơi nước bừng bừng, lại có đám mây đen bao phủ, hoàn toàn mờ mịt, cả người nàng phát sáng, cố gắng sử dụng hết toàn lực vận chuyển Phù Văn.

"Ồ, không được!" Đúng lúc này, Sư Tử chín đầu đột nhiên dựng cả tóc gáy lên, xoay người muốn chạy trốn, nó cảm giác được đang có một luồng nguy cơ ập tới.

Nhóc tỳ đột nhiên ngẩng đầu lộ vẻ kinh sợ.

Mưa càng lúc càng lớn, chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện một đám mây đen bao phủ ở phía trên bọn nó, vào lúc này 'răng rắc' vang lên, một luồng tia chớp màu xanh đánh nhanh xuống, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.

Chuyện này không phải do sức người tạo ra mà là Thần uy của trời đất, cực kỳ dọa người. Sư Tử chín đầu cùng nhóc tỳ chớp mắt nhảy lên, nhanh chóng tránh né.

"Răng rắc!"

Một tòa núi nhỏ ở bên cạnh bị đánh trúng nứt thành bốn mảnh, những tảng đó vụn bay tứ tung, cảnh tượng kinh người.

"Thật là mạnh, Tử Mạch quả nhiên đã luyện môn bảo thuật này đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, tùy ý liền có thể sử dụng, căn bản không cần chuẩn bị gì hết."

"Trong mưa sinh điện, hỗ trợ lẫn nhau, đây chính là chỗ căn bản để Vũ tộc ta siêu thoát bản thân!"

Vài tên thiên tài rất kích động.

"Ầm!"

Những tia chớp màu xanh khủng bố không ngừng đánh xuống, hướng thẳng về phía nhóc tỳ, khiến cho mọi người sợ hãi.

Nhóc tỳ nghiêm nghị, cầm trong tay bảo kính Toan Nghê, cũng phát động những tia chớp màu vàng óng nhắm thẳng đến thiếu nữ thiên tài của Vũ tộc, khiến cho nơi đây tia điện như biển, lôi thanh nổ vang, đinh tai nhức óc.

Lôi điện đan dệt trong mưa, làm cho đôi bên đều rơi vào trong hiểm cảnh, bọn họ triển khai quyết đấu rất kịch liệt.

"Vù"

Thiếu nữ Vũ tộc lấy ra một Bảo Cụ, một cây dù lớn bay ra giữa cơn mưa, chặn lại tất cả lôi điện, bảo hộ bản thân ở trung ương.

Nàng tuy rằng đưa tới lôi điện, nhưng dù sao tinh thông nhất chính là năng lực nước của Vũ tộc, giao chiến thời gian dài như vậy mà không cách nào bắt được nhóc tỳ, càng ngày càng cảm thấy vất vả hơn.

"Răng rắc"

Đúng lúc này nhóc tỳ cũng lấy ra Bảo Cụ, thần quang màu vàng rực rỡ, giống như là một vầng mặt trời đang nhô cao, phát ra những âm thanh rồng gầm giao rít, cốt tiễn bay vọt ra.

Một tiếng 'Phốc" vang lên, cây Bảo Tán bị cắt đứt, trong nháy mắt rách rách rưới rưới, cùng lúc đó có một tia chớp màu vàng óng bay vào, dọc theo cây Bảo Tán rách nát đi vào trên người của thiếu nữ Vũ tộc.

Bảo Tán: tán - cái ô, cái dù

"Đùng đùng" vang lên, hồ quang liên miên, bả vai bên phải của thiếu nữ bị đánh, tuy có Phù Văn hộ thể kích liệt chống đỡ, nhưng nàng vẫn ho ra đầy máu, tia chớp màu vàng óng ầm ầm đánh xuống.

Hơn nữa, Cốt Tiễn màu vàng lao xuống, tiếp tục chém thật mạnh, cắt đứt cây Bảo Tán kia, đến nổi không thành hình dạng gì nữa.

"Trời, Bảo Cụ của ta!" Nhóc tỳ đau lòng, Cốt Tiễn màu vàng uy lực quá mạnh mẽ, lại hủy mất một Bảo Cụ, khuôn mặt nhỏ của nó nhăn nhó, nhíu chặt hàng lông mày.

Nhưng mà không còn cách nào nữa, trong khi quyết đấu sinh tử, tuyệt không được nương tay, nhất định phải toàn lực ứng phó, bằng không chính mình sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

"Oanh!"

Nhóc tỳ vung tay, bảo kính trong tay phát sáng, một mảng kim quang chiếu rọi khiếp người, nhắm thẳng về phía Vũ Tử Mạch, lôi đình màu vàng đánh tới, hung hăng và kinh người.

"Trấn!"

Vũ Tử Mạch khẽ kêu lên, cả người phát sáng, trên người xuất hiện một Bảo Cụ, được bện từ lông chim màu tím, đây là một món Bảo Y, phát ra những tia hào quang rực rỡ.

Trong tiếng ầm ầm, Vũ Tử Mạch ho ra đầy máu, bay thẳng về phía sau, Bảo Y ở trên người nàng lấp lánh như ánh bình minh, nhưng cuối cùng lại nổ tung, không địch lại bảo kính Toan Nghê.

Một thân thể mềm mại lộ ra, trắng mịn như ngà voi, xung quanh có ánh sáng lộng lẫy, Bảo Cụ bị hủy, nàng bay ngược về sau, áo giáp ở trên người tự nhiên sẽ biến thành tro bụi.

Nhóc tỳ không do dự, tay phải thò ra, lòng bàn tay óng ánh, một luồng lôi quang thô to tiếp tục bay ra, nhằm thẳng về phía Vũ Tử Mạch.

"Ngự!"

Thiếu nữ thiên tài Vũ tộc quát nhẹ, Bảo Thuật Thông Linh tái xuất, ở phía sau có vô tận ký tự, vào thời điểm mấu chốt này lại hiện ra, lượn lờ quanh nàng, tiền hành phòng ngự.

Đây chính là một bức tranh nhiều màu, bao bọc một thiếu nữ không mảnh vải che thân vào bên trong, cả người trắng mịn, đối kháng với Lôi đình thần quang của nhóc tỳ, Phù Văn vô số, đan dệt thành biển.

Chữ cổ liên miên, phát ra từng trận âm thanh, ánh sáng chói mắt khiến cho cơ thể càng thêm xinh đẹp mê người, tạm thời chặn lại Lôi đình thần uy này.

Nhóc tỳ nhất thời công kích không được, cặp mắt nháy động, nói: "Vòng eo của ngươi thật là nhỏ nha, giống như rắn nước vậy, bộ ngực cùng với bờ mông mặc dù lớn nhưng cũng không vượt trội cho lắm, khổ người cũng không thể nào so với ta được, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến chiến đấu của ngươi.

"A..."

Vốn đang ngừng thở, thiếu nữ thiên tài Vũ tộc đang hoàn toàn tập trung vào cuộc chiến, nghe thấy vậy thì hét lớn giận dữ, cả người run bần bật, Phù Văn kịch liệt lay động, mà quyển sách cổ nhiều màu lúc sáng lúc tối, trông rất bất ổn.

"Ầm!"

Nhóc tỳ không nói hai lời, giơ tay lên thúc giục bảo kính Toan Nghê, tế ra lôi đình, đồng thời bản thân cũng phát ra điện mang màu vàng, đánh thẳng về phía trước.